Chương 69


Số từ: 1102
Người dịch: Võ Liên Phương
NXB Văn Học
Bic và Opal đi cùng xe của bà Betsy Lyons để đến xem nhà của gia đình Kenyon. Bic mặc một bộ vets sọc màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt màu xanh xám. Bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu xám đậm và đôi bao tay bằng da dê non cùng màu.
Opal thì vừa ra khỏi tiệm uốn tóc của Elisabeth Arden. Bà ta mặc một bộ cánh bằng len màu xám với cổ và tay được phủ nhung, khoác một áo choàng đen với cổ được đính thêm lông chồn. Giày và túi xách hiệu Gucci bằng da thằn lằn màu đen.
Bic ngồi phía trước cạnh Betsy Lyons. Trong lúc kể những điểm hấp dẫn của thành phố, bà không khỏi liếc nhìn trộm Bic. Bà rất ngạc nhiên khi một người đồng nghiệp trong hãng hỏi bà
Chị có biết tên đó là ai không?


Bà có nghe nói đến chương trình đó trên tivi, nhưng bà không ngờ tên này có riêng một chương trình cho mình. Bà cho biết Mục sư Bobby Hawkins là một con người rất có duyên và uy tính rất lớn. Ông ta định sẽ dọn đến cư ngụ trong vùng ngoại ô New York.
- Khi tôi được đề cử vào
Giáo đường trên làn sóng
, tôi nghĩ là sẽ rất thích nếu như có được một ngôi nhà trong vùng này. Tôi thích ở vùng ngoại ô, vì vốn tôi không phải là con người ở thành thị. Carla nhận lãnh trách nhiệm khó khăn đi tìm kiếm và bà ấy chọn thành phố và ngôi nhà này.
Ôi Chúa lòng lành! bà Betsy Lyons thầm nghĩ.
- Điều duy nhất còn làm cho tôi do dự là Carla có thể gặp phải điều thất vọng, ông truyền giáo nói với một giọng nhã nhặn. Tôi cứ nghĩ là ngôi nhà rốt cục không được rao bán nữa chứ!

Tôi cũng thế
Betsy Lyons thầm nói trong khi người cứ run lên.
- Hai chị em Kenyon sẽ sung sướng hơn trong một căn hộ mới, bà tâm sự. Ông hãy nhìn xem, con đường phía trước đó kìa. Ông đi dọc theo Đại lộ Lincoln, đi ngang qua tất cả những ngôi nhà đẹp kia, sau đó ông quẹo để gặp con đường Twin Oaks.
Trong khi họ đang lăn bánh trên đường Twin Oaks, bà kể hết tên của các người láng giềng ra.
- Đây là nơi ở của ông chủ Ngân Hàng Williams. Gia đình Kimball ở trong một lâu đài kiểu Tudor, còn đây là nhà của nữ nghệ sĩ Courtney Meier.
Trên băng sau, Carla luôn nắm chặt đôi găng tay. Mỗi lần bà phải đến Ridgewood, bà có cảm tưởng như đang đi trên một lớp băng mỏng, cứ ngoan cố mà bước tới, cứ tiến gần đến điểm tan vỡ.
Sarah đang chờ họ. Rất có duyên, Opal khen thầm, vì đây là lần đầu tiên mà bà được tiếp xúc với cô gần như thế này. Cô càng lớn tuổi lại càng đẹp thêm ra. Bic không chú ý đến cô khi lúc cô còn nhỏ tuổi. Opal mong có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để Laurie không có được bộ suối tóc vàng tuyệt đẹp xuống đến tận lưng và đứng ngay ngoài đường vào cái ngày định mệnh đó.
Một bức tranh xấu xí quá đi thôi! Sarah thầm nghĩ khi đưa bàn tay ra cho Opal. Rồi cô không hiểu tại sao cô lại nghĩ đến câu thành ngữ xưa rích này nữa, một thành ngữ rất được ưa thích của bà ngoại mình. Bà Hawkins chỉ mới hơn bốn mươi tuổi thôi, ăn mặc rất sành điệu và đầu được chải thật khéo. Chỉ vì đôi môi nhỏ và cái cằm nhọn đã làm cho bộ mặt bà ta có vẻ gì đó yếu đuối và nham hiểm. Hay có thể vì sự có mặt đầy sức hấp dẫn của ông Mục sư Bobby Hawkins. Ông ta dường như làm căn phòng sáng hẳn lên, hút hết không khí chung quanh. Ông ta liền nói về Laurie.
- Có thể cô không biết là chúng tôi đã bỏ ra nguyên một giờ đồng hồ để cầu nguyện Chúa giúp cho bà Thomasina Perkins nhớ lại được cái tên của kẻ bắt cóc em cô phải không?
- Tôi có theo dõi chương trình của ông, Sarah đáp lại.
- Thế cô có kiểm tra lại xem tên Jim đó có liên quan gì với vụ bắt cóc không? Chúa đôi khi đã dùng những phương cách thật bất thường.
- Chúng tôi sẽ không bỏ sót bất cứ chi tiết nào để bào chữa cho em tôi, Sarah trả lời, và muốn kết thúc đề tài này.
Ông ta đã hiểu được ý đó.
- Căn phòng này đẹp thật, ông ta nói sau khi nhìn qua một lượt căn phòng đọc sách. Bà vợ tôi thường bảo là tôi sẽ sung sướng lắm với căn phòng đầy kệ và các cửa sổ lớn kia. Tôi rất thích ánh sáng. Bây giờ tôi sẽ không quấy rầy cô thêm nữa. Cho phép chúng tôi đi coi qua ngôi nhà với bà Lyons sau đó, tôi sẽ cho người đại diện tôi đến làm các thủ tục cần thiết về việc mua căn nhà.
Betsy Lyons đưa hai người đó lên lầu, Sarah trở về với công việc làm của mình, kiểm tra các ghi chép mà cô đã ghi được tại thư viện của tòa án, cho đến lúc cô thấy đã đến giờ để đi New York.
Gia đình Hawkins và bà Lyons thò đầu ra cửa sổ để báo là họ ra về. Mục sư Hawkins cho biết ông ta muốn đưa kiến trúc sư của ông đến càng sớm càng tốt, nhưng ông không muốn quấy rầy Sarah trong lúc cô đang ở trong phòng đọc sách. Thế vào giờ nào là thuận tiện nhất cho cô đây?
- Ngày mai hoặc ngày kia từ chín đến mười hai giờ, hay vào lúc xế chiều. Sarah đáp lại.
- Thì ngày mai vậy!
Khi Sarah trở về từ bệnh viện và bước vào trong phòng đọc sách vào sáng ngày hôm sau, cô không thể nào ngờ được là chỉ trong một giờ, một máy thu rất tinh xảo sẽ thu hết các cuộc nói chuyện trong căn phòng này và được kết nối với một máy ghi âm trong phòng khách kế bên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Một Quá Khứ Kinh Hoàng.