Chương 13: Ảnh của anh


Số từ: 4183
Nguồn: thuquantruyen.com
Tôi gặp Nick Nygård lần đầu năm lên chín. Lần sau gặp lại anh, tôi đã mười sáu tuổi. Đấy là học kỳ hè năm 2056 ở trường Nữ sinnh Tài năng phân khu III-5, đám lớp Mười một chúng tôi đã bước vào giai đoạn quyết định trong đời. Chúng tôi có thể học tiếp hai năm nữa chuẩn bị vào đại học, hoặc ra trường kiếm việc làm. Nhằm cố gắng lôi kéo những cô nào còn đang phân vân, bà hiệu trường tổ chức một loạt buổi nói chuyện mời cách diễn giả truyền cảm hứng: nhân viên Vệ ngày, phát ngôn viên truyền thông – thậm chí còn có cả một chính trị gia từ Chấp chính viện, chính là Bộ trưởng bộ Di dân. Ngày hôm đó dành cổ động ngành y tế. Hai trăm đứa chúng tôi bị lùa vào hội trường lớn, dứa nào cũng mặc đồng phục vét đen, thắt cà vạt nơ đỏ, sơ mi trắng. Cô Briskin dạy Hóa bước lên bục giảng.
Chào buổi sáng các em thân mến,
bà ta nói.
Thật vui được nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ sớm hôm nay. Rất nhiều người trong số các em đã tỏ ra hứng thú với nghiên cứu khoa học như một lưa chọn nghề nghiệp cho mình
– không phải tôi –
vì thế buổi nói chuyện hôm nay hẳn sẽ đem lại rất nhiều ý tưởng cho tất cả chúng ta.
Tiếng vỗ tay rời rạc.
Diễn giả đến với chúng ta hôm nay đã sớm có một sự nghiệp cực kỳ thú vị.
Tôi cóc tin.
Anh chuyển về đây từ Đại học Scion Stockholm năm 2046, hoàn tất chương trình học ở London và bây giờ đã làm việc cho SciSORS, cơ quan nghiên cứu lớn nhất ở tổng khu trung tâm. Chúng ta rất hân hạnh được đón tiếp anh ngày hôm nay.
Phía hàng đầu lao xao phấn khích.
Nào chúng ta hãy cùng vỗ tay hoàn nghênh diễn giả - Bác sĩ Nicklas Nygård.

Tôi ngẩng phắt lên. Chính là anh. Nick. Anh chẳng thay đổi chút nào. Anh vẫn hệt như hồi tôi còn nhớ: cao, điển trai, nét mặt dịu dàng. Vẫn còn trẻ, dù đôi mắt đã u uẩn vì cuộc sống trưởng thành nhiều sóng gió. Anh mặc áo vét đen, thắt cà vạt đỏ, như mọi quan chức Scion khác. Tóc anh vuốt sáp mượt ra sau đầu, mốt thịnh hành ở Stockholm. Khi anh mỉm cười, đám lớp trưởng đều ngồi thẳng lưng hơn.

Chào các cô gái.

Chào bác sĩ Nygård.

Cảm ơn các em đã có lòng đón tôi hôm nay.
Anh xếp giấy tờ bằng chính những bàn tay từng khâu cánh tay thương tích của con bé lên chín năm ấy. Anh nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười. Tim tôi nhảy lên trong ngực.
Tôi hy vọng buổi nói chuyện hôm nay sẽ đem lại nhiều sáng tỏ, nhưng nếu các em ngủ gật tôi cũng không phật lòng đâu.

Xung quanh cười ầm. Biết nói đùa là chuyện hiếm hoi trong số quan chức Scion. Tôi không rời mắt được khỏi anh. Bảy năm vơ vẩn đoán xem anh ở đâu, thế rồi anh bước thẳng vào trường tôi. Một bức ảnh từ ký ức. Anh giới thiệu những nghiên cứu của mình về nguyên nhân hiện tượng phi tự nhiên, nói về trải nghiệm cuộc sống sinh viên ở hai thành Scion khác nhau của chính mình. Anh hết đùa cợt lại khuyến khích khán phòng cùng tham gia câu chuyện, liên tiếp đặt câu hỏi cũng như trả lời. Đến cả bà hiệu trường cũng phải mỉm cười khi nghe anh. Khi chuông reo, tôi là người đầu tiên vọt khỏi hội trường, nhắm thẳng đến hành lang đằng sau sân khấu. Tôi phải tìm được anh. Đã bảy năm liền tôi cố hiểu chuyện gì xảy ra trên cánh đồng hoa anh túc. Làm gì có con chó nào. Anh là người duy nhất có thể cho tôi biết cái gì đã để lại những vết sẹo nay đã lành trên bàn tay tôi. Người duy nhất có thể cho tôi lời giải. Tôi chạy qua hành lang, lách giữa một đám lớp Tám đang ríu rít. Anh kia rồi, ngay ngoài phòng giáo viên, đang bắt tay bà hiệu trưởng. Khi thấy tôi, mắt anh ngời lên.

Chào em,
anh nói.
Bác sĩ Nygård…
tôi nói hụt hơi.
Bài nói chuyện của anh rất là… rất là thú vị.

Cảm ơn em.
Anh lại mỉm cười, mắt anh nhìn thấu mắt tôi. Anh biết. Anh còn nhớ.
Tên em là gì?

Phải, anh biết. Lòng bàn tay tôi nhói lên.
Đây là cô Paige Mahoney,
bà hiệu trường đáp thay, nhấn mạnh cái họ của tôi. Cái họ Ireland đặc trưng của tôi. Bà liếc tôi từ đầu đến chân, nhìn ngay cái nơ xộc xệch và áo khoác không cài nút.
Cô nên quay về lớp đi, Paige. Cô Anville gần đây rất không hài lòng về độ chuyên cần của cô.
Hai má tôi nóng bừng.

Tôi tin là cô Anville có thể thông cảm với Paige vài phút.
Nick nhoẻn nụ cười sáng bừng với bà ta.
Tôi sẽ rất vui nếu được trò chuyện một lát với cô gái.

Anh thật tốt bụng, bác sĩ Nygård ạ, nhưng Paige gần đây khá thường xuyên ghé phòng y tế rồi. Cô ấy cần đi học đủ tất cả các môn.
Bà ta quay sang anh hạ giọng.
Dân Ireland. Bọn nhà quê này vẫn tự cho mình cái quyền quyết định học bao nhiêu thì đủ.
Tầm mắt tôi thu hẹp. Áp lực gia tăng bên trong đầu tôi, cảm giác như đầu sắp nổ tung. Một vệt máu bò xuống từ mũi bà hiệu trưởng.

Cô đang bị chảy máu kìa, thưa cô,
tôi nói.
Gì?
Khi bà ta nhìn xuống, máu đã nhỏ xuống áo.
Ôi, m… sao lại thế này cơ chứ.
Bà ta che mũi.
Đừng có đứng trố măt ra thế, Paige. Lấy cho tôi cái khăn tay.
Trong đầu tôi có gì đập mạnh. Tấm màng xám kéo ngang mắt, làm trường nhìn của tôi căng ra. Nick đanh mắt nhìn tôi trong lúc đưa bà ta gói khăn giấy.
Có lẽ bà nên ngồi nghỉ một lát, thưa bà hiệu trưởng.
Anh đặt tay lên lưng bà ta.
Tôi sẽ đến chỗ bà ngay.

Ngay khi bà hiệu trường đi khỏi, Nick quay lại nhìn tôi.
Người khác có hay bị đổ máu cam khi đứng gần em không?
Giọng anh rất khẽ. Ngưng một giây, tôi gật.

Họ có nhận ra không?

Em chưa bao giờ bị coi là phi tự nhiên.
Tôi tìm ánh mắt anh.
Anh có biết cái đó là vì sao không?
Anh liếc nhìn qua sau vai.
Có thể,
anh đáp.

Nói cho em biết đi. Xin anh.

Bác sĩ Nygård?
cô Briskin trong phòng giáo viên ló đầu ra.
Ban giám hiệu muốn có đôi lời với anh.

