Chương 54: Nhiệm vụ phụ tuyến từ Persephone.


-Há há! Thấy thế nào, cậu bé của ta được đấy chứ? Với sức mạnh của ta thì đám quái vật này đối với Arita chỉ là búp bê thôi!

-Ông có thể đừng đột ngột xuất hiện trong đầu tôi vậy được không? Mà tại sao thằng bé lại trở nên mạnh đột ngột vậy?

-Nhớ cái mặt nạ không? Tengu chúng ta có thể chuyển đổi cảm xúc thành sức mạnh. Thông thường thì nó là sự cao ngạo. Nhưng nhờ ta mà thằng bé có thể chuyển đổi bất cứ cảm xúc nào. Cảm xúc càng mãnh liệt thì sức mạnh cảm lớn...


Ầm..mm
! – Một tiếng nổ lớn vang lên cắt đứt câu nói tiếp theo của lão Tengu Chiko. Arita vẫn đang xăm xăm lao về phía trước, dùng sức mạnh kinh khủng của mình mà mở đường.

Phong không kịp cản cậu bé. Trần hang động chợt rung chuyển dữ dội, có thứ gì đó như đất đá đang rơi xuống. Một tiếng rít gào đinh tai nhức óc truyền đến khiến mọi người đều vô thức bịt tai lại, từ phía trên cao, quái vật đã xuất hiện! Là một đàn dơi quỷ đang ào ạt lao xuống, hàng đàn đen kịt. Rõ ràng chúng đã bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu tiếng vừa nãy.

Reyna cùng Nico hướng cặp mắt trách cứ về phía Arita. Nico nắm chặt lấy thanh kiếm đen được làm từ sắt Stygian, đảo mắt tìm đường lui. Nhưng lũ dơi còn nhanh hơn, chúng ngay lập tức bâu vào xâu xé bất kì thứ gì trước mặt. Tất cả bốn phía giờ đã là một màu đen đặc, nhìn đường còn khó chứ nói gì đến chuyện đánh quái vật.

Phong đang tìm một phép thuật có thể xử lý cả đám này, thế cũng không ổn! Nếu vậy thì cả đồng đội của mình cũng trong phạm vi. Và thế Phong lại chần chừ, mà chần chừ thì thời gian lại bị kéo dài càng lâu....

Chắn trước con đường duy nhất của cả bọn là tảng đá cuội khổng lồ bít hoàn toàn lối đi. Đằng sau, ngoài lũ dơi thì tiếng chân lê bước và hơi thở nặng nhọc cũng bắt đầu vọng lại từ cuối hành lang. Một thứ gì đó – chắc chắn không phải con người – đang đuổi theo.


Ừ! ...Arita đúng không?
- Nico nói -
em có thể...



Được!
Arita dùng vai đẩy ầm ầm vào tảng đá mạnh đến nỗi cả đường hầm rung chuyển. Bụi rơi xuống từ trần nhà bằng đá.


Nhanh lên!
– Reyna nói.
Nhưng đừng làm sập trần! Chúng sắp tới...

-Được rồi! Thoát rồi, mọi người đẩy tảng đá sang kia chặn chúng lại!

Reyna cũng bước theo Arita sang phía bên kia tảng đá và bắt đầu đẩy.
Thứ đó
và đám dơi đang đuổi theo bốn người kêu gào lên đầy tức giận khi cả bọn đẩy tảng đá về chỗ cũ và bít chặt hành lang.

______________________

-Chúng ta đã thoát được chưa? Gì đây!... chúng ta đang ở đâu?

Cả bốn quay lại và nhận ra đây một căn phòng đá chưa đầy sáu mét vuông, và bức tường đối diện có đầy những thanh chắn ánh kim như kim loại.


Cái quái quỷ gì thế này?
Arita giật mạnh mấy chấn song. Căn phòng dẫn ra một khu vườn tối đen. Các luống hoa bạc phát sáng yếu ớt, phản chiếu ánh sáng từ các loại đá quý ở dưới luống cây – kim cương, ngọc bích, hồng ngọc... to như quả trứng. Các cây uốn cong như dây leo phía trên đầu, các cành của chúng đầy các loại hoa và trái cây thơm mát. Không khí mát mẻ và ẩm ướt – nhưng không giống với bất kỳ đâu. Nó giống như không khí trong hang động hơn.

Nico hái một trái lựu xuống khỏi cây.
Chúng ta lại quay lại địa ngục rồi! Đây là một trong các khu vườn của dì Persephone, mẹ kế của em.
- Cậu ấy nhăn nhó mặt mày và quẳng quả lựu xuống. -
Nhớ là đừng đừng ăn bất cứ thứ gì.


Được rồi, ai mà chả biết Persephone bị Hades bắt và trở thành mẹ kế của cậu vì đã trót ăn một quả lựu ở đây.

