Chương 10: Thông điệp


Số từ: 9378
Nguồn: thuquantruyen.com
Còi vẫn còn hú khi tôi về đến phủ. XIX-49-33 không ra mở mãi đến khi tôi đã đập cửa tỉ lần và cố hét toáng số hiệu át tiếng còi. Sau khi đã nhận rõ tôi là người, cô ả lôi tôi vào qua cửa rồi đóng sầm, luôn miệng thề tôi đừng có hòng vào lần sau nếu có mấy cái lệnh cơ bản mà cũng đần độn không làm theo nổi. Tôi bỏ đi trong khi cô ả còn đang lẩy bẩy cài các then cửa, ngón tay run bần bật. Tôi đến dãy hành lang cửa sổ vòm thì tiếng còi dứt. Lần này bọn Emite chưa vào được thành phố. Tôi vuốt ngược tóc ra sau đầu, cố gắng thở đều lại. Sau một phút, tôi bắt mình nhìn ra cửa, nơi có cầu thang xoắn đã dẫn lên trên. Tôi phải làm thôi. Tôi dành thêm một giây trấn tĩnh lại, rồi theo cầu thang lên tới tháp, tháp của hắn ta. Cả người tôi nổi da gà khi nghĩ sắp phải ngủ cùng một phòng với hắn, chung với hắn một không gian, hơi ấm, khí thở. Khóa đã cắm sẵn khi tôi lên đến nơi. Tôi xoay chìa, giẫm không tiếng động lên đá lát phòng.
Vẫn chưa đủ nhẹ. Ngay giây tôi qua ngưỡng cửa, gia chủ đã bật dậy. Mắt hắn quắc lên.
Ngươi ở đâu về?
Tôi dựng rào chắn phòng hờ quanh tâm não.
Ở ngoài.


Ngươi đã có lệnh quay về đây khi nghe tiếng còi báo động.

Tôi cứ tưởng ông nói là về Magdalen, chứ không phải về đúng phòng này. Ai bảo ông không nói rõ.
Cả tôi cũng nghe thấy giọng hỗn xược của mình. Mắt hắn tối sầm, môi hắn mím lại thành một đường mảnh.

Hoặc ngươi thưa gửi với ta kính trọng và có phép tắc,
hắn nói,
hoặc ngươi không bao giờ còn được phép ra khỏi phòng này.

Ông đã làm gì mà tôi phải kính trọng?
tôi trừng mắt nhìn hắn. Hắn trừng mắt nhìn trả. Thấy tôi không động đậy cũng không cụp mắt, hắn nện bước đi qua tôi rồi đóng sầm cửa. Tôi không giật mình.
Ngươi nghe thấy tiếng còi,
hắn nói,
là dừng ngay mọi việc đang làm và trở về phòng này. Ngươi đã hiểu chưa?

Tôi chỉ nhìn hắn. Hắn cúi mặt xuống ngang tầm tôi.
Ta có cần nhắc lại không?

Không thì tốt hơn,
tôi đáp.
Tôi tin chắc hắn sắp đánh tôi. Không kẻ nào, không kẻ nào có thể ăn nói kiểu đó với các Reph. Nhưng hắn chỉ đứng thẳng lại.
Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu quá trình hướng dẫn ngươi,
hắn nói.
Ta muốn ngươi sẵn sàng vào giờ chuông đêm.

Hướng dẫn làm cái gì?


Thi màu áo sau.

Tôi không muốn thi,
tôi đáp.
Vậy ngươi sẽ phải chuyển làm nhà trò. Ngươi sẽ phải sống hết đời chịu sự nhạo báng phỉ nhổ của đoàn áo đỏ.
Hắn nhìn khắp tôi.
Ngươi muốn làm một kẻ mua vui ư? Một thằng hề?


Không.

Vậy thì tốt hơn hãy làm theo lời ta.
Cổ họng tôi tắc nghẹn. Tôi có căm ghét sinh vật này đến đâu, hắn vẫn là một kẻ đáng phải e sợ. Tôi nhớ lại gương mặt không chút xót thương trong nhà nguyện tối khi hắn đứng trên tôi, hút huyền quang của tôi. Huyền quang với người thấu thị cũng quan trọng sống còn như là máu hay nước. Thiếu huyền quang, tôi sẽ rơi vào tình trạng sốc hồn, rốt cuộc sẽ chết hoặc hóa điên, lang thang vơ vẩn mà mất hết liên hệ với thanh khí.
Hắn đến gần màn kéo ra, lộ cánh cửa nhỏ đằng sau đang mở hé.
Đám vô minh đã dọn tầng trên cho ngươi. Trừ phi ta có lệnh khác, ngươi sẽ phải ở trong đó mọi lúc.
Hắn ngưng lại.
Ngươi cũng nên biết, có lệnh cấm ngặt hai chúng ta tiếp xúc trực tiếp với nhau, trừ phi luyện tập. Kể cả đeo găng.

Như vậy là nếu ông đi vào phòng này mà bị thương,
tôi nói,
thì tôi cứ để mặc ông chết ư?

Phải.

Nói dối. Nhưng những chữ sau tôi không kịp ngăn khỏi buột ra miệng:
Gì chứ lệnh đó thì tôi rất vui lòng tuân theo.
Hộ vương chỉ nhìn. Tôi cũng hơi bực thấy mình hỗn hào mà hắn vẫn dửng dưng. Hắn phải có chỗ nhạy cảm chứ. Nhưng hắn chỉ thò tay vào ngăn kéo, lấy mấy viên thuốc chìa cho tôi.
Cầm lấy.

