Chương 9: Đa chủng loại
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 4965 chữ
- 2020-05-09 03:09:41
Số từ: 4960
Nguồn: thuquantruyen.com
Tôi phải ra khỏi chốn này. Đấy là ý nghĩ đầu tiên khi tôi bước vào giá lạnh bên ngoài. Sheol I nhìn vẫn không khác gì mọi khi, như thể Seb chưa bao giờ tồn tại ở đây – nhưng tôi trông đã khác. Thay vì trắng, tôi mặc cái áo dài hồng nhạt. Trên vạt gi lê mới, cái mỏ neo cũng màu hồng bệnh hoạn. Tôi đã bị vấy bẩn. Tôi không thể thi thêm một bài nữa được. Không được. Nếu vòng đầu tiên chúng đã nỡ giết một đứa bé, thì vòng hai chúng sẽ bắt tôi làm gì? Phải đổ bao nhiêu máu nữa thì tôi mới lên áo đỏ? Tôi phải đi thôi. Phải có lối thoát chứ, kể cả lối qua bãi địa lôi. Gì cũng còn hơn thứ ác mộng này. Trong lúc lần đường qua Tổ Quạ trên cái chân phải nặng mềm nhũn, cơn ớn lạnh không quen thuộc xâm chiếm lấy tôi. Mỗi lần có nhà trò nhìn tôi, họ lại đổi sắc mặt. Mọi cảm xúc bưng kín. Đầu họ cúi xuống. Cái áo trên người tôi là lời cảnh báo: kẻ trở cờ, kẻ phản phúc. Tránh xa ra. Tôi là đứa sát nhân.
Tôi không phải đứa sát nhân. Nashira giết Seb chứ không phải tôi – nhưng đám nhà trò làm sao biết được. Chắc họ khinh miệt bất cứ kẻ nào không mặc đồ trắng. Lẽ ra tôi cứ nên ở yên trong Magdalen hết đêm. Nhưng nếu vậy thì phải ở bên Hộ vương, mà tôi không chịu nổi lấy một giây phút nữa phải ở gần hắn. Tôi cà nhắc đi qua những hành lang ngột ngạt. Tôi phải tìm Liss. Chị có thể cứu tôi ra khỏi ác mộng này. Phải có cách gì chứ.
Paige?
Tôi dừng lại, chân run lẩy bẩy. Cố gắng bước đi đã rút kiệt sức tôi. Liss trong nhà đang nhìn ra. Chị liếc thấy cái áo hồng liền chững lại.
Liss,
tôi mở lời.
Qua rồi đấy.
Mặt chị sa sầm.
Phải,
tôi nói,
nhưng mà…
Cô đẩy ai vào tù vậy?
Không ai cả.
Trông mặt chị hoài nghi, tôi nhận ra mình phải kể sự thực.
Chúng nó tìm cách ép em giết… Seb. Thằng nhóc vô minh ấy.
Tôi nhìn xuống đất.
Giờ nó chết rồi.
Chị rùng mình.
Thế đấy,
chị nói.
Vậy thôi hẹn lúc khác nhé.
Liss,
tôi nói.
Nghe em nói đã. Chị không…
Chị giật tấm rèm ngang cửa cắt lời tôi. Tôi tựa vào tường ngồi sụp, rã rời. Tôi không thuộc về số họ. Seb. Tôi nhắc trong đầu, tìm cách dụ vong nó về từ nơi nào đang bị chúng nhốt, nhưng thanh khí không chứng tỏ dấu hiệu gì. Một chút rung động cũng không. Gọi cả họ nó cũng không được, chắc còn thiếu tên đệm. Thằng bé đã dựa trọn vào tôi, đã tin cậy tôi sẽ cứu được mình, rốt cuộc vẫn là một kẻ xa lạ với tôi trong cõi chết.
Tấm rèm như đang trừng mắt nhìn tôi. Liss chắc đang nghĩ tôi là thứ đồ rác rưởi. Tôi nhắm mắt, cố quên cái nhức trong đùi. Có thể tôi sẽ tìm thấy một đứa áo hồng khác mà trao đổi thông tin – nhưng tôi không muốn làm thế. Không tin được chúng nó. Phần lớn chúng nó đúng là kẻ sát nhân. Phần lớn chúng đã giao nộp ai đó. Nếu muốn nói chuyện với ai không phải đứa phản thùng, tôi sẽ phải chứng minh cho Liss thấy có thể tin tôi được. Cố sức đến vã mồ hôi, tôi nhổm đứng dậy đi về lều bán đồ ăn. Biết đâu sẽ gặp Julian ở đấy. Dù chắc nó cũng chẳng ham nói chuyện với tôi, nhưng biết đâu nó sẽ cho tôi cơ hội. Ánh sáng đập vào mắt tôi. Một cái lò. Một tốp nhà trò đang phì phèo trong cái lều tạm tí xíu, nằm ngồi ngả ngớn và bật ngón tay tanh tách. Lại thạch thảo rồi. Tilda có ở đó, đầu ngả trên đệm, cái áo dài trắng bẩn và nhàu nát như miếng giấy đã chùi. Tôi sờ trong túi gi lê tìm viên nhộng màu lục mang theo. Gượng nhẹ cái chân đau, tôi quỳ xuống cạnh nó.
Tilda?
Mắt nó hé ra.
Hửm?
Tao mang thuốc đến đây.
Đợi tí. Vẫn còn trên ngai. Chờ tao một phút nhé búp bê. Ờ thôi hai phút. Mà chắc là năm.
Nó lật mình nằm sấp, cười không ra tiếng rung cả người.
Mộng trường chuyển thành tím rịm hết cả rồi. Mày có thật không đấy?
Tôi đợi nó giã thạch thảo. Tilda nằm cười suốt một phút, mặt đỏ bừng tận chân tóc. Tôi cảm được huyền quang của nó đang giật đùng đùng, điên cuồng xoắn vặn do chất ma dược. Đám thấu thị kia chẳng có vẻ gì định tỉnh dậy. Tay run run, Tilda xoa xoa mặt rồi gật đầu.
Xong, tao hạ khỏi bệ rồi. Thuốc đâu?
Tôi đưa nó. Nó xoay một vòng ngắm nghía. Miết thử ngón tay, xem thử bề mặt. Bẻ làm đôi. Lấy ngón tay bóp nát một nửa. Ngửi chỗ bột dính, nếm thử.
Gia chủ của mày lại chạy hả?
tôi hỏi.
Chạy suốt ngày.
Nó đưa tôi nửa còn lại.
Là thảo dược. Thảo gì thì bó tay.
Mày biết ai may ra biết được không?
Góc đằng kia có hàng cầm đồ. Lão bán thạch thảo cho tao chắc biết. Mật khẩu specchio.
Tao sẽ qua.
Tôi đứng dậy.
Ngồi với thạch thảo vui nhé.
Rồi. Gặp sau.
Nó lại đổ sầm xuống nệm. Tôi nghĩ không biết Suhail sẽ làm gì nếu gặp toán này. Mất một lúc tôi mới tìm thấy cái hiệu cầm đồ. Xóm Tổ Quạ rất nhiều phòng, phần lớn chứa những tốp hai ba người. Cả ngày họ chui rúc trong những túp nhà chật chội, ngồi xúm quanh cái bếp dầu, ngủ trên thứ ga bốc mùi ẩm mốc và nước tiểu. Họ vớ được gì ăn cái đó. Không vớ được gì thì nhịn. Họ ở với nhau vì hai lẽ: một là cũng chẳng có đủ chỗ mà ở riêng, hai là vì cái rét buốt người trong thành phố. Không có chỗ vệ sinh riêng cũng chẳng có thuốc thang, ngoài cái gì đánh xoáy được. Đây là nơi người ta tới để mà chết. Tiệm cầm đồ lấp sau mấy tấm rèm rất dày. Phải để ý tìm mới thấy; tôi tìm được là nhờ tra hỏi một đứa hề xiếc xem nó ở đâu. Con bé ngần ngừ mãi mới chịu nói, đe tôi nào là tống tiền hét giá các kiểu, nhưng cũng chỉ cho tôi về hướng đó.
Gác tiệm là thằng khướu tôi đã gặp hôm diễn văn. Nó ngồi trên nệm chơi xúc xắc. Chẳng thấy cái áo trắng nữa. Chắc nó hỏng thi rồi. Rephaite thì cần bọn khướu vào việc gì?
Ê,
tôi nói.
Chào.
Giọng nó ngọt ngào trong vắt. Giọng khướu.
Tao gặp ông chủ cầm đồ được không?
Mật khẩu là gì?
Specchio.
