Chương 3: Tuần trà buổi sớm mai


‘Ta vào thôi.’ Mở cánh cửa căn nhà tranh, anh thấy ở đấy nào có phải là một ngôi nhà tranh. Không gian bên trong là một tòa biệt viện, có điều dáng dấp kiến trúc vẫn giữ nét thanh thoát và nhẹ nhàng. Trong đấy đã đứng đợi sẵn một hàng người.

‘Chào Thiếu chủ.’ Hàng người chắp tay chào. ‘Thiếu chủ, chúng ta xin phép giao lại nơi này cho ngài, nhưng trước hết, xin thiếu chủ theo chúng ta.’

Bố cục nơi đây kéo dài theo hình chữ nhật, được bao bọc bởi bức tường. Chạy theo tường, một lối đi có lợp mái che được dựng lên. Ở sân trước, cánh cổng, nhà chính diện và hai dãy nhà hai bên sân trước đều mang kiến trúc huyền sơn, phía đông còn một dãy nhà huyền sơn nữa ở phía sau. Trong sân trồng cây cảnh, dựng một tòa viên toàn tiêm. Đi về phía sau, hai bên là hai dãy lầu thiết sơn, ở giữa là nhị trùng thiềm vũ điện, có ba mươi sáu bậc thang. Tiếp tục tiến đến phía sau kiến trúc lại lặp lại như ở sân trước, có điều, thay vì kiến trúc huyền sơn ở giữa nay là tòa lầu theo kiến trúc thiết sơn, đường đi và sân được trồng cây cối che bóng mát mẻ. Giữa sân cũng có một tòa viên toàn tiêm. Sau lầu trông xuống môt cái ao hình hồ lô, dưới ao thả hồng liên và bạch liên, bên bờ trồng cam, quít, dựng lối đi có mái ngói che cùng một tòa tứ giác toàn tiêm dùng để ngắm cảnh. Hướng đông của hồ còn xây thêm một dãy nhà ngạch sơn làm nhà kho. Điều kì lạ là trong không gian phía trong ngôi nhà tranh, Tiêu Diêu vẫn thấy được khu rừng bao quanh nơi này.

‘Thiếu chủ, tầng một của tòa lầu ở hướng Đông là các phòng được phù phép, bên trong là không gian dành cho việc luyện tập pháp thuật, võ nghệ.’

‘Thiếu chủ, hiện tại chúng ta xin phép được lui.’ Sau khi giới thiệu xong, tất cả lại chắp tay chào Tiêu Diêu rồi lui ra khỏi như yêu cầu của anh. Hiện tại, trong tòa phủ rộng lớn nơi đây chỉ có anh cùng Yến.

Tiêu Diêu quyết định anh cùng Yến sẽ ở tại tòa lầu thiết sơn hướng đông.

‘Yến này. Em có nhìn được cấp độ của bọn họ không?’

‘Không ạ. Có một điều… Bọn họ đều là pháp sư cao cấp, em nghĩ toàn bộ họ ít nhất đều đã vượt qua đạo khảm thứ nhất thậm chí có thể là trung tầng thứ hai.’ Yến trầm ngâm trả lời.

‘Thật kì lạ.’

Việc dọn đồ đạc không tốn quá nhiều thời gian, tất cả đồ đạt đều được chuyển vào tòa lầu hai người ở. Thức ăn có sẵn ở ngoài nhà tranh và được dự trữ cả trong nhà kho bên hồ.

Sáng sớm, Tiêu Diệu cầm quạt lông hạc, bước đi chậm rãi bên bờ hồ.

‘Hai năm…’ Một giọng nói ma quái thì thầm trong anh.

‘Không!’ Tiêu Diêu hét to bất lực trong lòng. Bước chân anh hơi khựng lại.

‘Công tử?’ Yến lo lắng hỏi.

‘Không sao, chỉ là ta hơi mệt mà thôi.’ Tiêu Diêu quay lại đáp, anh vẫn giữ sự lạc quan trên khuôn mặt.

‘Đúng rồi, Yến, cấp độ của em là bao nhiêu nhỉ?’ Tiêu Diêu hỏi lảng đi.

‘Cấp độ... kiếm sĩ của em là... sáu mươi, cấp độ tổng... cũng là sáu mươi ạ.’ Yến ngay lập tức quên đi việc vừa rồi và ngượng ngùng trả lời.

