Chương 12: Lốc Cuộn (Tiếp)
Tôi chẳng còn nhớ được những ngày tháng nơi cũ
Từng nhành cây, bụi cỏ dưới ánh dương
Loài châu chấu nấp mình trong kẽ lá
Trốn màu nắng loang dài ở trước ngõ
Đêm dài chậm rãi trôi qua với tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ, phủ những đợt tuyết lớn xuống trước ngày lễ đón vị thần của Băng Tuyết. Tiêu Diêu lắc mình trăn trở, anh không biết mình có thể đón được buổi lễ mùa Đông của năm sau hay không. Dù tự cảm thấy mình như một ông cụ, anh vẫn mong mỏi mọi chuyện tốt đẹp hơn đến với buổi lễ, với từ mà anh chẳng hề muốn nhắc đến, cuối cùng.
Khi ánh sáng ban ngày hé mở phủ lên tuyết màu óng ánh rực rỡ thì chỉ còn một ngày nữa buổi lễ sẽ diễn ra. Những dấu hiệu đến từ băng tuyết, ánh nắng hay cơn gió đã báo hiệu trước điều ấy. Cả khu rừng quanh tòa phủ cũng xao động như có một mạch sống ngầm chạy giữa những thân cây khô khốc, ẩn giấu dưới băng tuyết, rũ sạch lớp bụi bặm trên cơ thể.
Tiêu Diêu mở mắt lúc ánh sáng còn chưa tràn ngập và nhanh chóng bước ra khỏi phòng, hít lấy hít để bầu không khí tốt lành của một thế giới khác hẳn đã mất đi màu buồn lạnh lẽo, tuyết đã dần
ấm
hơn. Tự nhiên Tiêu Diêu cảm thấy mọi chuyện sẽ tốt đẹp và bình an, không kiềm lòng được anh thổi một khúc tiêu nhè nhẹ ngay khi nắng vừa rọi sáng những cành cây đọng đầy băng tuyết đang rũ xuống. Lần đầu tiên trong những ngày tháng dài vừa qua Tiêu Diêu thổi một giai điệu dịu êm mang theo nét vui trong điệu êm ái của bản nhạc.
Đối diện với tòa lầu thiết sơn nơi Tiêu Diêu đang ở là một tòa thiết sơn khác mà lầu trệt là phòng luyện tập. Tầng hai của tòa lầu được chiếm lấy bởi một căn thư phòng rộng lớn. Mỗi cánh cửa dẫn đến một gian có thể thông qua các gian khác, nơi những kệ sách trải dài từ trên xuống dưới đánh mất khái niệm trọng lượng cùng vô số các gáy sách đóng bìa đẹp đẽ được sắp xếp gọn ghẽ. Ở đấy Tiêu Diêu tìm được những thông tin thú vị về buổi lễ đón vị Thần của Băng Tuyết, không có cách để nhận ra ngày lễ cụ thể bởi mỗi con dân ở Đại Xuân sẽ tự động cảm nhận được không khí của buổi lễ đến gần. Buổi lễ có nghi thức, ẩm thực đặc biệt của riêng nó mà người ta sẽ bắt đầu chuẩn bị từ hôm trước. Ngoài buổi lễ Tiêu Diêu còn tìm ra một vài thuật pháp thú vị khác cho mình. Đó là một loại
Học thuật cơ sở
của ma pháp có đặc điểm vô cùng thô sơ để người đi sau tiếp tục phát triển học thuật theo những hướng đi riêng biệt. Các quyển sách có tên
Thuật Chú Hỗ Trợ Đa Hướng
và
Thực Thi Hóa Thuật Chú Có Khả Năng Hay Không
của hai tác giả khác nhau
Lý Tiểu Tử
và
Hoàng Liễu
.
