Chương 42: Virgil, Dante và Inferno.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 2226 chữ
- 2019-08-23 09:30:43
Bốn người: Arita, Phong, James, Nancy chạy thục mạng. Đằng sau lưng bọn họ vẫn văng vẳng tiếng con rồng mũi cụt đang gầm rú. Tiếng gầm làm đầu óc Arita hỗn loạn và choáng váng, nhưng cậu vẫn tiếp tục chạy đuổi theo mọi người. Phong lảo đảo bước cao bước thấp trên đôi chân còn chưa vững. Đầu óc Arita rất tỉnh táo nhưng cơ thể nặng như đeo đá của cậu lại phản ứng rất chậm. Con đường rừng khúc khuỷu lạnh ngắt dưới bàn chân, và chiếc áo Jacket mỏng manh của Arita dường như là không đủ. Cậu có thể cảm nhận được máu đang nhỏ giọt từ cánh tay và chảy xuống bàn tay mình.
-Đủ xa rồi! Nghỉ tí đã. Anh nghĩ con rồng không thể đuổi đến tận đây được đâu!
Phong vừa nói vừa ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Lúc này mọi người mới nhận thấy chiếc áo của Arita đã thấm đẫm máu. Nancy vội vàng chữa cho cậu bằng rượu và bánh thánh, và công nhận chị ấy khá là mát tay. James thêm hai cái bùa chữa lành. Vết thương của Arita lành lại nhanh chóng, chỉ còn lại mấy vết sẹo mờ. Nhưng cậu lúc này hoàn toàn kiệt sức.
-Vậy là đã đi hết hết ba trong bốn câu tiên tri! Chúng ta đã đến rất gần rồi! Nhưng thử thách cuối bao giờ cũng là khó khăn nhất. Mà hai đứa lấy được cái gì vậy.
Nancy chỉ chờ Phong hỏi mỗi câu này, cô nàng đưa cây sáo bằng ống sậy của mình lên khoe:
Đây là Sáo thần Pan nha! Vừa bước vào cửa hang là em đã cảm nhận được nó rồi. Anh phải tận mắt nhìn thấy cơ: Bên trong màn ánh sáng kỳ lạ lấp lánh với pha lê, những cái cây kỳ lạ mọc lên - hoa lan khổng lồ, các cây hoa hình ngôi sao, những thân cây nho trổ quả mọng màu cam và màu tím dọc trên tường đá. Ở giữa động là một cái bệ đá lớn, xung quanh là đám dây leo như mạ vàng, đi kèm với tấm nệm bằng nhung. Bên trên là cây sáo này. Da em ngứa ran với nguồn năng lượng sống. Sự mệt mỏi của em tiêu tan hết, như thể vừa được ngủ một giấc ngon lành. Thần Pan vĩ đại nhất... Nhưng ... nhưng...
– Nói xong cô bé òa lên khóc.
"Hãy mạnh mẽ lên..." – Phong ôn tồn –
Ông ấy không chết, tình thần ông ấy còn mãi. Mọi người đều đang trông nom tinh thần của ông ấy. Nó có thể không còn được gìn giữ bởi một vị thần. Nhưng nó được gìn giữ bởi tất cả mọi người."
Thần Pan là vị thần của sự hoang dã, của những người chăn cừu và các đàn gia súc, của tự nhiên và những ngọn núi hoang vu. Đồng thời ông cũng cai quản việc săn bắn và âm nhạc đồng quê, đặc biệt là luôn gắn liền với các nữ thần cây, Nymph. Ông này cũng có hai chân dê, được coi là tổ tiên của các loài thần rừng.
Nhưng theo những gì Phong biết, vị thần nay đã không còn nữa. Nhưng mặc dù vậy, hơn một nửa số thần rừng ở Trại con lai vẫn không tin vào điều này, hàng năm vẫn tổ chức những cuộc tìm kiếm vô nghĩa, để tìm lại vị thần bảo hộ cho thiên nhiên mà con người đang mặc sức tàn phá.
Cả Arita lẫn James đều không hiểu sao Nancy trở nên đau buồn như vậy, trong khi chỉ vừa mới lúc trước cô bé vẫn còn vui vẻ. James nhanh chóng lảng tránh chủ đề:
-Còn em tìm được cái mặt dây chuyền này. Ngoài hai thứ này ra thì chẳng còn thứ gì đáng giá nữa. Em không chắc nó có gì đặc biệt, nhưng em có cảm giác, nó giống hệt cái cốc vỡ nhà em. Em nghe mọi người thì thầm gọi nó là Trường Sinh Linh Giá. Anh có biết nó là cái gì không?
Phong giật mình! Trường Sinh linh giá! Đó là một dụng cụ thuộc về Nghệ thuật Hắc ám được tạo ra để đạt đến sự bất tử của các phù thủy hắc ám. Nó được yểm phép để có thể chứa đựng một phần hay cả linh hồn của phù thủy, phù thủy đó sẽ trở nên bất tử miễn là Trường Sinh Linh Giá đó còn nguyên vẹn.
Phải chăng cái mặt dây chuyền này cũng chứa đựng một linh hồn?...
Arita nhận ra Phong đang vô cùng khẩn trương, anh ấy lật đi lật lại rất kỹ cái mặt dây chuyền. Nhưng Arita lại thấy nó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một mặt dây chuyền bằng đồng đỏ hoen rỉ gần hết, bên trên nếu tinh mắt có thể nhìn ra một biểu tượng gì đó có ánh kim màu xanh nhạt.
-Vậy là thế quái nào nhỉ? Arita, em đến đây thử xem.
Arita nhận lấy mặt dây chuyền, chạm nhẹ vào cái dấu màu xanh. Tức thì cái dấu phát sáng. Arita giật mình rụt tay lại, mặt dây chuyền vẫn tiếp tục lơ lửng. Luồng ánh sáng phát ra từ cái dấu ngày càng rực rỡ, nhưng nó đang từ từ ngưng tụ lại thành một hình dáng: Một người đàn ông La Mã rất lôi thôi, như thể ông ta chỉ choàng tạm một tấm rèm cửa lên người. Khuôn mặt vuông vức hiền lành, nhưng da ông ta sạm khô khốc và đôi mắt hốc hác hơi đáng sợ.
Ông là ai? Hình như ông là một thần Lar?
– Phong nghi hoặc.
(Lar: là những linh hồn tổ tiên của người La Mã.)
-Thử đoán nhé: Ta sống trong thời kỳ hoàng kim của Augustus đại đế, chuyên dùng cây viết của mình để chỉ ra sự sai lầm của Chúa trời.
Cả bốn nghi hoặc nhìn nhau. Rốt cục cũng là Phong mở miệng trước:
Bọn tôi hầu hết là á thần Hy Lạp, không rõ về La Mã lắm...
Được rồi...
– Người đàn ông thở dài –
Ta là Virgil, người ta gọi ta là nhà thơ tiên tri, hào quang thi ca của Rome.
-Oái! Không phải Virgil đẹp trai lạnh lùng với mái tóc bạch kim sao? Ông... Ông... Nhưng thế thì liên quan gì đến Chúa?
-Cậu đang nói đến là Vergil, một sản phẩm nhái theo của người phàm hiện nay thôi. Có hàng tá những thứ như vậy ra đời, kể từ khi Dante viết Thần khúc. Nhân tiện, nó là một lịch sử dài đấy. Có lẽ các cô cậu không biết: Cuốn Kinh Thánh chính thức đầu tiên được Constantine Đại đế của La Mã chúng ta tập hợp và chỉnh lý.
Ngừng một lúc, Virgil chậm rãi nói tiếp:
Để ta giải thích cho cô cậu một chút. Dù là gì đi nữa chúng cũng chỉ là công cụ đắc lực bảo vệ cho chế độ phong kiến thôi. Cuộc xung đột giữa những tín đồ Thiên Chúa giáo mới xuất hiện và những người ngoại đạo phát triển đến mức đe doạ chia cắt La Mã làm hai. Constantine quyết định phải làm một điều gì đó. Vào năm 325 lịch Thiên Chúa, ngài quyết tâm thống nhất La Mã dưới hình thức một tôn giáo duy nhất. Đó chính là Thiên chúa giáo. Ngài cải biến những vị thần cũ của La Mã thành những tín đồ Thiên chúa giáo. Bằng việc phối quyện những biểu tượng, ngày tháng, nghi lễ thần giáo cũ vào Thiên chúa giáo đang ngày càng phát triển, ông đã tạo ra một thứ tôn giáo lai tạo có thể chấp nhận được với cả hai phía. Và cô bé cũng nên biết, người La Mã rất giỏi điều này. Bằng chứng là một loạt những vị thần Hy Lạp cũng có bản thể của mình ở La Mã đấy thôi".
Không phải thế...
– Nancy hét lên –
điều đó là không thể...
-Chẳng có gì là không thể, nó đã được lịch sử chứng minh. Ví dụ nhé, Mithras, trước khi được người ta quen gọi là Con trai của Thượng đế và Ánh sáng của thế giới, ông đã là vị thần chiến tranh sinh ra từ đá, có sức mạnh giết chết con bò thần của người La Mã. Và trước đó nữa, ông là một chiến thần được người Ba Tư thờ phụng. Tiếp nhé, ngày Chúa giáng sinh trong Thiên chúa giáo là ngày 25/12. Đó cũng được coi là ngày sinh của thần Orisis ở Ai Cập, cũng như Adonis và Dionysus ở thần thoại Hy Lạp.
Mình phải về hỏi ngài D rõ ràng mới được.
– Nancy lẩm bẩm.
"Người La Mã các ông thực sự biết cách làm rối tung vấn đề." - James nhận xét.
