Chương 7: Người Đến Từ Tinh Thành
‘Xoạt’ Trong giây lát, Tiêu Diêu nghe tiếng vỗ cánh, và trời đất tối sầm đi, ánh sáng bị che lại bởi cặp cánh khổng lồ.
Tiêu Diêu chưa kịp định thần lại một cặp móng lớn đã đến từ hướng trước mặt anh, vì một lí do nào đó, con vật đã chọn anh làm mục tiêu thay vì Yến. Tiêu Diêu đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm, pháp lực của anh đã dùng để duy trì lửa ma trơi trở nên vô ích và họ vẫn bị tấn công bất ngờ, Yến ở phía sau anh, tức là cô ấy sẽ không thể ngay lập tức hỗ trợ anh được.
Bằng một nỗ lực phi thường trước cái chết, Tiêu Diêu lóe lên một suy nghĩ thật nhanh, anh lách nhẹ người kéo theo Yến và tự niệm chú lên chính trang phục của mình:
Nặng
.
Vừa đúng lúc con vật vồ tới, người anh đã trở nên nặng trịch với đống quần áo giờ trở nên như giáp nặng. Việc thay đổi bất ngờ khiến anh ngã xuống, vừa khi anh lách nhẹ nên ngay lập tức tránh khỏi móng vuốt của con vật. Lẽ ra khi anh tránh đi Yến sẽ gặp nguy hiểm khi quay lưng lại nhưng Tiêu Diêu đã kịp thời kéo theo cô ngã xuống theo mình.
Con vật vồ hụt và Tiêu Diêu thấy rõ hình dáng của nó. Một con Đại Bàng khổng lồ với bộ lông đen, đôi mắt sáng quắc, móng vuốt nhọn hoắt đáp xuống thổi tung lên bụi đất cùng lá bay khắp không trung.
Đám lửa ma trơi ngay lập tức bay về cạnh Tiêu Diêu và biến mất ngay khi anh nhận ra việc không thể đủ sức để phòng chống từ cả trên cao. Đồng thời Tiêu Diêu hủy bỏ phép thuật khiến áo quần trở nên nặng, ngay lập tức kéo Yến đứng dậy. Rõ ràng con vật chưa hề có ý định ngừng lại. Tiêu Diêu búng tay, phóng một đoàn lửa vào con đại bàng, nếu có thể gọi nó như vậy. Anh biết cơ hội duy nhất là không khiến nó lần nữa ẩn nấp vào trong mây mù. Quả nhiên con vật trở nên tức giận khi bị khiêu khích.
Khi Yến hoàn hồn thì con vật cũng lao đến tấn công. Cô nhanh chóng kết hợp cùng Tiêu Diêu lách né và chém trả. Con Hắc Đại Bàng bị họ chủ động cuốn lấy, không thể lần nữa ẩn nấp.
‘Ra đây đi, ta biết ngươi đang ở đây, bọn ta không có ý xấu!’ Tiêu Diêu hét to, và nói Yến để chừng xung quanh nữa, anh ngờ là nơi đây còn có người, đồng bạn của thứ mà họ đang chiến đấu.
Tuy nhiên đáp lại họ vẫn là sự im lặng và móng vuốt. Da thịt con đại bàng cứng như sắt đá không thể phá vỡ, họ chỉ có thể làm nó trầy sơ mà thôi. Và ngay cả lông của nó, cũng được dùng như một vũ khí khi nó huy cánh che đỡ và rồi dùng cánh chém ra những đường sắc lẹm.
‘Chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Ra đây đi!’ Một lần nữa nỗ lực của Tiêu Diêu được đáp lại bằng sự im lặng và anh nhận thấy con đại bàng đã bị một vài vết thương sâu ẩn dưới lớp lông, mỗi khi nó cử động máu lại tuôn ra, thấm xuống lá mục. Anh tự hỏi liệu thứ gì có thể gây ra thương tích cho một con vật như thế? Câu hỏi dĩ nhiên không có đáp án, chỉ có mỏ, móng vuốt và đôi cánh sắc bén. Cứ tiếp tục thế này, cả hai bên đều sẽ chịu thiệt.
‘Được rồi, người bạn đến từ Tinh Thành, hãy ra đây đi bọn ta không có ác ý.’ Tiêu Diêu dùng đến biện pháp cuối cùng, vì nếu người kia không đến từ Tinh Thành thì nguy lắm.
Vẫn không có người trả lời và họ không ngừng giữ thế tấn công với con đại đại bàng, họ sẽ ở thế dưới nếu lại để nó lẩn vào trong lớp mây.
‘Á!’ Yến kêu lên, chỉ một chút sơ hở cô đã bị con quái né khỏi lưỡi kiếm, phản công bằng một đường quạt khiến tay cô rướm máu, may mà cô có một lớp phòng hộ mỏng phủ bên ngoài do Tiêu Diêu tạo ra.
‘Nắm lấy tay anh!’ Tiêu Diêu kéo Yến lui lại nhanh chóng truyền pháp lực cho cô, vội niệm chú trị thương trong khi cánh tay còn lại anh vẽ một đường nghiêng, phóng ra nhưng hàng loạt mũi gió nhọn vào con quái thú.
‘Nếu đã muốn quyết chiến vậy chúng ta sẽ chiến đến cùng!’ Tiêu Diêu tức giận hét lớn. Con quái vật dường như cũng đã quên mất việc phải lẩn vào mây mù, nó đã bị cuốn vào cuộc chiến và sắp sửa lao đến lần nữa.
‘Dừng lại đi Lữ Sát.’ Ngay khi tình thế căng thẳng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo. ‘Họ không có ý xấu với chúng ta.’ Con quái thú rúc lên liếc nhìn Tiêu Diêu với ánh nhìn sắc của kẻ chiến binh đã trải qua sát trận vô số rồi mới bước đến cạnh bạn của nó.
‘Là cô.’ Tiêu Diêu ngạc nhiên, người bước ra là cô gái mỹ lệ mà họ đã gặp tại quán trọ Rụ Đêm.
‘Cô khiến tôi kinh ngạc đấy.’
Cô gái chỉ cười nhẹ, cả người cô đầy vết thương, tóc rối bời và khi cô cười, máu tuôn ra từ miệng, dường như cô đã gắng gượng cho đến lúc này, ngay sau đó đồng tử cô trở nên đờ đẫn và ngã sấp xuống, Lữ Sát vội đỡ lấy , nó lấy chiếc mỏ to lớn của mình cạ sát vào người cô và quay sang nhìn Tiêu Diêu cầu cạnh.
‘Công tử?’
‘Dù sao đi nữa ta không thể thấy chết mà không cứu.’ Tiêu Diêu nói.
‘Nhưng cô ta rõ ràng là có ác ý!.’ Yến nói, cô đứng lên và chỉa kiếm vào cô gái, bản năng khiến cô nhận thấy sự nguy hiểm từ người con gái này. ‘Lai lịch cô ta cũng không rõ ràng!’
Con đại bàng tức giận nhảy đến che trước người cô gái và nhìn họ bằng ánh mắt tức giận, kêu lên cảnh báo.
‘Nếu vậy ta vẫn phải cứu cô gái trước, mọi chuyện đợi cô ấy thức dậy hãy nói đến sau.’ Tiêu Diêu gạt đi và chầm chậm bước đến gần nơi cô gái nằm. Yến chỉ có thể biệt khuất nghe lời của công tử, cô hạ kiếm xuống nhưng vẫn còn nắm chặt trong tay.
‘Nào, tên người là Lữ Sát ư?’ Tiêu Diêu bắt đầu thuyết phục con vật, anh cảm giác không khó để anh làm được chuyện ấy. ‘Hãy thả lỏng, chắc cô ấy đã
nói
với ngươi, bọn ta không có ý xấu.’ Tiêu Diêu dừng lại cách con Đại Đại Bàng một khoảng và bắt đầu nói với chất giọng đặc biệt của mình trong khi con đại bàng dần có vẻ hạ bớt sự phòng thủ.