Thằng bé đứng dậy. Mắt phải nó đặc mủ. Nhiễm trùng rồi. Nó kéo mấy lớp rèm, tôi đi vào. Hiệu cầm đồ ở London thường là những hàng nhỏ không giấy phép trong các góc mờ ám ở tổng khu trung tâm. Trong quán el cũng có nhiều, đằng phân khu II-6. Ở đây cũng không khác. Ông chủ dọn chỗ bán hàng trong một thứ lều, dựng bằng loại vải Liss dùng biểu diễn. Chỉ thắp đúng một ngọn đèn dầu, nhưng nửa căn lều đã biến thành một thứ nhà gương. Ông chủ ngồi trên ghế bành da cũ kỹ, nhìn sâu vào mặt gương dính bẩn. Đấy là một người tóc xám, bụng tròn như cái trống nên chắc chẳng còn khả năng biểu diễn. Gương đặt xung quanh cho biết chuyên môn của ông ta: khán kính.
Thấy tôi vào, ông ta đưa mục kính đơn lên mắt rồi nhìn bóng tôi trong gương. Mắt ông ta đùng đục, kiểu một khán sư đã thấy quá nhiều điều.
Tôi không nghĩ là tôi từng gặp cô bao giờ. Cả trong gương lẫn trong hiệu.
Mùa Xương XX,
tôi nói.
Hiểu rồi. Chủ nào?
Arcturus Mesarthim.
Tôi đã phát ngấy cái tên này – ngấy phải nghe, phải nói lên nó.
Dào.
Ông ta vỗ vỗ bụng.
Vậy ra cô là gia khách chỗ ông ta đấy.
Ông tên là gì?
XVI-19-16.
Tên thật cơ.
Tôi không nhớ nữa, nhưng bọn nhỏ nhà trò gọi tôi là Lạc Xoong. Nếu cô thích dùng tên thật.
Tôi thích.
Tôi cúi nhìn hàng hóa trong hiệu. Chủ yếu là numen: gương bỏ túi đã nứt, chai nước thủy tinh, chén bát, ngọc trai, túi xương động vật, bộ bài hay đá phản quang. Rồi đến các loại cây cỏ. Thạch thảo, thạch nam, ngải, húng, các loại cỏ đốt khác. Cũng có những đồ thực dụng hơn cho đời sống. Tôi xem qua đống đồ. Ga giường, đệm mềm nhũn, diêm, cồn xoa bóp, aspirin và oxytetracycline, xăng cô đặc đóng hộp, một lọ a xít fusidic nhỏ mắt, bông băng và thuốc sát trùng. Tôi cầm một bộ đánh lửa cũ lên.
Ông lấy đâu ra từng này thứ thế?
Lượm lặt chỗ này chỗ kia.
Tôi đoán là các Reph không biết gì.
Ông ta cười khó nhận thấy.
Vậy cái cửa hàng lậu này hoạt động thế nào?
À, tỷ dụ cô là chiêm cốt nhé. Cô cần xương để làm thấu thị đúng không. Nếu xương bị tịch thu thì cô cần mua bù.
Ông ta chỉ về cái túi đề CHUỘT CỐNG.
Tôi sẽ giao nhiệm vụ cho cô. Có thể là yêu cầu cô kiếm đồ khác về, hoặc là chạy tin cho tôi – món cô cần càng quý thì nhiệm vụ càng nguy hiểm. Nếu cô làm được, tôi sẽ cho hẳn cô chỗ xương. Nếu chỉ thuê ngắn hạn, cô phải đưa cho tôi một số lượng numen nhất định, tôi sẽ trả cô khi nào cô trả đồ. Quy trình đơn giản mà hữu hiệu.
Nghe không giống các hiệu cầm đồ thông thường cho mượn tiền đổi lấy đồ cầm lắm.
Thế thông tin thì ông ra giá sao?
Tùy xem cô hỏi loại thông tin gì.
Tôi đặt nửa viên thuốc còn lại trước mặt ông ta.
Đây là thứ gì?
Ông ta liếc nhìn. Ông ta đánh rơi cái kính rồi nhặt lại. Mấy ngón tay chuối mắn run lên.
Đổi lấy thứ này,
ông ta nói,
thì tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô thích trong cửa hàng. Miễn phí.
Tôi cau mày.
Ông muốn giữ nó à?
Ồ muốn chứ. Thứ này cực kỳ giá trị.
Ông ta đặt nửa viên thuốc lên lòng bàn tay.