-Vậy nhé! Nói về lịch sử vậy là đã đủ. Giờ đến việc chính. Các cô cậu gọi ta lên đây làm gì?
Ông nói Dante đúng không?
– Phong lại bắt đầu trở lên hào hứng lẩm bẩm –
Vậy là đúng rồi! Vergil hay Virgil đi nữa thì đều xuất hiện cạnh Dante cả... Devil may cry - Devil must cry... trùng với lời tiên tri rồi... Nhưng mà đi theo Dante là đi đâu?
Xin lỗi! Cậu vừa nói đi theo con đường của Dante.
– Virgil lại lắc đầu –
Theo như ta nhớ không lầm thì ta chỉ đồng hành với Dante trên một hành trình duy nhất thôi...
-Ý ông là... giống như Thần khúc ấy hả?
-Ồ! Đó là một tác phẩm tuyệt vời. Và tất nhiên, đúng thế!
Thần khúc là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri, kể về chuyến đi xuống địa ngục cứu vợ. Đi cùng với thanh niên này là nhà thơ cổ La Mã Virgil. Tác phẩm gồm 3 phần Inferno (Hỏa ngục, hay Địa ngục), Purgatory (Luyện ngục), và Paradiso (Thiên đường). Tác phẩm và 2 nhân vật này chính là nguyên mẫu và cảm hứng cho game Devil May Cry mà anh em hay chơi.
Thêm nữa trong Anime DMC thì văn phòng săn quỷ của Dante cũng đã từng lấy tên là Devil Must Die.
Mà nhắc đến lại bực, chỉ vì hâm mộ DMC mà Phong đã chọn cái bài của nợ này vào chương trình hồi còn học ở cái trường gần khu người Hoa. Khổ không thể tả...
Inferno - Địa ngục của thiên chúa giáo ư?... Không sao, Phong đã đọc Inferno của Dan Brown rồi, thậm chí còn đi xem cả phim nữa nhé!
Phong quay sang Arita:
Này, Arita, nếu như đúng vậy thì chúng ta sẽ phải xuống địa ngục đấy. Địa ngục của Thiên chúa giáo, kinh khủng hơn địa ngục của Hades rất nhiều.
-Nhưng còn mấy chữ Nơi gục ngã thì sao? Em không thể để mọi người đi vào chỗ chết...
Arita bỗng chốc nhớ đến những hình ảnh mà Hecate đã cho cậu xem: quê hương cậu bị tấn công bởi những con quỷ, cảnh Phong nằm bất động trong vũng máu, Azumi gào thét trong ngục với những hồn ma lượn lờ,... Và hình ảnh cuối cùng mà cậu cũng không rõ, việc một người đàn ông tóc đỏ bị một gã trọc liên tục đâm chém, với dòng màu màu vàng bắn ra tứ tung...
-Lăn tăn cái gì? Lời tiên tri nào chẳng dọa nạt như thế, khúc này còn nhẹ nhàng chán. Mà muốn thu lời thì phải bỏ vốn thôi.
Vậy thì đi
– Arita chắc chắn –
Theo như những gì Hecate đã cho em xem, em nghĩ Azumi bị nhốt ở địa ngục thật.
-Các ngươi suy nghĩ kỹ chưa.
James:
Chắc rồi! Hẳn đây sẽ là chiến công đầu tiêng của James này, chứ không phải là thằng nhóc là Potter.
Nancy:
Bảo hộ Arita là nhiệm vụ đầu tiên của tôi. tôi đương nhiên phải đi.
-Được rồi! Vậy thì để ta mở cánh cổng địa ngục. Thánh thần dõi theo bước chân các ngươi, những á thần trẻ tuổi. Inferno gần hơn các ngươi tưởng rất nhiều...
Mặt đất run rẩy dữ dội rồi dần dần sụt xuống. Từ khe nứt, một bức tường đá to lớn sừng sững từ từ trồi lên, che kín một vùng rộng lớn. Nó cao lớn đến mức khi Arita ngước lên, thậm chí còn không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Lasciate ogne speranza, voi ch'intrate
Arita còn chẳng hiểu nó ý nghĩa gì, nhưng những hình ảnh khắc dày đặc hai cánh cổng đá đã nói lên tất cả. Một vực sâu không đáy tạo thành chín cấp độ khác nhau. Chín tầng địa ngục, nơi những linh hồn bị đày xuống tùy theo mức độ tội lỗi của họ. Gần đỉnh, một đám người bị cuốn vào cơn bão bất tận, hiện rõ sự bất lực của họ trong việc kiểm soát chính bản thân. Bên dưới là hình ảnh những người bị buộc phải nằm úp mặt vào một cái rãnh tởm lợm. Sâu hơn, lại một đám người bị kẹp trong những quan tài đang cháy, bị hành hạ trong ngọn lửa vĩnh cửu... Và cứ như vậy… Càng sâu xuống dưới thì nỗi thống khổ và mức độ trừng phạt càng khủng khiếp...