Chương 43: Arita – Charon, Limbo.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1765 chữ
- 2019-09-01 05:35:54
Cả bốn người Arita đều đang rơi tự do, rất lâu, rất lâu rồi. Lúc đầu, Arita cực kỳ hoảng sợ. Bởi cú rơi cùng với gia tốc trọng trường đang không ngừng gia tăng sẽ khiến thân thể cậu chẳng còn nguyên vẹn nổi khi chạm đất. Nancy la hét loạn một hồi cũng dừng, lại còn bắt đầu trêu chọc mọi người. Chị ấy nói phải mất đến chín ngày mới có thể rơi xuống địa ngục Tartarus, địa ngục của Thiên chúa giáo thì chắc cũng không thể đến nỗi quá kém cạnh.
Gió rít bên tai Arita từng hồi. Không khí ngày càng nóng và ẩm. Hiện tại không chỉ có bọn cậu, thỉnh thoảng Arita cũng bắt gặp vài người bạn đồng hành. Chỉ có điều bọn họ là những cái xác khô đét, mắt đỏ lừ vô thần và được bao bọc bởi những ngọn lửa nóng rực
Chỉ có mỗi James thích thú với trải nghiệm này. Anh ấy lúc thì dang hai tay như đang xòe cánh, lúc thì xoay người lộn vòng vòng như vận động viên nhảy cầu.
Chẳng biết sau bao lâu, thậm chí Arita còn chợp mắt được một lúc, cả bọn rơi uỳnh xuống một nền đá khổng lồ. Thật lạ là cả bọn không hề bị thương. Đây là một sảnh lớn hình tròn rộng thênh thang. Một nửa cái sảnh được dựng chín cột đá cực kỳ to lớn. Phía bên kia là những bậc thang dẫn xuống dưới, sâu hun hút.
Phong tò mò nhìn quanh một lượt rồi dẫn mọi người theo hướng những bậc thang đi xuống. Arita nhàm chán đếm đến bậc thang thứ một nghìn thì chẳng buồn đếm tiếp. Lát sau, khi bốn người đi hết bậc thang cuối cùng, người đàn ông tên Virgil lúc nãy kia đã đứng ở đó chờ bọn họ.
-Các cô cậu lâu quá. Ta chờ cũng được một lúc lâu rồi đấy.
Sao ông lại ở đây?
– Phong nghi hoặc.
-À! Sau khi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh chàng Dante, ta thành ra lại thích công việc này. Nhưng ế ẩm quá, hơn bảy trăm năm nay chẳng có một khách hàng nào cả. Các cô cậu may mắn lắm đấy. Ấy, lại lan man rồi! E hèm ... Chào mừng đến với công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên du lịch The Hell. Tôi là hướng dẫn viên Virgil, người được bố trí đi cùng đoàn quý vị lần này. Hy vọng mọi người có những phút giây vui vẻ. Welcome to Inferno...
Hình như em cảm giác ông ta có các gì hơi khác khác
– Nancy thì thầm.
Thôi thì ít ra chúng ta cũng đã có một người dẫn đường.
– Phong chậc lưỡi lắc đầu.
Bước theo Virgil vài bước, trước mặt bọn họ là một dòng sông. Xung quanh dòng sông hiện lên những vách đá dựng đứng, với những mỏm thạch nhũ vặn vẹo, tạo thành một không gian tăm tối kỳ dị. Không biết có phải do Arita tưởng tượng hay không, nhưng cậu nhìn thấy chúng đều là những khuôn mặt đang than khóc.
Trước mặt các vị là địa điểm tham quan đầu tiên của Inferno, sông Acheron...
– Virgil hào hứng giới thiệu –
Và kia là những người trong suốt cuộc đời mình không làm việc gì tốt, cũng chẳng làm gì xấu. Nhẹ nhàng mà nói thì chúng ta gọi họ là những người ba phải. Họ sống không mục đích. Nhưng ở đây, họ buộc phải tìm cho mình một mục tiêu để theo đuổi...
Arita nuốt nước miếng đáng ực khi thấy một đoàn người đang gào thét trong những vũng xoáy nước. Họ phải giẫm đạp lên nhau để đuổi theo một lá cờ, trong khi bản thân họ bị ong bắp cày đuổi theo đốt, cùng với dòi bọ và các loại côn trùng khác đang thi nhau hút máu. Theo như Virgil, hình ảnh này tượng trưng cho sự châm đốt lương tâm và ghê tởm tội lỗi.
-Các cô cậu thấy thế nào? Mặc dù La Mã là đế chế mạnh mẽ và vĩ đại nhất thời bấy giờ, nhưng đâu thiếu những sự xấu xa. Làm ác thì nửa đêm giật mình. Dante chỉ ghi lại những thứ hình phạt nhẹ nhàng nhất trong thơ của anh ta thôi, mà đã làm cho số lượng tín đồ Thiên chúa ở Roma tăng vùn vụt. Còn nhiều, còn nhiều lắm... ha ha ha !!!
Cả bọn rùng mình ngay sau điệu cười khoái trá của Virgil. Arita cũng chẳng thể nào mong muốn điều gì tốt đẹp hơn. Vì đây là địa ngục! Dù sao thì Virgil cũng là người dẫn đường duy nhất của bọn họ.
Theo chân lão đến bờ sông Acheron. Đây là một bến thuyền cũ nát với những mẩu gỗ và những tảng gạch đỏ như máu nổi lềnh bềnh. Giống hệt dòng sông rác bị ô nhiễm!
Sao nơi này có thể kinh khủng như thế được chứ?
– Nancy càu nhàu –
Địa ngục Hades còn đang hiện đại hóa từng ngày. Charon Hy Lạp giờ còn biết mặc cả vest của Valentino. Mọi người thử nhìn ông Charon này xem.
Chị ấy ném ngay cho tay lái đò mấy đồng tiền vàng khi lão vừa cập bến.
Oa! Bốn đồng Drachma vàng thật này. Lâu lắm rồi ta mới thấy chúng
– Ông lão lôi thôi lếch thếch trên chiếc đò cũ nát sung sướng ra mặt. Điều này càng làm Nancy nở nụ cười tự mãn.
Mất bao nhiêu công sức ta xây dựng hình tượng. Charon à? Ngươi với ta dù sao cũng là bạn bè lâu năm. Thực sự quá mất mặt...
– Virgil quay sang Charon lắc đầu ngao ngán.
-Ông có nghe cô bé kia nói không, Charon Hy Lạp được mặc vest Valentino đấy. Còn ta thì sao, cả nghìn năm nay chưa bao giờ được tăng lương. Công việc quá vất vả mà lại không có chế độ đãi ngộ nào ra hồn. Không được! Ta muốn chuyển công tác, ta muốn về Hy Lạp.
- Đi mà kiến nghị với ngài chủ tịch Satan ấy!
Hừm!
– Charon quay lại phía Nancy, nở nụ cười không thể nhiệt tình hơn –
Ai da! Cô bé xinh đẹp này. Khách sộp nha! Dù bốn người chưa chết nhưng không sao, coi như ta không biết gì nhé! Lên đi ta khởi hành luôn. Mặc kệ cái đám hồn ma ăn chực nằm chờ kia.
...Không khí dần dần đông đặc lại, biến thành sương mù. Con thuyền từ khi khởi hành đến giờ vẫn nghiêng ngả. Charon đang chèo thuyền đưa cả bọn đi trên mặt sông sóng sánh, đen ngòm pha lẫn xương trắng, cá chết và đủ những thứ linh, đặc biệt là những linh hồn đang gào khóc thống khổ.
Họ phải chịu dòng sông cuốn trôi đi như vậy một nghìn năm nữa.
– Charon chậc lưỡi –
Suốt mấy ngàn năm, con người đã vứt bỏ mọi thứ tốt đẹp xuống đây: hy vọng, ước mơ, những tâm nguyện bất thành... Từng đấy năm bị cuốn trôi và dằn vặt về quá khứ. Vậy nên con sông này mới có tên là Acheron, dòng sông đau khổ.
Thuyền cứ thế lướt đi bên trên dòng sông sương giăng mịt mù. Tận cùng trên đầu, thay cho bầu trời là vòm hang cũng với hàng tá những mỏm núi khủng lồ được hình thành từ xương người thay cho nhũ đá. Phía xa xa là bờ, được tô vẽ nên bởi màu xanh của chất độc, màu đỏ của máu và màu đen của sự tăm tối.
Vừa lên bờ cả bọn đã nhìn thấy lão Virgil đứng đó đợi từ trước. Không ai bảo ai, lão tự động đi trước dẫn đường, Arita cùng mọi người theo sau.
-Tầng đầu tiên của địa ngục Inferno là Limbo, địa ngục quên lãng. Ở đây đều là những người vô thần nhưng có đức hạnh, tức những người không phạm tội lỗi gì, nhưng không nhìn nhận Jesus là chúa của mình. Họ tuy không bị đọa đày, nhưng cũng không được lên Thiên đường, vì không được gần Chúa trời, không có hy vọng được cứu rỗi... Ít nhất là họ nói thế... Tầng địa ngục này như vậy có nhiều điểm chung với Cánh đồng Elysium trong thần thoại Hy Lạp. Bên ngoài tầng địa ngục thứ nhất, tất cả những người có tội phải bị xét xử bởi vua Minos, người phán quyết mỗi linh hồn xuống một tầng địa ngục sâu hơn.
-Thế này thì quá giống Hy Lạp, lại còn có cả Minos. Nhưng ông Jesus này cũng quá độc đoán và thiếu sự sáng tạo đi...
Cẩn thận đấy cô bé
– Virgil quay lại phía Nancy –
Inferno gần gũi hơn các cô cậu tưởng rất nhiều. Như ta đã nói, Thiên chúa giáo xuất hiện rất nhiều những sự vay mượn. Nhưng nó vẫn hoạt động tốt đấy chứ? Nó đã trở thành một trong những tôn giáo mạnh mẽ nhất trên khắp thế giới, thậm chí còn lấn ất cả phần Hy Lạp nguyên bản.
Phong và Nancy thở dài. Arita thì không cảm thấy điều gì không ổn. Cậu là con người đơn giản, chỉ quan tâm những thứ liên quan đến cuộc sống của cậu mà thôi. Arita đang dần dần chấp nhận thế giới Hy Lạp, nhưng còn về Thiên chúa giáo thì... xin lỗi nhé!
-Được rồi! Vì các cô cậu chưa chết, cũng như nơi này ta còn một chút ảnh hưởng, nên các cô cậu không phải đi đến chỗ của Minos. Ta cũng chỉ giúp được đến thế. Từ tầng tiếp theo cô cậu sẽ phải dựa vào chính bản thân mình thôi. Chúc may mắn.
Lão Virgil cũng không có lấy thời gian để nhận một câu tạm biệt, đã nhanh chóng biến mất. Bốn người Arita tiếp tục tiến về phía trước. Vách đá lởm chởm và cát tư núi lửa đen sì trải dài từ mép nước đến chân tường đá cao ngất, rộng vô cùng. Đâu đó rất gần vang lên âm thanh dội vào vách đá. Con đường mòn cả bọn đang đi kéo dài qua bức tường thành đổ nát rồi nối tiếp những đường dốc núi cheo leo, hình thành một hành lang dài hun hút tưởng chừng vô tận...
Hiếm hoi còn tồn tại , tu tiên nhẹ nhàng hài hước đáng để đọc Hack Kề Bên Người Cỏ Dại