Chương 11: Lốc Cuộn


Đã ra mắt sau khi được tỉa đây các bạn ^^

Chương này ngoài playlist
Quốc Sắc Địch Hương (Sáo trúc)
mình đã giới thiệu từ trước các bạn có thể nghe playlist nhạc của Phùng Khánh Linh gồm:
Cô gái nhỏ và anh
,
Mashup Sáng tối - Chạy

Chạy

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh ft Dương K

Hãy bảo nắng về đi

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh
- Bằng Kiều.

Tiêu Diêu muốn cản Tinh Huyền lại nhưng đã không kịp. Cô lặng người khi nhìn thấy Tiêu Diêu ngồi gục trên ghế, máu còn đọng trên khóe miệng, vội vàng chạy đến đỡ lấy anh Tinh Huyền không hỏi gì, cô chỉ lấy khăn lau sạch máu cho anh và chờ đợi Tiêu Diêu tự trả lời ánh nhìn của mình.

‘Cảm ơn muội.’ Tiêu Diêu thì thào, Tinh Huyền không đáp lại, cô chỉ giữ sự im lặng với nét lạnh lẽo vốn có khiến không khí trầm xuống và mọi chuyện trở nên lúng túng.

‘Huynh không coi muội là người quen sao.’ Tinh Huyền bỗng lên tiếng ‘Sao lại dấu muội chuyện này.’

‘Ta…’

‘Tóc huynh, là do nó ư?’ Tinh Huyền lặng lẽ hỏi tiếp

Tiêu Diêu gật đầu, anh biết mình không thể nào tiếp tục dấu.

Tinh Huyền không hỏi nữa khiến cả hai chìm vào im lặng, cô chỉ cẩn thận từng chút một săn sóc cho Tiêu Diêu.

‘Muội đi đây, huynh nhớ đóng cửa lại đấy.’ Cô đứng dậy.

‘Mong sao cô ấy không nói cho Yến.’ Tiêu Diêu cười khổ, ban đầu anh đã nghĩ mình sẽ nói điều ấy với Tinh Huyền nhưng sau cùng lại không thể. Anh thấy mình thật ích kỉ khi cùng lúc không muốn tổn thương cả hai.

Mất một lúc lâu để những cơn nấc qua đi Yến mới đứng dậy. Cô bước về phòng Tiêu Diêu với nét quyết đoán. Yến đã đánh mất một cơ hội của mình và cô không muốn để tuột khỏi tay bất kì cơ hộ nào nữa, lòng cô cảm thấy không an ổn. Cô không muốn mọi chuyện cứ như vậy kết thúc.

Vừa khi Yến bước đến cánh cửa phòng Tiêu Diêu mở ra, người bước ra là Tinh Huyền, cô vừa săn sóc cho Tiêu Diêu xong.

‘Cô, cô làm gì ở đây.’ Yến sững sờ, đây là một điều cô chưa hề ngờ tới.

‘Tôi đến gặp Tiêu Diêu.’ Tinh Huyền lạnh nhạt trả lời. Yến lại để ý thấy ống tay áo cô dính vết máu và nét mặt Tinh Huyền có gì đó khang khác.

‘Đồ hồ ly tinh! Cô đã làm gì công tử!’ Yến tái nhợt, cô run rẩy tức giận.

‘Cô nói gì?!’ Từ Tinh Huyền tràn ra khí thế lạnh lẽo nhưng có lẽ chợt nhớ đến điều gì đó cô bình tĩnh trở lại và đáp:

‘Ta chỉ săn sóc cho huynh ấy.’

‘Hai người. Hai người đã…’ Yến run run nói, chưa hết câu cô đã quay mặt chạy đi, để lại Tinh Huyền đứng im ngạc nhiên. Nhưng chẳng mấy chốc, từ trên mặt Tinh Huyền đã hiện lên ý cười.



Bữa trưa hôm nay vắng mặt Yến, Tiêu Diêu gõ cửa phòng cô nhiều lần nhưng Yến không ra, cô trốn trong phòng và Tiêu Diêu nghe có tiếng khóc rấm rứt. Sau khi ăn, thấy vẻ lo lắng của Tiêu Diêu Tinh Huyền nói:

‘Để muội đi xem cô ấy.’

Nhìn theo bóng lưng Tinh Huyền bước về phía phòng Yến, đưa tay che lấy tuyết bay bay Tiêu Diều bồn chồn đến lạ và chần chừ lắm.

‘Lại là cô!’ Khi mở cánh cửa phòng Yến thốt lên kinh ngạc.