Gió lại thổi, không khí trở nên nhẹ hơn hẳn, trong mây lạnh phủ mờ những tảng đá ngổn ngang hiện lên một cảnh kì lạ, một chàng trai đang cố trò chuyện với loài đại bàng khổng lồ trong khi phía sau con đại bàng là một cô gái đã ngã đi trong máu và sau chàng trai là một cô gái đang nắm chặt kiếm căng thẳng. Nào ngờ trước lúc đó họ còn đang chiến đấu.
Cuối cùng Tiêu Diêu cũng ôm được cô gái trong cái quắc mắt của con Đại Bàng và tiến về tòa phủ. Trước khi đi anh không quên niệm chú tẩy sạch những vết tích chiến đấu. Giờ đây Tiêu Diêu đã có thể chắc chắn cô gái đến từ Tinh Thành, tốt nhất vẫn nên cẩn thận tránh đi phiền phức.
Ôm lấy một cô gái đẹp trong lòng còn đi một đoạn đường xa có tư vị gì? Chỉ có Tiêu Diêu biết nhưng khi trông tình cảnh trọng thương của cô, không sao nổi lên ý niệm gì cả, Tiêu Diêu chỉ cố gắng bước nhanh hơn với suy nghĩ cứu người trong đầu. Thế nhưng anh thấy mình càng tụt lại so với cả đoàn…
Mặt trời rồi cũng ló ra sau quãng dài khuất bóng, nắng lại chiếu sáng những nẻo đường và Tiêu Diêu thấy nhẹ nhõm hẳn khi rừng cây trở nên sáng sủa, lấp lánh những tia nắng tươi mới của buổi sáng mai. Anh cũng kinh ngạc lắm, lần đầu anh gặp được một người đến từ Tinh Thành. Tinh Thành là quốc gia nhỏ duy nhất còn sót lại trong thời đại của Ngũ Cường. Từng là một vương quốc lớn trong quá khứ, Tinh Thành có lãnh thổ kéo dài một vùng đất lớn nơi Tây Nam Đại Xuân hiện tại, phía bắc, đông giáp Đại Xuân, phía Nam lại giáp với Đại Nhân Đế Quốc, thậm chí sở hữu một phần con sông lớn Tam Đao, phía Tây có dãy núi cao che chắn. Dân Tinh Thành bị các nước còn lại coi là thô bỉ, ở phía nam trên con sông lớn Tam Đảo các thuyền cướp Tinh Thành hoạt động và gây hấn cùng Đại Nhân Đế Quốc trong khi trên đất liền ở phương bắc họ lại gây chiến với Đại Xuân. Chiến tranh xảy ra liên miên trong thời đại ấy, các quốc gia tứ phía đều giáp địch và thôn phệ lẫn nhau. Với tài trí và sự ma mãnh, thủ đoạn Đại Xuân cùng Đại An chẳng mấy chốc đã chia cắt Tinh Thành, đất nước vốn chẳng có mấy tài điều binh khiển tướng, chỉ dựa vào sự hung mãnh và thiện chiến. May thay những dòng dõi cuối cùng của họ đã kịp rút vào một vùng đất nhỏ bé ở phương nam. Địa hình nơi đây dễ thủ khó công, phía bắc là một đầm lầy khổng lồ, phía tây dựa vào núi cao, dãy núi chạy ra tận phía nam, nơi bắt nguồn con sông lớn Tam Đao, chỉ hở ra cửa vào phía Đông nhỏ hẹp đã bị các nhánh sông chắn mất và người Tinh Thành với kỹ nghệ của mình xây lên một lớp tường lớn chặn lại những cuộc tấn công, bảo vệ họ yên ổn đến hiện tại, dù kinh qua cả trận đại chiến gần 20 năm trước.
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn