Phần III - Chương 9


Số từ: 1917
Nguồn: downloadsach.com
Trước khi rút lui khỏi thành phố, Liêu ra lệnh phá hủy hết kho tàng súng đạn, lương thực còn lại, không để cho địch một giọt dầu, một viên đạn, hạt gạo. Vậy mà, trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng đó lại xảy ra một chuyện khá rắc rối giữa bộ đội với hai thanh niên xung phong gác kho. Đã mấy lần Liêu cử bộ đội đến thương lượng với hai thanh niên gác kho nọ, lấy chìa khóa để chuẩn bị đốt kho song họ không chịu nghe Liêu phải thân hành đến.
Hai thanh niên bận quần áo nâu, súng tiểu liên Tuyn đeo bên nách. Có một anh tên là Bình. Họ đang hì hục làm cộng sự trước nhà kho. Đây là kho tập trung lớn nhất thành phố.
Liêu xồng xộc đi tới. Theo anh còn có bốn chiến sĩ. Liêu hỏi to:
- Ai gác kho đây?
Hai thanh niên cùng ngây người lên, trả lời:
- Chúng tôi! Các anh cần gì?
Liêu:
- Tôi là đại đội trưởng đơn vị chiếm lĩnh. Đêm nay bộ đội rút khỏi thành phố. Tôi hạ lệnh cho các anh nộp chìa khóa để bố trí hủy kho.
Bình, anh thanh niên làng Phước Sơn hôm nào gặp Hoa và Thìn trên đường vào thành phố, giờ hắn thừa biết người đầy hách dịch đang đứng trước mặt mình là Liêu. Chẳng cần phải làm quen, cầu thân, anh phanh khuy áo để lộ cái bụng tròn, loáng mồ hôi trong ánh hỏa Pháo dịch từ ngoại vi rọi vào.
- Rút lui, đó là công việc các anh – Bình cứng rắn – Còn chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ kho tàng đến cùng. Chưa có lệnh cấp trên của tôi, chúng tôi chưa để các anh đốt kho.
- Ủy ban tiếp quản thành phố đã rút lui từ tối hôm kia. Nay, quyền chỉ huy cao nhất các lực lượng trong thành phố này là tôi. Tôi ra lệnh, các anh có nghe không?
Câu trả lời của Bình có vẻ né tránh:
- Chúng tôi chiến đấu đến cùng, nếu địch tấn công vào đây.
- Ối dào! Hai mống các anh liệu chống nổi hai tiểu đoàn địch hả? – Liêu lật đồng hồ trên tay, xem – Còn ba mươi phút nữa là tiến hành kế hoạch, các anh có tuân lệnh không? Trả lời nhanh!
Bình vênh bộ mặt tàn nhang:
- Không tuân lệnh, trong hoàn cảnh này, tôi có thể bắn bỏ.
Trước câu nói đầy quyết liệt ấy, hai thanh niên bắt đầu nao núng. Liêu chộp tay, khóa chặt cổ áo Bình lại.
- Buông tôi ra! Buông tôi ra! – Bình lúng túng.
Liêu buông Bình, vừa ra lệnh cho chiến sĩ mình:
- Các đồng chí trói cổ hai tên phản bội này lại, lấy chìa khóa chuẩn bị đốt kho, không thể trì hoãn được!
Bộ đội rút dây thừng bên lưng ra.
Liêu chỉ thị thêm:
- Trói vào gốc phượng kia cho chúng chờ giặc tới mà chống cự giặc.
Hai chàng thanh niên liếc mắt trao đổi với nhau, run run trước thái độ kiên quyết của Liêu. Cuối cùng, đành xin tha tội trói, nộp chìa khóa kho và xin được đi theo bộ đội.
Hai thanh niên cùng mấy anh bộ đội chuyển một ít sữa, bánh quy ra ngoài, chuẩn bị lương thực cho bộ đội rút khỏi thành phố. Khoảng nửa giờ sau, kho tàng tất cả sẽ ra tro.