Tôi biết tranh cãi chẳng ích gì. Tôi cầm thuốc.
Uống đi.
Hắn đưa cốc nước.
Đi về phòng riêng. Ngươi cần nghỉ ngơi cẩn thận, chuẩn bị cho ngày mai.
Tay phải tôi nắm thành nắm đấm. Tôi ngấy tận cổ những mệnh lệnh của hắn rồi. Đáng ra tôi phải mặc cho hắn chảy máu chết luôn đi. Tôi đi băng bó cho hắn làm cái khỉ gì vậy chứ? Tội phạm gì cái loại tôi mà lại đi vá víu cho kẻ thù? Jax mà thấy chắc sẽ cười đến nổ ruột. Ong mật ơi, chắc ông sẽ bảo, nàng tưởng mình có nọc ư? Và có thể đúng là tôi không có. Chưa có.
Tôi hết sức tránh chạm phải Hộ vương khi đi qua. Tôi có bắt gặp ánh mắt hắn trước khi bước vào hành lang tối. Hắn khóa cửa sau lưng tôi. Qua một cầu thang xoắn nữa tôi tới tầng trên tháp. Tôi nhìn quanh chốn ở mới của mình: một phòng lớn trần trụi. Nó hao hao giống ở Trại Câu Lưu, sàn ẩm ướt, cửa sổ có chấn song. Trên bệ cửa sổ đèn dầu đang thắp, chẳng sáng lắm và chẳng ấm được tí nào. Cạnh đó là giường, loại có thành chắn hai bên, đệm thì lổn nhà lổn nhổn. Ga giường thật nghèo nàn so với những màn nhung hào nhoáng quây quanh cái giường bốn cọc của Hộ vương; thực tế là cả cái phòng toát mùi
con người hạ đẳng
– nhưng gì cũng hơn phải chung đụng. Tôi xem xét kỹ từng ngóc ngách phòng như lúc trước ở tầng dưới. Không có lối thoát, tất nhiên, nhưng cũng có buồng tắm. Trong là bồn cầu, bồn rửa tay và vài món đồ vệ sinh lặt vặt.
Tôi nghĩ đến Julian nằm dưới hầm tối, nghĩ đến Liss đang run rẩy trong túp nhà. Chị còn chẳng có giường. Chẳng có bất kỳ cái gì cả. Ở đây không đẹp, nhưng còn ấm và sạch gấp mười xóm Tổ Quạ. Và an toàn hơn nhiều. Tôi còn có tường đá ngăn giữa mình và lũ Emite. Chị chỉ có mấy tấm rèm rách tướp. Không thấy để đồ ngủ, tôi cởi đồ chỉ mặc quần áo lót. Trong này không có gương, nhưng tôi cũng biết mình đang gầy đi. Stress cùng trúng độc flux và đồ ăn thiếu dinh dưỡng đã bắt đầu phát tác. Tôi vặn bớt đèn, chuồi vào giữa lớp ga giường. Lúc trước chưa thấy mệt, nhưng giờ tôi bắt đầu gà gật. Và nghĩ ngợi. Nghĩ về ngày xưa, về những ngày lạ lùng khởi đầu con đường dẫn mình tới nơi này. Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Nick. Chính Nick đã đưa tôi đến với Jaxon. Nick, người đã cứu mạng tôi.
Hồi tôi lên chín, chỉ ít lâu sau khi đến Anh, cha và tôi rời London xuống phía Nam, theo lời ông là
đi công tác
. Ông phải đăng ký danh sách chờ xin cho chúng tôi rời thành. Sau mấy tháng chờ đợi, cuối cùng chúng tôi cũng được phép đến thăm Giselle, bạn cũ của cha. Cô sống trên sườn đồi thoai thoải nhiều sồi, trong căn nhà xinh xẻo màu phớt hồng, mái chìa ra trên cửa sổ. Quang cảnh quanh vùng làm tôi lại nhớ Ireland: cảnh đẹp sao mà khoáng đạt dồi dào, thiên nhiên sao mà hoang dại không kiềm tỏa, tất cả những gì Scion đã tiêu hủy mất. Những khi hoàng hôn xuống, nhân lúc cha không nhìn, tôi lại trèo lên mái dọn chỗ ngồi tựa vào ống khói thạch cao. Ngồi đó tôi phóng mắt bao quát toàn khu đồi, nhìn những vệt rừng cây dưới trời rộng mà nhớ về Finn anh họ tôi cùng những bóng ma Ireland khác, và nhớ ông bà mình đến nhức nhối. Tôi chẳng bao giờ hiểu tại sao hai người không đến đây cùng cha con tôi. Nhưng cái tôi thèm thấy là vùng nước mông mênh. Là biển, biển tuyệt vời, là dặm đường lóng lánh trải mãi về những miền đất tự do. Bên kia biển Ireland đang chờ đợi, đợi để đưa tôi về nhà – về với cánh đồng tro, với cái cây vỡ nứt trong bài hát của quân nổi loạn. Cha đã hứa sẽ đưa tôi đi xem biển, nhưng ông còn mải mê bận rộn với Giselle. Hôm nào hai người cũng trò chuyện đến khuya lơ khuya lắc. Tôi còn quá nhỏ nên không hiểu làng quê thực sự là thế nào. Có thể cuộc sống ở thành đô nguy hiểm cho thấu thị, nhưng họ cũng không trốn tới những nơi đồng quê thơ mộng như thế này được. Càng xa tòa Chấp chính, dân vô minh những chốn quê mùa càng manh động. Nỗi nghi kỵ mọi thứ phi tự nhiên càng đậm đặc trong những cộng đồng ràng buộc chặt chẽ ấy. Họ có thói quen theo dõi lẫn nhau, chỉ chực rình mò xem có quả cầu pha lê hay viên đá phản quang nào, chực thông báo cho tiền đồn Scion gần nhất – hoặc xắn tay tự liệu. Dân thấu thị xịn sẽ không sống nổi quá một ngày ở đây. Nếu sống được, cũng chẳng có việc mà làm. Đất đai cần canh tác, nhưng không cần sức người nhiều quá. Đồng ruộng đã có máy cày. Chỉ ở trong thành thấu thị mới có mối làm ăn.
Tôi không thích đi xa ra ngoài quá nếu không có cha đi cùng. Người ở đây nói nhiều quá, nhìn ngó nhiều quá, còn Giselle thì nói trả, nhìn trả họ. Cô là một người nghiêm khắc, gầy và khuôn mặt cứng rắn, mỗi ngón tay xỏ một chiếc nhẫn, những mạch máu dài nổi trên cánh tay và cổ. Tôi không ưa cô lắm. Nhưng một hôm trên mái nhà, tôi tia được một nơi trú ẩn: một cánh đồng anh túc, một biển đỏ rực dưới màn trời xám chì. Mỗi ngày, trong khi cha tưởng tôi chơi trên gác, tôi lại rảo bộ đến cánh đồng kia, dành hàng giờ đắm trong máy đọc bảng mới được mua cho và ngắm những đầu hoa anh túc gật gù xung quanh. Chính trên đồng ấy mà lần đầu tiên tôi thực sự tiếp xúc với thế giới vong linh. Với thanh khí. Vào lúc đó tôi chẳng hề ý thức mình là người thấu thị. Giới phi tự nhiên, với một đứa trẻ lên chín, vẫn còn là truyện kể, là ông ba bị không có mặt mũi rõ ràng. Tôi vẫn còn chưa hiểu chốn này. Tôi chỉ biết những gì Finn nói: rằng bọn người xấu từ bên kia biển không ưa những cô bé con giống như tôi. Tôi không được an toàn nữa. Ngày hôm đó tôi đã hiểu ý anh muốn nói gì. Khi bước vào đồng, tôi cảm được sự hiện diện của một người đàn bà giận dữ. Tôi không nhìn thấy bà ta. Mà cảm thấy. Tôi cảm thấy bà ta trong những đóa hoa, trong gió. Tôi cảm thấy bà ta trong đất, trong không khí. Tôi chìa hai tay, hy vọng bằng cách nào đó hiểu được thế nghĩa là sao.
Rồi tôi đã nằm xoài trên mặt đất. Máu đầm đìa. Đấy là lần đầu tiên tôi chạm mặt một oan hồn, một vong điên giận có thể đột nhập vào nhục giới. Nhanh chóng, người cứu nạn tôi đã tới. Một người đàn ông trẻ, cao và cường tráng, tóc vàng nhạt, khuôn mặt có vẻ hiền từ. Anh hỏi tên tôi. Tôi cà lăm đáp. Nhận ra cánh tay tôi nát tướp, anh giở áo choàng bọc tôi lại bế ra ô tô. Trên áo sơ mi anh thêu chữ ScionAid. Thân mình nhỏ bé của tôi run lên kinh sợ khi nhìn thấy anh rút kim tiêm.
Tên anh là Nick,
anh nói.
Em an toàn rồi, bé Paige ạ.
Mũi kim xuyên vào da. Đau nhói, nhưng tôi không khóc. Thế giới dần chuyển sang tối mịt, không còn thấy gì.
Trong bóng tối tôi mơ. Tôi mơ những đóa anh túc vùng vẫy thoát ra ngoài đất. Tôi chưa bao giờ mơ thấy màu khi ngủ, nhưng bây giờ choán hết tầm mắt tôi là những bông hoa màu đỏ và vầng mặt trời chiếu. Chúng che chở tôi, buông rơi cánh trùm kín thân thể tôi đang sốt rực. Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường phủ ga màu trắng. Tay tôi đã được băng bó. Cơn đau đã ngừng. Người tóc vàng đang ngồi cạnh. Tôi nhớ nụ cười của anh – nụ cười rất khẽ, nhưng cũng khiến tôi cười đáp. Trông anh như một chàng hoàng tử.
Chào bé Paige,
anh nói.
Tôi hỏi mình đang ở đâu.
Em đang ở trong bệnh viện. Còn anh là bác sĩ.

Trông anh chẳng già giống bác sĩ tí nào,
tôi nói. Cũng chẳng đáng sợ giống bác sĩ.
Anh lên mấy rồi?


Anh mười tám. Vẫn còn đang học.

Anh không khâu hỏng tay em đấy chứ?
Anh bật cười.
À, anh đã cố gắng hết cỡ rồi. Em sẽ phải cho anh biết em thấy thế nào thôi.

