Chương 51: Azumi ra sân, Mê cung.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1934 chữ
- 2019-08-23 09:30:45
Nico, là cậu à?
– Phong quay ngắt lại, một trong những quyền năng của Nico là có thể gọi được lên những bộ xương chiến binh từ địa ngục.
-Không phải em gọi, và em không điều khiển được chúng.
Nào nào, những cô gái và chàng trai. Để ta xem chúng ta có gì đây...
– Một giọng cười the thé vang lên...
Người đàn ông xuất hiện cùng với đám chiến binh xương xẩu trông không khác gì những con búp bê vải rách. Ông ta nổi bật với làn da màu vàng cam, một cái bụng phệ, chân và tay gầy nhẳng, và một cái khố, mà gọi là tã lót cũng chẳng sai, được quấn quanh eo. Mái tóc bù xù dựng đứng như một ngọn đuốc.
Mỗi lần ông ta chửi rủa thì gay lập tức lại có một tảng đá khổng lồ rơi xuống, chực đè lên gã. Nhưng dường như đã quá quen với điều này, gã nhắm mắt nhích ra đúng một li vừa văn né tránh tảng đá rồi đá mạnh khiến chúng lăn thẳng đến chỗ Nico.
Sisyphus...
– Nico tránh thoát tảng đá, gằn giọng –
Ngươi làm gì ở đây?
"Con trai của Hades!
ông ta hét lớn.
Được rồi, ta nguyền rủa ngươi, cùng với tất cả thứ gì có mặt ở địa ngục. Suốt hàng ngàn năm, ta đã phải lăn những hòn đá lên trên một cái dốc khốn khiếp để rồi nó lại lăn xuống. Trông ta có giống một con bọ hung ngu ngốc không?
"Đó là hinh phạt dành cho ngươi" - Nico tiếp tục trừng mắt.
-Dù sao cũng chẳng quan trọng nữa... Nhưng bây giờ thì khác. Chủ nhân mới của ta, người đã ban cho ta tự do. Ta đã định nghiền nát các ngươi dưới những hòn đá cho các ngươi thử cái sự thống khổ ấy. Nhưng thôi, sẽ nhẹ nhàng hơn khi ta lấy đầu các ngươi và cả bức tượng, đó là nhiệm vụ của ta.
Vậy là sao?
– James nhìn Phong hỏi.
-Kiểu như ông ta đã qua mặt Thanatos, thần chết của bọn họ, và sống thêm được ba mươi năm nữa.
-Giống như câu chuyện về ba anh em và bảo bối tử thần ấy à?
-Ừ! Nhưng không giống như người em thứ ba được thần chết chào đón như người bạn giống câu truyên cổ kia. Không phải thần chết nào cũng dễ tính như vậy! Hình phạt của ông ấy dưới địa ngục là phải lăn đá lên đỉnh đồi để rồi nó lại lăn xuống. Mãi mãi như thế...
Câm ngay thằng nhãi
– Sisyphus nhăn nhó gào lên ngắt lời Phong –
Đừng có nhắc lại chuyện đó trước mặt ta. Cái ngươi sẽ phải chết một cách rất từ từ... Tiến lên, những chiến binh Sparta.
Đám xương lê lết chậm chạp tiến tới, trong khi bộ xương và vũ khí của chúng kêu răng rắc mỗi khi di chuyển. Những bộ xương với thanh kiếm rỉ sét đang tiến tới hoàn hảo phù hợp với khung cảnh quỷ dị xung quanh , nhất là trong bóng tối lờ mờ như thế này.
Tuy chúng chỉ là những bộ xương rệu rạc, nhưng số lượng phải đến hàng trăm con, bao vây tám người. Phong đang cân nhắc xem cậu có nên dùng phép thuật một lần nữa hay không.
Bọn này còn yếu hơn đám tà linh cấp thấp
– Azumi hừ nhẹ. Cô bé lấy ra một lá bùa, kẹp vào hai ngón tay trỏ và giữa rồi lẩm bẩm niệm phép –
Thiên phạt...
Một luồng ánh sáng bàng bạc từ lá bùa lan tỏa ra xung quanh. Liên tục như một làn sóng, hết lớp này đến lớp khác, lấy trung tâm là tám người bọn Phong.
