Chương 68
-
Một Quá Khứ Kinh Hoàng
- Mary Higgins Clark
- 1407 chữ
- 2020-05-09 01:54:45
Số từ: 1397
Người dịch: Võ Liên Phương
NXB Văn Học
Bồi thẩm đoàn đã được triệu tập vào ngày 17 tháng 2 và họ đã buộc Laurie về tội cố ý giết người đối với Allan Grant. Ngày xử được ấn định vào ngày 5 tháng mười.
Ngay ngày hôm sau, Sarah gặp lại Brendon Moody tại quán Solari, một tiệm ăn khá nổi tiếng chỉ cách tòa án của quận Bergen có vài bước. Trong lúc các thẩm phán và luật sự lần lượt đến, họ đều đứng lại chào hỏi Sarah. Chắc cô muốn mình đang ăn trưa và đùa giỡn với họ, Breridon tự nhủ, chớ không phải muốn gặp họ trong hoàn cảnh như thế này đâu.
Sarah đã bỏ ra cả buổi sáng để lục lọi trong thư viện tòa án, tìm kiếm những vụ bào chữa được dựa trên lý do người mắc chứng điên rồ và suy nhược thần kinh. Brendon nhận thấy nỗi lo âu hiện trên mắt của cô, cách mà nụ cười tắt đi mỗi khi những người kia ra đi sau khi chào hỏi cô. Mặt của cô xanh xao, hai má lõm xuống. Ông mừng khi thấy cô gọi một bữa ăn chắc bụng và nói điều nhận xét đó với cô.
- Mọi thứ đều giống như mạt cưa, nhưng đó không phải là lý do để ngã bệnh vào một thời điểm như thế này, cô nói mỉa. Còn ông thì như thế nào, ông Brendon? Ông nhận thấy nhà bếp của ký túc xá như thế nào?
- Như đã đoán, Brendon cắn miếng bánh mì kẹp phô mai như vẻ ham ăn lắm. Tôi gần như không tìm được bằng chứng gì hết Sarah à. Ông lấy các ghi chép của mình ra. Lời khai có thể coi là chính xác và nguy hiểm nhất là của Susan Grimes, cô sinh viên ở ngay phòng đối diện với Laurie. Chính cô đã gọi điện hai lần cho cô. Từ tháng mười, Susan Grimes nhận thấy Laurie thường xuyên đi ra ngoài vào khoảng tám đến chín giờ tối và không hề về trước mười một giờ, đôi khi trễ hơn nữa. Cô ta nói Laurie có vẻ dửng dưng trong những lúc đó, trông rất đẹp, và gợi dục lắm, trang điểm lòe loẹt, ống quần jean nhét vào trong đôi ủng, không phù hợp với phong cách bình thường của cô. Susan tin chắc là Laurie đi gặp một người nào đó.
- Những điều đó có thể cho thấy là nó đi gặp Allan Grant không?
- Người ta có thể xác định hai trong các ngày căn cứ theo các lá thư mà cô ấy đã viết và không một bức thư nào phù hợp với thực tế, Moody lạnh lùng đáp lại. Ông rút cuốn sổ tay ra. Ngày 16 tháng mười một, Laurie có viết là đêm trước cô đã rất hạnh phúc trong vòng tay của Allan. Nhưng ngày 15 tháng mười một, Allan và Karen Grant đã dự một buổi họp mặt các giáo chức. Người ta cũng tìm thấy những điều tào lao như thế vào các ngày 2, 12 và 14 tháng mười hai, ngày 6 và 11 tháng giêng. Tôi đã kiểm tra tất cả các ngày cho đến 28 tháng hai. Nói cho đúng, tôi hy vọng tìm được một cái gì đó cho thấy Allan Grant đang bắt chẹt cô. Chúng ta biết là cô ấy thường hay rình mò quanh nhà ông ấy nhưng chúng ta không có bất cứ một chứng cứ nào cho thấy đây là một việc làm có ý thức. Nhưng thực tế dường như muốn chứng minh sự trái ngược.
- Nếu như vậy, theo ông, tất cả những việc làm trên của Laurie chỉ là ảo tưởng và chúng ta không thể chứng minh là ông Grant có lợi dụng tình trạng suy sụp của nó phải không?
- Có một người phụ nữ nữa mà tôi rất muốn được tiếp chuyện, đó là bà giáo tại Clinton đang nghỉ dưỡng bệnh. Bà ta tên Vera West và tôi có được vài thông tin về mối quan hệ của bà ta và Allan Grant.