‘Cô đến đây làm gì.’ Cô lạnh lẽo nói.

‘Không phải do Tiêu huynh lo lắng khi không thấy cô sao.’ Tinh Huyền nhìn Yến từ trên xuống dưới, không lạnh không nhạt nói.

Yến nhoẻn miệng cười, nhìn thấy gió như nhẹ nhàng và ấm áp hơn hẳn.

‘Vậy mà cô không biết gì về huynh ấy cả.’

‘Cô nói vậy có nghĩa gì?’

‘Thật là cô chẳng biết gì cả sao.’ Tinh Huyền nói, cô đã xác định được suy nghĩ của mình. ‘Có thể lắm, thân phận giữa cô và Tiêu huynh khác biệt, huynh ấy không để cô biết về bệnh tình của mình cũng là chuyện bình thường.’

Mặc kệ Tinh Huyền đả động, Yến chỉ nghe thấy mấy từ
bệnh tình
, thay vì tức giận cô hốt hoảng:

‘Nói mau! Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?’ Hai bàn tay cô siết chặt vào nhau trắng bệch.

‘Hai người ở với nhau lâu vậy nhưng cô không nhận ra được điều gì, cô quả nhiên cũng chỉ như mọi kẻ tầm thường tại bờ Đông khác, bên ngoài tỏ vẻ, phía trong… Hừ!’ Tinh Huyền đứng thẳng, tuyết bay tứ tán khi đến gần cô.

Yến ngạc nhiên nhìn Tinh Huyền:

‘Cô là ai?’ Không đợi Tinh Huyền trả lời, Yến đã bắt đầu lao đến với đường kiếm sáng loáng trong tuyết. Trong một nhịp ấy, Yến đã bắt được chiếc đuôi cáo lấp ló của Tinh Huyền.

‘Yến! Mau dừng lại!’ Từ xa vang lên giọng Tiêu Diêu, rốt cuộc sau khi chần chừ anh cũng quyết định đuổi theo đến phòng Yến.

Yến mặc kệ, cô cắn răn và biết đây là cơ hội hiếm hoi của mình để vạch trần Tinh Huyền. Đường kiếm vẫn tiến tới ánh lên ánh sáng lạnh lẽo đoạt mạng. Ngay khi thanh kiếm tiến đến gần Tinh Huyền, nơi mà những bông tuyết bay tứ tán lúc chạm đến một bàn tay vô hình nắm chặt lấy thanh kiếm, cố hết sức giữ chặt lấy thanh kiếm. Bàn tay ấy là thuật pháp của Tiêu Diêu, Yến trông thấy anh gục xuống và bị che đi khi được Tinh Huyền đỡ lấy. Tiêu Diêu chỉ mới đạt đến cấp độ 30 trong khi anh đã cố hết sức để đỡ lấy đường kiếm toàn lực của Yến.

‘Công tử!’ Yến hét lên, cô thấy trái tim như bị bóp nghẹt, đường kiếm đã dừng lại hẳn.

‘Cô tránh mau.’ Tinh Huyền tức giận nói nhìn lấy Yến trong khi Tiêu Diêu im lặng, anh giấu mặt mình, đã rướm máu nơi khóe miệng.

Yến chẳng hiểu tại sao lúc ấy cô lại chỉ đứng lặng người, chịu đựng lấy cơn đau xâm chiếm cơ thể nhìn Tinh Huyền dìu Tiêu Diêu đi ra xa trong cảnh tuyết trắng xóa. Cô cứ mặc kệ cơ thể mà đứng im nơi đấy, bàn tay cô lạnh lắm nhưng cái lạnh cũng chẳng thể xóa đi nỗi những ngọn lửa đang cháy trong lòng cô, xé vỡ những xúc cảm mỏng manh thành vô số đường rạn nứt. Nước mắt cũng những cơn nấc hòa cùng cùng giá băng, nơi xa xa, trên một tòa lầu Lữ Sát nhìn lấy Yến một hồi lâu mới quay đi.

‘Em đã sai rồi ư.’ Yến nức nở, gục xuống, quanh tai cô giờ chỉ còn tiếng gió ù ù thổi băng tuyết xụp suống trên những cành cao.

‘Cảm ơn muội.’ Tiêu Diêu thì thầm với Tinh Huyền ‘Huynh không muốn để Yến biết chuyện này.’

‘Cô ta sống với huynh lâu đến vậy nhưng vẫn chẳng biết điều gì, cổ xứng để huynh làm như vậy sao.’

