Chương 13: Lốc Cuộn Phần Cuối. Máu Và Tuyết


Khi bài ca tắt dần, nắng đung đưa trên hàng liễu, loang chảy phủ lớp tuyết màu nhẹ nhàng.

‘Thật kì lạ quá!’ Tinh Huyền lại lần nữa thốt lên rồi ngay lúc ấy, được thôi thúc bởi những điều diệu kì Tinh Huyền quay sang nói với Tiêu Diêu:

‘Tiêu huynh, hãy đi với muội đi. Muội biết bệnh tình của huynh, huynh cũng rõ mà. Muội có thể giúp huynh.’

‘Cô đang nói gì vậy?’ Yến nghi ngờ nhìn lấy hai người.

‘Anh thật đặc biệt, khác hẳn những dòng giống tầm thường hèn ác ở nơi này, hãy đi với muội, đừng như cô ta. Cô không biết sao, Tiêu Huynh, huynh ấy…’

‘Được rồi! Muội!’ Tiêu Diêu Diêu nhíu mày nghi ngờ nhìn lấy Tinh Huyền, cô lúc này thật khác.

‘Muội sẽ không dừng lại. Dù cho huynh có nghĩ gì đi chăng nữa, rồi huynh sẽ hiểu.’ Tinh Huyền lạnh lẽo nói. ‘Tiêu Huynh, huynh biết mình chỉ còn sống được vài ngày ít ỏi nữa thôi, sao phải chịu đựng, sao huynh phải tự dối lừa mình, sao huynh lại phải như thế chứ?’

Tiêu Diêu im lặng trong khi Yến thần thần, cô run rẩy:

‘Công tử, điều cô ta nói là thật ư?’ Anh vẫn không trả lời, gió ùa đến thổi tà áo bám những tuyết trắng ‘...’ Yến chẳng thể cất thêm một lời nào, chỉ thấy hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má cô, cô muốn nói gì đó nhưng chỉ có tiếng nấc chen đi những con chữ. Có tiếng ầm ầm của băng tuyết sụp lở ở một nơi xa.

‘Xin lỗi, Tiêu Huynh.’ Tinh Huyền bỗng nói, luồn ra sau Tiêu Diêu đưa tay chém vào anh, chưa ai kịp phản ứng anh đã khuỵu xuống, cô ôm lấy Tiêu Diêu nhưng nhanh chóng giao anh cho Lữ Sát khi cuộc chiến tiếp theo đã nổ ra. Yến lao đến, tóc xõa dài lăng lệ, kiếm pháp sắc bén. Cả hai không nói một lời nào cả, lốc cuộn, chẳng còn gì để nói, chỉ có bụi tuyết tung lên trắng xóa.

Kiếm pháp của Yến rất tinh chuẩn nhưng chẳng thể chạm được vào Tinh Huyền, cô né tránh những đường kiếm rồi trả lại bằng những đòn công của một pháp sư chiến đấu đầy ác liệt. Cả hai chẳng nể nang gì nhau, trong khi đường kiếm của Yến còn mang theo nét hoa lệ uyển chuyển thì pháp thuật của Tinh Huyền chứa đựng đầy những lắt léo hiểm độc và kỳ lạ. Chẳng mấy chốc trên lớp áo của Yến đã rướm máu đỏ loang lổ, thấm xuống băng tuyết đỏ thắm.

Yến dần chậm lại trong khi Tinh Huyền còn thong dong lắm, cô tận dụng mọi thứ tốt hơn Yến nhiều.
‘Kiếm pháp!’ Tinh Huyền kéo tay, rút ra từ hư vô một thanh kiếm, gạt phăng đi mũi kiếm của Yến. Chỉ cần đôi phút, tận dụng sự mệt mỏi của Yến Tinh Huyền ra nhanh những chiêu thức lắt léo đẩy Yến trở thành kẻ thua cuộc. Thanh kiếm của Yến giờ đã rời khỏi tay chủ, cắm trên nền tuyết, dải tua phất phơ trong gió. Cô gục xuống cay đắng, một kiếm sĩ lại bị tước đi thanh kiếm bởi một pháp sư dùng kiếm.

‘Nể tình Tiêu huynh, tạm tha người một mạng.’ Tinh Huyền chỉ lạnh lẽo buông một câu rồi quay lưng đi.

‘Không! Công Tử!’ Yến thét lên đau đớn nhưng ngay cả sức lực để đứng dậy đuổi theo bóng đại bàng đang khuất xa cũng chẳng có nổi. Cô gục trong băng giá, trên lớp tuyết nhuộm máu đỏ còn đang ngày càng thắm, ánh mắt cô thờ thẫn và đôi tay nắm chặt lại đến mức máu từ trong bàn tay nhỏ giọt xuống lớp tuyết đỏ.

‘AAAAAAAAAAAAAA’ Buổi lễ Thần Hạ vẫn còn đang diễn ra nhưng người ta nghe thấy trong tiếng băng sụp đổ vang lên tiếng gào thống khổ.