Anh nói đã báo với cha tôi đang ở đâu, và cha đang trên đường đến đón. Tôi nói mình thấy buồn nôn. Anh nói thế cũng bình thường, nhưng tôi phải nghỉ ngơi mới hết được. Tôi vẫn chưa ăn được, nhưng anh sẽ kiếm cho tôi thứ gì đó hay hay làm bữa tối. Anh ngồi cạnh tôi suốt ngày hôm đó, chỉ đi có một lần ra căng tin lấy bánh kẹp và một bình nước táo về. Cha tôi vẫn bảo đừng có nói chuyện với người lạ, nhưng tôi không thấy sợ cậu thanh niên hiền lành, nhỏ nhẹ này. Bác sĩ Nicklas Nygård, vừa điều chuyển từ Duệ thành Scion Stockholm về đây, đã giữ cho tôi sống qua đêm đó. Anh săn sóc tôi qua cơn sốc chuyển hóa thành người thấu thị trọn vẹn. Nếu không có anh, có thể chấn động quá lớn đã làm tôi không chịu đựng nổi. Mấy hôm sau cha chở tôi về. Ông có biết Nick qua một hội thảo y học. Nick đang đào tạo thêm trong thị trấn, chuẩn bị nhận biên chế vĩnh viễn tại SciSORS. Anh chẳng bao giờ nói mình làm gì mà đến cánh đồng anh túc. Trong lúc cha ngồi xe chờ, Nick quỳ trước mặt tôi, nắm lấy hai tay. Tôi nhớ mình đã nghĩ anh đẹp trai biết mấy, cặp lông mày cánh cung trên đôi mắt đáng yêu màu xanh lục mùa đông mới hoàn hảo làm sao.

Bé Paige,
anh nói thật dịu dàng,
nghe anh nhé. Điều này quan trọng lắm. Anh đã bảo với cha em là em bị chó tấn công.

Nhưng là bà nào đấy chứ.

Ừ… nhưng bà ấy vô hình, sötnos[1] à. Nhiều người lớn không biết về những thứ vô hình.

[1. Tiếng Thụy Điển: cưng, em yêu.]
Nhưng anh biết mà,
tôi nói, rất tin tưởng vào trí tuệ của anh.
Anh biết. Nhưng mà anh không muốn các người lớn khác cười anh, nên anh không bảo họ.
Anh chạm lên má tôi.
Em không bao giờ, không bao giờ được kể cho ai nghe về bà ấy nhé, bé Paige. Coi như là bí mật giữa hai ta nhé. Hứa đi?

Tôi gật đầu. Anh có muốn trời tôi cũng hứa. Anh đã cứu mạng tôi. Tôi ngoái nhìn anh qua cửa xe trên đường cha chở tôi về lại thành. Anh giơ tay vẫy. Tôi nhìn theo mãi tới khi chúng tôi rẽ qua góc đường. Tay tôi vẫn còn sẹo sau vụ đó. Một đám sẹo nằm giữa bàn tay trái. Vong kia còn gây nhiều vết đứt khác, lên đến tận khuỷu tay – nhưng chỉ những vết trên bàn tay còn lại. Tôi đã giữ đúng lời hứa. Bảy năm tròn tôi không hé răng một lần. Bí mật của anh tôi giữ kín trong tim, như một bông hoa dạ hương, chỉ nghĩ đến nó khi ở riêng một mình. Nick biết sự thật. Nick giữ chìa khóa. Bao nhiêu năm ấy tôi vẫn tự hỏi cuộc đời đã đưa anh về đâu, liệu anh có bao giờ nghĩ đến cô bé Ireland nhỏ xíu anh từng bế qua cánh đồng anh túc. Và sau bảy năm ròng, tôi đã được thưởng công, anh đã lại tìm thấy tôi. Giá mà anh tìm lại được tôi lúc này.
~~ Tầng dưới không hề thấy có tiếng động. Nhiều giờ trôi qua, tôi lắng nghe chờ tiếng chân đi hay tiếng nhạc máy quay đĩa vọng lên. Nhưng chỉ nghe thấy có im lặng quánh đặc. Tôi ngủ chập chờn suốt những giờ ban ngày còn lại. Cơn sốt xâm chiếm lấy tôi, dư chấn từ lần bị đánh thuốc flux mới đây. Chốc chốc tôi lại giật mình tỉnh giấc, mắt muốn nổ tung vì những hình ảnh từ quá khứ. Chẳng lẽ tôi đã từng mặc gì khác chứ không phải thứ áo dài và ủng này? Chẳng lẽ tôi đã từng biết một thế giới khác không có vong hồn, không có những kẻ chết lang thang? Không có Emite cũng chẳng có Rephaite?
Tiếng gõ cửa thức tôi dậy. Tôi vừa kịp chộp lấy ga giường thì Hộ vương bước vào phòng.
Sắp tới giờ chuông.
Hắn đặt bộ đồng phục mới toanh xuống cuối giường.
Mặc vào đi.
Tôi im lặng nhìn hắn. Hắn còn lướt nhìn lại thoáng chốc rồi mới đi, khép cửa sau lưng. Chẳng còn cách nào. Tôi đừng dậy, vuốt các lọn tóc xoăn vào búi rồi rửa mặt, nước lạnh như băng. Tôi tròng bộ áo vào người, kéo phéc mơ tuya áo gi lê đến tận cằm. Cái chân có vẻ đã lành.
Khi tôi bước vào phòng, Hộ vương đang lật một cuốn tiểu thuyết cũ kỹ. Frankenstein. Scion không cho phép văn học huyễn tưởng kiểu này tồn tại. Không cho phép thứ gì chứa quái vật hay ma quỷ. Thứ gì phi tự nhiên. Mấy ngón tay tôi giật giật, thèm được thò tay giở những trang sách kia biết bao. Tôi từng thấy nó trên kệ sách trong động Jaxon, nhưng chưa bao giờ có thời gian đọc. Hộ vương đặt sách xuống, đứng lên.
Ngươi sẵn sàng chưa?

Rồi,
tôi đáp.

Tốt.
Hắn ngưng một lát, rồi hỏi:
Paige, nói xem: mộng trường của ngươi trông thế nào?
Câu hỏi thẳng khiến tôi bất ngờ. Trong giới thấu thị hỏi như thế bị coi là khiếm nhã.
Một cánh đồng hoa đỏ.

Hoa gì?


Anh túc.
Không thấy hắn nói thêm. Hắn nhặt đôi găng đi vào, dẫn tôi ra khỏi phòng. Chuông ngày chưa điểm, nhưng gác vẫn để chúng tôi qua không chất vấn. Không ai dám tra vấn Arcturus Mesarthim. Ánh mặt trời. Lâu lắm rồi tôi chưa thấy. Mặt trời đang chớm lặn, nhuộm dịu đường viền các tòa nhà. Sheol I hửng lên trong màn sương đang dần phai. Tôi cứ nghĩ sẽ luyện tập ở trong nhà, nhưng Hộ vương lại dẫn tôi về phía Bắc, đi qua Nhà Vô Minh về lãnh địa không quen thuộc.
Những ngôi nhà ở rìa tận cùng thành phố đều bỏ hoang cả. Nhà nào cũng xập xệ, cửa sổ vỡ; nhiều ngôi tường và mái có vẻ cháy sém. Có lẽ quả là thành phố từng gặp hỏa hoạn. Chúng tôi đi qua một dãy phố nhiều nhà san sát. Đúng là một thị trấn ma. Không hề có bóng người sống. Tôi cảm được nhiều vong lẩn quất, những vong chua chát chỉ muốn lấy lại nhà đã mất. Trong số đó rất nhiều oan hồn loại yếu. Tôi cảnh giác, nhưng Hộ vương có vẻ không sợ. Chẳng con nào đến gần hắn. Chúng tôi ra đến tận rìa thành phố. Hơi thở thoát khỏi môi tôi đã thành khói. Một đồng cỏ trải dài hút tầm mắt. Cỏ chết từ lâu, mặt đất lấp lánh sương giá. Thật lạ, giờ mới đầu xuân. Bao quanh đồng dựng một hàng rào, cao ít nhất ba mươi bộ, trên cùng rào dây thép gai. Sau hàng rào trồng cây, tua tủa những sương muối. Cây trồng viền dọc mép đồng cỏ, ngăn không cho thấy thế giới bên kia. Một tấm biển đã han gỉ viết ĐỒNG CẢNG[2]. CHỈ DÙNG CHO LUYỆN TẬP. LỰC SÁT THƯƠNG ĐƯỢC PHÉP SỬ DỤNG. Đứng bên cổng là chính lực sát thương hiện hình: một gã Reph. [2. Port Meadow: đồng cỏ lớn bên bờ sông Thames.]
Mớ tóc vàng của gã túm đuôi ngựa rất chặt sau đầu. Cạnh gã, một dáng người gầy nhom bẩn thỉu, đầu cạo trọc: Ivy, con bé xem chỉ tay. Nó mặc áo dài vàng, màu của kẻ hèn nhát. Cổ áo rách toạc, phô bên vai giơ xương trước cái lạnh. Tôi thoáng nhìn thấy sẹo đóng dấu trên lưng. XX-59-24. Hộ vương bước tới, tôi đi theo. Thấy chúng tôi, gia chủ của Ivy điệu đàng cúi chào.
Chào mừng ái thiếp hoàng gia,
gã nói.
Cơn gió nào đem mi tới Đồng Cảng thế?
Đầu tiên tôi cứ tưởng gã nói mình. Tôi chưa bao giờ nghe Reph nói năng với nhau khinh bỉ như vậy. Rồi tôi mới nhận ra gã đang chĩa tia mắt vào tên gia chủ.