Tôi đến ngay.
Bà ta vừa biến mất, Nick thì thầm vào tai tôi mấy câu:
Mấy ngày nữa anh sẽ quay lại. Đừng nộp đơn vào đại học, Paige nhé. Chưa phải bây giờ. Tin anh đi.

Anh bóp chặt tay tôi. Rồi cũng nhanh như khi đến, anh biến mất. Tôi còn lại một mình, ôm chồng sách ấp vào trái tim đang đập như điên, má đỏ bừng còn tay đổ mồ hôi. Chưa có ngày nào tôi ngừng nghĩ tới Nick, và giờ anhd đã trở lại. Tôi cố trấn tĩnh rồi đi về lớp, vẫn còn cố trấn tĩnh để nhìn và suy nghĩ rõ ràng. Anh còn nhớ tên tôi. Anh biết tôi là con bé anh từng cứu. ~~ Tôi không nghĩ anh sẽ quay lại. Tôi làm sao quan trọng đến mức ấy được, bây giờ anh đã có sự nghiệp lớn thế cơ mà. Nhưng hai ngày sau, đã thấy anh đợi tôi ngoài cổng trường. Có một chuyện lạ vừa sảy ra sáng hôm đó: tôi đã nằm mơ giữa ban ngày, thấy một chiếc xe màu bạc. Bức ảnh tới trong đầu tôi giữa giờ tiếng Pháp, làm tôi bị buồn nôn. Bây giờ chính con xe đó đang đỗ ngoài cổng, còn Nick ngồi ghế lái, đeo kính râm. Tôi đi như mơ ngủ đến bên cửa xe, tách khỏi đám bạn gái. Anh nhoài người ra cửa sổ.

Paige?

Em không nghĩ anh sẽ quay lại,
tôi nói.
Vì vụ máu cam?


Vâng.

Đấy chính là lý do anh ở đây.
Anh đẩy gọng kính xuống chót mũi, để tôi nhìn thấy đôi mắt uể oải của anh.
Nếu em muốn biết thêm thì anh sẽ kể, nhưng ở đây không được. Em có đi cùng anh không?
Tôi liếc ra sau vai. Đám nữ sinh chẳng đứa nào để ý.
Được thôi,
tôi nói.

Cảm ơn em.
Nick đưa tôi đi khỏi trường. Trên đường lái xe về tổng khu trung tâm, chốc chốc anh lai liếc tôi thật nhanh. Tôi vẫn yên lặng. Khi chợt thấy bóng mình trong gương xe, tôi mới nhận ra mặt mình đang đỏ bừng. Tôi muốn nói chuyện với anh biết mấy, nhưng chẳng tài nào bắt lưỡi thốt ra một câu mạch lạc. Sau vài phút, Nick lên tiếng:
Em có bao giờ kể với cha chuyện đã xảy ra trên đồng không?

Không.


Vì sao?

Anh đã bảo em đừng kể mà.

Tốt lắm. Khởi đầu thế là tốt đấy.
Bàn tay anh bóp chặt bánh lái.
Anh sắp kể rất nhiều điều em sẽ không hiểu hết, Paige ạ. Em không còn giống em trước ngày hôm đó, và em cần biết lý do.

Tôi không rời mắt nhìn đường. Anh không cần kể với tôi. Tôi đã biết mình khác mọi người từ rất lâu trước cái hôm trên đồng: ngay từ hồi nhỏ tôi đã rất nhạy cảm trước người khác. Đôi khi tôi cảm thấy những chân động nhẹ khi họ đi ngang, như thế ngón tay vừa quệt phải sợi dây mang điện. Nhưng sau ngày đó đã có nhiều thay đổi. Giờ đây tôi không chỉ cảm được người khác nữa – tôi có thể làm họ đau. Tôi có thể làm họ chảy máu, làm họ nhức đầu, làm họ mờ mắt. Tôi thường ngủ gật trong giờ học và khi tỉnh dậy, thấy toàn thân tướp mồ hôi lạnh. Cô ý tá là người thân thuộc tôi nhất trong cả trường. Có gì đó đang trồi lên bên trong tôi, cục cựa muốn ra với thế giới. Rồi rốt cuộc thế giới sẽ phải thấy nó.
Anh có thể giúp em kiểm soát nó,
anh nói.
Anh có thể bảo vệ em an toàn.

