Chương 5: Yến
Luyện tập mãi đến trưa hai người mới dừng lại. Áo cả hai ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào cơ thể. Cả Tiêu Diêu cùng Yến đều cảm thấy họ đã tìm được một điều mới mẻ, chưa ai trong hai người từng điên cuồng luyện tập không ngừng nghỉ vì sợ làm chậm trễ người kia đến vậy. Yến nở nụ cười hạnh phúc khi hai người cùng nhau rảo bước trên con đường đất, tìm một bóng mát ngồi lại nghỉ ngơi. Họ tìm thấy một bãi tập địa hình rừng núi,Tiêu Diêu dù rất mệt mỏi vẫn cố gắng tìm kiếm một đoạn nữa cho đến khi thấy một tảng đá nấp dưới bóng râm một cây đại thụ. Ngửa cổ đón lấy dòng nước mát, hai người ngồi dựa vào gốc cây, nhìn ra phía ngoài nắng thu vàng ươm trải trên con đường đất. Yến ngồi trên tảng đá, khua khoắng đôi chân trong không khí, đưa tay ra hứng lấy những giọt nắng tròn xoe chiếu qua tán lá. Cô thấy mình thật ngốc, tự tin khi chiến đấu cạnh anh nhưng đến khi ngồi cạnh anh lại bối rối không biết phải làm gì cả.
‘Có lẽ mình nên dành thời gian để đọc thêm sách mà Phù Thanh đưa…’ Yến nghĩ thầm, khuôn mặt cô lại trở nên ửng hồng.
‘Công tử, thời tiết hôm nay đẹp quá!’
‘Ừm, mùa thu đẹp thật ấy!’
Anh ấy nói như vậy có nghĩa là gì nhỉ? Như vậy có ý gì ẩn không? Mình phải trả lời như thế nào đây? Vô số câu hỏi bỗng nhiên lấp đầy tâm trí Yến.
Buổi trưa, Yến trổ tài nấu ăn của mình, dọn ra bàn ngoài hiên những món ăn thơm phức và đầy hấp dẫn, nhất là khi cả hai vừa luyện tập mệt mỏi xong. Tiêu Diêu phụ cô nấu nướng bằng pháp thuật. Anh phù phép cho lửa bùng cháy lên trong bếp lò, khiến dao, nĩa trở nên tưng tửng, tự động bay qua lại trong nhà bếp sắp xếp cẩn thận lại và anh vung vẩy tay khiến mấy hạt nước cứ luồn vào mấy kẽ lá để rửa sạch rau. Xong xuôi anh còn niệm chú khiến chiếc bàn nhẹ bỗng, chỉ cần nhấc tay đem chúng ra ngoài hiên, nơi trông ra chiếc sân mọc cỏ non êm êm và những cành cây khẳng khiu đang thay lá.
Yến mỉm cười hạnh phúc suốt buổi ăn, đôi lúc cô lén lút nhìn Tiêu Diêu đang chậm rãi gắp thức ăn và lại tủm tỉm cười. Họ ăn chung một bàn dù thân phận khác biệt, ‘Sống với anh rồi em sẽ quen dần mà.’ Tiêu Diêu cười nói. Nhưng Yến vẫn cẩn thận ăn từng chút, nhỏ nhẹ như con mèo nhỏ, sợ hãi gây ra tiêng động lớn và luôn co mình lại. Cô lại không muốn hành động nữa, cô lại sợ, lại e dè, nửa muốn để mọi việc cứ như thế tự diễn ra nữa còn lại lại mang theo cảm giác kì lạ, chập chừng muốn phá vỡ những rào ngăn trong tâm trí đang khiến cô không dám mơ mộng.
‘Hãy tự biết thân phận đi. Công tử đã cho phép ngươi ở cùng một căn nhà, ăn cùng bàn, cùng luyện tập. Ngươi còn muốn gì xa xôi nữa, hay việc công tử cùng vào bếp khiến ngươi hoang tưởng, đó chỉ là lòng tốt và thương hại mà thôi!’ Một giọng nói vang lên trong đầu Yến, quả thật cô từng mơ mộng lúc cùng Tiêu Diêu làm bữa trưa nhưng chỉ đi được chút xíu chứ chẳng hề dám tiến xa xôi.