Ta đến đây để hướng dẫn con người dưới quyền.
Hộ vương nhìn ra đồng cỏ.
Mở cửa ra, Thuban.

Cứ bình tĩnh, ái thiếp à. Con vật này có vũ khí không?
Ý hắn là tôi. Con người.
Không,
Hộ vương đáp,
cô ta không mang vũ khí.


Số bao nhiêu?

XX-59-40.

Tuổi?

Hắn nhìn qua tôi.
Mười chín,
tôi đáp.
Có tuệ nhãn không?

Những câu hỏi này không có giá trị, Thuban. Ta không ưa thích bị đối xử như một đứa trẻ - nhất là từ một đứa trẻ.

Thuban chỉ nhìn hắn. Gã quãng sắp ba mươi, theo tôi ước chừng, hẳn nhiên không phải trẻ con. Cả hai bên chẳng cần biểu lộ chút giận giữ nào trên mặt, lời lẽ hai bên đủ nói lên tất cả.
Mi có ba giờ trước khi Pleione lùa đàn chiên đến.
Gã xô cổng mở.
Nếu 40 tìm cách chạy trốn, nó sẽ bị bắn ngay khi bắt gặp.

Còn nếu ngươi còn hỗn với người trên như vậy thêm lần nữa, ngươi sẽ bị cách ly ngay khi bắt gặp.


Huyết bá không cho phép điều đó xảy ra đâu.

Huyết bá không cần phải biết chuyện đó. Những tai nạn như vậy không khó giấu.
Thân hình Hộ vương lừng lững bên trên gã kia.
Ta không sợ cái họ Sargas của ngươi. Ta là huyết phò mã, và ta sẽ thực thi những quyền lực thuộc về địa vị của ta. Ta nói vậy đủ rõ ràng chưa, Thuban?
Thuban nhìn lên hắn, mắt sáng lên xanh rực.
Vâng,
gã thì thầm đáp,
thưa huyết phò mã.

Hộ vương bước qua chỗ gã. Tôi không biết nên hiểu cuộc đối đáp này thế nào, nhưng quả cũng khoái chí khi thấy một tay nhà Sargas chị quạt cho một mẻ. Trong lúc tôi theo Hộ vương qua cổng, Thuban giáng cái tát ngang mặt Ivy. Đầu nó ngoặt đi. Mắt nó ráo hoảng nhưng mặt đã sưng phù tím ái, và trông nó còn gầy hơn trước. Hai cánh tay bết máu lẫn với đất. Nó bị bó mặc trong dơ bẩn. Tôi nhớ lại mắt Seb đã nhìn tôi y như thế, như thể mọi hy vọng trên cõi đời đã tan thành khói mây. Vì Seb, vì Ivy, vì những ai đến sau này, tôi sẽ phải làm cho buổi huấn luyện này đáng giá. ~~
Đồng Cảng rộng mênh mông. Hộ vương sải những bước dài, tôi theo không kịp. Tôi lẽo đẽo chạy đằng sau, cố đưa mắt đo kích thước đồng cỏ. Ánh sáng đang nhạt dần rất khó nhìn, nhưng tôi cũng thấy những hàng rào xấu xí hai bên, chia cắt mặt đất bị giẫm nát thành vài khoảnh lớn. Trên rào giăng dây thép gai mảnh, đọng lấm tấm nhũ băng. Đỉnh cọc rào uốn cong, vài cọc gắn miếng sắt chữ L to nặng, lủng lẳng đèn bão. Phía Tây có ngón tháp canh cao vút, tôi chỉ lờ mờ thấy một bóng người – hay bóng Reph – đứng trong. Chúng tôi đi qua một ao nước nông. Mặt ao đã đóng băng, phẳng như bóng gương, làm mặt soi thì tuyệt. Mà nghĩ cho kỹ, trên đồng cỏ này chỗ nào cũng thuận lợi để đánh hồn chiến. Mặt đất rắn chắc, không khí mát mẻ trong lành – và vong ở khắp nơi. Tôi cảm được chúng xung quanh tôi khắp mọi phía. Tôi tự hỏi hàng rào quây quanh đồng cỏ là thứ gì. Chẳng lẽ chúng đã tìm ra cách nhốt được vong ư? Không thể nào. Vong hồn đôi khi có thể phải đột nhập mới vào được cõi thịt, nhưng chúng không phải chịu các rào cản vật chất. Chỉ có nhiếp hồn mới nhốt được chúng thôi. Đẳng cấp nhiếp hồn – đẳng cấp thứ năm – có thể qua lại ranh giới giưa cõi thịt và thanh khí.

Hàng rào này không mắc điện
– Hộ vương đã thấy tôi nhìn –
mà mắc năng lượng thanh khí.

Làm cách nào được vậy?

Dùng ắc quy thanh khí. Sản phẩm kết hợp giữa trí xảo loài người và Rephaite, một bước đột phá vào năm 2045. Các khoa học gia loài người đa nghiên cứu công nghệ hỗn hợp từ đầu thế kỷ 20. Chúng ta chỉ thay năng lượng hóa học trong bình ắc quy bằng một oan hồn bị cầm tù, một vong có thể tương tác với nhục giới. Nó tạo ra một trường lực đẩy.


Nhưng oan hồn có thể thoát khỏi ràng buộc nhiếp hồn cơ mà,
tôi kêu lên.
Làm thế nào cầm tù chúng được?

Tất nhiên phải dùng một oan hồn tự nguyện.
Tôi tròn mắt nhìn lưng hắn. Oan hồn đi với tự nguyện nghe cũng trái tai y như chiến tranh đi với hòa bình.

Ra đời nhờ sự tư vấn của chúng ta còn có Fluxion 14 và Công nghệ phát hiện phóng xạ-thanh khí,
hắn tiếp,
tuy cái sau vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm. Theo báo cáo mới nhất cho chúng ta thì có vẻ nó sắp được Scion hoàn thiện.
Tôi siết chặt nắm đấm. Tất nhiên PPT là trò bọn Reph đẻ ra rồi. Dani vẫn băn khoăn mãi làm sao mà tụi Scion vẽ nổi món đó. Đi một lúc Hộ vương dừng lại. Chúng tôi đứng trước một sàn xi măng hình ô van, bề ngang mười bộ. Một ngọn đèn khí gần đó chợt bùng lên.

Bắt đầu thôi,
hắn nói. Tôi đợi. Chẳng hề báo trước, hắn tung cú đấm nhử vào mặt tôi. Tôi hụp tránh. Khi nắm tay bên kia chém tới, tôi giơ cánh tay đỡ được.

Lại.
Lần này hắn lẹ hơn, bắt tôi che chắn cho mình thật nhanh từ mọi góc độ. Tôi vẫn xòe hai bàn tay, chặn hết mọi cú đánh.
Ngươi học cách đánh nhau ngoài đường phố.


Có thể,
tôi đáp.
Thêm lần nữa. Cố ngăn ta lại.
Lần này hắn làm động tác như định bóp cổ tôi, cả hai tay nằm ngang xương ức. Có lần một thằng ma cô đã tính giở trò này. Tôi vặn người sang trái, cùng lúc vung tay phải gạt tay hắn khỏi cổ họng. Tôi cảm thấy sức mạnh trong hai bàn tay hắn, nhưng hắn buông ra. Tôi giáng khuỷu tay vào má hắn, cú này đã đốn bay thằng ma cô xuống rãnh. Hắn đang nhường cho tôi thắng.

Cực kỳ.
Hộ vương bước lùi lại.
Rất ít con người đến đây đã đủ điều kiện gia nhập binh đoàn trừng giới. Ngươi có hơn vài bậc so với hầu hết số còn lại, nhưng đối mặt với Emite ngươi không đánh lộn như vậy được. Ưu thế quan trọng nhất của ngươi vẫn là khả năng tác động vào thanh khí.
Tôi nhác thấy ánh bạc lóe lên. Lưỡi dao xuất hiện trên tay hắn. Cơ bắp tôi căng ra.
Như ta đã thấy, công năng của ngươi chỉ phát huy khi gặp nguy hiểm.
Hắn nhằm lưỡi dao ngang ngực tôi.
Thể hiện đi.
Tim tôi đập dồn khi mũi dao ấn vào.
Tôi không biết cách.


Ta hiểu.
Cổ tay vẩy nhẹ, hắn đã kề dao sát họng tôi. Cả người tôi adrenalin chạy rần rật. Hộ vương ghé lại thật sát.
Lưỡi dao này đã từng nếm máu người,
hắn nói thật khẽ.
Như máu của Sebastian bạn ngươi vậy.

Tôi run rẩy.
Nó thèm có nữa.
Lưỡi dao trượt trên cổ tôi.
Nó chưa bao giờ nếm thử máu mộng hành.

Tôi không sợ ông.
Giọng tôi run rung, phản lại câu nói.
Đừng động vào tôi.

Nhưng hắn vẫn động. Lưỡi dao lần trên họng tôi, chạy lên cằm, chạm đến môi. Nắm tay tôi giật lên gạt tay hắn đi. Hắn buông rơi dao, bằng một tay tóm cả hai cổ tay tôi quật xuống sàn xi măng. Sức mạnh thật không thể tin nổi: tôi không nhúc nhích được lấy một cơ nhỏ.
Ta đang nghĩ.
Hắn đưa con dao nâng cằm tôi lên.
Nếu ta cắt cổ ngươi, thì phải bao lâu sau ngươi mới chết?

Ông không làm thế đâu,
tôi nói như thách thức.

Ồ, thế mà có đấy.
Tôi tìm cách húc đầu gối vào hạ bộ hắn, nhưng hắn đã chộp lấy đùi tôi, đè cho chân duỗi xuống. Chân bên đó còn đau, hắn chẳng vất vả nhiều. Hắn đang biến tôi thành đứa yếu ớt. Khi tôi giật thoát một bên tay, hắn vặn cánh tay kia ra sau lưng. Không mạnh đến mức đau, nhưng cũng đủ để tôi nằm bất động.
Làm như vậy ngươi chỉ thua thôi,
hắn nói sát tai tôi.
Hãy chơi đúng thực lực đi.

Chẳng lẽ sinh vật này không có điểm yếu nào sao? Tôi soát lại mọi nơi dễ tấn công trên cơ thể con người: mắt, thận, thái dương, mũi, hạ bộ - tất cả đều nằm ngoài tầm đánh hay đá. Phải cố thoát chạy thôi. Tôi đẩy cả người ra sau lọt qua giữa hai chân hắn, rồi lăn mình đứng dậy, tất cả chỉ một động tác. Trong tích tắc hắn đứng lên, tôi đã bật chạy băng qua cánh đồng. Nếu muốn có tôi, hắn cứ việc đuổi theo mà tóm. Chẳng có đích nào chạy tới cả. Hắn đang tiến lúc một gần. Nhớ những ngày luyện tập với Nick, tôi đổi hướng. Rồi tôi lại chạy tiếp, dấn sâu vào màn đêm, tránh xa cái tháp canh. Trên hàng rào kiểu này phải có chỗ yếu nào chứ, chỗ nào tôi có thể len qua giữa dây thép gai. Rồi còn phải lo đối phó Thuban nữa. Nhưng tôi còn có hồn. Tôi làm được. Tôi làm được. Mắt vốn thuộc loại sắc bén mà đôi khi tôi lại cận thị đến bực mình. Mới chạy một phút tôi đã lạc hướng. Ra xa sàn xi măng có ánh đèn, tôi loay hoay mãi trong đồng cỏ mênh mông. Hộ vương thì ở đâu đó quanh đây, đang săn lùng tôi. Tôi chạy về phía một ngọn đèn khí. Đến khi cách khoảng sáu bộ tôi đã thấy buồn nôn, chân tay rũ ra khó cử động.
Nhưng phải thử thôi. Tôi tóm lấy dây thép đóng băng. Cái cảm giác xâm chiếm cơ thể tôi lúc ấy thật khó mà miêu tả được. Cảnh tượng vụt đen sì, rồi lại trắng toát, rồi chuyển đỏ ối. Cả người tôi nổi da gà. Một trăm ký ức khác nhau lóe lên trước mắt, ký ức về tiếng thét trong đồng anh túc, và cả những ký ức mới – ký ức của vong oan. Nó là nạn nhân một vụ giết người. Tiếng đoàng chói tai xuyên vào tôi thấu tận xương tủy. Bụng dạ lộn nhào. Tôi ngã vật xuống đất, mửa móc họng. Chắc tôi phải nằm đó nguyên cả phút, đầu rối bời những hình ảnh máu loang trên tấm thàm màu kem. Người này bị giết bằng súng lục. Sọ não anh ta đã vỡ tung, óc và xương vun bắn tóe khắp nơi. Tai tôi ù đi. Khi tỉnh lại, cơ thể hình như không nghe lời tôi nữa. Tôi lê người trên mặt đất, chớp mắt cho tan những ảo ảnh đẫm máu. Vết bỏng trắng bạc chém ngang lòng bàn tay. Dấu ấn của oan hồn.
Có thứ gì vụt ngang tai. Tôi nhìn lên, nhận ra một tháp canh khác cùng tên gác đứng trong đó. Phi tiêu flux. Một mũi khác đang lao về phía tôi. Tôi lập cập đứng dậy nhắm phía Đông mà chạy – nhưng chẳng mấy chốc lại đụng phải một tháp khác, một mũi súng khác xua tôi về phía Nam. Mãi đến khi nhìn thấy sàn xi măng tôi mới nhận ra mình bị lùa lại chỗ Hộ vương.
Mũi tiếp đó găm trúng vai tôi. Cái đau điếng người đến tức khắc. Tôi quờ tay nhổ nó ra. Máu túa ra từ vết thương, lại một cơn buồn nôn lảo đảo cả người. Nhờ nhanh tay tôi đã chặn được thuốc vào máu – phải mất năm giây ống phi tiêu mới tự tiêm xong – nhưng thông điệp thì đã rõ: hoặc trở lại sàn, hoặc hứng mũi kim. Hộ vương đã đứng chờ sẵn.
Chào mừng trở lại.
Tôi quệt mồ hôi trên trán.
Vậy là tôi không được phép chạy.


Không. Trừ phi ngươi muốn ta ban áo vàng, thứ vốn chỉ dành cho kẻ hèn nhát.
Tôi chạy bổ đến chỗ hắn, mờ mắt vì điên giận, húc thẳng vai vào bụng hắn. Đồ sộ như hắn, cú đó chẳng bõ bèn gì. Hắn chỉ nắm áo tôi hất đi. Tôi ngã uỵch, tiếp đất bằng đúng bên vai đó.
Tay không ngươi chẳng thể đấu với ta.
Hắn đi vờn quanh mép sàn.
Cũng chẳng thể chạy trốn bọn Emite. Ngươi là mộng hành, cô gái ạ. Ngươi có quyền năng sống hay chết tùy ngươi quyết. Giờ thì hãy tàn phá mộng trường ta xem. Hãy làm ta hóa điên!

Một mảnh trong tôi bứt ra ngoài. Hồn tôi bay vọt qua khoảng không giữa chúng tôi. Nó cắt xuyên vòng ngoài cùng tâm não hắn, như con dao sắc cắt xuyên tấm lụa căng. Tôi vượt qua mảng đen tối nhất trong mộng trường hắn, nai người lao qua những rào chắn mạnh không tưởng tượng nổi, nhắm vào phần ánh sáng xa xôi là vùng ánh nắng trong đầu hắn, nhưng lần này không dễ như trên tàu. Trung tâm mộng trường hắn còn cách quá xa mà hồn tôi đã bị đẩy văng ra ngoài. Như sợi dây cao su căng giật lại, tôi bật trở lại vào tâm não mình. Sức nặng của hồn đẩy tôi ngã quỵ. Đầu tôi va bốp xuống sàn xi măng. Những ngọn đèn khí dần dà thôi nhảy nhót trước mắt. Tôi chống khuỷu tay nhổm dậy, máu chạy rần rật trên thái dương. Hộ vương vẫn đứng. Tôi không đánh hắn quỳ sụp như Aludra được, nhưng cũng gây xáo trộn tri giác hắn. Hắn vuốt tay trên mặt, lắc đầu.
Tốt,
hắn nói.
Tốt lắm.

Tôi đứng dậy. Chân run lẩy bẩy.
Ông cố chọc tôi nổi giận,
tôi nói.
Để làm gì?

Vì có vẻ cách đó hiệu quả.
Hắn chĩa dao.
Lại.

Tôi nhìn lên, cố thở lại.
Lại nữa?

Ngươi có thể làm khá hơn thế. Ngươi mới chỉ quệt sơ sơ vào các lớp phòng ngự của ta. Ta muốn ngươi làm sứt mẻ nó.

Tôi không làm nổi lần nữa đâu.
Trước mắt tôi xuất hiện vô số đốm đen chi chít.
Không làm theo cách ấy được.


Sao lại không?

Vì làm thế tôi bị ngừng thở.

Ngươi chưa bao giờ bơi à?


Hả?

Con người bình thường có thể nín thở ít nhất ba mươi giây mà không để lại di chứng lâu dài về sau. Như thế là quá đủ cho ngươi tấn công một tâm não khác rồi trở lại vào cơ thể.
Tôi chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó. Nick lúc nào cũng đảm bảo cho tôi được trợ sinh khi tôi đi cảm thanh khí ở nơi xa.

Cứ coi hồn ngươi như một cơ bắp bình thường, bị tách ra khỏi vị trí thông thường,
Hộ vương nói.
Ngươi càng dùng nhiều, bắp cơ càng nhanh và mạnh, cơ thể ngươi cũng càng thích nghi tốt hơn với hậu quả. Ngươi sẽ có khả năng nhảy rất nhanh giữa các mộng trường – trước khi cơ thể rơi xuống đất.

Ông chẳng biết gì cả,
tôi nói.
Ngươi cũng thế. Ta ngờ rằng buổi trên tàu là lần đầu tiên ngươi từng đi vào một mộng trường khác.
Hắn không rút dao về.
Cứ đi vào đầu ta. Đấy là thử thách dành cho ngươi.

Tôi nhìn thật kỹ gương mặt hắn. Hắn đang mời gọi tôi vào tâm não hắn, phá phách sự tỉnh trí của hắn.
Ông đâu có thật quan tâm. Ông chỉ làm việc huấn luyện tôi thôi,
tôi nói. Lúc này hai bên đang lượn vòng quanh nhau. Nashira đã yêu cầu ông chọn tôi. Tôi biết bà ta muốn gì.

Không. Ta tự chọn ngươi. Ta đã tiếp nhận quyền hướng dẫn ngươi. Và điều ta không thích nhất
– hắn bước lại gần tôi –
là bị làm cho mất mặt bởi trình độ kém cỏi của ngươi.
Mắt hắn đanh lại như đá lửa.
Tấn công lại ta đi. Lần này làm cho tử tế.


Không.
Tôi sẽ chứng tỏ hắn nói bố láo. Sẽ làm hắn mất mặt. Sẽ làm hắn muốn chui xuống lỗ vì tôi, giống như cha.
Tôi không định đâm đầu vào chỗ chết chỉ để cho ông lấy điểm với Nashira đâu.

Ngươi muốn làm ta tổn thương,
hắn nói, lúc này nhẹ nhàng hơn.
Ngươi căm ghét ta. Ngươi thù hận ta.
Hắn giơ dao lên.
Hãy tiêu diệt ta.
Ban đầu tôi không nhúc nhích. Rồi tôi nhớ lại mấy giờ dài rửa vết thương cho hắn, nhớ lại lời hắn đe dọa tôi. Tôi nhớ lại hắn đã đừng bàng quan nhìn Seb chết. Tôi lại phi hồn về phía hắn.
Suốt cả buổi đứng trên cánh đông ấy, tôi chẳng làm mộng trường hắn suy chuyển mảy may. Ngay cả khi hắn đã hạ gần hết các lớp phòng ngự, tôi cũng chẳng đi quá được vùng u minh – tâm não hắn thực là mạnh quá sức. Từ đầu đến cuối hắn luôn mồn khích bác tôi. Hắn nói tôi yếu như sên, nói tôi thật thảm hại, nói tôi là nỗi nhục cho toàn giới thấu thị. Nói hèn nào con người chẳng dùng vào việc gì được ngoài làm tôi tớ. Tôi có muốn sống trong chuồng như súc vật không? Hắn sẽ rất vui lòng được chiều ý. Ban đầu những khiêu khích của hắn cũng có hiệu quả, nhưng đêm càng trôi đi, lời chửi mắng càng không mấy tác dụng nưa. Cuối cùng nghe chỉ còn bực mình, không đủ khiến tôi xuất hồn. Và đến khi ấy hắn phi dao. Hắn nhắm cách tôi khá xa, nhưng chỉ nhìn thấy con dao bay loang loáng là đủ cho hồn tôi xông ra. Mỗi lần làm vậy là cơ thể tôi ngã xuống. Chân vừa trượt ra ngoài khoảng sàn là mũi flux lại huýt gió bay về phía tôi. Dần dần tôi học được cách đoán trước tiếng đó, kịp nhào tránh trước khi mũi kim cắm vào mình. Tôi đã nhảy ra ngoài cơ thể được năm sáu cú. Lần nào cũng không khác gì đầu bị bổ đôi. Cuối cùng tôi không chịu được hơn nữa. Mắt tôi nhìn một hóa hai, phía trên mắt trái cơn đau choáng óc dội lên. Tôi gập người, hổn hển hớp không khí. Đừng tỏ ra yếu đuối. Đừng tỏ ra yếu đuối. Đầi gối sắp khuỵu xuống rồi.
Hộ vương quỳ xuống trước mặt, vòng một tay quanh eo tôi. Tôi cố đẩy hắn ra, nhưng tay mềm đi như bún.
Ngừng lại,
hắn nói.
Đừng kháng cự nữa.
Hắn bế bổng tôi lên. Tôi chưa bao giờ xuất hồn vèo vèo như thế, tôi không biết não có chịu nổi không. Đằng sau nhãn cầu nhức nhối. Tôi không dám nhìn thẳng vào đêm.

Làm tốt lắm.
Hộ vương nhìn xuống tôi.
Nhưng còn có thể tốt hơn nhiều.
Tôi không đủ sức đáp lại.
Paige?


Tôi không sao.
Giọng tôi nhòe nhoẹt. Hắn có vẻ tin lời tôi. Vừa bế tôi, hắn vừa đi về phía cổng. Một lúc sau Hộ vương đặt tôi xuống. Chúng tôi lặng lẽ bước về phía lối vào. Thuban đa rời vị trí. Ivy đang ngồi tựa hàng rào, mặt úp vào tay, hai vai run lên. Khi chúng tôi đến cổng chốt, nó đứng dậy mở then. Hộ vương nhìn nhanh nó trên đường ra.
Cám ơn Ivy.

Nó ngước nhìn. Mắt ậng nước. Lần cuối cùng nó được gọi bằng tên thật là bao giờ? Hộ vương im lặng suốt đường chúng tôi về qua thị trấn ma. Tôi chỉ lơ mơ tỉnh. Nếu là Nick anh sẽ bắt tôi nằm nghỉ trên giường mấy tiếng liền, sau khi mắng tôi một trận ra trò. Mãi tới lúc đi ngang Nhà Vô Minh Hộ vương mới cất tiếng nói:
Ngươi có thường đi cảm thanh khí từ xa không?


Không phải việc của ông,
tôi đáp.
Trong mắt ngươi chứa cái chết. Chết chóc và băng đá.
Hắn quay nhìn tôi.
Thật lạ, khi giận dữ trông mắt ngươi cháy rực làm sao.
Tôi nhìn trả.
Mắt ông cũng thay đổi.


Ngươi thử nghĩ xem vì sao?

Tôi không biết. Tôi chẳng biết gì về ông cả.

Đúng là như thế.
Hộ vương nhìn tôi một lượt.
Đưa tay đây.

Nghĩ một lúc, tôi cũng đưa tay phải ra. Vết bỏng đã chuyển hình thù rất xấu xí, trắng bóng như xà cừ. Hắn lấy một ống thuốc nước bé xíu trong túi, dốc lên ngón tay đi găng rồi xoa khắp vết sẹo. Ngay trước mắt tôi vết thương tan đi chẳng còn dấu vết gì. Tôi rụt tay lại.
Ông làm cách nào thế?

Đây gọi là dền tía.
Hắn cất ống thuốc đi rồi lại nhìn tôi.
Paige, nói xem – ngươi có sợ thanh khí không?


Không,
tôi đáp. Lòng bày tay như có kiến cắn.
Tại sao?
Đây là nói dối. Tôi có sợ thanh khí. Mỗi lần cho giác quan thứ sáu đi quá xa là một lần tôi liều mạng, hoặc ít nhất cũng liều chấn thương não. Ngay từ đầu Jax đã bảo rằng làm việc cho ông nhiều khả năng tôi sẽ giảm tuổi thọ mất ba chục năm, có thể còn hơn. Tất cả tùy thuộc vào may mắn.

Vì trong thanh khí tất cả đều hoàn hảo,
tôi đáp.
Không có chiến tranh. Không có cái chết, vì mọi thứ trong đó đều đã chết. Cũng không có âm thanh. Chỉ có yên tĩnh. Và an toàn.

Chẳng có thứ gì an toàn trong thanh khí. Mà ngay cả thanh khí cũng không loại trừ chiến tranh và chết chóc.
Tôi ngắm kỹ gương mặt trông nghiêng của hắn đang nhìn lên bầu trời đen. Hơi thở hắn không đông lại trong cái lạnh như tôi. Nhưng trong một khắc – chỉ có một khoảng khắc thấp thoáng thôi – trên mặt hắn có vẻ gì đó rất con người. Vẻ gì đó trầm ngâm, thậm chí là cay đắng. Rồi hắn quay lại nhìn tôi, và vẻ mặt kia biến mất.
~~ Có gì đó bất thường ngoài xóm Tổ Quạ. Một nhóm áo đỏ ngồi xổm trên đường sỏi, có đám hề xiếc im lìm đứng trông, nói chuyện khẽ và vội vàng. Tôi liếc nhìn Hộ vương xem hắn có lo ngại không. Nếu có thì hắn cũng không thể hiện ra ngoài. Hắn đi lại chỗ đó, khiến gần hết đám hề xiếc lại lùi vào lều.
Chuyện gì thế?

Một đứa áo đỏ ngẩng lên, nhận ra ai đang nói, lại cụp mắt xuống. Áo choàng nó dính đầy bùn.
Chúng tôi đang ở trong rừng,
nó đáp giọng khản đặc.
Chúng tôi bị lạc. Bọn Emite… chúng…
Tay Hộ vương đưa lên nắm cánh tay. Bọn áo đỏ đang xúm quanh một thằng bé độ mười sáu. Nguyên bàn tay bên phải của nó đã mất, và không chỉ màu áo dài là đỏ. Tôi mím miệng. Bàn tay phải nó đã bị xoắn lại xé ra khỏi cánh tay, như bị cỗ máy nào đó nhai phải. Hộ vương nhìn nhận tình hình, không biểu lộ tí cảm xúc nào.

Ngươi nói các ngươi bị lạc,
hắn nói.
Gia chủ đi với các ngươi là ai?

Huyết thái tử.
Hộ vương quay nhìn ra phố.
Ta phải biết trước mới phải.

Mắt tôi nhìn vào lưng hắn. Hắn chỉ bàng quan đứng nhìn. Thằng bé áo đỏ người run như dẽ, mặt vã mồ hồi. Nó sẽ mất nếu không ai băng bó cánh tay cụt, hay ít nhất cũng kiếm cái chăn đắp cho nó.
Đưa nó đến Oriel.
Hộ vương ngoảnh khỏi đám người.
Terebell sẽ lo cho nó. Số còn lại trở về phủ đi. Đám vô minh sẽ chữa thương cho các ngươi.
Tôi nhìn lên nét mặt rắn đanh của hắn, cố tìm biểu hiện ấm áp nào. Chẳng có. Hắn chẳng động lòng. Không hiểu sao tôi vẫn không quay đi.
Đám áo đỏ đỡ bạn lên, lảo đảo bước về một ngõ nhỏ, những đốm máu rỏ theo chân.
Thằng bé cần đến bệnh viện.
Tôi ép mình phải nói.
Ông không biết cách nào mới…

Sẽ có người lo cho nó.
Đến đó hắn thôi nói, mắt đanh lại. Tôi đoán thế nghĩa là mình đã đi quá giới hạn.
Nhưng tôi bắt đầu băn khoăn chính xác thì giới hạn là ở đâu. Hộ vương chưa bao giờ đánh tôi. Hắn để cho tôi ngủ. Hắn gọi tên thật của tôi khi không có ai xung quanh. Thậm chí hắn còn cho phép tôi tấn công tâm não mình, mở cửa cho hồn tôi – là thứ có thể xé tan tành sự tỉnh trí của hắn. Tôi không hiểu sao hắn lại liều làm việc đó. Ngay cả Nick cũng gờm công năng của tôi. (
Cứ coi là kính nhi viễn chi đi, sötnos ạ.
) Trên đường chúng tôi về phủ, tôi bỏ búi thả tóc xõa xuống. Suýt nữa tôi lại nhảy bắn khỏi xác khi có bàn tay ai khác nắm lấy, gạt những lọn tóc ẩm ướt qua vai tôi.
À, XX-40. Thật mừng được gặp lại cô.
Giọng nói nghe có màu thú vị. âm vực cao hơn giọng đàn ông thông thường.
Tôi đến phải chúc mừng ngài, Hộ vương ạ. Cô bé này mặc áo dài trông còn ngon nghẻ hơn nữa.

Tôi quay lại đối mặt với tên người sau lưng. Phải cố lắm tôi mới không rúm lại. Đấy là gã thanh đồng đã truy đuổi tôi qua các mái nhà phân khu I-5, nhưng đêm nay gã không cầm súng bắn flux. Gã mặc đồng phục rất kỳ quái theo màu cờ Scion. Ngay khuôn mặt gã cũng đồng màu: miệng đỏ thẫm, lông mày đen, mặt bẩn màu kẽm gỉ. Gã chắc xấp xỉ bốn mươi, tay cầm cái roi da nặng. Tôi dám thề nhìn thấy cả máu dính trên đó. Đây chắc là Quản giáo, là gã con người cầm cương đám hề xiếc. Sau lưng gã là thằng tiên tri tôi thấy đêm đầu tiên. Nó nhìn tôi, đôi con mắt thật rùng mình: một bên đen với cái nhìn thấu suốt, bên kia màu hạt dẻ trong veo. Áo dài nó mặc cũng cùng màu tôi. Hộ vương nhìn xuống cả đôi.
Ngươi muốn gì, Quản giáo?


Xin thứ lỗi cho tôi tự tiện. Chỉ là tôi muốn thấy lại cô bé mộng mơ thôi mà. Tôi đã vô cùng hứng thú quan sát quá trình tiến bộ của cô bé.

Cô ta không phải nhà trò. Tiến bộ của cô ta không phải để quan sát.

Quá tình. Nhưng nhìn cô bé đáng yêu biết mấy.
Gã nhe miệng cười với tôi.
Cho phép tôi được đích thân chúc mừng cô đến với Sheol I. Tôi là Beltram làm nhiệm vụ Quản giáo. Rất hy vọng mũi flux của tôi không làm hỏng làn da đẹp của cô.

Tôi phản ứng ngay. Tôi không đừng được.
Nếu ông có làm gì cha tôi…

Ta chưa cho phép ngươi nói, XX-40.
Hộ vương trừng mắt nhìn tôi. Quản giáo phá lên cười, giơ tay vuốt má tôi. Tôi rùn người tránh.
Ngoan nào. Cha cô bé vẫn an toàn khỏe mạnh.
Gã làm dấu trên ngực.
Cầu cho được vậy.

Lẽ ra tôi phải nhẹ người, nhưng chỉ thấy căm giận cái kẻ táo tợn này. Hộ vương nhìn sang tay trẻ hơn.
Đây là ai?

Đây là XX-59-12.
Quản giáo đặt tay lên vai nó.
Đây là một bề tôi hết sức trung thành của Pleione. Cậu ta đã học hành cực kỳ tấn tới trong mấy tuần vừa rồi.

Ta thấy rồi.
Mắt Hộ vương lướt qua nó, đánh giá huyền quang của nó.
Cậu trai này là tiên tri?


Vâng, thưa Hộ vương.
12 cúi mình.
Huyết bá chắc hẳn rất hài lòng với sự tiến triển của ngươi. Chúng ta chưa có tiên tri nào ở đây kể từ Mùa Xương XVI.

Tôi hy vọng sớm được gia nhập đội ngũ phục vụ đức huyết bá, thưa Hộ vương.
Giọng nó có âm sắc trên Bắc.

Chắc chắn là vậy, 12 ạ. Tôi nghĩ là cậu sẽ thể hiện rất giỏi giang trước con Emite phần mình. 12 sắp vào vòng thi tiếp rồi,
Quản giáo nói.
Chúng tôi đang trên đường về lại Merton, đến gặp số còn lại trong binh đoàn cậu. Pleione và Alsafi sẽ dẫn họ đi.

Sualocin đã biết tin áo đỏ bị thương chưa?
Hộ vương hỏi.
Rồi. Binh đoàn này đi săn chính con Emite đã cắn cậu ta.
Nét mặt Hộ vương thoáng đổi khác.

Ta cầu chúc ngươi may mắn trong nhiệm vụ hôm nay, 12,
hắn nói. 12 lại cúi người.
Nhưng tôi còn một lý do nữa phải quấy rầy ngài, trước khi cáo từ,
Quản giáo nói thêm.
Tôi đến đây là để truyền đạt một lời mời cho cô mộng hành. Nếu được cho phép.

Hộ vương quay lại nhìn gã. Quản giáo cho hắn im lặng nghĩa là đồng ý.
Chúng tôi đang tổ chức một lễ kỷ niệm hết sức đặc biệt để ăn mừng Mùa Xương năm nay, XX-40 ạ. Mùa Xương thứ hai mươi.
Gã vung tay về phía xóm Tổ Quạ.
Những nhà trò lành nghề nhất. Một buổi chiêu đãi cho tai và mắt. Một bữa tiệc âm nhạc và vũ đạo để phô bày những cô cậu tài ba của chúng tôi.

Ý ngươi là lễ Nhị bách niên,
Hộ vương nói.
Đấy là lần đầu tôi nghe chữ đó.
Chính thế.
Quản giáo mỉm cười.
Là ngày sẽ diễn ra lễ ký Đạo luật Lãnh thổ Vĩ đại.
Nghe đã chẳng thấy điều gì tốt đẹp. Nhưng chưa kịp nghe thêm gì, tôi đã bị một ảo ảnh làm lóa mắt.
Là tiên tri, Nick có thể bắn những hình ảnh không tiếng động qua thanh khí. Anh gọi đấy là khrësmoi, theo tiếng Hy Lạp. Tôi chẳng bao giờ phát âm nổi chữ đó, nên chỉ gọi đơn giản là
ánh
. 12 cũng có công năng ấy. Tôi nhìn thấy cái đồng hồ, hai kim đều chỉ số 12, tiếp đó là bốn cây cột và một đợt thang. Một giây sau tôi chợp mắt, các hình ảnh đã biến mất. Tôi mở mắt, thấy nó đang nhìn tôi. Tất cả chỉ đúng có một giây.
Ta biết về Đạo luật đó,
Hộ vương đang dở nói.
Đi vào vấn đề đi, Quản giáo. 40 kiệt sức rồi.
Quản giáo không nao núng trước giọng điệu hắn. Chắc gã đã quen bị khinh rẻ. Thay vào đó gã tặng tôi một nụ cười trơn như lươn.

Tôi muốn mời 40 tới biểu diễn cùng chúng tôi ngày Nhị bách niên. Tôi rất ấn tượng với sức mạnh và sự nhanh nhẹn của cô bé cái đêm tôi bắt được cô. Tôi vô cùng hân hạnh được mời cô đến làm diễn viên chính trong buổi diễn, cùng với XIX-49-1 và XIX-49-8.
Tôi sắp sửa từ chối theo một kiểu chắc chắn sẽ rước vào thân đòn phạt nặng nề, thì Hộ vương lên tiếng.
Là gia chủ,
hắn nói,
ta cấm cô ta làm việc đó.

Tôi ngước nhìn hắn.
Cô ta không phải nhà trò, và trừ phi cô ta trượt vòng thi trước lễ Nhị bách niên, thì cô ta vẫn nằm dưới quyền ta.
Hộ vương nhìn thẳng vào Quản giáo.
40 là một mộng hành. Là mộng hành mà ngươi được giao nhiệm vụ đưa về đặc khu. Ta sẽ không cho phép cô ta bị đem biểu diễn trước mặt phái đoàn Scion như một bốc sư xoàng xĩnh. Đấy là nhiệm vụ giao cho những con người của ngươi. Không phải của ta.
Giờ thì Quản giáo không cười nữa.

Được lắm.
Gã cúi chào, không nhìn sang tôi.
Đi thôi, 12. Thử thách đang đợi cậu.
12 đánh mắt rất nhanh sang tôi, nhướng mày ra ý hỏi. Tôi gật khẽ. Nó quay người, theo Quản giáo trở lại xóm Tổ Quạ, sải chân rất ung dung. Nó không có vẻ sợ thứ sắp phải đối mặt. Hộ vương nhìn tôi săm soi.
Ngươi có quen tiên tri kia không?


Không.

Cậu ta không rời mắt khỏi ngươi.

Thứ lỗi cho tôi, thưa ông chủ,
tôi nói,
nhưng chẳng lẽ tôi không được phép nói chuyện với những con người khác sao?

Hắn không rời mắt khỏi tôi. Tôi nghĩ không biết Reph có nghe hiểu mỉa mai không.
Có,
hắn đáp.
Ngươi được phép.
Hắn đi lướt qua tôi không nói thêm câu nào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.