‘Đúng rồi nhỉ, cô ấy là một
Thuần
nên cấp độ tổng và cấp độ ngành sẽ ngang nhau.’ Tiêu Diêu nhủ thầm.

‘Đến đây.’ Tiêu Diêu bước đến tòa tứ giác toàn tiêm bên hồ, trong đấy có kê một chiếc bàn thấp cùng hai tấm đệm ngồi. Cạnh chiếc bàn đã được đặt sẵn hỏa lò Tiêu Diêu mang đến từ chiều hôm trước. Trên bàn là bộ ấm chén bằng sứ cùng hai cấp thiêu để thay nhau giữ cho nước sôi. Dĩ nhiên trà cụ đều được chọn lựa kĩ càng cả, trong siêu đồng phải có đủ năm kim hỏa cho nước mau sôi, ấm pha trà phải làm từ thứ đất sét đỏ, nhỏ, mỏng cốt để khi pha trà mới nổi hương vị, đặt úp ấm vào nước thì ấm phải nổi đều. Ngay cả hỏa lò hay chén cũng phải cầu kì lắm, chén tống, chén quân đầy đủ cả.

‘Nước phải lấy từ nước mưa, mà lửa phải dùng than, anh vẫn chưa đạt đến trình độ dùng pháp thuật để khống nước, khống lửa sao cho trà đạt được hương vị thơm ngon như ý muốn.’ Tiêu Diêu giảng giải.

Anh đặt siêu đồng lên hòa lò, tai lắng nghe nước sủi bọt, không gian lành lạnh buổi sớm mai lại pha chút hơi ấm từ hỏa lò khiến anh cảm giác dễ chịu. Canh cho đúng lúc nước vừa sôi già thì anh mới nhấc siêu xuống đặt chiếc siêu đồng còn lại lên, giữ cho nước luôn sôi mà pha trà cho ưng ý. Rót nước ra làm ấm bộ ấm chén, Tiêu Diêu dường như cảm nhận được thứ nước mưa đun sôi ấy cũng mang theo một nét riêng của mình, nét riêng của màu sắc hay mùi vị, để khi đem pha với trà cho ra hương vị như ý. Thú nước mưa ấy do anh tự tay hứng lấy, đó là nước từ cơn mưa phùn nhẹ, không dầm dề kéo dài, cũng không nặng hạt qua nhanh mà ở độ vừa phải, khi mưa được một lúc cho bay hết bụi bẩn và tinh dần, thêm vào trong hạt mưa vị hương của đất trời thì mới kê bàn để hứng lấy. Có lẽ vì lẽ ấy nên nước khi đun sôi trong buổi sáng sớm mới khiến anh cảm thấy có nét gì đó riêng chăng?

Việc rót nước Tiêu Diêu cũng làm thật cẩn thận và nâng niu như thói quen của một người nghiền trà. Làm ấm xong, anh mới xúc trà bỏ vào ấm sau đó giội nước sôi từ trên cao xuống, công đoạn rót nước lần thứ nhất được gọi là
Cao sơn trường thủy
, để cho những thứ bụi bặm dính vào trà bị gột sạch, cho trà khô kịp thấm, rót xong, phải chắt thứ nước ấy đi thật nhanh, việc này âu cũng là một lễ nghi đem đến cảm giác thanh tịnh cho người uống, đó là suy nghĩ Tiêu Diêu. Anh tuy không phải dân sành trà, nhưng cũng phải cầu kỳ lắm, việc thưởng trà không thể qua loa được, khi chạm vào trà cụ, anh có thể cảm nhận được lớp sứ hơi lạnh đang tiếp xúc với da mình, cảm giác ấy rất đặc biệt với Tiêu Diêu, chúng khiến anh cảm thấy giữa mình và trà cụ như có mối dây liên kết hiện hữu, khiến anh thêm một chút nhẹ nhõm, bớt đi mối lo âu rình rập trong cơ thể.

Vừa hay khi ấy gió sớm lại thổi nhè nhẹ đong đưa vài nhánh cây so le thấp thoáng trên mặt hồ, đem tới tòa tứ giác toàn tiêm thứ hơi sương sớm nơi núi rừng.

‘Sương ở đây có hương vị thật đặc biệt, có lẽ ta sẽ gom lấy để dành cho việc uống trà.’ Tiêu Diêu nhủ thầm. Lúc này anh đã bắt đầu rót nước lần thứ hai ấy là
Hạ sơn nhập thủy
, anh cố nín thở, giữ cho tay mình không bị run, đổ nước cho cao tràn miệng ấm, xong lại dội nước lên nắp ấm. Khói tỏa ra nhè nhẹ, rồi dần tản mất, nhưng vẫn kịp để lại hương trà thơm trong không khí, hòa lẫn cùng hơi sương khiến khứu giác trở nên nhạy bén, không gian lúc này lại ấm thêm chút.

Tiêu Diêu vẫn chưa vội, anh phải rót thật cẩn thận trà từ ấm ra chén tống, xong mới đem chia đều cho các chén quân. Xong xuôi Tiêu Diêu mới đánh thở phào một hơi nhẹ nhõm, Tiêu Diêu sợ nhất là sẽ phá hỏng mất ấm trà sớm, như vậy có lẽ sẽ hỏng mất nguyên một ngày tốt lành, nhất là khi đã mấy ngày rong ruổi đường xá anh không được động đến bộ ấm chén của mình.

‘Yến, em uống tách trà chứ.’ Tiêu Diêu đưa chén trà cho Yến.

‘Vâng… Vâng ạ.’ Yến lại lần nữa ngượng nghịu. Ở đây, các nhà quyền quý thường lười biếng, để cho người hầu pha trà và dâng trà, bình dân thì cũng đợi người trên uống xong mới đến người dưới. Cô sợ sẽ phá hỏng tuần trà của Tiêu Diêu, dù sao trông cách anh làm từ nãy đến giờ, anh có lẽ nên trọng cả những lễ nghi phía sau lắm.

‘Không sao đâu em.’ Tiêu Diêu cười, anh đưa chén trà lên sát mũi thưởng thức hương vị sau đó mới lấy tay che miệng nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà đi vào trong cổ, đọng lại trong miệng hương thơm đậm đà, Tiêu Diêu cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, như trút đi hết mệt mỏi, nhất là không khí buổi sớm mai nơi đây lại có gió mát thổi nhẹ nhẹ, sương mờ mờ trên mặt nước hồ trong vắt đang nở vài bông hồng liên. Đưa mắt nhìn khung quanh chung quanh, Tiêu Diêu cảm thấy tinh khí thần sảng khoái. Nơi đây mọi thứ đều thật nhẹ nhàng và yên tĩnh quá đỗi, tất cả đều hợp với anh lúc này, khiến cơ thể anh như muốn bồng bềnh theo làn sương và cảm nhận được sự thanh tịnh từ sâu trong tâm hồn.

‘Ôi, mưa sớm kìa!’ Yến thốt lên nho nhỏ. Tiêu Diêu cũng nhận thấy từng hạt mưa phùn phùn rơi, bay nhè nhẹ rớt xuống lá sen nghe tiếng lộp độp nho nhỏ. Mặt hồ thoáng chốc phủ đầy những sóng nước lan vào nhau. Ngoài kia, sau bức tường rừng cây đang thay lá, chỉ một đợt thổi nhẹ cũng khiến lá vàng rải khắp. Nơi gần xa đã dần có tiếng chim chóc muông thú thức tỉnh và trời le lói chút ánh sáng đầu ngày mờ mờ giữa cơn mưa. Cơn mưa tô vào một điểm nhấn đẹp đẽ cho khoảng thời gian vốn đã không tầm thường này, khoảng thời gian khi mà trời đất và vạn vật chuyển mình thức giấc từ đêm tối sang ngày mới.

Lúc này Tiêu Diêu cùng Yến đều hành động thật chậm rãi và nhẹ nhàng, họ muốn nâng niu khoảnh khắc kì diệu này, dường như muốn khoảnh khắc ấy kéo dài ra chút nữa. Đối với Yến, khoảnh khắc ấy còn đặc biệt hơn cả.

‘Dù ngày mai hay ngày sau thế nào đi chăng nữa mình không muốn quan tâm, mình sẽ cố để sống trọn vẹn khoảnh khắc này, sống trọn vẹn những ngày này.’ Yến thầm nhủ, và cô biết dù cho nhiều năm sau đi chăng nữa cô cũng chẳng bao giờ quên được lúc này cả.

‘À này… công tử… Anh có thích ăn rau dền không?’

‘Hả?’
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.