Đại đội của Liêu cùng với anh em tự vệ thành đã tập trung đầy đủ, chờ lệnh cuối cùng rút khỏi thành phố. Buổi sáng, địch tổ chức hai đợt tiến công, thất bại ôm đầu máu quay tại chỗ. Chúng biết rằng đã bị lừa nên càng căm quyết bủa quân, thắt chặt vòng vây.
cất vó
trọn cả lực lượng Việt Minh và Pa-Thét Lào trong thành phố Thà-khẹt. Từ chiều tới giờ chỉ có máy bay do thám và thỉnh thoảng pháo binh bắn phá vu vơ vào những điểm mà chúng nghĩ là có quân chiến, đóng của ta như đồn khố xanh, trường tiểu học, đồn khố đỏ cũ…
Tổ trinh sát đi chưa về. Hai con đường rút lui của đơn vị đã chuẩn bị, nay bị địch chơi lại với lực lượng mạnh. Chỉ một còn một tia hy vọng yếu ớt vào con đường dự bị. Không riêng gì cán bộ, mọi người trong đơn vị đều tỏ ra sốt ruột, lo lắng, sợ địch đã bu nốt con đường dự bị. Trong khi chờ bộ trinh sát về. Liêu vẫn phải ra lệnh cho anh em tranh thủ ngủ để lấy sức sau hai ngày hai đêm vô cùng căng thẳng.
Một con gà trống sống sót đâu đó, nhớ chừng, cất tiếng gáy
Coóc… cò… co… coọc!
Tức thì có tiếng phản ứng của chiến sĩ:
- Bắn con gà chết tiệt đó ngay đi!
- Chưa gì đã gáy sáng!
Liêu giật mình, xem đồng hồ tay, mới một giờ rưỡi. Còn ba tiếng đồng hồ nữa coi như hết đêm. Ngày mai sẽ xảy ra những gì đây, nếu như đơn vị chưa ra khỏi thành phố trong đêm nay?
Tổ trinh sát đã trở lại và báo tin đáng buồn là con đường rút lui thứ ba cũng đã bị địch chốt nốt!
Biết hành động thế nào đây? Ở lại thành phố chiến đấu với viên đạn cuối cùng sao? Có những ý nghĩ mong chờ giải vây thoáng đến trong óc cán bộ, chiến sĩ. Đơn vị đã tỉnh ngủ tất cả. Ngủ ngồi nên chẳng có ai ngủ ngon giấc được.
Liêu phải nhắc lại với đơn vị:
- Đơn vị hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên từng giao:
Trước khi rút lui phải tổ chức được một trận đánh tốt, thắng lợi…
. Bây giờ, ta không có lý do gì để ở lại đây, phải phá vòng vây mà ra.
Mọi người cố nhìn xuyên vào màn đêm để đọc được trong mắt đại đội trưởng nhưng hy vọng, những suy nghĩ minh mẫn…
Liêu đã bàn với chính trị viên Xuân họp ngay cán bộ, hội ý, hội báo, vạch kế hoạch phá vây địch. Cuộc họp thoạt đầu có vẻ bí, về sau tất cả đều nhất trí với đề xuất của Liêu: Lợi dụng sơ hở của địch, đóng bè chuối, ngụy trang cỏ rác lên trên, cử từng tổ ba người, bám lấy bè, cho trôi theo dọc bờ sông mà ra khỏi vòng vây địch.
Cả đơn vị hết buồn ngủ, ai nấy tỉnh như sáo, từng tổ ba người một, nhanh chóng đi chặc chuối trong thành phố để chuẩn bị bè.
Mặc cho đèn pha địch trên hai tàu thủy liên tiếp như cầm chổi quét ngang mặt sông, chiếc bè đầu tiên đã được hạ thủy êm nhẹ. Tổ đi đầu có đại đội phó Mẹo. Anh phải đi trước để tổ chức đón đơn vị tập kết phía dưới bản Tây chừng ba ki-lô-mét.
Liêu tiễn anh em xuống sát mép nước, bắt tay từng người. Anh hôn vào má rám của Mẹo lạnh như đồng, thì thầm vào tai:
- Nhớ chọn địa điểm tập kết thuận lợi. Phải nắm chắc tình hình quanh vùng nhé.
- Anh cứ tin vào tôi.
Sau đó chừng mười lăm phút, tình hình vẫn yên tĩnh. Các chuyến bè khác bắt đầu rời bến Thà-khet trôi xuôi. Kim đồng hồ dạ quang trên tay Liêu chậm chạp nhích từng giây một, đầy căng thẳng. Cho dù đèn pha pháo sáng của địch vẫn rọi, quét liên tục, dòng sông Mê-kông vẫn tỏ ra hiền lành, kín đáo, trải rộng lòng ấm áp, đôn hậu đưa các chiến sĩ ra khỏi vòng vây.
Đã đến lúc Liêu lên đường. Anh bắt tay ba đồng chí ở lại đi sau cùng.
- Bây giờ là ba giờ đúng. Khoảng ba mươi phút nữa các đồng chí bắt đầu tiến hành đốt kho, xong cứ xuống bè trôi xuôi theo kế hoạch, nhớ bám sát bè mà cho bè trôi. Chúng tôi sẽ đến đón các đồng chí ngay sát bờ sông.
Ba hàm răng trắng, toát ra cười với Liêu. Họ bóp chặt bàn tay đại đội trưởng thay cho lời hứa thắng lợi.
Liêu ngoái lại nhìn thành phố một lần cuối cùng, giã từ mà không hẹn ngày gặp lại. Những hàng cây đứng đặc theo bờ sông Mê-kông vẫn im lìm. Cảnh trở nên buồn. Liêu thấy lòng đau thắt lại… khi nghĩ đến Gái. Anh cắn môi đến chảy máu trong đêm:
Gái ơi! Thế là anh không đem được em về nhà với mẹ. Và, anh cũng chẳng thể ở lại đây với em… lâu hơn được
– Liêu trào nước mắt – Còn các đồng chí! Tôi biết nói sao đây? Các đồng chí đã ngã xuống đất này vì nghĩa lớn! Nhưng còn phần mộ… các đồng chí… sẽ có ngày, có ngày chúng tôi đem các đồng chí về trong lòng tổ quốc…
. Hình ảnh các đồng chí lần lượt hiện lên trước mắt Liêu với tấm gương hy sinh của từng người, Tuất, Châu, Thoan, ném lựu đạn không ngừng vào đầu giặc, Vỹ ổm khẩu đại Liên toác nòng mà chết. Rồi Gái, đôi mắt trong và thơ ngây như mắt con nai non bây giờ đã hoàn thoàn nhắm nghiền lại dưới lòng đất quê người…
Ba giờ rưỡi sáng, vị trí giặc lạnh tanh như xác chết. Sột soạt gió thổi qua các lều vải, mui xe, kéo lê những tờ giấy lộn trên mặt đất.
Thằng lính gác ngáp dài, buồn nản nhìn ra chung quanh. Sương đêm đã thấm lạnh vào vai hắn. Hắn cảm thấy lạnh đến ghê người khi đưa mắt ra xa, nhìn vào đám mộ chôn bọn mới chết sáng nay, lỏm chỏm những cây thánh giá đóng bằng gỗ bom đạn. Hắn rùng mình, khi nghĩ tới ngày rồi cũng sẽ lĩnh được một cây thập tự như vậy để về nơi an nghỉ cuối cùng trên mảnh đất xa lạ này!
Viên quan năm chỉ huy phải có lẽ sẽ phải giật mình về tiếng nổ kho đạn cháy trong thành phố. Và, hẳn rằng đêm nay cho dù tiếng nổ có dữ dội đến mấy, ngọn lửa cháy kho tàng có bốc cao bằng hai bằng ba tháp nước thành phố, bằng hai bằng ba tháp chuông nhà thờ lớn thì hắn cũng không thèm chui ra khỏi cái chăn lính. Hắn chỉ cười gằn một mình mà rằng:
- Hừ… chúng mày đừng hòng lừa nổi ông lần nữa. Đồ con nít!
Hắn yên trí cho rằng quân ta lại bố trí lừa hắn như đêm trước. Ngày mai, ngày mai, ông sẽ cho chúng mày biết đòn của quân cơ động!
Phía ngoài vòng vây, bên bờ sông Mê-kông mạn dưới thành phố Thà-khẹt, Liêu đã đón tổ rút lui sau cùng lên khỏi mặt nước. Anh đang hôn lên má từng người một cách đầy xúc động. Các chiến sĩ bóp chặt lấy tay người chỉ huy trẻ tuổi của mình, cảm phục.
Tiếng gà rừng bắt đầu le te gáy báo hiệu trời sắp sáng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa Hoa Dẻ.