Sisyphus, một giây trước đó còn rất tin tưởng vào đám lính xương xẩu của mình, đờ đẫn ngước về phía cô bé. Azumi cực kỳ xem nhẹ chuyện vừa xảy ra, như thể phải ra tay với đám ấy làm cô bé rất mất mặt. Đột nhiên, sau cặp mắt sững sờ, Sisyphus cuối cùng cũng tỉnh lại và hét lớn:
-Ta biết… ta biết danh tính thật sự của ngươi rồi! Thần! Ngươi phải là một vị thần... hình dáng, độ tuổi này... lẽ nào là Hestina... Không đúng, thần Hestina chưa bao giờ rời khỏi đỉnh Olympia. Ngươi... Ngươi là ai?
Sisyphus tuyệt vọng như đây chính là hồi kết, và nó là sự thật không thể chối cãi. Đám xương của hắn không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, có những kỹ năng chiến đấu và sự khát máu nguyên vẹn khi hồi chúng còn là những chiến binh Sparta. Nhưng trong nháy mắt, chúng tan biến không còn một mảnh, rồi mọi thứ trở lại như cũ, như chẳng có gì xảy ra.
-Không... không... không thể nào ... Hự...
Trước khi hắn kịp nói nhảm thêm một câu, Phong đã thúc cho Sisyphus một cú vào sau gáy. Y như trong phim võ hiệp, hắn xụi lơ ngay tắp lự.
-Quên mất không để cho Nico hỏi hắn vài câu, cái lũ Keres vừa rồi nói cái gì mà địa ngục...
Quyền năng của Hades không dễ bị xâm phạm thế đâu...
– Nico ngắt lời –
Mà cũng chẳng còn thời gian. Em khôi phục rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
_________________
Phong nheo mắt vì ánh sáng trở lại một cách quá đột ngột. Nơi cậu cùng mọi người
hạ cánh
là một địa điểm du lịch cực kỳ nổi tiếng: một nhà hát kịch Dionysus cổ, xa xa là nhà thờ Fourvier...
Đây là Amphitheatre - Nhà hát kịch/Hí viện lớn trên đồi Fourvière, thành phố Lyon, Pháp!
Phải nói rằng thành phố Lyon là một thành phố cực kỳ xinh đẹp, dung hợp hài hòa nhiều lớp văn hóa-lịch sử lắng đọng, cùng với một bề dày lịch sử lâu đời. Văn hóa Hy Lạp, La Mã, Thiên Chúa giáo, nền văn hóa Roman-Gothic, cho tới thời kỳ Phục Hưng hay nền văn hóa châu Âu cận đại, mỗi thời kỳ đều tạo nên mốc hoàng kim mới cho Lyon, cũng như đất nước Pháp nói chung.
Phong vẫn đang cảm thán trước quảng trường nhỏ trước nhà hát kịch. Bức tượng Athena Parthenos xuất hiện ở đây cũng chẳng làm những người du khách ngạc nhiên. Một đám đông đi đến ngắm bức tượng. Phong tò mò muốn biết họ trông thấy gì dưới màn sương mù. Có hai mươi hay ba mươi người, tụ họp lại từ đống tàn tích nhà hát kịch, hay hướng đến từ con đường lát đá cuội quanh mấy khu biệt thự. Họ rất bình thản ngắm nhìn bức tượng rồi so sánh nó với các đồ khảm ở nhà thờ Fourvier đằng xa.
Rồi họ bỏ đi.
Có lẽ cũng cần giải thích thêm, sở dĩ cac vị thần và quái vật ở thế giới này đi đi lại lại đầy đường mà đám người thường chẳng nhìn thấy, bởi vì tồn tại một thứ gọi là "Màn sương mù". Do đích thân nữ thần bóng đêm Nyx tạo ra, no bao quanh tất cả những gì thuộc về các thần thánh, kể cả tạo vật và phép thuật. Nó tác động vào tâm lý người phàm, khiến họ tự tìm ra cách giải thích cho những gì mình nhìn thấy và tin tưởng vào chúng, tất tần tật kể cả khó tin đến đâu đi nữa, trừ sự thật là những điều đó thuộc về thế giới các vị thần.
Sao chúng ta không đi dưới địa ngục nữa. Thế này rất nguy hiểm, đối với cả á thần cũng như người thường ở đây.
– Reyna quay sang Nico hỏi.
-Chí ít thì chúng ta cũng phải tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi, hoặc ăn uống gì đó chứ.
Này hai người...
- Bất chợt James lên tiếng –
Chúng ta đi sang phía bên kia đại dương kiểu gì vậy.
Nico ngớ người ngay sau câu hỏi. Thực ra cậu bé nhận trách nhiệm đưa bức tượng về Trại con lai chỉ bởi vì cậu là lựa chọn duy nhất.
-Em... em chưa nghĩ đến... Em chỉ nghĩ chúng ta sẽ đến eo biển. Và em sẽ cố đưa mọi người đến một hòn đảo nào đó...
"Biển không phải lãnh địa của cậu. Sẽ ra sao nếu cậu đưa cả bọn xuống đáy biển?" - Phong ham vui chen vào.
Reyna hừ một tiếng:
Vậy thì sao? Cậu có cách nào khác à?
Chúng ta sẽ di chuyển bằng Mê cung...
– Phong chắc nịch –
Mê cung hoạt động và nối vào nhau bằng phép thuật, nên sẽ không phải vượt biển.
-Cậu tưởng chúng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó à? Không có cách nào có thể lôi bức tượng xuống đó.
Thế này thì sao?
– Phong vung tay đưa bức tượng vào trong chiếc nhẫn. Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, cậu lại lôi nó ra một lần nữa.
Được rồi!
– Reyna vẫn chưa chịu thua –
Vậy ai dẫn đường. Chúng ta không có sợi dây của Ariadne.
Cũng là tôi luôn...
– Phong chỉ vào mình và James –
Mê cung không có tác dụng với những người thường có con mắt nhìn xuyên được qua màn sương mù. Chúng tôi vừa đủ tiêu chuẩn. Có người đã làm được điều đó rồi!
Nico cười khổ:
Cả Ariadne lẫn chị Rachel đều là con gái.
-Không còn cách nào khác. Tùy mọi người.
Mê cung đang được nói đến ở đây là mê cung của Daedalus. Ngắn gọn lại là vì một sự trừng phạt dành cho vua Minos nên quái vật Minotaur đã ra đời và gieo rắc kinh hoàng cho toàn bộ đảo Crete. Ông này ra lệnh cho Daedalus làm một mê cung để nhốt nó lại. Mỗi năm, ông đem 7 người con trai và 7 người con gái vào cho Minotaur ăn thịt. Minotaur đã bị tiêu diệt bởi anh hùng Theseus
...nhưng Mê cung thì vẫn còn đó....
Nó gần như một sinh vật sống, có suy nghĩ riêng, hấp thụ những người chết trong đó để phát triển. Theo nguyên gốc thì Ariadne, con gái vua Minos, có thể nhìn xuyên qua mê cung và cô dẫn đường cho Theseus bằng một sợi dây.
Gần đây nhất, trong tập 4 của bộ truyện, Rachel Elizabeth Dare cũng đã làm được điều này. Chính Daedalus cũng đã nói, Mê cung chỉ cần đôi mắt sáng cùng với trái tim lương thiện của một người phàm là đủ.
Tất nhiên Phong cũng không nghĩ mình
trong sáng
đến mức đó. Ở thế giới Mx0, cậu đã đem trồng lại toàn bộ đám cây Mandrake dùng trong phòng thí nghiệm trường. Vì biết ơn, vua của chúng, Lucy đã đem tặng cậu vật phẩm [Heart of Mandrake] - nó có khả năng nhìn thấu huyễn cảnh và các phép ảo thuật. Dựa vào vật này, Phong tự tin rằng mình sẽ nhìn xuyên thấu Mê cung.
Cửa vào của Mê cung có thể là bất cứ đâu...
– Phong tiếp tục –
Quá trùng hợp rồi! Chúng xuất hiện xung quanh những công trình có hơi hướng văn hóa Hy Lạp và La Mã nên chắc chắn một trong số cửa vào phải ở quanh đây. Cửa vào có ký hiệu là một chữ cái Delta (∆).
Như cái kia à?
– James chỉ chỉ vào một cửa vòm bằng đá nhỏ nhỏ chỉ vừa vặn một người đi qua, bên hông nó quả thật có một ký hiệu Delta (∆).
-Đi thôi! Nó cần một cú chạm tay của một Á thần.