Chương 8: Gió Nổi


Đường về trở nên ngắn hơn trong nắng ấm, trên thiên không mây bàng bạc trôi. Chẳng mấy chốc, khi gió thổi vài chiếc lá vàng cong cong đằng xa, cả đoàn đã đi đến bãi Liễu Xanh. Lữ Sát vội vã xô cánh cửa, dọa bầy gà trốn vào một góc. Tiêu Diêu đã phủ chiếc áo khoác lên người cô gái, dù không khí đã tốt lên nhiều nhưng chẳng giúp cô tốt lên mấy, mắt cô chỉ gắng gượng mở được một lúc cho đến khi thấy mình đã được nằm trong vòng tay và Lữ Sát đi kề bên thì cô lại trở nên mất hết sức lực.

Sau khi đặt cô gái nằm trên chiếc giường ở dãy nhà sau huyền sơn phía đông Tiêu Diêu mới thở dài để Yến ở lại chăm sóc cho cô. Ngay cả Lữ Sát cũng bị Yến đuổi ra ngoài khi biết nó là giống trống và trong lúc chờ đợi Yến sơ trị cho cô gái Lữ Sát đi lại loanh quanh, Tiêu Diêu ngồi dựa vào cột gỗ thở dài. Buổi sáng còn chưa qua đi nhưng quả là một ngày dại với bao chuyện, anh còn chưa khỏe hẳn, cơn đau lại nhói lên từng cơn. Nhắm mắt lim dim Tiêu Diêu lại như trở lại với những ngày đã có thể gọi xưa cũ ở phủ Tây và kinh thành. Anh đang ở một nơi rất xa, hơn chục ngày đường với các thớt ngựa tốt, chẳng biết liệu có lần nữa gặp lại những cảnh thân thuộc.

Bỗng Lữ Sát dừng lại, nó ngước nhìn ra phía xa kêu lên tức giận và đập cánh chuẩn bị chiến đấu. Chẳng mấy chốc, từ trong không gian dấu dưới căn nhà tranh Tiêu Diêu trông thấy bay đến họ một tòa tàu chiến kiểu Mông Đồng, chạm khắc hoa văn Đại An Đế Quốc. Anh vội gắng gượng đứng dậy, dù khi này, mỗi lần hành động cơn đau lại nhói lên nhưng có là gì so với việc đã chịu đựng nó bao năm qua.

Bước ra ngoài cửa, anh nhìn vào trong vẫn chỉ là căn nhà tranh và từ phía ngoài không thể nào mà thấy được khung cảnh bên trong.

‘Tên kia, ngươi có thấy, ừm, điều gì kỳ lạ hay một con đại bàng khổng lồ ngang qua đây không.’ Một người con gái trẻ đứng từ trên thuyền khoanh tay nhìn xuống Tiêu Diêu với vẻ cao ngạo.

Tiêu Diêu chỉ bình thản trả lời: ‘Không có!’

‘Hỗn láo, mau quỳ xuống, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?’

‘Không lẽ Đại An nay dám dương oai tại lãnh thổ Đại Xuân ư.’ Tiêu Diêu cười nhạt, người vẫn đứng thẳng tắp, tay phất quạt nhẹ nhàng.

‘Ngươi! Chỉ là thứ dân hèn mọn có thể làm được gì sao? Hơn nữa từ sinh vật trong khu rừng rõ ràng cho thấy là có điều bất thường. Giữa nơi núi cao lại xuất hiện một ngôi nhà rõ đáng nghi.’
Ả rút kiếm chỉ thẳng Tiêu Diêu phát ra khí thế hung sát chừng muốn dọa sợ anh.

‘Haha. Ngươi thấy nó bất thường thì nó chính là bất thường vậy. Lãnh thổ Đại Xuân, quân đội Đại An cũng muốn quản sao?’ Tiêu Diêu không sợ hãi bình thản nói.

‘Tướng quân.’ Đúng lấy ấy một binh lính tiến lên thì thầm vào tai ả khiến nét mặt ả hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng đồng thời nhíu lại.

‘Ra là thiếu chủ Mạc Tộc ư.’ Ả lên tiếng, trong giọng nói sự cao ngạo đã trở nên cứng nhắc. ‘Dù cho là thiếu chủ Mạc Tộc đi chăng nữa, ngươi cũng không biết mình đang dính vào chuyện gì đâu. Đi!’

Đợi đến khi chiếc phi thuyền đã biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Diêu mới chống tay vào vách tường thở khó nhọc, chẳng thể chịu nổi anh ngồi sụp xuống và nôn ra một búng máu. Đưa tay lau khóe miệng, Tiêu Diêu dựa hẳn người vào tường nhìn ra thiên không xa xa nơi gió và mây vẫn thản nhiên trôi, nơi những tán cây đang đổi thành sắc vàng theo quy luật tự nhiên, đưa những chiếc lá rụng xuống, phủ thành lớp mùn dày. Mắt anh lại hiện lên nỗi sợ hãi và đau đớn, tình hình lại ngày càng tệ đi, cả người anh lạnh lẽo, cái giá lạnh chỉ chực tràn khắp cơ thể cho anh ngã xuống.

‘Công tử!’ Từ trong nhà vang lên tiếng kêu của Yến, Tiêu Diêu vội bước vào trong, lau sạch vết máu.

Chẳng mấy chốc đông đã đến, mùa đông trên núi cao đến sớm hơn thường lệ. Những ngày này Tiêu Diêu dậy muộn hơn và thường ngồi trong phòng một lúc lâu trước khi bước ra. Trời đã bắt đầu có tuyết rơi, phủ lên cành lá những mảng bụi trắng xóa. Khi Tiêu Diêu đẩy cánh cửa phòng gió sẽ ùa vào mang theo giá lạnh, chừng muốn chiếm lấy nhiệt độ của căn phòng và đóng băng lò sưởi đang reo tí tách. Cả tòa phủ được tô điểm thêm một lớp màu trắng phủ những lầu các và mỗi người đều khoác thêm lớp áo bông dày, trừ Lữ Sát vẫn ung dung nằm kề bên cô gái Tinh Thành. Xem chừng cô bị thương nặng lắm, đến nay cô vẫn còn mê mang chỉ có đồi ba lần tỉnh giấc ngắn ngủi.
Những ngày này Tiêu Diêu thường suy nghĩ nghĩ nhiều khi lặng người ngắm tuyết rơi.Tinh thần lạc quan của anh biến mất mỗi khi anh chỉ có một mình. Và anh bắt đầu viết một lá thư, chẳng hiểu sao anh thấy thời gian còn lại mình ít ỏi lắm và anh nghĩ sẽ để lại nó cho Yến khi anh ra đi. May mắn tòa phủ đã có thêm hai kẻ khách khiến mùa đông dường như bớt lạnh lẽo hơn, trong những lúc rảnh rỗi, sau khi đã uống buổi trà sớm Tiêu Diêu thường đến trò chuyện cùng Lữ Sát, nay nó đã thân thiện hơn với anh nhiều.

Mỗi tháng 9 lần Tiêu Diêu lại đến truyền pháp lực trị thương cho cô gái. Hôm nay là ngày mồng ba tháng 12, lần đầu tiên truyền pháp lực trong tháng. Tiêu Diêu khoác thêm chiếc áo dài, nhìn lớp tuyết đang rơi và bước vội ra sân trước, dãy nhà huyền sơn phía đông. Yến sau khi dùng bữa sáng đã cáo lui luyện tập, cô xem chừng vẫn còn chưa ưa những kẻ khách đến từ Tinh Thành.

Truyền pháp lực là một việc tốn công sức. Nhưng mấy tháng duy trì cũng khiến Tiêu Diêu thăng đến cấp độ 31. Không phải đơn thuần nhờ anh lặp đi lặp lại một hành động mà cấp độ được đề thăng, mà nhờ việc đó giúp anh hiểu rõ hơn cách vận chuyển cùng sự khống chế pháp lực hơn trước nhiều. Nhìn cô gái năm trên giường bệnh, Tiêu Diêu nỗi lên lòng xót xa đồng cảm. Cô đẹp lắm, nét đẹp đầy đặn của cô gái đôi mươi, mũi cao và khuôn mặt đẹp, có chút gì đó phụng phịu khiến người ta muốn dỗ dành. Nhưng số phận một tộc dân đang chống chịu với sự xâm lấn và suy tàn đã khiến cô nằm tại đây trên giường bệnh. Anh thở dài sửa soạn để truyền pháp lực trị thương cho cô bỗng nơi đầu mi cô giần giật và đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, nhíu lại trước cái sáng chói mắt của ngày đông.