‘Yến này, em muốn ăn chút gì đó tươi mới không, tí nữa ta sẽ ra ngoài tìm chút nấm mùa thu.’ Tiêu Diêu bất ngờ quay sang hỏi Yến.
‘Vâng ạ, ở, ở trong bốn bức tường mãi cũng không tốt lắm.’ Yến trả lời khiến Tiêu Diêu ngạc nhiên, lần đầu anh thấy cô có thể nói được một câu dài với mình.
Đợi đến khi nắng đã dịu bớt, Tiêu Diêu mới rảo bước rời khỏi tòa phủ rộng lớn. Lá cây xào xạo mỗi khi chân anh bước qua và khu rừng đang lay chuyển như cách anh quan sát. Yến mang theo một chiếc giỏ nhỏ đan bằng mây, cẩn thận vạch những lá mùa thu vàng vọt đã che mất đám nấm, đem chúng xem xét kĩ càng có thể ăn được cô mới đặt chúng vào giỏ. Hai người lang thang giữa khu rừng, như tản bộ dạo chơi hơn là tìm hái nấm. Yến vui vẻ hơn hẳn và lại trở nên tinh nghịch.
Trời đang dần về chiều, nắng hắt trên cành lá in xuống những bóng đổ dài. Một đàn chim vỗ cánh, bay giữa những tán lá chợt khiến Tiêu Diêu hoảng hốt. Anh dừng lại, trông thấy mình đứng giữa rừng cây đổ vàng đang úa đi trong màu nắng. Anh lấy ra ống tiêu đem theo bên người, quay lại nhìn Yến:
‘Em có muốn nghe một khúc nhạc không?’
Yến ngỡ ngàng, cô thấy nét mặt công tử vương một nỗi buồn, cảm giác vui vẻ chợt biến mất, cô chỉ nhỏ nhẹ đồng ý.
Dựa người vào một gốc cây, hướng ánh nhìn về xa xăm, Tiêu Diêu bắt đầu thổi một khúc
Trường Lộ Thanh Ca
. Khúc nhạc khi da diết buồn, kéo theo những chiếc lá vàng xoay vòng giữa không trung, khi lại hùng tráng, thổi tung lá thu, khi bi ai, như khóc thương khiến cành lá thổn thức.
Bài nhạc cổ đã có từ lâu về trước, kể chuyện một chàng thư sinh họ Hồ đời Lan Đế. Trên đường tiến kinh đi thi,có lúc tưởng đã kiệt quệ sức lực, nào ngờ gặp được mối nhân duyên của cuộc đời. Nhưng còn việc thi cử, chàng thư sinh bùi ngùi chia tay, quyết tâm vượt vạn dặm đường xá xa xôi để đỗ đạt, mong chờ ngày rước cô gái về.
Rốt cuộc chàng thư sinh cũng đến được kinh thành, đạt đến trạng nguyên kì thi năm ấy. Quan thượng thư thưởng thức, hứa gả cho con gái trước triều thần nhưng chàng cứng rắn từ chối, kể rằng mình đã có vợ nơi quê cũ. Quan thượng thư giận lắm, sai người về quê cũ chàng thư sinh tìm hiểu mới hay chàng vẫn còn độc thân, liền buông lời gièm pha chàng trước mặt thánh thượng, khép cho tội gian dối trước hoàng quyền. Lan Đế thương tình chàng tài giỏi mới không xử trảm mà chỉ tước đi chức quan bổng lộc mặc chàng kêu gào giải thích.
Thế nhưng lão quan thượng thư xem chừng còn chưa hài lòng. Lão sai thuộc hạ theo chân chàng thư sinh họ Hồ mới biết đến chuyện tình của Hồ thư sinh:
‘Thật là một chuyện tình đẹp, đáng tiếc…’ Nghe tin thượng thư thở dài, một bên bẩm báo với Lan Đế, một bên sai người đi trước Hồ thư sinh.
Thượng thư tấu rằng: ‘Họ Hồ cấu kết với hồ yêu lẫn vào ta ấy là có ý đồ. Mong Đế Vương xử y tội chết.’
Trong khi thuộc hạ của lão phi ngựa đến nhà cô người yêu, nói cho cô Hồ thư sinh đỗ đạt quan lớn, vì vinh hoa phú quý đã cưới vợ nhà quyền thế ở kinh thành, nay sắp trở về sát hại cô để che giấu với đằng vợ.
Ở kinh thành, Lan Đế nghe thượng thư bẩm báo lại phán rằng:
‘Nếu vậy, Hồ thư sinh ắt là đã bị yêu hồ dụ dỗ. Xem ra ta đã trách lầm hắn. Mau cho người gọi Hồ thư sinh trở về.’
Nhưng hỡi ôi, khi quân lính đến thì đã muộn, Hồ thư sinh đã trúng phải độc do chính người yêu hạ. Cô gái nghe đầu đuôi sự tình, rút lấy thanh kiếm của quân lính, một kiếm đâm Hồ thư sinh cho chàng khỏi chịu đau đớn, sau đó lại lấy kiếm tự đâm lấy mình. Tương truyền lúc ấy hai người ôm nhau trong vũng máu, Hồ thư sinh tóc dài bay lòa xòa, ngửa mặt lên trên ngông nghênh mà nói rằng:
Đời có mấy khúc tình si
Say nốt chén nồng
Ta ngất ngưỡng
Hỏi trời cao liệu có dám
Phân ly tình ta
tự lúc này.
Một người bạn trong cùng khoa thi năm ấy nghe chuyện, đã viết lại thành bản nhạc
Trường Lộ Thanh Ca
. Về phần lão quan thương thư, Lan Đế hay tin, đã cho quân trảm sát cả nhà. Đến nay trong dân gian, còn lưu truyền các dị bản về tình cảm mà vị nữ đế này dành cho Hồ thư sinh.
Tiêu Diêu thổi xong khúc nhạc nắng chiều đã úa cam chừng tắt. Cảnh rừng vắng vẻ, gió thu lạnh lẽo sầu thương.
Yến ngập ngừng, cô bước lên cầm lấy tay Tiêu Diêu:
‘Công tử, anh có gì buồn sao, kể cho em nghe này.’
Tiêu Diêu sững sờ, nhưng anh mỉm cười, cảm thấy lòng ấm áp, anh luôn nói Yến nhưng lúc này anh mới nhận ra mình là người nên mở lòng hơn. Anh nghĩ mình sẽ nói sự thật cho Yến biết:
‘Yến này, thật ra, ta…’ Nhưng chưa nói dứt câu, sắc mặt Tiêu Diêu bỗng trắng bệch, Yến vội đỡ lấy anh.
‘Công tử…Công tử…’ Trong mơ màng, Tiêu Diêu nghe thấy tiếng Yến gọi xa dần….
Giữa đêm, Tiêu Diêu mới tỉnh dậy, anh thấy mình nằm trên giường, ngọn nến cháy đã sắp tàn, giữa phòng đốt một lò than sưởi đỏ hồng. Trên chiếc bàn cạnh chỗ anh nằm để chén thuốc, Tiêu Diêu cầm lấy, thuốc đã nguội nhưng anh vẫn chầm chậm nuốt. Từng ngụm từng ngụm thuốc đắng khiến Tiêu tỉnh táo mà suy nghĩ và tự nhắc nhở mình.
‘Rốt cuộc mình đã định làm gì chứ. Cô ấy không nên biết chuyện này.’ Tiêu Diêu thở dài, anh muốn Yến không phải lo lắng hay buồn bã. Lúc chiều anh đã định nói cho Yến biết thời gian sống của anh chỉ còn lại ngắn ngủi lắm, anh đến nơi này, chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh, sống trọn vẹn những phút giây còn lại trong yên bình, có lẽ là vậy, anh cay đắng cười.
‘Có lẽ Yến đã về phòng ngủ.’ Anh nhủ thầm và kéo chăn đắp, không muốn đánh thức Yến vào lúc này. Tâm trí anh đang ngổn ngang...
Bên ngoài, gió đã lùa từng cơn, thổi sương đêm sà xuống lạnh lẽo nhưng lại hiện lên bóng một cô con gái ngồi co ro trước cửa phòng Tiêu Diêu, hai tay ôm chặt kiếm, co người lại mong tìm chút hơi ấm khi da thịt tái đi vì lạnh, cô đã thiếp đi lúc nào không hay giữa đêm thu buồn bã, lá vàng lại vừa rơi lả tả trong gió...
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn