Chương 6: Tiếng Kêu Trong Rừng


Sáng hôm sau, khi Tiêu Diêu đẩy cửa bước ra ngoài, những luồng khí lạnh ngay lập tức phả vào mặt chàng. Trời không sương, nhưng lại lạnh lẽo và huyền phù thứ trông như những dải sa trắng ướt lạnh trôi trong gió. Mây vừa sà xuống nơi đây, cảnh sớm thanh vắng sầu bi, không gian mờ mịt, mặt trời treo trên cao đã bị che khuất sau những đám mây khiến trời đất trở nên tối tăm.

Tiêu Diêu chậm rãi vươn vai, đón lấy khí trời mát mẻ nhưng vẫn không xua được cảnh buồn ảm đạm khỏi đôi mắt. Tâm trí anh xao động, nhìn thấy điềm xấu khi mặt trời bị che khuất và trong lá cây như có tiếng thầm thì. Chợt Tiêu Diêu nghe thấy có tiếng con gì kêu thảm thiết đằng xa.

‘Sẽ là một ngày dài chẳng có mấy tốt đẹp.’ Tiêu Diêu thở dài.

Từ đằng bếp tỏa ra hương thuốc mang theo hương ấm nồng, Yến đã trở mình thức dậy từ khi gà còn chưa gáy sớm và đêm còn chưa trôi qua, khi mà cái lạnh ngày càng tăng dần khiến cô không ngủ được. Nhưng Yến cứ đứng đấy, cho đến khi trời đã sáng hơn cô mới bước vào bếp nấu buổi sáng và nấu thuốc cho công tử. Tiêu Diêu đã ốm yếu từ nhỏ, cô đã có dịp gặp anh từ lúc bé khi cô là một trong những người hầu ít ỏi tại Phủ Tây, trụ sở của Mạc Tộc trải khắp các phủ của Đại Xuân Đế Quốc. Trong khi các quốc gia khác của Ngũ Cường đều không có điều kiện thuận lợi để phát triển thương mại kinh tế thì Đại Xuân có địa thế cực đẹp khi tiếp giáp với ba nước còn lại và chỉ cách Sa Quốc một đoạn ngắn lãnh thổ của Chân Ly. Với các đồng bằng lớn ở giữa, được cung cấp nước từ các con sông chảy xuôi từ dãy núi phía bắc và phía Tây Đại Xuân trở thành đế quốc thương mại, mở các con đường thông thương chằng chịt. Mạc Tộc xuất hiện từ sau chiến tranh và nhanh chóng trở thành một dòng họ thương gia nổi tiếng, trải các trụ sở khắp Đại Xuân và qua cả những quốc gia khác.

Những ngày Tiêu Diêu đang nằm giường bệnh ở Kinh Đô thì căn cứ ở Mạc Tộc được xây dựng ở Phủ Tây, dành riêng cho Tiêu Diêu với không gian dưỡng bệnh và không quá xa Đế Đô. Trong lúc qua lại giữa kinh thành và phủ Tây, cậu Dư đã tìm thấy cô nằm bên đường, khóc oe oe giữa đông giá lạnh. Những năm ấy vừa kết thúc chiến tranh, tổn hại để lại quá lớn, mùa đông năm ấy tuyết rơi trắng xóa, người chết đói chết lạnh nhiều lắm.

Khi Tiêu Diêu thôi theo học ở Kinh Thành và trở về cô chỉ mới hơn 3 tuổi, trong phủ chỉ có hai đứa bé. Cứ như vậy, dù thân phận khác biệt nhưng Yến và Tiêu Diêu vẫn trở nên thân cận hơn, trong lúc Tiêu Diêu lắng nghe cậu Dư giảng giải lý thuyết và lau những vết máu trên miệng khi cố gắng để luyện tập thì Yến chỉ lén lút nhìn anh và nỗ lực luyện tập để được đào tạo thành một kiếm sĩ với một tốc độ phát triển và khả năng tiếp thu đáng kinh ngạc, vượt xa nhiều công tử thế gia quyền quý.

Nghĩ đến đây, Yên chợt cảm thấy có một mối lo lắng hiển hiện trong lòng khi mới hôm qua Tiêu Diêu lại ngất đi. Đúng lúc ấy, cô nghe thấy có tiếng bước chân chậm chạp ngoài hành lang, Yến vội vơ lấy chiếc áo khoác cô đặt sẵn trên ghế, bước ra đỡ lấy Tiêu Diêu, anh còn chưa khỏe hẳn. Cô khoác cho Tiêu Diêu chiếc áo, trời đã sang thu, trang phục cần mặc nhiều hơn khi họ đang ở vùng núi cao.

Dìu lấy Tiêu Diêu vào căn nhà bếp, Yến nhấc ấm thuốc, rót đầy chén cho anh, đặt một bên xong mới tất bật dọn ra bữa sáng với món chính là cháo dành cho người ốm.

‘Khoan hãy uống thuốc, anh ăn sáng trước đã, đợi cho thuốc nguội bớt.’

Tiêu Diệu ậm ừ, anh cảm thấy may mắn khi Yến không hỏi mình chuyện hôm qua. Bữa sáng trôi qua trong lặng lẽ. Đôi lúc từ xa xa lại vang lên tiếng một loài vật kỳ lạ nghe như đang gào lên đau đớn. Ban đầu, họ còn nghe tiếng chim chóc quanh vùng vỗ cánh và kêu hoảng loạn cho đến khi bữa sáng kết thúc không gian đã trở nên hoàn toàn tĩnh lặng và đầy chết chóc.

‘Có chuyện gì vậy nhỉ?’ Tiêu Diêu nói, tiếng kêu làm anh bất an. ‘Có lẽ chúng ta nên ra ngoài tìm hiểu.’

‘Công tử, không nên, ở trong phủ sẽ an toàn hơn, tiếng kêu rõ là một điềm xấu, không gian trở nên lạnh lẽo và đầy chết chóc.’ Yến vội ngăn cản, rõ là công tử còn đang yếu và núi cao thì đủ thứ chuyện kỳ quái có thể diễn ra.

‘Nhưng bị động ngồi trong đây mà không biết điều gì diễn ra thật khó chịu và chờ nó đi qua mà không biết gì sẽ khiến ta có cảm giác bỏ lỡ mất một thứ gì đó.’

‘Vậy, em sẽ đi với công tử.’

Tay Yến nắm chặt kiếm, bước bên Tiêu Diêu, trong sự cảnh giác của cô hai người bắt đầu đi tìm nơi phát ra tiếng của loài chim kỳ lạ. Trời vốn đã lạnh nay còn như hạ thêm nhiệt độ, Tiêu Diêu thở ra khói trắng, đưa tay ra khỏi lớp áo khoác hứng lấy đợt mây lạnh, nắm chặt tay lại anh cảm giác về một điều kỳ lạ sắp đến với mình.

Họ bước qua khỏi bãi liễu trước nhà, rẽ về hướng nam qua bãi đá, nơi những tảng đá ngổn ngang chen giữa rừng cây. Họ không thấy dấu hiệu nào của sự sống đang hiển hiện, dù là hai chân hay bốn chân, chỉ nghe tiếng bước chân xào xạo trên lá, gió cũng đã ngưng, để mây trắng che đi tầm mắt, bốn phía gần như trở nên hạn hẹp và mịt mù.

Khi ngày càng đến gần nơi phát ra tiếng kêu, Yến gần như là nín thở và tay nắm chặt kiếm, không gian như đè nặng lên cô.

‘May mắn là có mây mù che bớt nhưng mây cũng không che lấy nổi âm thanh.’ Cô thầm nghĩ và ra hiệu Tiêu Diêu đi chậm lại, nhẹ nhàng. Nhưng họ không nghĩ tới một điều khác, nếu chủ nhân của âm thanh đấy có thể nhận ra họ không bằng mắt hay âm thanh thì như thế nào và Tiêu Diêu đang tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm không biết trước.

Họ càng đi mặt đất càng trở nên dốc và nhiều đá, dốc ngày càng đứng khiến bước chân họ nặng hơn và chậm lại, bỗng họ nghe thấy đâu đó có tiếng thở phì phò, không gian chốc lát đã ngập mùi máu tươi gay mũi. Cả người Yến trở nên căng cứng, cô đã sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, chuẩn bị cho một cuộc phản công. Trong khi đó Tiêu Diêu nhíu mày suy nghĩ và dường như nhận ra điều gì đó, tuy vậy anh vẫn cúi người xuống, kéo Yến nấp xuống sau một tảng đá.

Ngay sau đó, khi hai người bước vào nơi này, tiếng thở liền biến mất, con vật đã nhận ra sự xuất hiện của họ, hay nói cách khác, nó, đã nhận ra sự xuất hiện của họ.

‘Thực chiến, đây là thực chiến…’ Yến lẩm nhẩm trong đầu, dù trời lạnh cô đã bắt đầu cảm thấy nóng và khuôn mặt hiện nét sợ hãi khi phải đối đầu với một sinh vật hay một thứ gì đó không biết tên.

Chưa kịp để Yến bình tĩnh, cô đã thấy ngay trước mình hiện lên một hình thù to lớn, mắt sáng quắc đầy hung tợn, và từ trên cao có thứ gì đó đang giáng xuống. May thay, Tiêu Diêu vẫn giữ được tỉnh táo, anh vội ôm lấy Yên lăn qua một bên tránh được kích chí mạng.

‘Công tử…’

Tiêu Diêu lắc đầu, thả cô ra và đưa dấu im lặng. Rõ ràng nó là một con vật mà họ chưa từng thấy, và sau khi tấn công thất bại con vật đã biến mất, tiếp tục lẫn vào màn sương mù. Giờ họ lại bị đảo ngược tình thế, từ người ẩn giấu truy tìm thành kẻ bị săn lùng bởi con quái vật không tên. Tiêu Diêu thì thầm, quanh người anh lại chập chờn xuất hiện những đốm lửa ma trơi, những đốm lửa sẽ thu hút tầm nhìn nhưng dù sao họ đã lộ vị trí, cách tốt nhất hiện tại là tìm thấy chỗ nấp của kẻ địch. Tiêu Diêu nói gì đó khiến những đốm lửa bắt đầu tản ra, bao quanh họ thành một vòng tròn, vài đốm lửa khác tản ra và di chuyển xung quanh tìm kiếm.

‘Như vậy nó sẽ không bất ngờ tấn công chúng ta được.’ Tiêu Diêu giải thích ‘Nhưng em nên cẩn trọng, pháp lực của anh dùng để duy trì các ngọn lửa, sẽ không còn nhiều để trợ giúp em.’

‘Vâng!’ Yến đáp, cô biết lúc này không phải lúc để nghĩ đến cái ôm hồi nãy hay bất cứ chuyện gì khác, đã chẳng còn sợ ánh sáng của lưỡi kiếm làm lộ họ, cô rút kiếm ra khỏi vỏ, thủ thế và tìm lại được sự tự tin của mình khi dựa lưng vào Tiêu Diêu. Một đợt gió ào qua, cuốn tung lá vàng, hai người dựa lưng vào nhau, chung quanh là lửa ma trơi tạo thành một vòng tròn, ánh kiếm sáng quắc và môi Tiêu Diêu nhấp nháy sẵn sàng đọc thuật pháp, trận chiến đã cận kề, không, nó đã bắt đầu rồi, ngay từ khi họ bước vào đây.

Ngay khi hai người phòng thủ, Tiêu Diêu không biết rằng mình đã mắc một sai lầm quan trọng, rào chắn lửa ma trơi tạo thành vòng tròn báo hiệu của họ đã không thể nào khiến họ thoát khỏi việc bị tấn công bất ngờ, một ánh mắt lạnh lẽo đang chăm chú nhìn lấy hai người từ trên cao.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.