Không có thời gian đọc kĩ càng, Tiêu Diêu đành nhét vội chúng vào túi áo. Buổi lễ đang tiến đến gần mà anh chưa chuẩn bị gì cả, những ngày gần đây anh đã bị quấn vào những mớ rắc rối trong suy nghĩ trong khi đáng lẽ ra anh đã nên chuẩn bị cho ngày lễ từ khi tuyết bắt đầu rơi. Những nguyên liệu để chuẩn bị chẳng ở đâu xa, chúng có sẵn ngay trong khu rừng đang đắp lên người lớp tuyết dày và cả những thứ nguyên đã ở trong kho thực phẩm của tòa phủ.
Chẳng tốn thời gian quá lâu để Tiêu Diêu nhét đầy bụng bằng bữa sáng và sẵn sàng bắt tay vào làm việc. Anh ngạc nhiên khi thấy trong phòng phòng thực phẩm những nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn với sự cẩn thận khi chúng đều được ủ đúng một số ngày quy định, vừa đủ để mang theo màu sắc đúng độ và chỉ cần nhìn cũng có thể cảm nhận được như dùng tay chạm đến.
Cánh cửa mở ra phía sau lưng Tiêu Diêu để Yến bước vào, gõ gõ đôi giày bám đầy tuyết. Căn phòng thực phẩm cách với cửa ra vào một hành lang và Yến không trông thấy Tiêu Diêu.
‘Chào em.’ Tiêu Diêu bước ra trước từ ánh sáng mờ mờ của căn phòng. ‘Những nguyên liệu cho buổi lễ là do em chuẩn bị hết ư?’
Yến ngập ngừng nhìn lấy Tiêu Diêu, những ngày gần đây mọi chuyện cứ trở nên kì quặc giữa họ. Và ngay lúc đó chẳng hiểu bằng một thôi thúc diệu kì nào Yến nhào đến ôm chầm lấy Tiêu Diêu, rồi ngay sau đó ngại ngùng đỏ mặt vội buông ra quay mặt đi.
Tiêu Diêu bất ngờ lắm, anh đứng im để cho Yến ôm trong phút chốc để sau đó nở nụ cười hiền hòa.
‘Anh cứ tưởng mình đã không kịp thời gian để chuẩn bị đầy đủ cho buổi lễ. May mà có em đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước.’ Tiêu Diêu nói ‘Một kiếm sĩ để hoàn thành được mọi việc tốt đẹp hẳn là rất khó khăn, chiều mai khi chúng ta đã chuẩn bị thực phẩm xong xuôi em có muốn cùng anh đi tìm mầm tuyết trong khu rừng không?’
‘Vâng ạ’ Yến gật đầu hạnh phúc, ánh mắt của cô hiện rõ nét mơ mộng.
Tiêu Diêu lắc đầu cười:
‘Vậy chúng ta mời thêm Tinh Huyền và Lữ Sát nhé’ Tiêu Diêu nói, thấy nét mặt Yến chùng xuống anh liền nói thêm:
‘Năm nay là lần đầu anh đón lễ ở nơi này. Anh muốn có một buổi lễ ấm cúng giữa tất cả mọi người trong tòa phủ được chứ.’
Yến cắn chặt răng, cô khó mà gần được với kẻ mà cô đã xác định được là kẻ thù, điều đó thật giả tạo với Yến. Nhưng cô cũng nghĩ đến Tiêu Diêu, mọi chuyện nào chỉ là lần đầu đón lễ ở nơi ở mới, nghĩ đến đấy cô chẳng chút do dự gật đầu để nụ cười trên môi Tiêu Diêu tái hiện trước mắt cô và không khí giữa họ bớt khó khăn hơn nhiều.
Trưa hôm ấy trong lúc Yến cẩn thận lấy các nguyên liệu ra thì Tiêu Diêu và Tinh Huyền tất bật giúp đỡ cô gói ghém, nấu nướng, dùng pháp thuật đảo các chảo lớn sôi ùng ục trên bếp lửa hay thổi bùng một bếp nướng tỏa ra hương thơm phức, quay đều những miếng thịt tươi mới chảy mỡ từng giọt, cháy vàng vừa đủ độ cho bữa nhẹ lan tỏa mùi hương khắp cả tòa phủ, kích thích bụng dạ thèm ăn của Lữ Sát đang đứng ở một bên, khép cánh chăm chú quan sát bọn họ.
