Chương 11: Khóc


Số từ: 4746
Nguồn: thuquantruyen.com
Tôi ngủ không yên. Đầu đau như búa bổ, cứ ong ong thái dương trái. Tôi nằm trùm ga, nhìn ngọn nến cháy tàn. Hộ vương không để tôi về phòng ngay. Trước hết hắn đem cho tôi chút thức ăn và nước, tôi nhận chỉ vì đã khát khô người. Rồi hắn ra ngồi bên lò sưởi, nhìn đăm đăm vào lửa. Phải đến mười phút tôi mới dám hỏi có thể lùi về phòng được chưa, hắn chỉ gật đầu cụt lủn. Tầng trên thật lạnh. Cửa sổ mỏng như giấy, lại có chỗ hở. Tôi quấn mình trong mấy tấm ga mỏng dính, run bần bật. Được một lát tôi ngủ thiếp đi. Câu nói của Hộ vương còn run rẩy trong tai – rằng mắt tôi chứa cái chết và băng đá. Những hình ảnh XX-12 gửi cứ vài phút lại lóe sáng, vẫn còn in dấu trên mộng trường tôi. Tôi đã vài lần thấy các hình ảnh tiên tri rồi. Nick có lần gửi hình tôi ngã khỏi mái nhà thấp trẹo mắt cá, chuyện đó xảy ra ngay tuần sau. Tôi không bao giờ nghi ngờ dự báo thời tiết của anh nữa.
XX-12 đã triệu tôi tới gặp nó đúng nửa đêm. Tôi không thấy có lý do gì từ chối. Khi tôi tỉnh dậy, đồng hồ đang điểm mười một giờ. Tôi rửa ráy rồi mặc đồ trước khi xuống phòng Hộ vương. Trong phòng tĩnh lặng. Rèm vẫn mở để ánh trăng lọt vào. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi lại thấy một mẩu thư trên bàn viết. Tìm hiểu mọi điều có thể về Emite.
Cơn ớn lạnh chạy suốt da tôi. Được lệnh đi nghiên cứu bọn Vo Ve nghĩa là sớm muộn gì tôi cũng phải đối đầu với chúng. Mà cũng nghĩa là tôi được toàn quyền đi gặp 12. Về mặt nào đó, làm thế cũng là tuân lệnh. 12 vừa trải qua vòng thi thứ 2. Tôi tự hỏi nó đã trải qua những gì trong đêm, cho đến giờ này. Cuôi cùng thì tôi cũng sẽ được vài dữ kiện đáng tin về bọn Emite – nếu 12 còn chưa bị xơi tái, tất nhiên. Gần tới nửa đêm tôi lần đường xuống thang, đóng cửa sau lưng. Đến giờ làm bài tập. Tôi đi qua cô ả gác đêm. Cô ta không chào. Khi tôi yêu cầu thêm numen cô ta cũng đưa, nhưng khinh khỉnh nhìn lên trời. Vẫn còn chim cú vụ còi báo động đây.
Bên ngoài man mát, mưa phùn mờ mờ không gian. Tôi tới xóm Tổ Quạ kiếm bữa sáng – bọt đựng cốc giấy. Đổi lại, tôi chia tay vài cây kim và nhẫn. Sau khi ép mình làm một hai miếng, tôi đến thẳng tòa nhà đám hề xiếc vẫn gọi là Bãi Chim Ưng, tên lính đá đồ sộ chắn trước thư viện và sân thư viện. 12 đứng chờ sau một trong mấy cây cột, mặc áo dài đỏ sạch tinh tươm. Trên má nó có vết cắt. Thấy cái cốc trong tay tôi, nó nhướng mày.
Cô ăn cái đó à?

Tôi húp một miếng.
Sao, thế anh ăn gì?

Ăn theo gia chủ cung cấp.

Không phải chúng ta ai cũng là quân mót xương. Tiện thể, chúc mừng anh.

Nó chìa tay, tôi bắt tay nó.
David.

Paige.

Paige.
Bên con mắt đen nhìn xoáy vào tôi. Mắt bên kia có vẻ lãng đãng.
Nếu cô không bận rộn việc gì quan trọng hơn, thì tôi mời cô đi dạo một chút.


Như dắt chó đi dạo hả?
Nó cười mà không mấp môi.
Đi đường này,
nó nói.
Nếu ai hỏi, nói tôi đưa cô đi thẩm vấn.

Chúng tôi đi bên nhau xuôi con đường hẹp, về phía Bá phủ Suzerian. David cao hơn tôi chừng năm phân, tay dài, ngực nở. Nó không bị bỏ đói như đám hề xiếc.
Cũng hơi liều hả?
tôi hỏi.
Gì?


Nói chuyện với tôi. Giờ anh là áo đỏ rồi.
Nó mỉm cười.
Tôi không nghĩ cô lại dễ dụ như thế. Cô đã kịp rơi vào bẫy chúng nó rồi phải không?

Ý anh là sao?


Chia để trị, 40 à. Cô thấy tôi là áo đỏ liền nghĩ ngay tôi không nên nói chuyện với cô mới phải. Gia chủ dạy cô như thế à?

Không. Chỉ là sự việc nó như thế thôi.

Cô thấy đấy. Mục đích của nơi này chỉ có thế: để tẩy não chúng ta. Làm chúng ta thấy bản thân mình kém cỏi. Cô nghĩ chúng nhốt người trong Tháp mấy năm trời để làm gì?
Thấy tôi không đáp, nó lắc đầu.
Động não đi, 40. Trấn nước, cách ly, bỏ đói nhiều ngày. Đi qua cảnh đó, một nơi như thế này cũng chẳng khác thiên đường.
Nói cũng có lý.
Cô phải nghe lão Quản giáo mới gọi là biết. Lão nghĩ bọn Reph nên lãnh đạo chúng ta, nên dựng nền quân chủ mới trên đầu chúng ta.


Sao lão lại nghĩ thế?

Vì lão bị nhồi sọ.

Lão ở đây từ bao giờ?


Mới từ Mùa Xương XIX, theo tôi nghe được, nhưng lão trung thành như chó săn. Lão vẫn đang truy lùng các thấu thị giỏi của nghiệp đoàn đấy.

Vậy lão là kẻ săn người.

Lão cũng không giỏi lắm. Nashira muốn kiếm tay mới. Tay nào đó cảm được thanh khí ở đẳng cao hơn.

Tôi định hỏi tiếp thì ngưng bặt. Sau làn sương xám mỏng, tôi thấy một tòa nhà tròn có vòm mái đồ sộ. Nó nằm chòi giữa một quảng trường vắng ngắt, kềnh càng vướng víu, ngay đối diện Bá phủ. Ánh sáng mờ mờ màu hổ phách từ các cửa sổ hắt ra.
Cái gì thế?
Tôi ngước nhìn lên.
Đám hề xiếc gọi là Phòng Tròn. Tôi đang cố tìm hiểu xem mục đích sử dụng là gì, nhưng có vẻ không ai thích nói về nó cả. Cấm con người vào trong.

Nó bước đi thẳng, còn không đưa mắt nhìn phía đó. Tôi rảo chân cố bắt kịp.
Anh nói lão đi bắt thấu thị từ nghiệp đoàn về à?
tôi gợi chuyện.
Vì sao?

Đừng hỏi nhiều quá, 40.

Tôi cứ nghĩ mục đích buổi hẹn hò hôm nay là thế.


Có thể. Mà cũng có thể là tôi thích ngắm cô thôi. Chúng ta tới nơi rồi.
Đích đến là một nhà thờ cũ kỹ. Chắc ngày xưa nơi này hoành tráng lắm, nhưng giờ tàn tạ lắm rồi. Cửa sổ đã mất hết kính, tháp chuông bị lột trần, cổng vòm phía Nam đóng ván chặn. Tôi nhướng mày.
Vào đây có sao không?


Tôi từng vào rồi. Thêm nữa,
nó luồn qua dưới ván chặn,
nếu Quản giáo kể đúng thì cô cũng đã quen với những công trình thiếu an toàn.
Nó nhìn ra sau tôi.
Nhanh lên. Gia Chủ Xám.
Tôi chuồi dưới mấy tấm ván. Vừa kịp lúc: Graffias đi ngang cổng, ba đứa vô minh ốm đói sau đuôi. Tôi đi theo David qua nhà thờ. Trong nhà nguyên một tảng trần lớn đã sụp. Rầm gỗ và bê tông đè bẹp các hàng ghế, thủy tinh vỡ rải rác trên sàn. Tôi lựa chân đi qua đống đổ nát.
Do cái gì vậy?
David không đáp.
Một trăm hai mươi tư bậc dẫn lên đỉnh,
nó nói.
Đủ sức không?

Tôi chưa kịp trả lời nó đã biến mất. Tôi theo nó tới chân cầu thang. Leo trèo thì tôi đã quen. Tôi đã leo hàng trăm tòa nhà trong tổng I. Phần lớn bậc thang vẫn còn nguyên, có cảm giác vừa mới bắt đầu leo chúng tôi đã lên đỉnh. Luồng gió thốc vào tóc tôi gạt khỏi mặt. Mùi lửa cháy ngột ngạt. David chống tay vào hàng lan can đá.
Tôi thích chỗ này.
Nó lôi một cuộn giấy trắng trong tay áo rồi đánh diêm châm.
Rất cao.

Chúng tôi đang đứng trên bao lơn, ngay dưới tháp chuông đổ nát. Một mảng lan can đã mất, thêm một dấu hiệu cảnh báo cấu trúc không bền vững. Tôi nhìn lên trời sao.
Anh qua vòng hai rồi,
tôi nói.
Nếu anh muốn nói chuyện, thì nói tôi nghe về bọn Emite đi.
Nhắm mắt, nó phà khói. Mấy ngón tay ố vàng.
Chính xác thì cô muốn biết gì?

Chúng là thứ gì.


Bó tay.

Anh phải thấy một con rồi chứ.

Chẳng thấy gì nhiều. Trong rừng rất tối. Tôi biết nó trông giống người – ít nhất là có đầu và chân tay – nhưng nó di chuyển như con vật. Và thối như hố phân. Nghe cũng giống hố phân.


Làm sao mà nghe giống hố phân được?

Như ruồi, 40 ạ. Vè vè vè vè.
Vo Ve.

Còn huyền quang thì sao?
tôi hỏi tới.
Nó có không?

Như tôi thấy thì không. Nó xuất hiện, thanh khí như thể đang sập xuống,
nó nói.
Như thể có một hố đen bao quanh mộng trường của nó.
Nghe chẳng phải thứ tôi ham giáp mặt. Tôi nhìn xuống thành phố ở dưới.
Anh đã giết nó à?


Tôi đã cố.
Nhìn thấy vẻ mặt tôi, nó gõ gõ điếu thuốc.
Chúng thả cả đám chúng tôi vào đó, toàn áo hồng. Chia hai nhóm. Có hai áo đỏ đi cùng, 30 và 25. Cấp cho mỗi đứa chúng tôi một con dao, bảo tùy cách nào làm được, cố lần theo vết bọn Vo Ve. 30 báo luôn dao chỉ là biện pháp tinh thần thôi. Muốn dò ra chúng cách tốt nhất là nhờ thanh khí.
Trong số áo hồng có một chiêm trượng, nên chúng tôi thăm bằng cành cây. 30 đưa cho lọ chứa máu một đứa đã bị cắn đứt tay để dùng làm thân chủ. Chúng tôi bôi máu lên cây, con chiêm trượng gieo cành cây xuống. Cành nào cũng chỉ về Tây. Chúng tôi liên tục gieo thăm và chuyển hướng. Tất nhiên con Vo Ve cũng di chuyển, nên làm thế cũng chẳng đi đến đâu. 21 gợi ý hay là dụ nó về chỗ mình. Chúng tôi đốt lửa, mở cầu vong, gọi các vong trong rừng tới.

Nhiều không?


Nhiều. Toàn lũ đầu đất tìm cách trốn qua bãi mìn, theo lời bọn đỏ.
Tôi cố ghìm khỏi run lên.
Chúng tôi ngồi cầu vài phút. Các vong biến đi. Ruồi trong rừng bay ra, bò lên khắp tay tôi. Rồi cái vật đó chẳng biết từ đâu hiện ra – cái vật to đùng phồng tướng. Hai giây sau nó đã nhai tóc 19. Suýt lột cả da đầu nó ra,
nó thêm.
Nó hét toáng lên, làm vật kia lúng túng. Nó giật đứt một mảng tóc rồi đuổi theo 1.


Carl à?

Không biết tên. Chỉ biết nó rống lên như lợn con rồi cố vung dao dâm. Chẳng hề hấn gì.
Nó săm soi đầu điếu thuốc đang cháy.
Lửa lụi đi, nhưng tôi vẫn thấy nó. Tôi thử bắn ảo ảnh tấn công. Tôi nghĩ về ánh sáng trắng, cố đẩy vào mộng trường con Vo Ve hòng làm nó lòa. Ngay lập tức tôi có cảm giác đầu bị cái gì cán qua, hoặc là có bãi dầu loang trong thanh khí. Cái gì cũng đen đặc, chết lịm. Mọi vong đều ù té chạy khỏi chốn ẩu đả. 20 với 14 cùng chạy bán mạng. 30 hét với, chửi chúng là đồ áo vàng, nhưng chúng hãi quá chẳng dám quay lại. 10 ném dao, trúng phải 5. Nó ngã luôn. Hai giây sau con Vo Ve đã nhào lên nó. Lửa tắt phụt. Xung quanh đen ngòm. 5 gào toáng lên kêu cứu.
Lúc đó ai nấy đều đã mù dở. Tôi nhờ thanh khí tìm xem vật kia ở đâu. 5 đang bị ăn thịt. Nó chết rồi. Tôi tóm lấy cổ vật đó, lôi khỏi người thằng kia. Lớp da chết âm ẩm cứ tuột ra trong tay tôi. Nó quay qua tôi. Tôi thấy một cặp mắt trắng dã trong tối nhìn dán vào mình. Nháy mắt sau tôi đã bay vèo qua không trung, máu chảy như lợn chọc tiết.

Nó bẻ cổ áo dài xuống, vạch lớp băng quấn ra. Dưới là bốn vết sâu hoắm. Mảng da bao quanh đó màu xám nhờ nhờ vằn máu.
Trông như vết thương bị oan hồn tấn công,
tôi nói.
Chẳng biết.
Nó buộc lại băng trên vết thương.
Tôi không động đậy nổi. Vật kia tiến thẳng đến tôi, nhỏ máu ròng ròng lên người tôi. 10 vẫn đang cố giúp 5, nhưng đến lúc nó đứng dậy. Nó có một thiên thần hộ mệnh, chỉ duy nhất vong đó chưa chạy khỏi bãi đánh lộn. Nó quanh thiên thần vào con Vo Ve. Cùng lúc tôi bắn thêm một ảo ảnh nữa vào mộng trường nó. Nó hét lên. Hét hẳn hoi ấy. Rồi nó quay mình bò đi, phát ra tiếng rất tởm, lôi theo một mẩu xác 5. Đến lúc này 21 đã đốt cháy một cành cây. Nó ném đuổi theo con Vo Ve. Tôi ngửi thấy mùi thịt cháy. Sau đó thì tôi ngất đi. Tỉnh dậy ở Oriel, băng bó khắp mình mẩy.

Và rồi mỗi đứa được phát một cái áo đỏ.


Trừ 20 với 14. Hai đứa đó áo vàng. Và phải đi dọn phần còn lại của 5.
Chúng tôi đứng yên lặng mấy phút. Trong đầu tôi chỉ còn nghĩ về 5 bị ăn sống nuốt tươi giữa khu rừng. Tôi không biết tên thật của nó, nhưng hy vọng ai đó đã đọc kinh siêu độ. Chết như thế thật là kinh khủng. Tôi phóng mắt ra xa hơn nữa. Ở đằng xa thoáng thấy một đốm sáng, nhìn từ đây chẳng hơn ánh lửa đầu nến.

Cái gì thế?

Đống lửa đấy.

Làm gì?


Đốt xác Vo Ve. Hoặc xác người, tùy bên nào thắng.
Nó vứt điếu thuốc.
Tôi nghĩ có thể chỗ xương được dùng vào khoa chiêm thuật nào đấy.
Tro bay ngang mắt tôi khi nó nói đến đó. Tôi giơ ngón tay bắt được một tàn tro. Chiêm sư thông với thanh khí qua tín hiệu trong thế giới tự nhiên: thể xác người, động thực vật, các nguyên tố. Thuộc vào hàng đẳng cấp thấp, theo quan điểm Jaxon.
Có thể lửa hút chúng đến,
tôi nói.
Chúng nó đã bảo thành phố này là đèn hiệu mà.

Là đèn hiệu thanh khí, 40 à. Vô số thấu thị, vong và Reph quây lại một rọ với nhau. Cô thử nghĩ lại thanh khí hoạt động như thế nào.


Làm thế quái nào mà anh biết lắm thế?
tôi quay lại nhìn nó.
Anh không phải từ nghiệp đoàn. Thế anh là ai?

Là một ẩn số. Cũng như cô thôi.
Tôi lặng yên, nghiến hàm dưới.

Cô vẫn còn nhiều câu hỏi,
nó nói sau một lát im lặng.
Chắc là cô muốn hỏi chứ?

Thôi đi.

Thôi gì?


Thôi giáo huấn tôi nên muốn biết cái gì. Tôi muốn được trả lời.
Lời lẽ tuôn khỏi miệng tôi nóng gắt.
Tôi muốn biết tất cả những gì có thể biết về cái chốn hẳn sẽ là nơi tôi phải sống từ giờ cho đến hết đời. Có thế mà anh cũng không hiểu sao?
Nhìn qua hàng lan can, chúng tôi dõi ánh mắt về phía Phòng Tròn. Sợ đá lan can vô tình vỡ vụn dưới tay, tôi cố gắng không tì mạnh quá.
Thế đấy,
tôi nói.
Vậy tôi có được đặt những câu hỏi ấy không?


Đây không phải là trò giải khuây trong phòng khách, 40 ạ. Tôi không đến đây chơi trò Hỏi nhanh đáp gọn. Tôi đưa cô đến đây vì muốn biết cô có phải mộng hành thực sự không thôi.

Bằng xương bằng thịt đây,
tôi đáp.
Xem ra không phải lúc nào cũng vậy. Thỉnh thoảng cô cũng quẳng được xương thịt ở ngoài.
Nó nhìn tôi từ đầu đến chân.
Chúng nó bắt cô về từ tổng khu trung tâm. Từ giữa thánh địa của nghiệp đoàn. Hẳn là do cô bất cẩn.


Không phải bất cẩn. Không gặp may thôi.
Tôi nhìn lại hắn không chớp mắt.
Chúng bận tâm gì đến nghiệp đoàn thế?

Nghiệp đoàn giành hết thấu thị giỏi về phần mình. Nó giấu biệt tất cả nhiếp hồn, mộng hành, tiên tri – tất tần tật những đẳng cấp cao nhất, những kẻ Nashira muốn bắt về đặc khu này nhất. Chúng bận tâm đến nghiệp đoàn là ở đó, 40 à. Chính vì thế chúng sắp ký kết cái Đạo luật này.

Đạo luật nói gì?


Nashira gần đây khó khăn lắm mới giành được những thấu thị khá khẩm. Ai cũng được băng đảng nào đó bảo bọc. Chừng nào chưa nghĩ ra cách giải thể vây cánh các nghiệt chủ ở London, chừng đó chúng chẳng còn cách nào ngoài mở rộng lãnh thổ tìm kiếm thấu thị xịn hơn. Đạo luật phê chuẩn cho Sheol II thiết lập trong vòng hai năm nữa, Scion Paris sẽ đóng vai trò duệ thành thu hoạch chính.
Nó sờ nắn vết thương trên ngực.
Và có ai ngăn chặn chúng đây, khi lũ Emite đang ở ngay cạnh đây để giết nếu ta tìm cách?
Cảm giác lạnh ngắt lạ lùng vây bủa tôi. Nashira coi nghiệp đoàn là mối đe dọa. Ý nghĩ này thật là mới mẻ. Tôi mới chỉ thấy nghiệt chủ là một đám những gã vị kỷ, khệnh khạng chuyên đâm sau lưng chiến sĩ – ít ra là những tên ở trung tâm. Hội đồng Phi tự nhiên không họp hàng năm nay rồi; đám nghiệt chủ vẫn tung hoành thỏa sức trong mỗi phân khu họ điều hành, còn Hector thì mải mê cờ bạc gái gú chẳng còn sức điều phối họ. Thế mà tít ở Sheol I đây, huyết bá của dân Rephaite lại sợ đám tôm tép ngoài vòng luật pháp.

Anh bây giờ là đồ đệ trung thành của mụ ta rồi.
Tôi liếc nhìn cái áo đỏ.
Anh sẽ giúp chúng chứ?

Tôi không trung thành với mụ, 40 à. Chỉ là tôi để chúng tưởng vậy thôi.
Nó nhìn tôi.
Cô đã bao giờ thấy Reph chảy máu chưa?
Tôi không biết phải lắc hay gật.

Máu của chúng goi là huyền tương. Là nỗi đam mê lớn nhất của Lạc Xoong. Reph gần như là chính thanh khí hóa thành xương thịt vậy. Máu của chúng là thanh khí hóa lỏng. Cô nhìn thấy huyền tương là đang thấy thanh khí. Cô uống nó là trở thành thanh khí. Y như chúng.

Chẳng phải thế nghĩa là vô minh cũng có thể dùng thanh khí ư? Chỉ cần chạm vào tí huyền tương là được.

Đúng rồi đấy. Bọn thong manh, về lý thuyết, có thể dùng tương đó làm chất thay thế huyền quang. Tất nhiên chỉ tạm thời thôi. Tác dụng phụ chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút. Tuy nhiên nếu bỏ ít công nghiên cứu, gỡ nốt mấy nùi rối, thì tôi cược chỉ vài năm nữa là có ‘thuốc thấu thị uống liền’ tung ra thị trường.
Nó đưa mắt nhìn xuống thành phố.
Ngày ấy sẽ đến, 40 ạ. Chúng ta sẽ là kẻ đem bọn khốn này ra thí nghiệm, chứ không phải là ngược lại.

Bọn Reph đúng là đần mới phong thằng này lên áo đỏ. Rõ ràng là nó khinh bỉ chúng không để đâu cho hết.
Nốt một câu nữa,
David nói.
Được.
Tôi ngừng một chút, rồi nghĩ tới Liss.
Anh biết gì về Mùa Xương XVIII?


Tôi đã nghĩ không biết cô có hỏi điều ấy không.
Nó gỡ một thanh ván đi, lộ ra một ô kính vỡ.
Vào đi. Tôi sẽ chỉ cho cô.
Tôi theo nó chui qua cửa. Trong phòng này có nhiều vong. Tôi ước mình nhìn thấy được có bao nhiêu con; tôi áng chừng tám hay chín gì đó. Không khí có mùi mốc sương, lại thoảng mùi ngòn ngọt của hoa đang rữa. Góc phòng, có xếp một thứ bàn thờ. Một mảnh kim loại hình ô van cắt vụng, xung quanh đặt những món cúng nghèo nàn: mẩu nến, que hương gãy, một nhánh xạ hương, nhiều nhãn đề tên. Ở chính giữa là một bó mao lương và loa kèn nhỏ. Mùi hương chính là ở mấy bông loa kèn mà ra. Hoa vẫn còn tươi. David rút trong túi cây đèn pin nhỏ.
Mời chiêm ngưỡng những tàn tích của hy vọng.

Tôi nhìn gần hơn. Trên tấm kim loại có khắc chữ. VÌ NHỮNG NGƯỜI NGÃ XUỐNG 28 THÁNG MƯỜI MỘT 2039

2039,
tôi nói.
Mùa Xương XVIII.
Một năm trước khi tôi sinh.
Ngày hôm đó xảy ra nổi loạn, đúng vào Tết tháng Mười một.
David vẫn chĩa đèn lên bàn thờ.
Một nhóm Reph nổi dậy chống lại nhà Sargas. Họ tập hợp được hầu hết con người về phe mình. Mục tiêu là giết chết Nashira rồi giải thoát cho những con người về lại London.


Những Reph nào?

Chẳng ai biết.

Rồi có chuyện gì?


Một con người phản lại. XVIII-39-7. Một mắt xích yếu trong móng nhà làm tất cả đổ sụp. Nashira tra tấn những phạm đồ Reph. Để sẹo trên người họ suốt đời. Đám loài người bị mặc cho Emite tàn sát. Theo lời đồn, chỉ có hai người sống sót ngoài Lạc Xoong: kẻ phản bội và đứa bé.

Đứa bé?

Lạc Xoong kể hết với tôi. Lão thoát tội vì lão vàng quá không dám nổi loạn. Lão phải dập đầu van lạy xin chúng tha cho lão. Lão kể là năm đó có một đứa bé được đưa tới đây – lên bốn, mà cũng có thể là năm. XVIII-39-0.


Chúng mang một đứa nhỏ tới đây làm cái quái gì?
Ruột tôi như đóng thành băng.
Trẻ con đâu có đánh lại Vo Ve được.

Bó tay. Lão nghĩ chúng định thử xem cô nhóc có sống sót nổi không.

Tất nhiên là không rồi. Một đứa nhỏ lên bốn làm sao sống được trong cái ổ chuột đó.


Chính thế.
Gan ruột tôi bắt đầu thắt lại.
Nó chết à?

Lạc Xoong thề không ai tìm thấy thi thể nó. Lão ta phải đi dọn xác mà,
David nói.
Đấy là một phần thỏa thuận cho lão sống. Lão nói mình chẳng bao giờ tìm thấy cô bé con, nhưng cái này thì nói khác.

Nó chiếu đèn pin xuống một món đồ cúng. Một con gấu bông bẩn thỉu, mắt bằng khuy. Gài trên cổ nó có một mẩu giấy. Tôi giơ lên dưới ánh đèn. XVIII-39-0 Không cuộc đời đã sống nào lại mất
Im lặng hồi lâu, mãi đến khi nghe hồi chuông xa xa. Tôi đặt con gấu xuống giữa những bông hoa.
Ai làm cái này?
Giọng tôi thảng thốt.
Ai xếp bàn thờ này?

Đám hề xiếc. Và những kẻ mang sẹo. Những Reph bí ẩn đã vùng lên chống lại Nashira.


Họ còn sống không?

Chẳng ai biết. Nhưng tôi dám cược là không. Nashira để họ đi rông thành phố làm gì chứ, nếu đã biết họ phản bội mình?

Những ngón tay tôi run lên. Tôi thu vào dưới tay áo.

Tôi thấy đủ rồi,
tôi nói. ~~ David đưa tôi về tận Magdalen. Vần còn vài giờ mới bình minh, nhưng tôi chẳng muốn gặp ai hết. Không phải đêm nay.
Khi tòa tháp đã hiện ra trước mắt, tôi quay lại nhìn David.
Tôi không biết sao anh lại nói chuyện với tôi,
tôi nói,
nhưng cũng cám ơn anh.

Cám ơn gì?

Cám ơn đã chỉ cho tôi xem bàn thờ.


Rất vui lòng.
Mặt nó chìm trong bóng tối.
Cô được hỏi thêm một câu nữa. Nếu có thể trả lời trong vòng dưới một phút.
Tôi nghĩ một lát. Tôi vẫn còn nhiều câu hỏi lắm, nhưng có câu này đã làm tôi suy nghĩ mấy ngày nay.
Tại sao lại gọi là Mùa Xương?

Nó mỉm cười.
Tôi không biết cô đã biết điều này chưa, nhưng xương- bone còn có nghĩa là ‘tốt đẹp’ hay ‘thịnh vượng’. Xuất phát từ tiếng Pháp, bonne. Có thể cô đã từng nghe chữ ấy trên đường phố. Chúng đặt tên theo nghĩa đó: mùa tốt đẹp, mùa xương thịnh. Chúng coi đấy là thu hoạch phần thưởng của mình, là thắng lợi lớn trong thỏa thuận với Scion. Tất nhiên loài người thì nhìn nhận theo cách khác. Với họ xương chỉ có nghĩa đen như vậy: xương. Thây ma. Chết đói. Chính vì thế họi gọi chúng tôi là bọn mót xương. Vì chúng tôi giúp dẫn con người vào chỗ chết.
Bây giờ tôi đã lạnh toát toàn thân. Một phần trong tôi ban nãy còn muốn ở lại ngoài này. Bây giờ tôi chỉ muốn đi.

Làm thế nào mà anh biết mọi chuyện đó?
tôi hỏi.
Không thể là do bọn Reph nói cho được.

Tôi e là không được hỏi thêm gì nữa. Tôi đã nói quá nhiều rồi.

Có thể anh đang nói dối.


Tôi không nói dối.

Tôi có thể mách anh với bọn Reph.
Tôi cố ép.
Tôi có thể cho chúng biết anh biết những gì.

Vậy thì cô cũng sẽ cho chúng biết cô biết những chuyện đó.
Nó mỉm cười với tôi, tôi biết mình đã thua.
Cô cứ coi là đang nợ tôi món thông tin cũng được. Trừ phi cô muốn trả nợ ngay bây giờ.


Trả cách nào?
Thay câu trả lời, nó chạm vào mặt tôi. Tay nó áp vào hông tôi. Tôi cứng người.
Không phải cách đó,
tôi nói.

Thôi nào.
Tay nó vuốt dọc eo tôi, mặt nó ghé sát lại tôi.
Cô đem thuốc tránh thai đi cầm rồi chắc?

Sao, mày muốn được trả cái gì đó hả?
tôi xô nó ra thật mạnh.
Thế thì cút xuống địa ngục đi, thằng áo đỏ.
David vẫn nhìn tôi không chớp.

Giúp tôi việc này,
nó nói.
Tôi bắt được cái này ở Merton. Thử xem có giải mã được theo cách nào không. Cô thông minh hơn tôi tưởng đấy.
Nó ấn cái gì đó vào tay tôi. Một cái phong bì.
Mơ đẹp nhé, 40.
Nó bỏ đi. Tôi đứng một lúc, chết trân và lạnh ngắt, rồi tựa vào tường. Lẽ ra tôi không nên đến cái chốn đó cùng với nó. Tôi phải khôn ngoan đừng có đi theo người lạ trên phố tối mới đúng chứ. Bản năng của tôi đâu rồi? Trong một đêm tôi đã biết thêm được bao nhiêu điều. Liss chưa bao giờ nhắc đến có cả Reph – cả Reph – đã tham dự vào vụ nổi dậy Mùa Xương XVIII. Có thể chị cũng không biết.
Những kẻ mang sẹo. Tôi phải tìm họ, tìm những kẻ đã giúp chúng tôi. Hoặc có thể tôi phải cúi thấp đầu mà tiếp tục cuộc sống mới. Làm thế an toàn hơn. Dễ dàng hơn. Tôi muốn có Nick. Tôi muốn có Jax. Tôi muốn có lại cuộc sống cũ của mình. Phải, tôi đã từng là tội phạm, nhưng tôi cũng được sống giữa bạn bè. Tôi đã chọn ở cùng với họ. Địa vị đồng tử đã bảo vệ tôi khỏi những kẻ như David. Chưa có ai từng dám động vào tôi trong vòng lãnh thổ của tôi. Nhưng đây không phải là lãnh thổ của tôi. Ở đây tôi không có chút quyền lực nào. Lần đầu tiên tôi muốn được che chở trong những bức tường đá Magdalen. Tôi muốn được che chở nhờ sự hiện diện của Hộ vương, dù ghét hắn đến mấy. Tôi bó mảnh giấy vào túi, đi thẳng tới cửa.
Khi vào đến Tháp Sáng Lập, tôi cứ nghĩ sẽ thấy đang chờ mình là căn phòng bỏ không. Nhưng đang chờ tôi là máu. Máu Reph...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.