Chương 50: Lại một địa ngục khác .
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 2013 chữ
- 2019-08-23 09:30:44
Bởi vì lấy lại được trí nhớ, nên Phong nhanh chóng nhận ra những người bạn đồng hành mới này là ai. Bọn họ đều là những nhân vật xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết, tuy chỉ là vai phụ, vài trò chỉ cao hơi đám quần chúng kia chút xíu, nhưng không thể không nhắc đến.
Vị kia là Gleeson Hedge - thần rừng, béo lùn, tóc và râu màu nâu, ưa bạo bực. Thân phận bên ngoài của ông là huấn luyện viên thể dục tại trường Wilderness School, nơi xuất hiện đến ba trong bảy nhân vật chính hào quang của bộ tiểu thuyết.
Cô bé mặc áo tím kia hẳn là Reyna Avila Ramírez Arellano - Á thần La Mã, con gái của nữ thần Bellona, bản thể La Mã của nữ thần chiến tranh Athena. Cô bé là em gái của nữ hoàng vương quốc Amazon đã cho Phong đi nhờ, ngoài ra còn là một trong hai pháp quan đứng đầu trại Á thần La Mã, Trại Jupiter.
Còn cậu bé áo đen với chiếc nhẫn bạc là Nico di Angelo, con trai của vị thần cai quản thế giới người chết, mộ trong ba vị thần tối cao, Hades. Nhờ có khả năng triệu hồi Undead, Nico còn được gọi là "Hoàng tử bé của Underworld" hay "Ghost King" khi cướp lấy danh hiệu này từ tên thẩm phán Minos dưới địa ngục. Ngay khi nhìn ra, Phong thậm chí xúc động muốn quỳ xuống trước thằng bé 14 tuổi này bái sư học Vong linh ma pháp. Chỉ có điều càng về sau thằng bé này càng có dấu hiệu của thanh niên trẻ trâu phá làng phá xóm Sasuke, cũng may là thằng bé còn biết đứng đúng trận doanh khi cần.
Arita đã tỉnh, nhưng vô cùng yếu. Bùa chữa lành của James hoàn toàn vô dụng. Bánh thánh cũng không còn nhiều, Nancy nói là phải chia nhỏ ra cho những tình huống bất ngờ. Mỗi hai giờ Arita được đút cho một miếng bé xíu, và giờ cậu bé đang nằm trên lưng Phong.
Một trong những khả năng của Nico là di chuyển bằng bóng tối. Tức là kéo cả người cả vật chìm vào trong bóng tối, rồi mọc ra bên trong một cái bóng tương tự ở đầu bên kia. Xa hay gần tùy vào "quyền năng", mà "quyền năng" trong bộ này vô cùng mơ hồ, không có thứ gì có thể đo hay tính toán, thuần túy dựa vào buff của tác giả!
Suốt cả một ngày, bọn họ chỉ thực hiện được sáu lần bước nhảy.
Mặc dù khối lượng cũng như kích cỡ của bức tượng đã giảm đáng kể nhưng mọi người vẫn không di chuyển nhanh hơn là bao. Kế hoạch của Nico là sẽ chia làm nhiều cú nhảy bóng tối – mỗi lần vài trăm dặm. Nhưng giờ số lượng người quá nhiều khiến sau mỗi cú nhảy của Nico chỉ còn chừng hơn hai trăm dặm một lượt. Vậy nên mọi người quyết định luôn sẽ di chuyển dưới địa ngục để cậu bé còn có thời gian nghỉ ngơi cũng như để cậu bé hồi sức nhanh hơn. Bởi vì Nico là con của Hades, địa ngục là sân nhà của cậu.
-Lại một chuyến xuống địa ngục à? Sao em lại không cảm thấy điều này có gì mới nhỉ?
James hào hứng với mọi thứ, đơn giản là ham vui. Inferno tràn ngập màu đỏ của máu và lửa. Còn ở nơi đây toàn bộ tràn ngập màu đen u ám và màu trắng hếu của xương người.
Ánh sáng từ phía sau lưng không đủ để soi sáng mọi thứ. Ai cũng đều cố gắng làm quen với hoàn cảnh xung quanh, mà dù nếu có nhắm mắt bước đi thì cũng vậy mà thôi. Nơi này bốc mùi rất kinh khủng. Nhưng thằng bé Nico có vẻ hoàn toàn thoải mái với hoàn cảnh này. Dường như ở đây mới là thế giới của cậu bé.