‘Cô ấy còn là trẻ con mà.’ Tiêu Diêu cười ‘Nếu muội có thể tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn thì sẽ có một góc nhìn khác.’

‘Muội đã tiếp xúc với cô ta đủ rồi.’ Tinh Huyền lầm bầm nói, Tiêu Diêu chỉ lắc đầu cười, anh nghĩ đến lễ chào đón vị Thần của Băng Tuyết vào đầu mùa đông mỗi năm. Khi những nẻo đường trên Đại Xuân Đế Quốc đã phủ dày những đợt tuyết để chuẩn bị cho vị thần ghé thăm toàn bộ những con đường, hẻm núi, căn nhà người dân sẽ sửa soạn để làm lễ.
Tuyết sẽ được trang hoàng
và những cành cây sẽ vươn mình đón
tuyết lành
của vị Thần Băng Tuyết chúc phúc. Đó là những giờ phút thiêng liêng và ấm áp, Tiêu Diêu mong mỏi năm nay cả Yến, anh và Tinh Huyền Lữ Sát đều có thể đón một buổi lễ ấm cúng giữa núi rừng lạnh giá, nơi Núi Cao sẽ gần hơn với vị Thần của Băng Tuyết và thường làm lễ sớm hơn ở vùng Đồng Bằng, khoảng chín đến mười lăm ngày sau khi tuyết bắt đầu rơi những hạt đầu tiên.

Tối hôm ấy, Yến gõ cửa phòng Tiêu Diêu khi băng giá đứng im và tuyết chững lại trên những núi cao. Căn phòng thắp đèn sáng mờ mờ, lò sưởi rực than hồng soi sáng những góc sạch sẽ, chiếc bàn nhỏ kê cạnh cửa sổ, sách đã cất gọn ở kệ sách kế giường, chỗ anh đang ngồi, anh sống rất nền nếp và ngăn nắp.

‘Công tử, em có chuyện muốn nói.’ Yến lên tiếng trước, cô đã e thẹn, đã ngại ngùng nhưng nay Tiêu Diêu thấy trên mặt cô hiện lên nét cứng rắn khác lạ.

‘Em muốn nói đến Tinh Huyền sao?’ Tiêu Diêu đưa tay rót lấy cốc trà ấm cho Yến, giữ lấy một giọng điệu nghiêm nghị.

‘Vâng. Cô ta đã nói ra sự thù hằn của mình với Đại Xuân Đế Quốc và mang đến cảm giác nguy hiểm. Cô ta chắc chắn không phải vô tình đến đây và cũng không hề mang theo ý tốt, mong công tử suy xét lại.’ Yến nói, cô cũng chẳng thể hiểu tại sao cô có thể nói theo lối nghiêm trang như vậy với công tử, cô đã băn khoăn, cô muốn quan tâm công tử khi chịu lấy một vết thương từ kiếm của cô nhưng nghĩ đến hình ảnh Tinh Huyền đỡ lấy anh cô lại thôi, Tiêu Diêu đã có người quan tâm, cô muốn Tiêu Diêu được hạnh phúc nhưng không phải với một kẻ có ý đồ. Mỗi người có một cách làm riêng cả.

‘Cô ấy đên từ Tinh Thành chẳng trách việc có thù hằn với quốc gia chúng ta, chỉ cần cô ấy có thể làm bạn với chúng ta ấy là đủ.’ Tiêu Diêu ôn tồn nói ‘Còn em nói cảm giác. Sao em có thể có thể cảm giác đúng về cô ấy khi em luôn là người ra tay trước và không hề mong muốn tiếp xúc với Tinh Huyền.’

‘Nhưng cô ta đã tỏa ra pháp lực mạnh mẽ trong khi tỏ ra yếu đuối.’ Yến ấm ức nói.
‘Sao có thể, cô ấy vừa nằm bệnh vài tháng. Nhưng nếu Tinh Huyền sớm khỏe lại thì ta phải thấy tốt không phải sao.’

‘Còn nữa, em nên xin lỗi cô ấy vì chuyện lúc sáng, nếu anh không đến chuyện gì đã có thể xảy ra chứ.’

‘Không bao giờ em xin lỗi cô ta.’ Yến ngay lập tức nói.

‘Em!’ Tiêu Diêu nhăn mặt lại, cảm xúc tác động lớn đến cơn đau của anh.

Rốt cuộc buổi nói chuyện kết thúc chẳng mấy tốt đẹp với cả hai, dù là Yến hay Tiêu Diêu đều chọn lựa chọn khiến câu chuyện đang dần dần lệch khỏi tầm tay của anh và cô.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.