Chương 12: Cơn sốt


Số từ: 4043
Nguồn: thuquantruyen.com
Căn phòng đã lanh tanh bành. Kính vỡ vụn, dụng cụ gãy, rèm bị giật khỏi thanh treo gần đứt, những đốm vàng chanh lóng lánh lấm tấm trên đá lát, thấm cả vào vải thảm. Tôi giẫm lên kính vỡ. Nến trên bàn đã bị thổi tắt, đèn dầu cũng tắt luôn. Lạnh như cõi chết. Tôi cảm thấy thanh khí ở khắp nơi. Tôi tăng cường cảnh giác, sẵn sàng phóng hồn ra quất nếu có kẻ tấn công giấu mặt nào. Màn quây kín quanh tường. Đằng sau là một mộng trường khác. Reph, tôi nghĩ. Tôi bước lại cạnh giường. Khi đã đến gần màn, tôi cố tách bạch ra cho rõ ý định trong đầu. Tôi biết Hộ vương ở đằng sau màn, nhưng chịu không đoán được hắn đang trong trạng thái nào. Có thể hắn bị thương, đang ngủ, hay đã chết. Tôi cũng không chắc mình muốn thấy khả năng nào hơn.
Tôi bắt tinh thần mình rắn lại. Tôi co duỗi mấy ngón tay rồi mới nắm lấy lớp nhung nặng. Tôi kéo màn ra. Hắn nằm một đống trên giường, lặng phắc như xác chết. Tôi trèo lên chăn, lắc mình hắn.
Hộ vương?
Chẳng thấy gì.
Tôi ngồi lại xuống giường. Hắn đã nói rõ, tôi không được phép chạm vào hắn, không được giúp hắn nếu điều này lại xảy ra lần nữa, nhưng lần này trông thương tích hắn nghiêm trọng hơn, hơn rất nhiều. Áo sơ mi hắn ướt đẫm. Tôi cố vần hắn nằm ngửa, nhưng hắn nặng quá cứ ì ra. Tôi đang kiểm tra xem hắn còn thở không, thì bàn tay hắn phóng ra chộp cổ tay tôi.
Ngươi.
Giọng hắn khào khào và đặc quánh.
Người đang làm gì ở đây?

Tôi chỉ…


Ai thấy ngươi vào đây?
Tôi cố ngồi thật im.
Gác đêm.

Ai nữa không?


Không.
Hộ vương tì khuỷu tay nhổm dậy. Bàn tay hắn – vẫn đi găng – đưa tay lên vai.
Đằng nào cũng vào đây rồi,
hắn nói,
ngươi cứ việc ở lại xem ta chết. Cảnh đó chắc sẽ làm ngươi vui lòng.
Toàn thân hắn run bần bật. Tôi cố nghĩ ra câu gì cay chua ném trả, nhưng lại bật ra lời khác hẳn:
Ông bị sao thế?

Hắn không đáp. Chầm chậm, tôi chạm vào hắn. Bàn tay hắn bóp cổ tay tôi mạnh hơn.
Ông cần để vết thương thoáng khí,
tôi nói.
Ta biết.

Biết thì làm đi.


Đừng có sai ta làm cái này cái nọ. Đúng là ta đang hấp hối, nhưng ta không phải nghe lệnh của ngươi. Ngươi mới phải nghe lệnh ta.

Lệnh của ông là gì thế?

Để yên cho ta chết.

Nhưng mệnh lệnh đưa ra nghe chừng yếu ớt. Tôi hẩy bàn tay đi găng của hắn khỏi vai, bên dưới là một mảng thịt bị nhai nát. Bọn Vo Ve. Mắt hắn rực lên như có thứ hóa chất dễ bay hơi nào vừa phản ứng trong lòng mắt. Mất một giây tôi tưởng hắn sắp hạ thủ mình. Hồn tôi căng sát rìa tâm não, chỉ chực xông ra tấn công.
Rồi mấy ngón tay quanh cổ tay tôi chợt lỏng ra. Tôi liếc qua mặt hắn.
Lấy nước cho ta.
Giọng hắn thều thào chỉ vừa đủ nghe.
Và… và muối nữa. Tìm trong tủ đứng.
Chẳng còn cách nào khác, tôi làm theo. Mắt hắn vẫn dán vào lưng, tôi mở khóa cái tủ trang trí, kéo các cánh tủ. Tôi lấy ra lọ muối bằng gỗ lõi, cái âu vàng và chai nước, cùng một chồng đồ vải. Hộ vương giật bung mấy nút trên cùng áo. Ngực hắn đầm đìa mồ hôi.
Trong ngăn kéo có đôi găng,
hắn nói và hất đầu về phía bàn viết.
Ngươi đi vào.


Để làm gì?

Cứ làm đi.
Tôi nghiến răng, nhưng cũng làm theo hắn nói.
Trong ngăn kéo, cạnh đôi găng, con dao chuôi đen của hắn nằm sạch sẽ, cắm trong vỏ. Nhìn thấy nó tôi khựng lại. Tôi quay lưng về phía hắn, đi găng vào. Sẽ chẳng có lấy cả dấu vân tay. Tôi lấy ngón cái đẩy lưỡi dao ra khỏi vỏ.
Nếu là ta, ta sẽ không làm thế.
Tiếng hắn khiến tôi ngừng lại.

Thép lạnh chẳng giết được Rephaite,
hắn nhẹ nhàng nói.
Ngươi có cắm ngập con dao đó vào trái tim này đi nữa, thì tim ta cũng không ngừng đập.
Cái im lặng thêm nặng nề.
Tôi không tin ông,
tôi nói.
Tôi có thể moi ruột ông ra. Ông quá yếu chẳng còn sức chạy nổi.

Nếu ngươi muốn liều, thì cứ tự nhiên. Nhưng thử nghĩ điều này xem: chúng ta phép đoàn áo đỏ mang vũ khí làm gì? Nếu thứ vũ khí của các ngươi giết được chúng ta, sao chúng ta lại ngu ngốc đi trang bị cho các tù nhân trong tay mình?
Mắt hắn muốn thiêu bỏng lưng tôi.
Nhiều kẻ đã thử rồi. Không kẻ nào còn có mặt ở đây.

Lưng bắp tay tôi thấy nhói râm ran. Tôi đặt trả dao vào ngăn kéo.
Tôi chả thấy lý do gì mà mình phải giúp ông,
tôi nói.
Lần vừa rồi chẳng thể nói là ông làm ơn lắm lắm được.

Ta sẽ quên rằng ngươi có ý định giết ta.
Tiếng tích tắc của cây đồng hồ điểm nhịp đập tim tôi. Cuối cùng tôi cũng nhìn lại qua vai. Hắn nhìn trả, ánh sáng phai dần trong mắt hắn.
Tôi đi qua phòng, thật chậm, đặt mấy món đồ lên bàn đầu giường.
Cái gì gây ra vụ này?
tôi hỏi.
Ngươi biết mà.
Hộ vương áp lưng vào ván đầu giường, quai hàm nghiến chặt.
Ngươi đã đi tìm hiểu mà.

Emite.


Phải.
Lời khẳng định khiến máu tôi muốn đông lại. Lặng lẽ, tôi hòa muối vào nước trong âu. Hộ vương theo dõi tôi. Sau khi ngâm rồi vắt khô một mảnh khăn, tôi cúi mình nhìn xuống vai phải hắn. Cảnh tượng và cái mùi từ vết thương khiến tôi giật lùi lại.
Hoại thư rồi,
tôi nói.
Vết thương đã thẫm lại thành một màu xám thối thịt và chảy nước. Da hắn nóng rực như than. Tôi đoán nhiệt độ hắn chắc phải lên gấp đôi nhiệt độ bình thường của con người, nóng đến nỗi sờ qua găng tay tôi cũng cảm thấy. Thịt quanh vết cắn đang chết rữa. Cái tôi cần bây giờ thuốc hạ sốt. Tôi không có ký ninh, thứ mà Nick vẫn dùng hạ hỏa cho chúng tôi. Rất dễ tẩu tán thứ đó từ các quán ô xi - ở đó họ dùng phát huỳnh quang – nhưng tôi nghi là ở đây chẳng kiếm đâu ra nổi. Đành trông cậy cả vào nước muối và vận may vậy. Tôi vắt ít nước vào vết thương. Cơ bắp trên cánh tay hắn đanh lại, gân bàn tay nổi gồ.
Xin lỗi,
tôi nói, rồi lại ước mình đừng nói thế. Hắn đâu có thấy cần xin lỗi khi nhìn tôi bị đóng dấu, khi nhìn Seb lìa đời. Hắn chẳng thấy cần xin lỗi vì thứ gì cả.

Nói gì đi,
hắn nói. Tôi nhìn hắn.
Sao?

Ta đang đau. Có gì đó đánh lạc hướng cho khuây khỏa sẽ tốt.


Làm như ông quan tâm đến những gì tôi nói ấy.
Lời buột ra mà tôi không ngăn lại kịp.
Ta có quan tâm,
hắn đáp. Quả nhiên hắn điềm tĩnh ra trò so với tính cảnh này.
Ta khá quan tâm muốn biết về kẻ đang sống chung dưới một mái nhà. Ta biết ngươi đã từng giết người.
– tôi căng người –
nhưng chắc hẳn phải có gì hơn thế. Nếu không, ta đã sai lầm lớn khi tiếp nhận ngươi.

Tôi đâu có đòi ông tiếp nhận tôi.


Nhưng ta đã làm thế.
Tôi cứ tiếp tục xối nước vào vết thương, ấn hơi mạnh hơn cần thiết. Chẳng việc gì phải gượng nhẹ với hắn ta.
Tôi sinh ra ở Ireland,
tôi nói,
trong một thị trấn tên là Cluain Meala, Cánh Đồng Mật. Mẹ tôi là người Anh. Bà bỏ chạy khỏi Scion.

Hắn gật đầu rất khẽ. Tôi nói tiếp:
Tôi sống với cha và ông bà trong Thung Lũng Vàng, trong quận làm nghề sữa ở miền Nam. Ở đó đẹp lắm. Không phải như các thành Scion.
Tôi vắt khô mảnh khăn, lại nhúng nước.
Nhưng rồi Abel Mayfield càng thêm tham lam. Ông ta muốn cả Dublin. Chính lúc đó nổ ra các cuộc bạo loạn Molly. Vụ tàn sát Mayfield.

Mayfield,
Hộ vương nói, nhìn ra cửa sổ.
Phải, ta có nhớ tên đó. Một kẻ rất khó chịu.

Ông từng gặp à?


Ta đã gặp tất cả các lãnh đạo Scion kể từ năm 1859.

Nhưng thế thì ông ít nhất phải hai trăm tuổi.

Phải.

Tôi cố gắng không sểnh tay lau rửa.
Chúng tôi cứ nghĩ là đã an toàn,
tôi nói,
nhưng rốt cuộc thì bạo động đã tràn xuống phía Nam. Chúng tôi phải ra đi.

Mẹ ngươi gặp chuyện gì?
Hộ vương nhìn thẳng mắt tôi.
Bà ấy phải ở lại à?


Mẹ tôi mất. Nhau bong non.
Tôi ngồi lùi lại.
Vết cắn nữa ở đâu?
Hắn phanh rộng áo. Vết thương rạch xuống tận ngực. Tôi không hiểu đấy là vết răng hay vết cào, hay có cái gì khác gây ra nó. Cơ bắp hắn siết lại khi tôi chấm nước muối lên chỗ da toạc
Tiếp đi,
hắn nói. Chứng tỏ tôi cũng không phải một đứa con người buồn tẻ lắm.
Chúng tôi chuyển đến London năm tôi lên tám,
tôi nói.

Tự nguyện à?

Không. Năm đó cha tôi bị cưỡng tuyển vào SciSORS.
Tôi đoám im lặng có nghĩa là hắn không biết cách nói tắt này.
Scion: Special Organisation for Research and Science, tổ chức nghiên cứu và khoa học đặc biệt của Scion.

Ta biết. Tại sao cha ngươi lại bị tuyển?


Ông là nhà bệnh học pháp y. Xưa làm việc rất nhiều cho Gardai[1]. Scion bắt ông tìm nguyên nhân khoa học của hiện tượng con người ta biến thành thấu thị, và tại sao hồn ở lại sau khi chết.
Chính tôi cũng thấy giọng mình nghe chua chát.
Ông nghĩ đấy là một thứ bệnh. Ông nghĩ là có thể chữa được.
[1. Lực lượng cảnh sát Ireland.]
Vậy hẳn ông ta không nhận thấy ngươi là thấu thị.


Ông vô mình mà. Làm sao ông biết được.
Hắn không bình phẩm thêm.
Ngươi có công năng từ lúc sinh ra à?

Không đầy đủ. Tôi cảm được huyền quang với vong từ khi bé. Rồi tôi bị một oan hồn tấn công.
Tôi ngồi lùi lại, lau trán.
Ông còn giữ được bao lâu?


Ta không biết chắc. Muối giúp ngăn lại điều bất khả tránh, nhưng không được lâu.
Hắn có vẻ thật thờ ơ với chuyện đó.
Khi nào là lúc ngươi có khả năng tách hồn ra được?
Nói chuyện thế này làm tôi bình tĩnh. Tôi quyết định sẽ nói thật, dù chỉ là vì chắc hắn đã biết mọi điều cần biết về tôi rồi. Nashira đã biết tôi quê ở Ireland, chắc hẳn cũng có trong tay đủ loại giấy tờ. Có thể hắn chỉ đang thử tôi, xem tôi có nói dối không.
Sau khi bị con oan hồn tấn công, tôi bắt đầu mơ đi mơ lại – hoặc ít nhất tôi tưởng đấy là mơ.
Tôi vã ít nước lên vai hắn.
Tôi mơ thấy một cánh đồng đầy hoa. Tôi càng chạy xa trên đồng thì xung quanh càng tối. Mỗi đêm tôi lại chạy xa hơn một chút, tới một ngày tôi đứng ngay mép rồi tôi nhảy, rồi tôi thấy mình đang rơi.
Tôi bắt đầu lau rửa vết thương.
Tôi đang rơi vào thanh khí, rơi ra ngoài cơ thể. Tỉnh dậy tôi đã ở trong xe cứu thương. Cha nói tôi mộng du đi vào phòng khách, rồi đột nhiên ngừng thở. Họ bảo chắc là tôi đã bị hôn mê.


Nhưng ngươi vẫn sống.

Phải. Và không bị chấn thương não. Mất nguồn ô xi lên não là nguy cơ thường trực trong… tình trạng của tôi,
tôi đáp. Tôi không muốn kể nhiều với hắn về mình, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là để hắn biết. Nếu hắn bắt tôi đi vào thanh khí quá lâu mà không có trợ sinh, có thể não tôi sẽ hỏng khỏi cứu vãn được.
Tôi gặp may.
Hộ vương nhìn tôi lau rửa vết thương trên vai.
Nghe vậy ta hiểu là ngươi ít khi đi vào thanh khí, để giữ an toàn,
hắn nói,
nhưng ngươi lại có vẻ rất thông thạo.


Do bản năng.
Tôi tránh ánh mắt hắn.
Nếu không có thuốc ông không hạ sốt được đâu.
Về mặt nào đó tôi không nói dối. Công năng của tôi đúng là do bản năng, nhưng tôi không định kể thêm là mình đã được nuôi nâng huấn luyện trong tay một nghiệt chủ vẫn gắn tôi vào máy trợ sinh.
Oan hồn đó,
hắn nói.
Nó có để lại sẹo không?

Tôi tuột một bên găng, chìa bàn tay trái. Hắn cúi nhìn vết sẹo. Tôi để yên. Hiếm khi một thấu thị đang phía triển lại bị phơi ra trước thanh khí dữ dội như thế.
Tôi đoán là trong mình đã nứt ra đâu đó rồi, đã có gì mở lối cho thanh khí vào,
tôi nói.
Con oan chỉ là… bẻ toác tôi ra thôi.

Ngươi nhìn sự việc theo cách đó à?
hắn hỏi.
Là thanh khí xâm phạm vào ngươi?


Thế ông nhìn thế nào?

Ta không định đưa ra nhận định của bản thân. Nhưng rất nhiều thấu thị coi là mình xâm phạm vào thanh khí, chứ không phải ngược lại. Họ coi đấy là làm phiền kẻ đã chết.
Hắn không đợi nghe trả lời.
Ta đã từng chứng kiến việc này. Với trẻ con, khả năng thấu thị rất dễ phải chịu biến động đột ngột. Nếu bị phơi ra trước thanh khí khi huyền quang chưa kịp phát triển đẩy đủ, khả năng ấy có thể thành ra mất thăng bằng. Tôi rụt tay lại.
Tôi đâu có mất thăng bằng.


Công năng của ngươi thì có.
Tôi không cãi được. Tôi đã từng dùng hồn giết người rồi. Như thế không gọi là mất thăng bằng thì còn gì nữa.
Vết thương của ta đúng là bị hoại thư,
Hộ vương mở lời,
nhưng loại này chỉ ảnh hưởng đến Rephaite. Cơ thể con người có thể chống chọi được.
Tôi chờ nghe vào vấn đề.
Hoại thư ở Rephaite có thể bị tiêu diệt nhờ máu loài người. Miễn là dòng máu không nhiễm bẩn thì con người vẫn sống khi bị cắn.
Hắn chỉ vào cổ tay tôi.
Chừng nửa lít máu ngươi là ta sẽ được cứu mạng.

Họng tôi nghẹn lại.
Ông muốn uống máu tôi à?

Phải.

Ông là thứ gì chứ, ma cà rồng hả?


Ta chẳng hề ngờ trú dân Scion lại có đọc về ma cà rồng.
Tôi căng thẳng. Chết tiệt. Chỉ có thành viên cấp cao của nghiệp đoàn mới kiếm nổi loại văn chương nói về ma cà rồng, hay bất kỳ thứ sinh vật siêu nhiên nào khác. Tôi có đọc tờ tạp chí ba xu Ma cà rồng ở Vauxhall, tác giả là một thanh đồng ẩn danh ở phố Grub. Hắn ta thêu dệt đủ thứ chuyện lăng nhăng dựa vào các giai thoại từ thế giới bên kia, trám vào khoảng trống trong thứ văn học rất thiếu tính giải tí mà Scion cho phép. Truyện của hắn mang những tựa như là Đối ẩm với chiêm trà và Thảm họa tiểu tiên. Cũng chính hắn ta đã đẻ era mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền khá tử tế về giới thấu thị, như là Những bí ẩn ở Đảo Jacob. Giờ thì tôi ước gì mình chưa bao giờ liếc đến chúng. Hộ vương có vẻ coi im lặng là dấu hiệu cho thấy tôi lo sợ.
Ta không phải mà cà rồng, cũng không phải bất cứ thứ gì trong sách ngươi từng đọc,
hắn nói.
Ta không sống bằng máu hay thịt người. Ta không vui phải mở miệng yêu cầu điều đó. Nhưng ta sắp chết, và tình cờ là máu ngươi – trong trường hợp này, do tính chất vết thương của ta – lại có thể trả lại sự sống cho ta.


Nhìn ông, nghe ông thì chẳng thấy gì là sắp chết cả.

Tin ta đi. Ta đang hấp hối.
Tôi không muốn hỏi làm thế nào chúng phát hiện máu người chữa được thứ nhiễm trùng này. Tôi còn không biết có đúng vậy không.

Vì sao tôi lại phải tin ông?

Vì ta đã cứu ngươi khỏi nỗi ô nhục phải biểu diễn trong nhóm hề xiếc của Quản giáo. Nếu ngươi cần một lý do.

Nếu tôi cần hai thì sao?


Ta sẽ mang nơ ngươi một điều.

Điều gì cũng được?

Điều gì cũng được, trừ tự do.

Chữ đó vừa dâng lên môi tôi đã tắt lịm. Hắn đã đoán trước yêu cầu của tôi. Tôi phải biết đòi hỏi tự do là quá nhiều chứ - nhưng được hắn mang nợ có lẽ cũng đáng giá đấy. Tôi nhặt một mảnh thủy tinh trên sàn, vỡ ra từ cái lọ nào đó, cứa ngang cổ tay. Khi tôi chìa tay, hắn nheo mắt.
Bắt đầu đi,
tôi nói.
Trước khi tôi đổi ý.

Hộ vương nhìn tôi một hồi lâu, đoán định vẻ mặt tôi. Rồi hắn nắm lấy tay tôi, kéo cổ tay áp vào miệng mình. Lưỡi hắn lướt qua vết thương hở. Tay tôi hơi tưng tức khi môi hắn ngậm vào, khi hắn bóp tay tôi đẩy cho máu chảy ra. Cổ họng hắn phập phồng khi uống. Hắn uống chậm và đều đặn. Không thấy có vẻ khát máu hối hả hay điên cuồng. Hắn làm đúng như một thủ thuật chữa bệnh: lạnh lùng, khách quan, không hơn không kém. Khi hắn buông tay, tôi ngồi lại xuống giường. Vội quá. Hộ vương đỡ tôi nằm xuống gối.
Từ từ thôi.

Hắn bước về phía phòng tắm, lúc này đã khỏe mạnh như cũ. Khi quay lại, hắn cầm theo cốc nước lạnh. Hắn vòng tay sau lưng đỡ tôi ngồi dậy, cho tựa vào góc khuỷu tay. Tôi uống. Nước pha thứ gì khá ngọt.
Nashira có biết chuyện này không?
tôi hỏi. Mặt hắn sa sầm.

Ngài có thể sẽ tra vấn ngươi về những lần vắng mặt của ta. Và thương tích của ta,
hắn đáp.
Như vậy là bà ta không biết.
Không thấy trả lời. Hắn đặt tôi dựa lên mấy gối đệm nhung nặng, chú ý là để đầu tôi được đỡ. Cơn choáng váng đang tan bớt, nhưng cổ tay tôi vẫn rỉ máu. Thấy thế, Hộ vương với tay ra bàn đầu giường lấy một cuộn gạc. Cuộn gạc của tôi. Tôi nhận ra cái chun tôi buộc. Chắc hẳn hắn lấy trong ba lô tôi. Tôi lạnh người khi nhìn thấy nó trong tay hắn. Nó nhắc tôi nhớ lại tập sách đã mất. Hắn cũng cầm luôn chăng? Hắn nắm cổ tay tôi. Bàn tay to lớn đi găng rất nhẹ nhàng quấn vết cắt trong băng vải trắng vô trùng. Đấy là cách hắn cảm ơn, tôi đoán vậy. Khi máu không còn thấm qua lớp gạc, hắn gài kim băng ngoài cùng rồi đặt tay tôi vắt ngang ngực. Tôi vẫn nhìn lên mặt hắn.

Xem ra chúng ta đã hòa nhau,
hắn nói.
Ngươi thật có khiếu bắt được ta trong những hoàn cảnh tế nhị. Ta cứ nghĩ ngươi sẽ hả hê khi chứng kiến ta yếu ớt, vậy mà ngươi lại cho ta máu của ngươi. Ngươi còn rửa vết thương cho ta. Động cơ của ngươi là gì?

Có thể tôi sẽ cần tính món nợ đó. Và tôi không thích nhìn mọi thứ khác phải chết. Không giống như ông.

Ngươi phán xét nhanh nhảu quá đấy.


Ông chỉ đứng nhìn khi mụ ta giết nó.
Lẽ ra tôi phải sợ không dám thốt ra những lời này, nhưng tôi mặc kệ.
Ông chỉ đứng nhìn. Hẳn ông phải biết mụ ta định làm gì chứ?
Hộ vương không phản ứng. Tôi ngoảnh đi.
Có lẽ ta là một bia mộ quét vôi trắng,
hắn mở lời.

Một cái gì cơ?

Một kẻ đạo đức giả. Ta khá thích cách diễn đạt đó,
hắn đáp.
Có lẽ ngươi nghĩ ta là kẻ ác, nhưng ta biết giữ lời. Ngươi có giữ lời không?

Ông muốn nhắm đến cái gì?


Những chuyện xảy ra đêm nay không được ra khỏi căn phòng này. Ta muốn biết ngươi có giữ bí mật được không.

Tại sao tôi phải làm thế?

Vì nói ra chẳng ích gì cho ngươi.


Nói ra sẽ trừ được ông.
Tôi nghĩ ánh mắt hắn vừa biến đổi.
Phải. Làm thế sẽ trừ được ta,
hắn đáp,
nhưng đời ngươi sẽ không vì thế mà tốt đẹp lên. Nếu không bị đuổi ra đường phố, ngươi có thể bị phân cho gia chủ khác, mà không phải ai trong số đó cũng dễ tính như ta. Theo đúng quyền hạn, lẽ ra ta đã phải đánh chết ngươi vì rất nhiều điều trong số những gì ngươi nói với ta mấy ngày vừa rồi. Nhưng ta hiểu giá trị của ngươi. Kẻ khác không hiểu.

Tôi mở miệng định cãi, nhưng lời lẽ chưa lọt ra đã xuôi xị. Đúng là tôi không muốn gia chủ nào khác, nếu kẻ nào cũng như Thuban.
Vậy ông muốn tôi giữ bí mật cho ông.
Tôi xoa cổ tay.
Đổi lại thì?

Ta sẽ cố bảo vệ ngươi được an toàn. Ở đây có hàng triệu đường có thể đưa ngươi vào chỗ chết, mà ngươi thì không cố gắng tránh đi.


Đằng nào cuối cùng tôi chả chết. Tôi biết thừa Nashira muốn gì với tôi. Ông làm sao bảo vệ tôi được.

Có lẽ là không, khi đến lúc, nhưng ta đoán là ngươi cũng muốn sống qua vòng thi chứ?

Để làm cái gì?


Như thế có thể chứng minh cho ngài là ngươi mạnh đến đâu. Là ngươi không phải loại áo vàng. Là ngươi có thể học cách chiến đấu.

Tôi không muốn chiến đấu.

Có đấy. Bản năng chiến đấu nằm trong máu ngươi.

Đồng hồ trong góc nhà điểm chuông. Đi bắt đồng minh với một tên Reph thật không phải. Mặt khác, làm thế sẽ tăng cơ may sống của tôi lên rất nhiều. Hắn có thể giúp tôi kiếm nhu yếu phẩm, giúp tôi sống sót. Có thể còn sống đến tận lúc trốn thoát khỏi chốn này.
Được,
tôi nói.
Tôi sẽ không nói với ai. Nhưng ông vẫn còn nợ tôi một điều.
Tôi giơ cổ tay lên.
Đổi lấy máu.

Đúng lúc tôi nói đến đó, cửa mở tung. Một Reph nữ lướt vào phòng: Pleione Sualocin. Trước hết mụ ta liếc nhìn tình trạng căn phòng, rồi nhìn tôi, cuối cùng nhìn Hộ vương. Không nói một tiếng, mụ ném cho hắn một ống chân không. Hộ vương giơ một tay bắt lấy. Tôi liếc nhìn. Đấy là máu. Máu người. Trên có nhãn, hình tam giác xám nhỏ. Và số hiệu: Vxiv. Vô minh 14. Seb.
Tôi nhìn lên Hộ vương. Hắn khẽ nghiêng đầu, như thể chúng tôi có chung một bí mật nho nhỏ. Nỗi căm hận tận xương tủy trào lên khắp người tôi. Tôi đứng dậy, vẫn còn váng vất vì mất máu, lừ đừ lên cầu thang về phòng giam của mình...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.