Cô lấy đâu ra đấy?
’
Thông tin có giá mà, ông Lạc Xoong.
Nếu cô mang thêm cho tôi, tôi sẽ không bao giờ tính tiền cô thứ gì hết. Cứ lấy cái gì cũng được. Mỗi viên một món.
Nói cho tôi nó là gì, không thì khỏi mặc cả.
Hai món.
Không.
Thông tin nguy hiểm lắm. Không thể đặt giá được.
Ông ta giơ viên thuốc gần đèn.
Tôi có thể cho cô biết đây là một thứ thảo dược, và hoàn toàn vô hại. Thế đã đủ chưa?
Hai món đồ đổi lấy mấy viên thuốc. Những món đồ này có thể cứu được nhiều mạng sống trong Tổ Quạ.
Ba món,
tôi nói,
thì chúng ta bắt tay.
Rất giỏi. Cô là một tay buôn cừ đấy.
Ông ta chụm mấy đầu ngón tay vào nhau.
Và là gì nữa nhỉ?
Bốc châm.
Đấy là câu nói dối cửa miệng của tôi. Mặt nào đó cũng là phép thử trình độ. Tôi muốn xem người đối diện có tin hay không. Lạc Xoong cười khùng khục.
Cô mà là bốc sư thì tôi đi bằng đầu. Nếu có tuệ nhãn, tôi cá sẽ thấy cô ở đầu kia cầu vồng. Huyền quang của cô rất nóng. Như than hồng.
Ông ta gõ ngón tay trên gương.
Có vẻ năm nay chúng ta lại có một mùa thú vị đây.
Tôi căng thẳng.
Là sao?
Không có gì, không có gì. Nói chuyện một mình ấy mà. Đấy là cách tốt nhất giữ tâm thần sáng suốt sau bốn chục năm.
Nụ cười phảng phất trên môi ông ta.
Nói đi – cô nghĩ gì về Hộ vương?
Tôi đặt trả bộ đánh lửa xuống bàn.
Tôi cứ tưởng đã sờ sờ ra rồi,
tôi nói.
Không hề. Ở đây có đủ chủng loại ý kiến.
Lạc Xoong miết ngón tay trên vành mắt kính.
Huyết phò mã vẫn được nhiều người coi là hấp dẫn nhất trong các Rephaite.
Chắc là ông thì thấy vậy. Tôi thấy hắn thật đến tởm.
Tôi không ngoảnh đi tránh mắt ông ta.
Tôi sẽ chọn đồ.
Ông ta ngồi lại xuống ghế. Tôi chọn một hộp xăng cô, ít aspirin và lọ thuốc nhỏ mắt.
Rất vui được làm ăn với cô,
ông ta nói,
thưa cô…?
Mahoney. Paige Mahoney.
Tôi quay lưng lại ông ta.
Nếu ông thích dùng tên thật.
Tôi bước ra khỏi động. Mắt ông ta còn dõi theo lưng tôi.
Mấy câu hỏi nghe như thẩm vấn. Tôi không lỡ lời câu nào, chắc chắn. Tôi đã nói chính xác điều mình nghĩ về Hộ vương. Tại sao Lạc Xoong lại muốn tôi nói khác đi thì tôi không hiểu. Trên đường ra, tôi ném lọ thuốc nhỏ mắt cho thằng khướu. Nó nghếch đầu nhìn lên.
Dùng tra mắt,
tôi nói.
Nó chớp mắt. Tôi cứ đi thẳng. Khi đến túp nhà cần tìm, tôi gõ tay vào tường ngoài.
Liss?
Không thấy trả lời. Tôi gõ tiếp.
Liss, em Paige đây.
Rèm kéo ra. Liss đang cầm cái đèn nhỏ.
Để tôi yên,
chị nói, giọng khản đặc chua chát.
Làm ơn đi. Tôi không nói chuyện với người áo dài. Xin lỗi, đấy là nguyên tắc của tôi. Cô đi tìm đám áo màu nói chuyện, được chứ?
Không phải em giết Seb.
Tôi chìa hộp xăng và chỗ thuốc.
Nhìn này, em lấy từ chỗ lão Lạc Xoong. Em nói chuyện với chị không được sao?
Chị hết nhìn mấy món đồ lại nhìn tôi. Trán chị nhăn lại, môi bĩu ra.
Hừ,
chị nói,
cô vào đi.
~~
Tôi không khóc khi kể lại bài thi với chị. Không khóc được. Jax ghét nước mắt. (
Cô là một đứa giang hồ đường phố không tim, cô bé cưng à. Cư xử cho ra dáng nào, thế mới là bé ngoan chứ.
) Ngay ở đây, nơi ông sẽ chẳng bao giờ với tới được tôi, tôi cũng cảm thấy Jax đang dõi theo từng bước. Nhưng nghĩ đến lúc Seb bị bẻ cổ tôi vẫn thấy muốn bệnh. Tôi không quên nổi ánh kinh hoàng trong mắt nó, tiếng nó thét gọi tên tôi. Kể xong tôi ngồi im lặng, cái chân đau duỗi thẳng trước mặt. Liss đưa tôi một cốc nước bốc khói.
Uống đi. Em phải giữ gìn sức khỏe nếu còn muốn tránh né Nashira.
Chị ngồi tựa về sau.
Giờ bà ta đã biết em là loại gì rồi.
Tôi nhấp thử. Có vị bạc hà. Mắt tôi nóng bừng và họng vẫn nôn nao, nhưng tôi không khóc vì Seb đâu. Có vẻ là thiếu tôn trọng nếu ngồi cạnh Liss mà còn khóc. Mặt chị sưng vù, cổ đầy vết ngón tay thâm tím, vai trật khớp – thế mà chị vẫn lo lắng săn sóc tôi.
Em là một phần của Gia đình rồi, em gái ạ,
chị vừa nói thế, đắp thuốc cao cho cái dấu đóng trên vai tôi bằng một tay. Cảm giác bỏng trên da đã dịu, nhưng chị nói chắc chắn sẽ để lại sẹo. Mục đích là ở đó. Là nhắc nhở tôi, ngày lại ngày, rằng tôi thuộc về ai. Julian đang ngủ, trùm tấm ga bạc màu. Gia chủ nó đã đi gặp gia đình, đám Chertan còn lại. Tôi đã cho nó mấy viên thuốc trước khi nó gà gật thiếp đi. Mũi nó trông có đỡ hơn. Nó tới đây tìm vì tôi đã lỡ cái hẹn lúc bình minh, và Liss mở cho nó vào. Hai người đã cố vá víu bằng mọi cách, nhưng túp nhà vẫn lạnh như hầm đá. Nhưng Liss vẫn rủ tôi ngủ lại cả đêm, và chính là tôi đang muốn thế. Tôi cần tránh xa Magdalen càng lâu càng hay.
Liss bật nắp hộp xăng bằng cái mở lon cũ.
Cảm ơn đã kiếm được thứ này. Lâu lắm rồi không thấy chất đốt đóng hộp.
Chị đánh diêm châm thứ cồn đông như thạch bên trong. Ngọn lửa xanh lam gọn gàng bốc lên.
Lấy chỗ Lạc Xoong à?
Có giá đấy.
Cho lão thứ gì?
Một viên thuốc của em.
Liss nhướng một bên mày.
Lão lấy nó làm gì?
Em có một viên thuốc chẳng ai có hết. Không biết là gì luôn.
Nếu đem mua chuộc Lạc Xoong được thì cũng đáng giữ lắm đấy. Nhiệm vụ của lão bao giờ cũng nguy hiểm. Lão bắt người ta chui vào phủ ăn trộm đồ cho lão. Hầu hết đều bị tóm.
Chị nhăn mặt, quờ lên vai. Tôi cầm hộp xăng trên tay chị, đặt giữa hai đứa.
Do Gomeisa à?
tôi hỏi.
Chẳng mấy chốc là hắn chán xem bài. Không phải lúc nào cũng thích điềm tiên báo.
Chị nằm xuống, kéo gối đệm dưới gáy.
Chẳng sao đâu. Chị cũng chẳng gặp hắn mấy. Chị nghĩ thậm chí hắn gần như không mấy khi ở thành phố.
Chị là con người duy nhất ở chỗ hắn à?
Ừm. Hắn ghét chị vì thế. Chi ở đúng tình cảnh em, ở vào nhà một tên Reph chưa bao giờ chứa con người nào. Hắn nghĩ chị có tiềm năng, nghĩ chị có thể là đứa mót xương cự phách ở Sheol I.
Mót xương?
Bọn chị gọi đám áo đỏ như thế. Hắn nghĩ rồi chị sẽ lên cấp đó. Chị làm hắn thất vọng.
Vì sao?