Mọi việc chuẩn bị tất bật mãi cho đến tối, họ đi ngủ khi lửa cháy bập bùng và cử một người ra gác. Ba người và một con vật cùng nằm trong tòa đại sảnh rộng lớn, bên ánh hồng của bếp lửa sưởi ấm đêm đông. Mãi đến nửa đêm Tiêu Diêu mới cục cựa được Yến lay dậy, Thần Hạ Lễ đã chuẩn bị bắt đầu. Từ trong rừng bên như có tiếng nhạc ngân nga du dương và không gian chững lại, tràn ngập những sự kì ảo không thể nhìn bằng mắt thường, chỉ có thể cảm nhận bởi tâm hồn đang trở nên ngà ngà say chuẩn bị đón lấy những điều kì diệu gõ cửa vào đêm đông như thế này. Khi cái lạnh ùa đến, cả ba tỉnh hẳn cơn ngái ngủ, cảm nhận được những dòng chảy nhẹ nhàng rót lên họ cảm xúc diệu kì. Tuyết đã dần đổi thay! Như một lễ tục, mọi người thức thêm một lúc trò chuyện lang mang rồi mới miễn cưỡng nhắm mắt lại, những đêm như thế này thì khó để mà mí mắt sụp xuống được.
Ngày đến khi tiếng rừng cây lao xao, vài loài vật đã mạnh dạn bò ra khỏi những hốc cây, thò chiếc đầu ngạc nhiên ngắm nhìn không khí đặc biệt của khu rừng rồi lững chững bước đi trên tuyết dày.
Tiêu Diêu vùi mình trong chăn ấm cố nán lại thêm chút. Đứng ngoài hiên nhìn ra phía ngoài tuyết đã ngừng rơi và không khí vẫn còn mang theo cảm giác kì lạ từ đêm qua. Ngày càng cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện tuyệt vời ấy trong cái lạnh không còn đơn thuần của băng tuyết.
Bữa sáng hôm nay đông đủ hơn hẳn, Tiêu Diêu rửa mặt bằng nước lạnh, sảng khoái hít mạnh sẵn sàng đón một ngày đặc biệt, lễ đón Thần Hạ kéo dài cả ngày và được bắt đầu khi các mầm băng nhú lên từ tuyết dày. Những chiếc bàn được ghép lại trong phòng ăn kế bên kiến trúc nhị trùng thiềm vũ điện. Cửa mở toang mặc cho tuyết bám vào viền cửa rồi lùa vào trong nhè nhẹ, họ đón buổi lễ trong bình yên và hưởng thụ sự nhẹ nhàng bước đến êm ả. Trời có lẽ còn sáng lắm nhưng chẳng còn phân biệt được ngày với đêm ở ngày này, thời gian như chững lại và không trôi đi. Bữa ăn được dọn ra dưới những ánh sáng của tự nhiên, băng giá mà chẳng cần đến các ngọn nến thắp trên dĩa. Họ cứ ngồi ngâm thơ, ca hát, trò chuyện chẳng hay đến thời gian khi không gian quanh họ đang bồng bềnh phủ bởi thời gian lai láng.
Óng ánh óng ánh
Sóng sánh sóng sánh
Chiều thời không bồng bềnh
Trộn vào nhau phủ lên nhau
Thần đang đến
Thần đang đến
Óng ánh óng ánh
Băng tuyết lấp lánh
Trong con tim
Chẳng dùng đến ánh nhìn
Âm nhạc sẽ hòa trộn
Sẽ mở đường cảm xúc
Mở trái tim
Bập bùng ngọn lửa cháy
Hòa vào nhau
Trong thời không bồng bềnh...
Cho đến một lúc, Tiêu Diêu tỉnh lại từ những bài ca bất tận tuôn ra trong dòng suy nghĩ bởi không khí đang dần thay đổi, diệu kì hơn, sóng sánh hơn làm người ta càng thêm say.
‘Mọi người, ta đi thôi, những mầm băng sắp trỗi dậy và tuyết lành đang đến.’ Tiêu Diêu đánh thức mọi người dù chẳng có ai đang ngủ.
Tinh Huyền ngơ ngác đón lấy không khí mới lạ, như vừa phiêu du trong một cuộc dạo chơi dài.
‘Thiệt kì lạ và tuyệt vời quá!’ Cô thốt lên, theo chân cả nhóm bước đi giữa bầu trời sóng sánh, nắng vàng phủ lên tuyết trắng và khu rừng lục rục chuyển động.
Một con cú tuyết đậu trên cành gỗ khẳng khiu, những đôi thỏ, nhà sóc chạy loanh quanh giữa khu rừng, bên bầy cáo tuyết hay lũ sói, những con gấu khổng lồ mà chẳng hề chi. Chúng đều lặng im tìm lấy chỗ ngồi cũng như đoàn người chờ đợi khoảnh khắc diệu kì tiến đến. Kể cả mấy gốc cây dường như cũng có một sức sống chảy nhè nhẹ, im lặng chờ đợi. Khung cảnh lúc ấy thật kì lạ và khó mà để những lúc bình thường có thể nghĩ ra được.
Chẳng bao lâu, gió từ từ thổi, mạnh dần, cuốn tuyết bốc lên rồi thả xuống, cũng chỉ là tuyết nhưng nay chúng mang cho người ta một cảm giác khác hẳn. Từ trong những đống tuyết như đất xốp dần dần có sự chuyển động khiến chúng rục rịch, có thứ gì đó đang vươn lên, những mũi băng nhọn hoắt giá lạnh. Chúng mọc lên rải rác, từ dưới gốc cổ thụ, cho đến băng tuyết đọng trên cành lá cho đến khi cao tầm hai gang tay mới dừng lại. Và rồi, không gian như chao đảo, rung xuống cơ man là tuyết, phủ lên những mầm băng giá lạnh mới mọc khiến chúng bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều các dấu rạn, cho đến một lúc, người ta nghe thấy những tiếng vỡ vụn và từ mầm băng nứt ra vươn lên những đóa hoa tuyết trên thân mảnh khảnh. Thời không lúc này đã diệu kì lắm rồi và muôn vật đều cảm nhận được hạnh phúc chảy đầy trong cơ thể. Chẳng cần hẹn trước, một giọng ca từ đâu đó, có lẽ là một miền quê xa xôi cất lên, sau đó dần dần những lời ca quyện vào nhau, hòa cả âm thanh của muôn thú, vang lên từ các ngọn núi bên cạnh, đi từ nơi này qua nơi khác:
Tuyết rơi
Cuộn trong sóng sánh
Hòa quyện và trải thang
Chào đón Ngài
Vị Thần ngự Tuyết Thiên
Để gió cuốn
Phủ đầy cho muôn vật
Lời chúc phúc
Thần trao tặng
Hãy nghỉ ngơi
Kết nối
Ta sẽ ươm mầm
Ấp ủ trong tuyết lành…
Bài ca dài lắm, Tiêu Diêu nghe thấy giọng trong trẻo của Yến, tiếng hát của Tinh Huyền bên cạnh, lúc gần khi xa, đôi lúc là một bài ca khác:
Gió nhè nhẹ đón chiều yên ả
Tuyết lấp lánh trải đường mời Thần hạ
Khi
Tuyết trang hoàng
sáng rực
Gió sẽ nổi, tuyết sẽ rơi
Những hạt
Tuyết chúc phúc
Đến từ Thần cho những người tốt tính
Ôi vị thần cai ngự Tuyết Thiên!
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn