Chương 4: Hai Loại Cấp Độ


Trời đã sáng hẳn, mưa cũng ngớt, nghỉ ngơi một ngày và khởi đầu bằng cách uống trà là một cách đón chào cuộc sống mới đầy tốt đẹp. Sau khi ăn sáng, Yến đã bắt đầu bắt tay vào luyện kiếm thuật, cô đã đạt đến cấp độ 60 kiếm sĩ việc tăng cấp thêm đã khó khăn nhiều hơn trước. Trong khi ấy, Tiêu Diêu dạo bước trên lối đi đẹp đẽ và tĩnh lặng bên hồ. Anh vẫy tay, gọi những đốm lửa trong các chiếc đèn lồng treo quanh về bên mình. Chúng là những thực thể đặc biệt tồn tại tại Đại Lục, lơ lửng quanh người Tiêu Diêu rồi biến mất. Anh đọc được cách tìm kiếm chúng trong một cuốn sách cũ tại thư phòng, được ghi chép trong sách như một tiểu thuật. Tiêu Diêu bỗng nhớ lại lúc anh lên 6, khi những đứa trẻ khác đến trường học thì anh ở nhà được cậu chỉ dạy. Một đoạn ký ức chẳng tốt đẹp mấy với anh.

Trong sân nhỏ, nắng nhạt nhòa qua kẽ lá tạo thành những vòng tròn mờ mờ in lên chiếc bàn đá kê giữa sân. Một đứa nhỏ ngồi bên bàn với khuôn mặt buồn bã, hôm ấy là ngày nhập học nhưng nó thì lại ngồi ở đây. Dù nó biết mình sẽ được cậu Dư dạy khi nó không thể đến trường, nó cũng chẳng muốn đến đó nhưng nó lại ước mình có thể đi học một cách bình thường. Cảm giác nặng nề ấy cứ lởn vởn trong đầu nó khiến mắt nó đã ươn ướt.

‘Tiêu Diêu, hôm nay ta sẽ bắt đầu học về hệ thống cấp độ căn bản.’ Người cậu đến cạnh Tiêu Diêu nói nhẹ. Nếu có điều giống nhau nhất giữa hai cậu cháu ấy là giọng nói của họ, giọng nói được trời phú cho âm điệu đẹp đẽ.

‘Vâng!’ Thoáng chốc thằng bé đã trở nên vui vẻ, nó lén lút dùng ống tay áo lau khô nước mắt.

‘Chúng ta có hai hệ thống cấp độ song song nhau, cấp độ tổng và cấp độ ngành nghề.’

‘Cậu ơi, cấp độ của cậu là bao nhiêu ạ?’ Đứa nhỏ tò mỏ hỏi.

‘Con muốn biết sao?’

‘Vâng ạ.’

‘Cấp độ tổng sẽ tạo ra uy áp, hiện tại con vẫn chưa chịu được đâu, cố gắng luyện tập ta sẽ cho con thấy.’ Người cậu vui vẻ nói.

‘Vậy còn cấp độ ngành nghề thì sao ạ?’ Đứa nhỏ tròn xoe mắt hỏi.

‘Ồ. Ừ thì. E hèm. Nó cũng vậy đó. Ta vô học thôi.’

Tại Đại Lục, mỗi cá thể sinh ra với cấp độ 0 . Với những nhận thức và hiểu biết mới mẻ trong quá trình phát triển trẻ con sẽ đạt đến cấp độ 6, đến lúc thiếu niên cấp độ sẽ đạt đến 12, những thứ học được trong quãng thời gian tiếp theo sẽ khiến một thanh niên có cấp độ chừng 15 . Sau cấp độ 15 sự phát triển cấp độ sẽ chủ yếu dựa vào ngành nghề. Việc học tập và khi đi vào chuyên một ngành gì đó sẽ khiến một người tự động có thêm cấp độ của ngành. Khác với cấp độ tổng Cấp độ ngành bắt đầu bắt đầu bằng cấp độ 15 . Người ta cho rằng ấy là tại vì kiến thức 15 cấp độ đầu là nền tảng căn bản để bắt đầu một ngành nghề.

‘Chính thứ hệ thống cấp độ này đã dẫn đến nhiều thứ, chiến tranh, dục vọng, sự phân cấp,...’ Cậu Dư bỗng dưng nói một câu khó hiểu, ông ngưng một lát rồi giảng tiếp.

Xét chung, cấp độ tổng cũng chính là sự phân quyền của mỗi người trong xã hội. Cấp độ càng cao thì cấp bậc trong xã hội càng cao, lời nói càng có khả năng tác động tâm thần mạnh mẽ đến các cấp bậc thấp hơn và ngược lại, khả năng tính táo và kháng cự lại việc bị tác động cũng tăng theo cấp độ tổng.

Trong khi ấy, cấp độ từng ngành là một sự chứng nhận cho khả năng, sức mạnh của một người trong ngành ấy. Giúp đạt được những kĩ năng chuyên biệt, nắm bắt được những điều trong ngành nghề nhanh chóng, như một kĩ năng ăn sâu vào máu.

‘Cấp độ ngành nghề còn mang đến nhiều điều khác nhưng đến khi con bắt đầu theo đuổi ngành nghề của mình con sẽ hiểu.’ Cậu Diêu bâng quơ nói, ông không nhìn vào đứa bé dường như muốn trốn tránh một điều gì đó khiến ông khó mà nhắc đến vào lúc này được.

Cấp độ càng lên cao thì càng khó thăng cấp, các vạch cấp sẽ cách xa nhau hơn. Việc tăng cấp độ ngành nghề cũng đồng thời tăng cấp độ tổng. Cấp độ tổng sẽ tự động tăng trong quá trình hấp thu các tri thức mới trong khi cấp độ ngành nghề sẽ tăng theo những việc làm và tri thức về ngành nghề của một người, càng đi sâu vào ngành nghề ấy thì điểm cộng để tăng cấp độ càng nhanh.

Một nhà thám hiểm đi đến nơi mới sẽ được cộng điểm nhiều hơn một người chỉ đến đó để du lịch, một nhà thám hiểm nếu khám phá ra địa điểm chưa ai biết đến thì điểm số lại nhiều hơn việc đến nơi mới mà đã có người khám phá từ trước.

Hơn nữa, việc xuất hiện cấp độ một ngành nghề yêu cầu sự chuyên sâu cùng thực hành, Tiêu Diêu đến nay đã đọc nhiều sách về nhiều ngành nhưng cậu chỉ có một cấp độ ngành pháp sư mà thôi.

Trong quá trình thăng cấp, sẽ có các mức khiến người ta phải chững lại và việc đột phá yêu cầu nhiều hơn việc chỉ làm những điều thông thường. Người ta gọi ấy là các đạo khảm. Đạo khảm đầu tiên sẽ là cấp độ 90 dành cho cả hai loại cấp độ.

Đồng thời, việc tồn tại hai hệ thống cấp độ và các đạo khảm khiến xuất hiện cách gọi tên một số người đặc biệt.
Thuần

Đa
.
Thuần
là những người theo đuổi duy nhất một ngành nghề, do càng lên cao khoảng cách vạch cấp độ càng xa nên dù cho trong đời sống có tiếp xúc các tri thức khác thì cấp độ tổng và cấp độ ngành sẽ gần như ngang bằng với nhau.
Đa
là những người theo đuổi nhiều ngành nghề, việc tập trung nhiều ngành nghề sẽ khiến tạo ra sự chênh lệch giữa cấp độ tổng và cấp độ ngành. Cả hai loại phương thức này đều ảnh hưởng mạnh và có tham vọng với việc đột phá các đạo khảm.

Mặc dù nghe có vẻ giống như có thể lựa chọn, những người
Thuần
lại không có mấy trong khi những người
Đa
tại Đại Lục lại chiếm đa số. Bởi trong cuộc sống, ai lại chẳng thích ngành này ngành kia, cần ngành này hỗ trợ ngành kia hay không tránh khỏi việc học thêm ngành này ngành nọ cho cuộc sống, nên
Đa
sẽ là hướng được nhiều người theo đuổi hơn.

‘Cậu ơi, vậy cậu là
Đa
hay
Thuần
?’

‘Ta ư… Không chỉ ta mà cả Mạc Tộc đều là
Thuần
cả.’

‘Tại sao vậy ạ?’ Tiêu Diêu thắc mắc, nó cảm thấy khó mà hiểu được vì sao cả một gia tộc đều phải giống nhau cơ chứ.

‘Ừ, có nhiều thứ khi trưởng thành con sẽ hiểu, hôm nay đến đây thôi, ta còn có việc phải làm. Ừ, con biết đấy, dạo gần đây buôn bán đang phát triển, công việc rất nhiều… Thôi ta đi đây’ Cậu Dư xoa đầu đứa nhỏ rồi đẩy chiếc ghế bước vội ra ngoài.

Tiêu Diêu lắc đầu cười, quay trở về với thức tại. Anh nhớ đến lời cậu Dư nói lúc trước khi đi, rồi lại nhớ đến khi anh nói chuyện với cậu để được đến nơi đây.

‘Thật khó hiểu.’ Anh thì thầm, bước đến sát hồ, đưa tay khẽ chạm bóng hình in trên mặt nước làm mái tóc bạc trắng bấp bênh theo làn sóng, trong lòng lại gợn lên nỗi sợ hãi.

‘Phải tận hưởng thật tốt những phút giây còn lại.’ Tiêu Diêu lặp đi lặp lại trong vô thức.

Anh tự ép mình phải tỉnh táo rồi bước đến tầng một tòa lầu hướng đông. Nơi đây thật thoải mái, Tiêu Diêu không thể phủ nhận khung cảnh ở đây khiến tâm hồn anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Bước đến tòa lầu, những căn phòng ở tầng một im lìm như không có ai bên trong cả. Đẩy cửa bước vào, Tiêu Diêu kinh ngạc nhìn nhìn không gian rộng lớn bên trong, ước chừng rộng đến 1000 mẫu (tính theo đơn vị thời Nguyễn, 1 mẫu bằng 3600 mét vuông - TG). Ở một góc gần cửa ra vào, dựng một kệ sách, có lẽ là sổ tay hoặc sách dạy pháp thuật. Sát kệ sách là một chiếc bàn đặt đủ thứ dụng cụ, có cả bình nước uống. Quanh bãi tập, dựng đủ các khung đao kiếm cung thương, chia ra các khu, có các bãi ngắm bắn, có hình nhân đang đi lại vu vơ, có vùng lại tạo thành địa hình đầm lầy, vùng địa hình sông suối cho thủy chiến,...

Tiêu Diêu đi lang thang tìm kiếm Yến, cuối cùng anh thấy cô đang luyện kiếm với hình nhân di động trong một bãi tập rộng rãi. Anh thích thú ngồi xuống một tảng đá ngắm nhìn. Yến thủ thế đứng thẳng tắp, sau đó lao đến với những đường kiếm hoa lệ. Trông cô khi luyện kiếm thật khác với ngoài đời thường, cô mạnh mẽ và mang theo sự tự tin, thể hiện rõ qua từng đường kiếm, lộ ra lớp da mịn màng thường ngày khuất sau ống tay áo rộng rãi. Trên cánh tay, săm hình rồng bay lượn uyển chuyển. Mái tóc suôn dài cũng bay bay theo thân hình của Yến, thân hình thon gọn của một người có chế độ tập đều đặn. Cô vẫn chăm chú và nắn nót từng chiêu kiếm với ánh mắt rất đẹp, như có ánh sáng của tinh tú thu vào trong đôi mắt. Gương mặt Yến không phải là một khuông trang của mỹ nhân nhưng với Tiêu Diêu lúc này lại đẹp và cuốn hút kỳ lạ. Anh thấy sức sống mạnh mẽ của tuổi trẻ nơi ấy, những đường nét thanh mảnh nhưng cứng cáp. Khi cô nở nụ cười lúc đánh bại hình nhân, Tiêu Diêu phát hiện thêm một điều mới mẻ về cô gái cạnh mình, nụ cười đọng trên môi của cô thật đẹp. Vậy mà thường ngày anh chẳng thấy cô cười rạng rỡ như vậy bao giờ.

Tiêu Diêu nghĩ:

‘Như một nụ hồng ấy.’

Thấy cô đã xong, anh mới bước xuống lại gần. Yến đứng đấy, vuốt lại mái tóc nơi vành tai, những cơn gió chẳng biết từ đâu tới lại thổi chúng lòa xòa, trông như trong tranh vẽ. Nghe tiếng bước chân, cô quay lại suýt nữa thì hét lên:

‘Ối!’ Yến lại trở nên mất tự tin khi thấy Tiêu Diêu bất ngờ ghé đến.

‘Yến này anh em mình có thể cùng nhau luyện tập đấy.’

‘Xem này.’ Tiêu Diêu nói xong bước lên cầm lấy tay Yến.

Hành động bất ngờ của Tiêu Diêu khiến Yến theo bản năng vội rút bàn tay ra khỏi nhưng cái rút yếu ớt không kéo thoát tay cô khỏi bàn tay của Tiêu Diêu.

‘Xong rồi, em thử huy kiếm xem’ Lần này Tiêu Diêu lại chủ động thả tay ra.

Theo lời Tiêu Diêu, Yến thử huy động kiếm theo vài chiêu thức cơ bản. Cô ngay lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ hơn trước nhiều, tốc độ tăng lên thấy rõ.

‘Xin lỗi.’ Tiêu Diêu đưa tay lên mũi ngại ngùng, anh cũng nhận ra sự đường đột của mình khiến Yến cố rút tay khỏi ‘Đó là thuật pháp hỗ trợ của anh.’

‘À… vâng ạ…’ Ráng hồng đã rút đi trên khuôn mặt Yến lại lần nữa quay trở lại, cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi khiến cả hai rơi vào tình thế khó xử giờ lại chỉ ấp úng được vài câu.

‘Thôi… Chúng ta… Chúng ta luyện tập nào!’ Tiêu Diêu vội nói.

‘Ting!’ Tiếng vũ khí va nhau liên tục khi hai người bắt đầu chiến đấu với hình nhân. Yến lại tìm thấy sự tự tin của mình và lao vào chiến đấu mạnh mẽ với sức mạnh mới trong khi Tiêu Diêu lắt léo nhanh nhẹn né khỏi những đòn đánh nhờ sự dẻo dai của thân thể, lộn người khỏi vùng chiến và hỗ trợ liên tục cho Yến.

‘Chuẩn bị, anh sẽ tạo cơ hội.’ Tiêu Diêu hét lên, cậu thấy hình nhân đã bắt đầu suy yếu.

‘Bồng bềnh!’ Ngay khi hình nhân chém ra thì Tiêu Diêu lập tức niệm thuật.

Thanh kiếm của hình nhân được thuật pháp
hỗ trợ
ngay lập tức trở nên nhẹ hẳn và đúng nghĩa bồng bềnh. Sự thay đổi đột ngột khiến hình nhân đã xuống sức sẩy tay và không kịp ứng phó, tạo cơ hội cho Yến tiến đến kết liễu bằng một kiếm trí mạng.

‘Tốt lắm!’ Tiêu Diêu vui vẻ nói. Anh dừng lại một chút thở dốc, thân thể yếu nhược cản trở anh rất nhiều.

‘Công tử, uống chút nước đi, đừng cố gắng quá.’ Yến lo lắng nói, dù sao Tiêu Diêu đã ốm yếu từ nhỏ, anh đến đây mục đích chính là tịnh dưỡng chứ nào phải để luyện tập.

‘Không sao, anh vẫn có thể tiếp tục.’ Tiêu Diêu xua tay, đứng thẳng người trở lại.

Cứ như vậy, hai người phối hợp cùng nhau ngày càng ăn ý. Trong lúc Yến dần quen với luồng pháp thuật chảy trong cơ thể khiến cô có cảm giác khang khác và hiểu thêm về pháp thuật thì Tiêu Diêu cũng biết nhiều hơn về kiếm thuật, cả hai đang dần hiểu nhau và phát triển nhanh hơn khi tách ra riêng lẻ.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.