Hắn bắt chị bói cho một đứa trong đám hề xiếc. Chúng nghĩ thằng bé này phản bội, nghĩ nó định bỏ trốn. Chị biết là đúng thế. Bói sẽ ra bằng chứng sẽ kết tội nó. Chị không chịu làm.
Em đâu có muốn làm. Mụ ta vẫn biết được em là thứ gì.
Tôi bóp thái dương.
Mà Seb thì vẫn chết.
Vô minh ở đây chết như ngả rạ. Em có làm gì thì nó cũng ra bãi xương thôi.
Chị lại ngồi dậy.
Thôi nào, ăn đi.
Chị lôi cái hộp gỗ ra. Tôi tròn mắt nhìn các thứ trong đó: một gói vụn cà phê, mấy lon đậu hộp, bốn quả trứng.
Chị lấy đâu ra thế?
Bắt được đấy.
Ở đâu?
Một đứa vô minh giấu gần phủ nó ở. Còn thừa từ đồ tiếp tế cho Mùa Xương.
Liss lấy nồi sắt, đổ nước trong bình vào.
Rồi đấy. Chúng mình sẽ tiệc tùng như hai bà hoàng.
Chị đặt cái nồi trên hộp xăng.
Tình hình thế nào Jules?
Chắc chúng tôi nói chuyện làm nó thức. Nó gạt tấm ga, ngồi dậy xếp bằng.
Đỡ rồi.
Nó đưa mấy ngón tay ấn mũi.
Cảm ơn mày cho thuốc, Paige.
Tôi gật đầu.
Bao giờ đến lượt mày thi?
Chịu. Aludra lẽ ra phải dạy bọn tao cách siêu hóa đấy, nhưng hầu như cả ngày ả chỉ làm mỗi việc là đá đít bọn tao.
Siêu hóa là gì?
Biến đồ vật bình thường thành numen ấy. Mấy cây chùy mày thấy bọn tao dùng hôm trước, khi mày đến tìm – đấy là đồ siêu hóa đấy. Ai cũng dùng được, không phải chỉ bốc sư.
Mấy thứ đó làm được gì?
Cho mày chút khả năng kiểm soát được bọn vong ở gần mày nhất, nhưng không cho mày thấy thanh khí được.
Vậy không hẳn là numen.
Nhưng vẫn nguy hiểm,
Liss nói.
Dân thong manh có thể dùng được. Và nếu vũ khí thanh khí mà Scion cũng dùng được thì chúng ta kể như bỏ.
Julian lắc đầu.
Scion chẳng bao giờ dùng numen đâu. Chúng nó thấy ghê tởm mấy trò thấu thị mà.
Đâu thấy chúng ghê tởm bọn Rephaite.
Em không nghĩ là chúng thích bọn Reph,
tôi nói.
Bọn Reph đều là thấu thị. Chẳng qua Scion không có cách nào khác ngoài khuất phục, vì luôn có tụi Emite rập rình ngoài cửa.
Nước sôi rồi bốc khói. Liss đổ vào ba cốc giấy, hòa với cà phê. Tôi không được ngửi mùi cà phê đã mấy ngày hay mấy tuần rồi. Tôi đã ở đây bao lâu?
Này.
Chị chìa một cốc cho tôi, một cho Julian.
Aludra cho các em ở đâu hả Jules?
Trong cái phòng chẳng có đèn đóm gì. Em nghĩ chắc ngày xưa là hầm rượu. Chúng em ngủ trên sàn. Felix sợ chỗ hẹp, còn Ella thì nhớ nhà. Chúng nó khóc lóc cả ngày, em chẳng ngủ được.
Thì cứ tìm cách bị tống ra. Ngoài này khắc nghiệt thật, nhưng cũng không bằng ở với gia chủ. Bọn chị chỉ bị ăn nếu xúi quẩy bị gặp không đúng lúc đúng chỗ.
Liss nhấp cốc.
Nhiều người không chịu được. Chị có một đứa bạn từng ở chung nhà đây, nhưng rồi nó năn nỉ gia chủ xin được một cơ hội nữa. Giờ nó lên cấp mót xương rồi.
Chúng tôi im lặng uống cà phê. Liss luộc trứng rồi cả đám ăn thẳng từ vỏ.
Em đang nghĩ,
Julian nói.
Có thật là đám Reph có thể quay trở lại nơi chúng sống ngày xưa không?
Liss nhún vai.
Chị nghĩ chắc được.
Vậy thì em không hiểu sao chúng ở lại đây làm gì. Ý em là có phải chúng ở đây từ trước đâu. Trước khi tìm được chúng ta thì chúng lấy gì để ăn huyền quang?
Có thể là tại tụi Vo Ve,
tôi nói.
Nashira đã nói chúng là ‘giống ký sinh’ đúng không nhỉ?
Julian gật.
Mày có nghĩ tụi Vo Ve cướp mất cái gì của bọn Reph không?
Tâm thần sáng suốt chăng?
Nó cười mũi.
Ừa. Hoặc có thể ngày xưa chúng rất tử tế, đến khi tụi Vo Ve hút sạch cái tử tế ra khỏi chúng.
Liss không cười.
Có thể là do ngưỡng thanh khí,
tôi nói.
Nashira có nói chúng xuất hiện khi Trái đất vượt ngưỡng mà.
Chị không nghĩ chúng ta có bao giờ biết được đâu.
Giọng Liss nghe căng thẳng.
Chẳng có vẻ gì là bọn Reph muốn tuyên truyền rộng rãi chuyện đó.
Tại sao không? Nếu chúng hùng mạnh như thế còn chúng ta yếu ớt thế này thì bí mật mà làm gì?
Hiểu biết là sức mạnh,
Julian nói.
Chúng nắm hiểu biết. Ta thì không.
Sai rồi em trai ơi. Hiểu biết là hiểm họa.
Liss thu chân lên sát cằm. Chính là điều Lạc Xoong vừa ngụ ý lúc nãy.
Một khi đã biết điều gì, em không thể thôi biết được. Em sẽ phải mang nó trong mình, mãi mãi.
Julian và tôi liếc nhìn nhau. Liss ở đây rất lâu rồi, có lẽ chúng tôi nên nghe lời chị là hơn. Mà cũng có lẽ không. Có lẽ lời khuyên ấy sẽ đẩy chúng tôi vào chỗ chết.
Liss,
tôi nói,
chị có bao giờ nghĩ chuyện chống trả không?
Ngày nào cũng nghĩ.
Nhưng lại không làm.
Chị nghĩ đến việc móc mắt Suhail ra bằng tay không,
chị rít qua kẽ răng.
Chị nghĩ đến việc bắn Nashira một trăm lần, cho mụ ta nát như tương. Chị nghĩ đến thọc dao vào họng Gomeisa, nhưng chị biết chúng sẽ kết liễu chị trước, vì vậy chị không làm.
Nhưng nếu cứ suy nghĩ như thế chị sẽ kẹt lại đây mãi mãi,
Julian nhỏ nhẹ nói.
Chị muốn thế à?
Tất nhiên là chị không muốn thế. Chị muốn về nhà. Bất kể gọi chỗ nào là nhà.
Liss ngoảnh đi.
Chị biết các em nghĩ gì về chị. Rằng chị là một đứa đớn hèn.
Liss,
tôi nói,
chúng em không có ý…
Có đấy. Và chị cũng không trách. Nhưng nếu các em nghĩ hiểu biết quý giá thì nghe đây này. Ở đây từng xảy ra nổi loạn hồi Mùa Xương XVIII, mãi từ năm 2039. Mọi con người ở Sheol I nhất tề nổi dậy chống Reph.
Nỗi đau trong mắt làm chị như già thêm hàng thập kỷ.
Tất cả chết hết, không trừ một ai – vô mình lẫn thấu thị. Không có quân áo đỏ đánh lại, tụi Emite vào đây giết sạch. Còn đám Reph khoanh tay đứng nhìn.
Tôi nhìn sang Julian. Nó không rời mắt khỏi Liss.
Chúng nói đáng đời họ. Đáng đời những kẻ bất tuân lệnh. Đấy là điều đầu tiên bọn chị được nghe nói khi tới nơi đây.
Chị miết những quân bài giữa các ngón tay.
Chị biết cả hai em đều muốn chiến đấu, nhưng chị không muốn thấy các em chết ở đây. Chết theo kiểu đó.
Lời chị nói làm tôi im lặng. Julian đưa một tay vò đầu, nhìn lò bếp.
Chúng tôi không nói tiếp chuyện nổi loạn nữa. Cả ba ăn đậu, vét lon sạch sẽ. Liss vẫn để bộ bài trên đùi. Một lát sau, Julian hắng giọng.
Chị sống ở đâu hả Liss? Trước khi đến đây ấy.
Cradlehall. Ở gần Inverness ấy.
Scion trên đó thế nào?
Thực tình thì cũng giống dưới này. Thành phố lớn cũng đều cùng thể chế, nhưng lực lượng an ninh mỏng hơn London. Cũng vẫn theo luật Pháp Quan như duệ thành.
Sao chị lại xuống miền Nam làm gì?
tôi hỏi.
Chắc trên đằng Cao nguyên Scotland thì dân thấu thị được an toàn hơn chứ.
Sao người ta lại đến SciLo làm gì? Công ăn việc làm thôi. Kiếm tiền. Dân thấu thị cũng cần ăn chứ.
Liss kéo ga giường quấn quanh vai.
Bố mẹ chị sợ không dám sống ở trung tâm Inverness. Ở đấy dân thấu thị không được tổ chức lại như nghiệp đoàn. Bố chị nghĩ hay là đến SciLo thử vận may xem sao. Tiền dành dụm đem lo lót xuống London hết cả. Bọn chị đến gặp vài nghiệt chủ, nhưng chẳng ai có nhu cầu dùng bốc sư. Đến lúc hết tiền, nhà đành đi bói dạo kiếm vòm trú đêm.
Rồi bị bắt.
Bố chị ốm quá không ra ngoài được.Ông gần sáu mươi rồi, cuộc sống đường phố khiến ông dính đủ thứ vi trùng. Chị đi thay. Một bà đến gần hỏi bói.
Chị di ngón tay cái dọc cạnh bài.
Hồi đó chị lên chín. Không nhận ra bà ta là Vệ Đêm.
Julian lắc đầu.
Chị ở Tháp bao lâu?
Bốn năm. Bị cho đi trấn nước vài lần, chúng muốn ép chị khai bố mẹ ở đâu. Chị nói không biết.
Đây đâu phải cách khiến chị vui lên được.
Thế còn mày, Julian?
tôi hỏi.
Morden. IV-6.
Là phân khu nhỏ nhất phải không nhỉ?
Đúng thế, nên nghiệp đoàn chẳng thèm ngó. Chúng tao có một nhóm nhỏ, nhưng không làm nghiệp vụ. Chỉ thỉnh thoảng cầu vong thôi.
Tôi thấy nhói tim vì nhung nhớ. Tôi nhớ nhóm của tôi. Một chốc sau Julian mệt ngủ thiếp đi. Hộp xăng cháy càng lúc càng yếu. Tôi vờ ngủ, nhưng đầu cứ nghĩ mãi về Mùa Xương XVIII. Chắc hẳn bao nhiêu là người đã chết. Gia đình họ sẽ chẳng bao giờ được biết. Chẳng có xét xử, kháng cáo cũng không. Sự bất công ấy làm tôi uất nghẹn. Chẳng trách Liss sợ không muốn đấu tranh. Và đúng lúc đó có tiếng còi báo động.
Julian giật mình choàng tỉnh. âm thanh lạo xạo kèn kẹt, rướn cao dần lên như cái bễ phì phò rồi mới bật thành tiếng thét. Cơ thể tôi phản xạ lại lập tức: chân nhói ran, tim đập thình thịch. Tiếng chân sầm sập trong các hành lang. Julian hé cửa rèm nhìn ra ngoài. Ba tên áo đỏ chạy qua, một đứa cầm đuốc rừng rực. Liss mở to mắt, ngồi im như tượng.
Chúng cầm dao,
Julian nói.
Liss lùi sát vào góc nhà. Chị nhặt bộ bài, vòng một tay ôm đầu gối rồi cúi thấp đầu xuống.
Các em phải đi đi,
chị nói.
Đi ngay.
Đi cùng bọn em,
tôi nói.
Chị cứ lẻn vào một phủ là được. Ở đây chị không an…
Em muốn ăn đòn của Aludra lắm hả? Hoặc Hộ vương?
Chị quắc mắt nhìn cả hai.
Chị sống cảnh này mười năm rồi. Ra ngay.
Chúng tôi liếc nhìn nhau. Giờ hai đứa tôi cũng bị muộn rồi. Tôi không biết Hộ vương có làm gì mình không, nhưng ai cũng biết Aludra Chertan hung hăng cỡ nào. Khéo lần này ả ta giết nó cũng nên. Chúng tôi lủi ra cửa rồi chạy một mạch...