Anh đã một lần bảo vệ tôi an toàn.
Em có còn tin anh được nữa không?
Tôi nhìn lên mặt anh, gương mặt tôi chưa bao giờ quên. Nick nhìn lại.
Mãi mãi,
anh đáp. Chúng tôi đi tới quán ăn nhanh trên phố Silk nhấp cà phê. Đấy là lần đầu tiên tôi thử món đó, không nói ra miệng nhưng thầm nghĩ uống như bùn. Chúng tôi nói chuyện một lúc về cuộc sống của tôi. Tôi kể chuyện nhà trường, chuyện công việc của cha, nhưng đấy không phải lý do chúng tôi đến đây và cả hai đều biết vậy.

Paige,
anh nói,
em đã nghe nói đến phi tự nhiên rồi. Anh không muốn dọa em đâu, nhưng em đang cho thấy nhiều dấu hiệu đấy.
Họng tôi thắt lại. Dù sao anh cũng làm việc cho Scion.
Đừng lo.
Anh đặt tay lên tay tôi. Mạch máu tôi rộn lên.
Anh không định tố cáo em đâu. Anh định giúp em.


Làm cách nào?

Anh muốn mời em đến nói chuyện với một người bạn.

Bạn nào?


Một người anh tin tưởng. Một người rất quan tâm đến em.

Người ấy có…?

Có. Anh cũng vậy.
Anh siết chặt tay tôi.
Sáng nay em đã mơ. Em đã mơ thấy xe của anh.
Tôi trân mắt nhìn anh ngỡ ngàng.
Đấy là công năng của anh, Paige ạ. Anh có thể gửi ảnh cho người khác. Anh có thể làm người ta thấy thứ gì anh muốn.


Em…
Miệng tôi khô lại.
Em sẽ đến gặp người đó.
Tôi nhắn lại cho cha qua cô thư ký, nói sẽ về muộn. Nick lái xe đưa tôi đến một nhà hàng Pháp nhỏ ở Vauxhall. Đợi chúng tôi là một người đàn ông cao, vóc mảnh mai, quãng gần bốn chục tuổi. Đôi mắt linh hoạt báo hiệu một trí tuệ luôn kích động. Da trắng như sáp nến, tóc đen rợp trên đầu, đôi môi tai tái bĩu ra. Gò má sắc gọt bút chì được. Cà vạt màu vàng, áo gi lê đen thêu trang trí, túi bỏ đồng hồ quả quýt.
Cô chắc là Paige,
ông ta nói, giọng rất trầm trồ tỏ vẻ thú vị.
Jaxon Hall.

Ông ta chìa bàn tay xương xương. Tôi bắt tay ông.
Chào ông,
tôi đáp. Bàn tay ông ta lạnh và bóp chặt. Tôi ngồi xuống. Nick ngồi cạnh tôi.
Khi phục vụ tới, Jaxon Hall không gọi đồ ăn, chỉ gọi một ly mếch, loại rượu vang không cồn. Rất đắt tiền. Loại người có gu đây.
Tôi muốn đề nghị cô một việc, cô Mahoney.
Jaxon Hall làm một hơi mếch.
Bác sĩ Nygård đã tới nói chuyện với tôi ngày hôm quua. Anh cho tôi biết là cô có thể gây ra một số… tình trạng y học dị thường cho người khác. Chuẩn chứ?
Tôi liếc Nick.

Nói đi.
Anh mỉm cười với tôi.
Ông ấy không phải người của Scion đâu.

Đừng có sỉ nhục tôi.
Jaxon nhấp ly mếch.
Giữa tôi với Scion cũng xa bằng giữa cái nôi với nấm mồ. Tất nhiên hai thứ đó cũng chẳng cách xa nhau lắm, nhưng cô hiểu rồi đấy.
Tôi không chắc là mình hiểu lắm. Có điều hiển nhiên là ông ta không cư xử như một quan chức Scion.

Ý ông là các vụ chảy máu cam à?
tôi đáp.
Phải, máu cam. Thú vị thật.
Hai bàn tay ông ta bóp chặt nhau trên bàn.
Còn gì nữa không?

Nhức đầu. Thỉnh thoảng là đau đầu dữ dội.


Thế còn cô cảm thấy thế nào khi có chuyện đó?

Mệt. Buồn nôn.

Tôi hiểu rồi.
Mắt ông ta lần qua mặt tôi. Đôi mắt lạnh lùng, tìm hiểu, dường như nhìn thấu qua tôi.
Cô bao nhiêu tuổi?


Mười sáu,
tôi đáp.
Gần đến lúc thôi học rồi. Trừ phi,
ông ta thêm,
cô được yêu cầu học tiếp lên đại học.

Ít có khả năng đó.


Tuyệt. Nhưng người trẻ trong thành quả có nhiều khó khăn khi tìm việc.
Những ngón tay ông ta gõ trên bàn.
Tôi muốn đề nghị cô một công việc suốt đời.
Tôi cau mày.
Công việc kiểu gì?

Kiểu thu nhập cao. Kiểu sẽ cho cô được bảo vệ.
Jaxon xem xét oi.
Cô có hiểu thế nào là thấu thị không?

Thấu thị. Cái từ bị cấm. Tôi đảo mắt quanh nhà hàng, nhưng không thấy ai đang nhìn lại. Hoặc đang nghe, có vẻ thế.
Là phi tự nhiên,
tôi nói. Jaxon cười nhạt.
Tòa Chấp chính gọi thế. Nhưng cô có hiểu từ đó nghĩa là gì không?


Là ‘nhìn xuyên suốt’. Một cách tri giác siêu cảm. Biết được những thứ đang ẩn giấu.

Và những thứ đó ẩn giấu ở đâu?
Tôi ngập ngừng.
Trong vô thức chăng?


Đôi khi thì là vậy. Còn đôi khi,
ông ta thổi tắt cây nến giữa bàn,
là trong thanh khí.
Tôi nhìn làn khói, như bị nó hớp hồn. Cơn lạnh toát lan khắp ngực tôi.
Thanh khí là gì?

Là cõi vô cùng. Chúng ta từ đó mà đến, chúng ta sống trong lòng nó, và tới khi chết, chúng ta trở về với nó. Nhưng không phải ai trong chúng ta cũng sẵn lòng chia tay với thế giới vật chất.


Jax,
Nick nói, vẫn hạ giọng,
hôm nay là buổi giới thiệu chứ không phải giảng bài. Cô bé mới mười sáu.

Tôi muốn biết,
tôi nói dồn.
Paige…


Xin anh.
Tôi phải biết. Mặt anh dịu lại. Anh ngả người vào ghế nhấp nước.
Tùy em.
Jaxon nãy giờ đang nhướng mày nhìn chúng tôi, dẩu môi rồi nói tiếp.
Thanh khí là một tầng tồn tại cao hơn,
ông ta nói.
Nó tồn tại song song với tầng nhục giới. Thấu thị - những người như chúng tôi – có khả năng khai thác từ thanh khí.

Tôi đang ngồi cùng bàn với hai kẻ phi tự nhiên.
Bằng cách nào?
tôi hỏi.
Ồ, có hàng ti tỉ cách. Tôi đã dành mười lăm năm tìm cách phân loại.

Nhưng mà ‘khai thác thanh khí’ có nghĩa là sao?
Hỏi chuyện về thấu thị làm tôi có cảm giác khoái chí một cách tội lỗi.

Nghĩa là có thể giao tiếp với vong,
Nick nói rõ.
Với người chết. Các thấu thị khác nhau dùng những cách khác nhau.

Vậy thì thanh khí cũng như là cõi âm?

Luyện ngục,
Jaxon nói.

Cõi âm,
Nick nói.
Cô bỏ lỗi cho bác sĩ Nygård – anh ta chỉ cố tìm cách tế nhị.
Jaxon nhấp ly mếch.
Rất tiếc, chết thì chả có gì là tế nhị. Tôi muốn dạy cho cô hiểu thực sự thấu thị là thế nào, thay cho quan điểm, buồn thay, rất méo mó của Scion. Đấy là sự màu nhiệm chứ không phải là sự biến thái. Cô phải hiểu được điều đó, cô gái ạ, nếu không chúng sẽ bóp nghẹt cái quầng sáng xinh xẻo kia.
Cả hai lặng im khi người phục vụ mang tới món xa lát tôi gọi. Tôi nhìn lại Jax.

Kể thêm đi.
Jaxon mỉm cười.
Thanh khí chính là cá ‘nguồn’ mà Scion thỉnh thoảng cũng rủ lòng nhắc tới,
ông ta nói.
Lãnh địa của kẻ chết không yên ổn. Cái nguồn theo đồn Vua Máu đã chạm tới trong buổi cầu vong, đẩy hắn ta vào năm vụ sát nhân kinh tởm và gieo đại dịch thấu thị xuống thế gian. Toàn chuyện tầm phào, dĩ nhiên. Thanh khí chẳng qua là tầng tâm linh, còn thấu thị là những người có khả năng tiếp cận. Chẳng có đại dịch nào sất. Chúng tôi đã có đây từ khai thiên lập địa. Một số trong chúng tôi thì thiện, số khác thì ác – nếu đúng có tồn tại thứ gọi là cái ác – nhưng là gì thì chúng tôi cũng chẳng phải là bệnh dịch.


Vậy Scion nói dối.

Phải. Tập quen ý nghĩ đó đi.
Jaxon châm điếu xì gà.
Edward cũng có thể là Jack Đồ Tể đấy, nhưng tôi rất ngờ chuyện hắn ta là thấu thị. Quá vụng.

Chúng tôi chẳng hiểu tại sao họ lại đổ tất cả lên đầu thấu thị,
Nick nói.
Đấy là một bí ẩn chỉ mình tòa Chấp chính biết.


Nó hoạt động thế nào?
Da tôi nóng bừng ngứa ngáy. Tôi có thể là phi tự nhiên. Tôi có thể nằm trong số họ.
Không phải vong nào cũng yên ổn đi về trung tâm thanh khí, là nơi chúng tôi nghĩ người ta đạt tới cái chết chung cuộc,
Jaxon nói. Thấy rõ ông ta đang rất khoái câu chuyện này.
Thay vào đó chúng ở lại, vật vờ giữa tầng nhục giới và tầng tâm linh. Những vong ở tình trạng ấy, chúng tôi gọi là vong dạt. Chúng vẫn giữ nhân cách và phần lớn ta có thể tiếp xúc được. Chúng chỉ được tự do ở mức độ nhất định, và thường rất sẵn lòng trợ giúp các thấu thị.

Ông đang nói đến những người thật, người chết,
tôi nói.
Ông chỉ việc giật dây là họ sẽ nhảy múa sao?


Chuẩn.

Sao lại có kẻ nào muốn làm như thế?

Vì như thế chúng có thể ở lại với những người thân yêu.
Ông ta khịt mũi, như thể không hiểu cái đó thì có ý nghĩa gì.
Hoặc với những người chúng thích đến ám. Chúng hy sinh ý chí tự do, đổi lấy một dạng bất tử.

Tôi tọng đầy một mồm xa lát rồi nhai lấy nhai để. Cứ như nhai miếng bông ướt.
Tất nhiên, không phải ngay từ đầu chúng đã là vong,
Jaxon đập nhẹ vào mu bàn tay tôi.
Cô có thể xác bằng xương thịt. Cô có thể di chuyển trong tầng nhục giới. Nhưng cô cũng có đường riêng thông với thanh khí. Chúng tôi gọi đấy là mộng trường. Là quang cảnh bên trong tâm não con người.

Khoan đã. Ông cứ liên tục nói ‘chúng tôi’,
tôi nói.
Chúng tôi này chính xác là ai? Các thấu thị à?


Đúng. Đấy là một cộng đồng rất sôi động.
Nick mỉm cười với tôi ấm áp.
Nhưng cũng rất bí mật.

Có thể nhận diện người thấu thị nhờ huyền quang. Nick nhận ra cô chính là bằng cách đó,
Jaxon nói. Thấy tôi lúc một thêm hứng thú ông ta có vẻ hoạt bát lên.
Mỗi người đều có mộng trường, cô biết đấy. Như một cõi an toàn ảo tưởng, một thứ locus amoenus. Cô hiểu đấy.
Tôi không chắc là mình hiểu.
Thấu thị có mộng trường màu. Những kẻ khác có mộng trường đen trắng. Chúng nhìn thấy mộng trường khi nằm mơ. Vì thế vô mình chỉ có giấc mơ đơn sắc. Trái lại thấu thị thì…

… nằm mơ có màu?


Thấu thị không nằm mơ, cô bé ạ. Không phải như vô minh mơ. Cái khoái lạc viển vông đó chỉ dành cho mỗi chúng thôi. Nhưng với các thấu thị màu sắc trong mộng trường tỏa sáng qua hình hài nhục thể của họ, tạo ra huyền quang. Những người thuộc cùng loại thấu thị như nhau thường có huyền quang rất giống nhau. Rồi cô sẽ học được cách phân loại các nhóm.

Tôi có thấy huyền quang được không?
Cả hai đưa mắt nhìn nhau. Nick đưa tay lên mắt, bóc ra hai mắt kính mỏng trong suốt. Cơn ớn lạnh chạy dọc lưng tôi.

Nhìn mắt anh này, Paige.
Anh chẳng cần bảo đến hai lần. Tôi vẫn nhớ như in đôi mắt ấy như mới thấy ngày hôm qua. Cái màu xanh lục xám tuyệt đẹp, những đường mảnh tinh tế chạy tỏa ra trong mống mắt. Thứ tôi còn chưa nhận thấy trước đây là vết khuyết nhỏ hình ổ khóa cạnh con ngươi mắt phải.
Một số thấu thị có con mắt thứ ba.
Anh ngồi lại.
Họ có thể nhìn thấy huyền quang, thấy cả vong dạt nữa. Có người thuộc dạng bán nhãn, giống như anh – chỉ có một khuyết mắt – hoặc mãn nhãn như Jax.

Jaxon vành mí mắt thật rộng cho tôi nhìn. Cả hai mắt đều có khuyết.
Tôi không có cái đó,
tôi nói.
Vậy tôi là thấu thị, nhưng lại không có con mắt thứ ba?

Vô nhãn là điều thường thấy ở các đẳng cấp cao. Công năng của cô không cần phải nhìn thấy vong mới dùng được.
Jaxon ném cho tôi cái nhìn hài lòng.
Cô có thể cảm được huyền quang và vong dạt, nhưng không thấy qua đường thị giác.


Không hẳn là bất lợi đâu.
Nick vỗ lên tay tôi.
Giác quan thứ sáu của em sẽ nhạy hơn nhiều nếu không có tín hiệu thị giác.
Trong nhà hàng rất ấm, nhưng tôi đang lạnh toát toàn thân. Tôi nhìn qua hai người đàn ông, hai khuôn mặt thật khác nhau.
Vậy tôi là loại thấu thị gì?

Đấy chính là điều chúng tôi muốn tìm hiểu. Qua các năm tôi đã phân loại ra bảy đẳng cấp thấu thị. Tôi tin rằng cô, cô bé ạ, thuộc vào đẳng cấp cao nhất, có nghĩa cô là một trong những thấu thị hiếm có nhất trong toàn thế giới hiện đại. Nếu như tôi đoán chuẩn,
ông ta lôi trong cặp da đắt tiền ra một bì hồ sơ,
thì tôi muốn mời cô ký hợp đồng này.
Ánh mắt ông ta đậu lại mắt tôi.
Tôi có thể viết bất kỳ số nào trong vô vàn con số lên tờ séc này, Paige ạ. Sẽ cần bao nhiêu để giữ chân cô?

Tim tôi nhảy lên trong ngực.
Trước hết cần mời tôi một ly đã.
Jaxon ngồi ngả lại.
Nick,
ông ta nói,
gọi ly mếch cho quý tiểu thư đây. Cô bé đúng là của báu đấy.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.