-Nico! Sao con lại ở đây?

Người phụ nữ vừa nói cao lớn trong bộ áo đầm màu trắng, nhưng lại trong suốt như một con ma. Áo đầm của bà ấy dâng lên cuồn cuộn quanh bà ấy như khói. Khuôn mặt bà xinh đẹp nhưng xanh xao, ẩn dưới mái tóc đen uốn quăn và lơ lửng như thể nó không có trọng lực. Như Phong chợt nhận ra áo đầm của bà ấy không phải màu trắng. Nó có tất cả các loại màu luân phiên thay đổi – các loài hoa màu đỏ, xanh, và vàng nở rộ trên nền vải – và chợt nó lại héo đi một cách kỳ lạ, rụng xuống rồi lại có một cây khác mọc lên, cứ như thế...

-Dáng nhẽ con không nên xuống đây! Dưới này đang rất loạn. Những tên tay sai của các Titan cùng các vị thần cổ xưa dưới đây đang nổi dậy khắp nơi. Chúng dường như đang làm theo lệnh của một tên chủ mới nào đó.


Vậy còn các vị thần khác đâu ?
– Nico nhìu mày hỏi.

-Thanatos đang gia cố lại những Tử môn chúng ta chiếm lại được. Moros và những nữ thần báo tử thì đang ngăn chặn những cuộc bạo động ở Cánh đồng trừng phạt Asphodel.

-Được rồi! Vậy người có thể đưa con mấy viên ngọc được không? Bọn con cần mang một thứ trở về Trại.

Persephone nhẹ nhàng lắc đầu:
Không được, giờ đây quyền năng của ta ở Địa ngục bị hạn chế rất nhiều. Cả con nữa, con cũng không thể nào dùng phép dịch chuyển bằng Bóng tối nữa đâu. Hình như là cha con...



Ông ấy là thần...
– Nico bắt đầu nhăn nhó –
Làm sao ông ấy có chuyện gì được?



Thêm nữa là làm sao rời khỏi đây và về Trại được
– Phong thêm vào.

Tất cả đều im lặng. Vòi nước trong bóng tối chảy róc rách trong góc. Những người hầu gái lơ lửng xung quanh, mang đến những khay trái cây và kẹo có thể khiến mọi người ở lại mãi mãi dưới Địa ngục.

Cuối cùng Reyna cũng cất tiếng:
Thanatos bị xích lại, mới được Percy giải cứu không lâu. Hera cũng bị tên Enceladus bắt cóc. Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?


-Chị...


Rất tiếc là cô bé nói đúng...
– Persephone thở dài, không hướng đến mỗi Nico nữa mà với cả bọn –
Ta cảm thấy bất an hơn lúc nào hết. Thần của địa ngục, Hades, đang ở vườn địa đàng Elysium. Có thể ông ấy sẽ cần sự giúp đỡ của những Á thần dũng cảm như các ngươi. Và ông ấy cũng là người duy nhất ở thời điểm này có thể đưa các ngươi rời khỏi địa ngục.

[Nhiệm vụ phụ tuyến]
Địa ngục của Hades đang ở trong thời điểm nguy hiểm hơn bất cứ thời điểm nào. Hãy đến gặp Hades ở Elysium.
Tiếp nhận: [Y/N]

Đội của bạn vừa chấp nhận nhiệm vụ.

Phong liếc nhìn Reyna. Rồi lại nhìn Nico. Không may, Phong nhận ra được biểu hiện trên gương mặt cậu bé. Cậu biết đó là vẻ mặt khi mong muốn được làm cho cha mình tự hào, thậm chí ngay cả khi cha bạn là thần của địa ngục thật sự khó có thể yêu được.

Nico sẽ làm việc này, có hay không có Phong. Và Phong không thể để cậu bé đi một mình. Đằng nào thì cũng chỉ có Hades mới có thể đưa cả bọn lên trên kia.

Thật mừng vì Arita cũng không có ý kiến. Có vẻ cậu bé cũng đã quá quen với những việc như vậy.

Cả bọn đi xuống cuối con đường của cung điện. Lối ra dẫn thẳng đến Cánh đồng Asphodel. Nó trông khá giống với những gì Phong tưởng tượng, và cũng khá hoà hợp với khung cảnh chung – cực kỳ buồn rầu. Những cọng cỏ màu vàng và những cây dương còi cọc màu đen vẫn mãi mãi như thế. Các hình bóng trôi dạt vô định khắp các khu đồi, xuất hiện từ đầu và sẽ đi về nơi nào, đang trò chuyện cùng nhau và đang cố nhớ lại họ là ai khi còn sống. Ở phía trên cao, trần hang động nhuốm một màu đen tối ảm đạm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.