Âm thanh của tiếng cười, các giọng nói và tiếng va chạm của chén dĩa, là âm thanh quen thuộc hằng ngày của nơi đây đột nhiên trở thành khó chịu cho đôi tai của Sarah. Cô hiểu lời ám chỉ của Brendon Moody. Nếu Laurie tưởng tượng tất cả các cuộc gặp gỡ với Allan Grant, nếu trong trường hợp bà vợ ông ta thường xuyên vắng nhà và ông ta bắt đầu để ý đến một người đàn bà khác mà Laurie biết được, việc đó sẽ làm cho lời kết tội của ông công tố trở nên nặng ký hơn, mà theo đó Laurie đã giết người vì ghen tuông.
- Ông định chừng nào nói chuyện với Vera West đây?
- Tôi hy vọng sẽ sớm thôi.
Sarah uống hết phần cà phê còn lại và gọi tính tiền.
- Tôi phải về đây! Tôi còn phải gặp mấy người định mua ngôi nhà của tôi. Ông sẽ không bao giờ đoán được là bà Hawkins không ai khác hơn chính là vợ của ông Mục sư Bobby Hawkins đó.
- Là ai vậy?
- Nhà truyền giảng mới của
Giáo đường trên làn sóng
, chương trình mà bà Perkins đã nói
Jim
là tên của kẻ đã vào trong nhà hàng với Laurie khi nó bị bắt cóc.
- Ồ tên đó là một thằng khoác lác. Nhưng vì sao hắn lại mua ngôi nhà của cô vậy? Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ khi ông ta quan hệ với mụ Perkins kia.
- Cũng không lạ lắm đâu! Bà vợ ông ta có đến coi nhà trước khi chuyện này xảy ra. Chính bà Perkins đã viết thơ cho ông ta chớ không phải chuyện ngược lại đâu. Không biết các cuộc điều tra của cảnh sát Harrisburgh về tên
Jim
đó có kết quả gì không nữa?
Brendon Moody hy vọng Sarah sẽ không đặt câu hỏi đó với ông. Ông cẩn thận lựa từ chữ một để trả lời.
- Chúng tôi có vài thông tin mới về tên
Jim
đấy Sarah. Tên Jim Browm, người gốc Harrisburgh có nhiều tiền sự về xâm phạm tiết hạnh bé gái vị thành niên. Hồ sơ tiền án của nó dài cả cây số. Hắn ta có mặt quanh đó khi Laurie được nhìn thấy trong quán ăn. Người ta đã đưa cho bà Perkins xem một bức ảnh của tên
Jim
được chụp vào thời điểm đó nhưng bà ta không thể nhận dạng được hắn. Họ muốn gọi hắn đến để đối chất nhưng khi Laurie trở về nhà rồi, tên đó đã biến mất.
- Thế hắn ta không bao giờ lộ diện nữa hay sao?
- Hắn đã chết trong tù tại Seattle cách đây sáu năm.
- Hắn bị kết án về tội gì vậy?
- Bắt cóc và lạm dụng tình dục một bé gái năm tuổi. Con bé đã khai trong phiên xử về hai tháng mà cô ở với hắn. Cô ấy đã kể những điều có thể làm cho cô phải dựng tóc gáy lên. Tội nghiệp con bé! Có rất nhiều bài báo về chuyện đó.
- Điều đó đồng nghĩa với việc nếu chúng ta chứng minh hắn là thủ phạm bắt cóc Laurie cũng không mang lại kết quả gì, phải không? Nếu Laurie có một thoáng tỉnh trí và nhớ lại hắn, nếu con bé có thể kể lại tất cả những gì hắn đã làm, bên công tố sẽ trình các bài báo của Seattle ra để quả quyết Laurie đã mô phỏng theo trường hợp đó mà thôi.
- Chúng ta không thể nào biết được Laurie có gặp tên đó không nữa, nhưng đúng như thế, tất cả những gì Laurie nói ra về tên đó sẽ được coi như toàn là chuyện bịa đặt mà thôi.
Cả hai người không dám nói ra thành lời điều suy nghĩ trong đầu họ. Với chiều hướng những gì đang tiến triển, chắc họ sẽ phải bào chữa bằng cách nhận có tội thôi. Nếu như thế thì Laurie sẽ vào tù vào cuối mùa hè.