Nico tiếp tục dẫn mọi người dò dẫm tiến ra xung quanh. Mắt của Phong đã điều tiết được một chút, gần như quen thuộc hơn với hoàn cảnh này. Phong lại nhớ đến những ngày lần mò trong Cổ Mộ cùng với Quách Khiếu Thiên, Quách đại ca. Chẳng biết mọi người ở đó thế nào rồi? Làm xong mọi việc, hồi sinh cho Aika xong nhất định Phong sẽ quay lại.
Trước mắt mọi người là một nền đá bằng phẳng, rộng cỡ một sân bóng đá, với những cây cột Doric nham nhở chống xiêu vẹo. Xung quanh là sườn núi cheo leo.
Nơi này trước kia chắc hẳn từng là một công trình khủng lồ
- Nico vừa thì thào vừa chạm tay vào bức tường đen ngòm. Phong nhìn thấy một đám những bóng trắng lờ mờ đi xuyên qua đống đổ nát. Nico cũng có vẻ đã cảm nhận được. Là con của Hades, thằng bé có một sức mạnh đặc trưng riêng đối với người chết và những linh hồn.
Nhưng có gì đó rất kì cục...
– Nico vẫn thì thào chỉ một mình cậu ta nghe được. Cậu như đang mất phương hướng một chút. Nico nói mọi thứ có vẻ như không nằm ở cùng một vị trí mà cậu chắc chắn nó phải như thế. Như thể là… cứ như thế...
Reyna lại càu nhàu gì đó, tỏ vẻ kinh tởm, hình như cô lại vừa đạp phải một đống xương nào đó. Lại một tiếng kèn kẹt vang lên.
Đột ngột Reyna lao vút khỏi hàng người. Cô chạy đến một thứ trông như một cái bệ rỗng ở giữa như một cái giếng hình vuông, và giữ chặt thành bể. Reyna nhìn chằm chằm vào đó, trông cô dường như đang tuyệt vọng. Hình như nó làm cô bé nhớ đến cái gì đó, một cơn ác mộng không có hồi kết chẳng hạn.
Nancy chạy đến, lúc này Reyna có vẻ khá hơn một chút. Không biết có phải nhờ Nancy hay không. Phong rất thích cái cách Nancy quan tâm người khác.
Crackkk
- Cái bể vỡ ra làm hai, bị chẻ đôi bởi mũi tên có kích thước bằng một cái cào. Reyna hốt hoảng nhìn vào mũi tên suýt cắm thẳng vào bụng cô, cọng lông quạ cắm ở mũi tên vẫn còn rung bần bật. Cán tên sơn đỏ,vàng như loài rắn san hô với đầu mũi bịt sắt đen sì, bóng loáng. Dường như đó là sắt Stygian. May mắn là Nancy ở đó kịp kéo cô lùi lại.
Mọi người giật mình đảo mắt lên nhìn qua màn sương trong cơn sững sờ. Ở phía rìa vườn, một bóng người tiến đến gần – hình bóng của một người đàn ông có đôi mắt sáng rực như đèn pha thu nhỏ. Phong nghe thấy tiếng sột soạt của sắt cọ sát với da thuộc, hay có nghĩa hắn đang rút ra một mũi tên khác từ bao đựng tên của mình.
Rồi đột nhiên... hắn biến mất. Mọi thứ đều hoàn hảo như chẳng có điều gì vừa diễn ra. Trừ mũi tên đen nhánh kia...
Mặc dù mọi người đều biết có chuyện chẳng lành. Nhưng bức tượng quá nặng để có thể di chuyển, vì vậy không còn cách nào khác là ngồi đó bảo vệ nhau cho đến khi Nico hồi phục cho cú nhảy tiếp theo. Mọi người lấy đá xung quanh xếp thành một cái hào công sự tạm thời. Sau đó phân công nhau canh gác và nghỉ ngơi.
________________
Đến nửa đêm, cũng không chắc vì ở đây ngày và đêm cũng chẳng khác gì nhau, mọi người bị đánh thức bởi những tiếng động. Phát hiện chúng đầu tiên vẫn lại là Phong và Nico. Đó là những con quái vật nửa con người, nửa dơi. Bộ lông màu xám rối bù và bộ áo giáp từng phần bao phủ khắp người chúng, với mũi tẹt và hếch đầy lông, răng nanh và đôi mắt lồi. Bọn quái vật có những cánh tay nhăn nhúm với móng vuốt ở tay, đôi cánh lông mọc ra từ sau lưng. Phong cũng đã từng gặp chúng, chỉ có điều đám này trông tức cười hơn với đôi chân cong múp míp mà thôi.
Có chừng khoảng 50 con như vậy...
-Ha ha ha!!! Chúng đây rồi! Chúng ta lại gặp nhau nhỉ, cậu chủ Nico.
Lùi lại!
- Nico nhướn đôi mắt âm u đen nhánh ra lệnh -
Con trai của thần Hades ra lệnh cho các ngươi!
Thần Hades sẽ bị đánh bại...
- Lũ Keres cười khúc khích. Miệng chúng đầy nước dãi. -
Người chủ mới của bọn ta đã giải thoát cho bọn ta.
-Đây không phải là lần đầu tiên các ngươi nói câu này. Lần trước Titan Iapetus với cái ý định đấy đã trở thành Bob, nhân viên vệ sinh tốt bụng. Giờ thì chủ mới của các ngươi muốn công việc nào đây hả ?
-Địa ngục sắp sửa đổi chủ nhân rồi. Địa ngục đang dần theo phe chúng ta. Và cả địa ngục sẽ đuổi theo các ngươi, nghiền nát và chúng ta sẽ đến ăn.
Lũ quái vật! Làm gì có chuyện đó, chết đi!
- Nico gào lên, vung kiếm xuyên qua một con Keres. Thanh kiếm màu đen của cậu ta hút lấy đám bụi từ xác chúng như một cái máy hút bụi. Cậu bé điên cuồng vung kiếm, càng tiêu diệt nhiều con Keres hơn, không khí xung quanh cậu ta ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Được rồi!
– Phong lên tiếng –
Giữ lấy sức của cậu đi để còn nhanh chóng rời khỏi đây!
. Phong đâm xuyên qua ba con Keres một lúc, rồi quét một kiếm. Một luồng sáng màu lam hình vòng cung rộng hàng mét phóng ra làm nổ tung tất cả những con còn lại mà Phong không thèm quay người nhìn.
Hoàn hảo! Kiếm kỹ cấp Master vẫn rất đáng để dựa vào.
Không liên quan gì đến anh.
Nico lừ mắt với Phong rồi trùm cái mũ áo jacket kiểu phi công của cậu ta lên.
Có vẻ thằng bé này rất khó chấp nhận người lạ, hoặc là nó đang cố tự tách mình ra khỏi mọi người. Giờ Phong lại đánh giá Reyna cao hơn thằng bé Nico, cô đã bắt đầu nói chuyện với Nancy. Cô hình như đang gặp ác mộng trầm trọng. Cứ nhắm mắt một lúc là Reyna lại rùng mình bật dậy ngay. Phong biết giấc mơ của một á thần có ý nghĩa riêng nhưng thế này thì cũng quá kinh khủng.
-Đây, ăn đi, nó sẽ giúp em bình tĩnh hơn đấy.
Phong đưa cho Reyna một miếng socola cỡ lớn. Dù gì thì cái nhẫn của cậu cũng là nhẫn không gian.
Đừng hỏi, phép thuật cả đấy...
– Phong lắc đầu khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Reyna. Cậu cũng chia bánh gạo cho những người còn lại.
Sao hồi ở Inferno anh không lấy chúng ra.
– James làu bàu.
-Ờ anh quên mất, đến đây mới nhớ ra...
- ...
Dơn giản bởi vì giờ Phong mới biết là mình có một cái nhẫn không gian. Thắc mắc lên phường, quên, lên Olympus tìm Zeus giải quyết.
Ừ, thì
- ông thầy Hedge, vị thần rừng cắn thêm một miếng bánh gạo cùng luôn cả cái vỏ nilon.
Ta chỉ ước là mình có thể di chuyển nhanh hơn thôi.
Ông hất cằm về phía Nico
Ta không biết thằng nhóc con này sẽ làm được bao nhiêu cú nhảy nữa. Còn bao lâu nữa thì chúng ta có thể về nhà nhỉ?
Trước khi kịp có câu trả lời thì tất cả đều nghe được một âm thanh lạ từ phía sau lưng. Âm thanh lách cách va chạm vào nhau mà Phong chẳng thể nào đoán ra chúng là cái gì. Chúng cười nhăn nhở với cái sọ chẳng có chút da thịt, tiến lên phía trước cùng với những thanh gươm sắc nhọn.