Tiêu Diêu đôi lúc lờ mờ mở mắt, thấy trời đất tối đen trôi qua bên mình, cơ thể lơ lửng choáng váng và gió ù ù bên tai. Anh nghe thấy tên một vài địa điểm mà anh chưa từng nghe trước đây như:
Thung Lũng Chết
. Cuộc hành trình kéo dài bao lâu Tiêu Diêu chẳng biết, có khi Tiêu Diêu thấy quanh mình sáng rực trước khi tiến vào một kẽ đá tối tăm sâu thẳm chật hẹp. Họ chỉ dừng lại vài lần để đi vệ sinh và Tiêu Diêu tự hỏi mình có hối hận khi không nghe lời tướng lĩnh Đại Nhân, hay kể từ lúc quyết định cứu lấy Tinh Huyền. Rồi anh lo lắng về cậu Dư, lo lắng cho Mạc tộc khi từ lúc anh đến những tộc nhân chưa hề xuất hiện dù có chuyện gì xảy ra. Liệu có phải họ đã được triệu tập về Chánh Bộ? Anh tự hỏi và lạnh nhạt với Tinh Huyền trong phút giây thanh tỉnh ngắn ngủi.

Ngày giờ cứ thế trôi qua trên đôi cánh Đại Bàng. Chẳng còn biết ngày đêm khi họ cứ bay vào những địa hình kì lạ. Cơ thể Tiêu Diêu trở nên mệt mỏi khi không vận động nhiều và đến lúc anh tưởng mình sắp không còn chịu đựng nổi thì họ rốt cuộc cũng đến nơi.

Nơi họ đáp xuống là một xưởng làm việc rộng lớn như bao xưởng làm việc khác trong một toà thành chẳng mấy sầm uất. Đặc trưng bởi kiến trúc, từ tòa thành mọc lên những căn nhà bằng đá trắng đầy cứng nhắc và nghiêm khắc. Những tảng đá trắng dày được ghép lại, cho một sức chống chịu lớn, bệ nền nâng cao các ngôi nhà lên, đỡ lấy nhờ độ chắc của vật liệu. Cửa sổ, cửa ra vào được thiết kế nhỏ hẹp, các mái vòm nhọn và các cột chống kề nhau san sát khi lối đi giữa các ngôi nhà bị thu nhỏ lại, hẹp và rẽ lối.

Tiêu Diêu giữ cho lòng khỏi hoang mang, sự mệt mỏi và chán chường xâm chiếm lấy anh, đẩy anh vào trong cam chịu và mặc kệ đôi lời nhơ nhớp từ mấy tay canh xưởng, để người ta đẩy vào một gian phòng tối om.

Tiêu Diêu suy sụp, trong cơn choáng váng anh vẫn cảm nhận được nền đất nhẵn nhụi dưới chân, mùi ẩm mốc lan trong không khí của một nơi vắng đi ánh sáng mặt trời.

Nơi đây chắc hẳn phải rộng lắm vì Tiêu Diêu nghe thoát lên tiếng nức nở cách xa mình, rồi một giọng nói cất lên, mang thanh ngữ của một vùng lạ hoắc:

‘Im ngay. Được phục vụ cho lý tưởng của Thiên Tộc vĩ đại là một vinh hạnh lớn lao của ta và các ngươi. Không được phép khóc!’ Rồi giọng nói tắt dần theo tiếng bước chân, ra đó là tay
quản ngục
.

‘Bốp!’

‘A!’

Bỗng ngay sau đó có tiếng ẩu đả khiến Tiêu Diêu thanh tỉnh đôi chút, anh liếc nhìn về hướng phát ra âm thanh rồi thôi, anh lại nhắm mắt trở lại.

‘Ngươi…’ Giọng tên
quản ngục
đầy tức tối và ngạc nhiên.

‘Bốp!’

‘Này thì Thiên tộc!’

‘Này thì lí tưởng!’

‘NgƯờI…’ Lần này thì hắn kêu lên thất thanh.

‘Binh!’

‘Này thì vinh hạnh. Chó má vinh hạnh!’

‘Mọi người còn đợi gì, không lên dộng hắn một trận sao!’ Là giọng nói của người con trai nãy giờ đã đứng ra.

Cơn giận, nỗi nhục nhã bị dồn ép nay đến lúc bùng nổ. Có người mới đến nhưng cũng có kẻ đã bị giam không ngắn. Nói trắng họ không ngờ chuyện bắt cóc diễn ra ngay dưới triều của thiên tử, từ thế gia quyền quý xuống nơi ngục tối không ánh sáng cũng chỉ một giây mà thôi.

Đôi lời tác giả: Vô cùng xin lỗi bạn đọc và anh em vì lâu ngày không ra chương, thỉnh thoảng onl thấy anh em hỏi thăm nhiều lắm nhưng mình cũng chỉ mệt mỏi liếc qua rồi off. Âu cũng vì cái tính của mình, thú thật chương truyện tồn rất nhiều, tầm trăm chương. Nhưng những hôm gần đây mình gặp nhiều chuyện, khiến tự suy nghĩ nhiều thứ, có nên đăng tiếp nếu đến khi cả trăm chương sẽ drop? Cả tuần không đặt tay gõ lấy một chữ, truyện cũng chẳng buồn viết thêm. Nhưng dẫu sao đi chăng nữa, mình sẽ đăng cho xong Series lốc cuộn. Cảm ơn các bạn và anh em đã bỏ thời gian đọc mấy dòng lang man này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.