‘Cô đã tỉnh rồi ư?’ Tiêu Diêu vui vẻ hỏi và Lữ Sát vội vã đứng dậy cà cạ vào mái tóc cô gái.

‘Anh có thể đỡ tôi dậy chứ?’ Cô gái nói, trong cách nói chuyện của cô đã có gì đó khác so với mấy tháng trước khi hai người lần đầu gặp nhau dường như đã có phần bớt lạnh lẽo hơn.

Tiêu Diêu luồn tay đỡ lấy cô dậy, cô gái yếu ớt dựa người lên thành giường nhìn quanh căn phòng ấm áp rồi ôm chặt lấy Lữ Sát. Trong lúc đợi hai kẻ khách hàn huyên Tiêu Diêu pha lấy ấm trà mời khách, mùa đông có trà ấm thì tuyệt lắm.

‘Cô uống trà chứ.’ Đưa cho cô gái chén trà Tiêu Diêu nhẹ nhàng nói.

‘Cảm ơn anh.’ Đưa tay nhận lấy chén trà, cô gái ngạc nhiên nhìn mái tóc của anh ‘Anh năm nay bao nhiêu tuổi thế.’

‘À, ai mới gặp tôi lần đầu cũng ngạc nhiên cả. Tôi chỉ 18 thôi.’

‘Vậy ư, muội có thể gọi huynh là huynh chứ.’ Tiêu Diêu bật cười trước cách nói chuyện của cô gái, băng như đã tan và cô thân thiện hơn nhiều.

‘Muội tên là Tinh Huyền, còn huynh?’
Tiêu Diêu bỏ thêm than vào lò sưởi, gian phòng mùa đông trở nên ấm cúng.

‘Muội có thể gọi huynh là Tiêu Diêu, muội đến từ Tinh Thành sao?’

‘Vâng.’ Ngập ngừng trong giây lát Tinh Huyền cũng quyết định nói ‘Biết muội là người Tinh Thành huynh vẫn cứu muội sao.’

‘Tinh Thành thì đã sao chứ, ta lại nể phục lòng thượng võ và tinh thần kiên cường của bọn muội.’

‘Nhưng hàng năm vẫn có con dân Đại Quốc ngã xuống ở Tinh thành.’ Tinh Huyền ngạc nhiên nói.

‘Đó chỉ là cuộc chiến vô nghĩa.’ Tiêu Diêu dứt khoát trả lời, cuộc xâm lăng chỉ nhằm các bậc đế vương cảm thấy yên ổn và thỏa chí hùng bá khi vẫn còn tồn tại một nước nhỏ duy nhất. Thậm chí địa thế của Tinh Thành hiện tại là nơi rừng thiêng nước độc, chẳng đáng bao nhiêu với các đại quốc.

‘Muội lại không hiểu, ngay từ trong cuộc chiến lần trước làm sao huynh lại có thể nhận ra muội đến từ Tinh Thành thế.’

‘Ừ, ta chỉ đoán một phần thôi, Lữ Sát là giống đại bàng Sao Đen tại Tinh Thành Quốc mà phải chứ.’ Tiêu Diêu quay sang nhìn Lữ Sát nói.

‘À, ừm, hóa ra là như vậy ư.’ Trông Tinh Huyền hiện lên nét ngạc nhiên nhưng sau đó lại nhanh chóng biến mất.

Tác giả: Xin lỗi các bạn vì lỗi lặp chương, chương 8 - 9 lặp lại của 6 -7, dù đã sửa lại nhưng bên app vẫn bị nên ta đã xóa chương cũ và up chương mới đây. Mong các bạn thứ lỗi cho và vẫn tiếp tục ủng hộ ^^ Ta chỉ đăng duy nhất trên ebookfree nhé. Cầu bình luận ^^
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.