Chương 15: Bức tường đã sụp


Số từ: 4818
Nguồn: thuquantruyen.com
Thằng gác ngày trố mắt nhìn Suhail đi qua, nắm cổ tay tôi lôi theo. Cổ họng tôi khô rát, máu chảy dọc má. Hắn lôi tôi lên cầu thang đập sầm sầm vào cửa phòng Hộ vương.
Arcturus!
Tôi nghe có tiếng chuông reo vẳng từ trong ra. Liss đã nói Hộ vương sẽ giết tôi vì về muộn giờ bình minh. Hắn sẽ làm gì khi biết tôi cưỡng lại lệnh bắt? Cửa mở. Hộ vương đứng đó, cái bóng đen khổng lồ trên nền phòng tối mờ. Mắt hắn là hai chấm sáng. Tôi đứng ngây như phỗng. Bị hút huyền quang đã khiến tôi rơi vào cơn đờ đẫn. Tôi không cảm thấy được thanh khí. Chẳng thấy gì hết. Nếu bây giờ hắn muốn giết tôi, tôi chẳng có cách gì cản lại.

Chúng tôi tìm thấy cô ta rồi.
Suhail kéo tôi bước lên.
Chui rúc trong Tổ Quạ. Con chuột nổi loạn này tìm cách gây hỏa hoạn.
Hộ vương nhìn từ kẻ này sang kẻ kia. Dấu hiệu đã rành rành như ban ngày: màu mắt Suhail, máu chảy trên má tôi.
Ngươi đã ăn cô ta,
hắn nói.

Tôi có quyền được ăn con người.

Con người này thì không. Ngươi đã ăn quá nhiều. Huyết bá sẽ không hài lòng khi thấy ngươi không biết tự kiềm chế mình.
Tôi không nhìn được mặt Suhail, nhưng đoan hắn ta đang cười khẩy.
Trong quãng im lặng tiếp đó, tôi bật ho: tiếng khan khô khốc. Toàn thân tôi đang run. Ánh mắt Hộ vương lướt sang vết rách trên áo tôi.
Cái này là do ai?
Tôi im lặng. Hộ vương cúi xuống ngang tôi.
Cái này do ai?
Giọng hắn làm ngực tôi lạnh toát.
Một tên áo đỏ?

Tôi gật đầu rất khẽ vừa đủ nhận ra. Hộ vương nhìn lên Suhail.
Ngươi cho phép đám áo đỏ xâm hại những con người khác tùy thích dưới quyền ngươi ư?

Tôi không quan tâm phương pháp của chúng là gì.

Chúng ta không muốn chúng sinh sôi, Suhail. Chúng ta không có thời gian cũng như phương tiện đối phó với một vụ thai nghén.


Thuốc đã làm chúng vô sinh rồi. Chưa kể việc giao cấu của chúng là do Quản giáo quản lý.

Ngươi sẽ làm đúng theo lệnh ta.

Hẳn rồi.
Suhail nhìn xuống tôi bằng cặp mắt đỏ rợn người.
Nhưng quay lại việc chính. Hãy xin chủ nhân ngươi thứ lỗi, 40.


Không,
tôi nói. Hắn tát tôi. Tôi lạng về một bên, đập vào tường. Mắt tôi nổ đom đóm lốp bốp.
Hãy xin chủ nhân ngươi thứ lỗi, XX-59-40.

Ông phải đánh mạnh nữa mới buộc tôi được.

Hắn giơ tay lên toan làm vậy. Trước khi hắn kịp giáng đòn, Hộ vương đã cản tay hắn.
Ta sẽ đích thân xử lý cô ta sau,
hắn nói.
Việc của ngươi không phải là trừng phạt cô ta. Hãy đánh thức Quản giáo dậy giải quyết vụ lộn xộn. Ta không muốn những giờ ban ngày bị khuấy động vì những việc như thế này.
Cả hai trừng mắt nhìn nhau. Suhail khịt khẽ một tiếng, quay mình đi mất. Hộ vương nhìn theo sau. Một lát sau, hắn nắm vai tôi đưa vào trong phòng. Chốn riêng của hắn vẫn như mọi khi: màn buông xuống, lò đốt lửa. Máy quay đĩa đang ríu rít bài
Mr Sandman
. Cái giường trông mới ấm làm sao. Tôi chỉ muốn nằm xuống, nhưng phải cố đứng. Hộ vương khóa cửa rồi ngồi vào ghế bành. Tôi đợi, vẫn còn choáng váng vì cú tát.

Lại đây.
Tôi chẳng có cách nào khác. Hộ vương nhìn lên tôi, chỉ cách một khoảng rất gần – cả khi ngồi hắn vẫn cao gần bằng tôi. Mắt hắn tối và trong vắt, như rượu mạnh màu vàng chanh.
Ngươi muốn chết hả, Paige?

Tôi không đáp.
Ta không cần biết ngươi nghĩ gì về ta, nhưng có vài luật lệ ngươi phải tuân thủ trong thành phố này. Một trong số đó là giờ giới nghiêm.
Tôi vẫn không nói gì. Hắn sẽ không được thỏa mãn thấy tôi sợ hãi đâu.

Tên áo đỏ,
hắn nói.
Trông nó như thế nào?

Tóc vàng sẫm. Quãng hai mấy tuổi.
Giọng tôi khào khào.
Còn một đứa thiếu niên trông hơi giống nó – 16. Và một đứa con gái, Kathryn.
Dạ tôi quặn lại lạnh toát khi nói câu đó. Tố con người với Reph có vẻ là việc tội lỗi. Rồi tôi nhớ lại gương mặt Liss và cảnh ngộ đau khổ của chị, và quyết tâm sắt lại.

Ta biết những kẻ đó.
Hộ vương nhìn đống lửa.
Hai người kia là hai anh em, đều là thanh đồng. XIX-49-16 và 17. Chúng tới đây từ lúc còn nhỏ hơn ngươi khá nhiều.
Hắn ta bóp hai tay vào nhau.
Ta sẽ đảm bảo chúng không bao giờ có thể phạm đến ngươi nữa.
Đáng ra tôi phải cám ơn hắn, nhưng không nói.
Ngồi xuống đi,
hắn nói.
Huyền quang của ngươi sẽ tự hồi lại.

Tôi sụm người rơi vào cái ghế bành đối diện. Xương sườn tôi bắt đầu nhức, hai chân đau ran. Hộ vương nhìn tôi.
Ngươi có khát không?

Không.


Đói không?

Không.

Chắc ngươi phải đói. Cháo của nhà trò có hại hơn là có ích.


Tôi không đói.
Không phải thế. Bọt loãng gần như nước, dạ dày tôi thèm có gì đó ấm và đặc hơn.
Tiếc quá,
Hộ vương phác cử chỉ về phía bàn đầu giường.
Ta có chuẩn bị vài thứ cho ngươi.
Tôi đã thấy từ lúc vào phòng. Tôi cứ tưởng khay thức ăn là cho hắn, nhưng rồi nhớ ra hắn sống bằng gì. Tất nhiên bữa ăn không phải cho hắn rồi.
Không thấy tôi nhúc nhích, Hộ vương đứng lên. Hắn đặt khay thức ăn trên lòng tôi, thêm cả bộ thìa dĩa bạc nặng. Tôi nhìn xuống. Mới nhìn đã thấy đầu choáng váng, họng ngứa ran. Trứng lòng đào cắt đôi, lòng đỏ vàng ươm ấm nóng trào ra. Một đĩa thủy tinh đựng cơm mạch xát, trộn thêm nhân hạt thông và đỗ đen béo ngậy, sáng bóng như những giọt mã não. Lê gọt vỏ tẩm brandy. Một chùm nho đỏ mọng. Bánh mì nguyên cám phết bơ.
Ăn đi.
Tôi nắm tay thành đấm.

Ngươi phải ăn, Paige ạ.
Tôi thèm biết bao được kháng lại hắn, được hất cả khay vào mặt hắn, nhưng đầu tôi váng vất còn miệng muốn rộp lên vì khát và chỉ khao khát có mỗi một điều là được xơi sạch sành sanh cả khay này. Tôi cầm thìa lên, xúc đầy mồm cơm mạch. Đậu rất ấm, hạt thông rất giòn và ngọt. Cả người tôi dịu hẳn, cơn đau trong dạ dàn dần rút lui. Hộ vương về ghế ngồi. Hắn lặng lẽ nhìn tôi chiến đấu hết chỗ thức ăn. Tôi cảm thấy sức nặng cái nhìn xuyên thấu và cháy rực từ mắt hắn. Ăn xong, tôi đặt khay xuống sàn. Vị brandy nóng bỏng vẫn còn trên lưỡi.

Cám ơn ông,
tôi nói. Tôi không muốn nói thế, nhưng cũng phải nói gì chứ. Những ngón tay hắn gõ trên thành ghế.
Ta muốn tiếp tục huấn luyện vào đêm mai,
hắn nói.
Ngươi có gì phản đối không?


Tôi đâu có cách nào khác.

Nếu có thì sao?

Không có,
tôi đáp,
nên cũng chẳng quan trọng.


Ta đang đưa ra giả thuyết. Nhưng nếu ngươi được chọn cách khác, nếu ngươi có thể kiểm soát số phận ngươi – thì ngươi muốn tiếp tục rèn luyện với ta hơn, hay là muốn lao thẳng vào vòng thi tới không chuẩn bị?
Môi tôi sắp bật ra một câu xấc xược, nhưng tôi cắn lưỡi ngăn nó lại.
Tôi không biết,
tôi đáp. Hộ vương cời lửa.
Hẳn là tiến thoái lưỡng nan. Đạo lý thì bảo ngươi nói ‘không’, nhưng bản năng sống còn lại xui ngươi nói ‘có’.


Tôi đã biết chiến đấu rồi. Tôi mạnh hơn bề ngoài đấy.

Phải. Việc ngươi chạy trốn khỏi Quản giáo đã là bằng chứng về sức mạnh của ngươi. Và tất nhiên công năng ngươi cũng là một điểm mạnh – ngay cả Rephaite cũng chẳng đề phòng sẽ có hồn khác xâm phạm vào mộng trường của mình. Ngươi được lợi thế là yếu tố bất ngờ.
Ánh lửa nhảy nhót trong mắt hắn.
Nhưng trước hết ngươi phải vượt qua những hạn chế của bản thân ngươi. Ngươi rời bỏ thể xác khó khăn như thế cũng là có lý do. Nhất cử nhất động của ngươi đều bị kiểm soát ngặt nghèo. Cơ bắp ngươi lúc nào cũng căng thẳng, sẵn sàng bật chạy, cứ như mỗi hơi thở ngươi đều đánh hơi thấy hiểm nguy. Nhìn ngươi rất khổ sở, còn hơn cả nhìn con hươu bị săn đuổi. Con hươu ít nhất còn có thể chạy đến tìm đàn.
Hắn chồm người lên trước.
Đàn của ngươi là đâu, Paige Mahoney?
Tôi chịu không biết phải trả lời thế nào. Tôi hiểu ý hắn, nhưng đàn của tôi, nhóm của tôi, là Jax và những người còn lại trong băng. Và tôi không thể hé môi về việc họ có trên đời được.
Tôi không cần đàn,
tôi đáp.
Tôi đánh lẻ.

Hắn không mắc lừa.
Ai dạy ngươi trèo vách nhà? Ai chỉ ngươi cách bắn súng? Ai giúp ngươi nhìn xa hơn vào thanh khí, dời hồn ngươi khỏi vị trí tự nhiên?

Tôi tự học.

Nói dối.

Hắn thò tay dưới ghế. Ngực tôi thắt lại. Cái ba lô dự phòng khẩn cấp. Một bên quai chỉ còn dính sợi chỉ.
Lẽ ra ngươi đã chết vào cái đêm chạy trốn Quản giáo. Lý do duy nhất ngươi còn sống là vì khi ngươi bất tỉnh, cái túi này mắc vào sợi dây phơi đồ chặn ngươi khỏi ngã. Khi nghe đến việc đó, ta bắt đầu quan tâm đến bản thân ngươi.
Hắn kéo khóa ba lô. Răng tôi nghiến lại. Trong đó là đồ đạc của tôi, không phải của hắn.

Ký ninh,
Hộ vương đếm trong lúc lần qua các thứ bên trong.
Adrenalin, Dexedrin, caffeine. Các món thuốc thiết yêu. Thuốc ngủ. Còn có cả súng.
Hắn giơ khẩu súng lục của tôi.
Ngươi được trang bị khá tốt vào đêm đó, Paige ạ. Số còn lại không ai được như vậy.
Cơn rùng mình chạy dưới lồng ngực tôi. Không có dấu vết tập sách. Hoặc hắn giấu đâu đó, hoặc đã rơi và tay kẻ khác rồi.
Chứng minh thư ghi ngươi làm nghề ossista, phục vụ ở một quán ô xi. Như ta được Quản giáo cho biết về các duệ thành Scion, tiền công cho loại công việc đó rất thấp. Từ đó ta tin tưởng rằng ngươi không tự mình mua được những thứ này.
Hắn ngừng lại.
Vậy thì ai mua?


Không việc gì đến nhà ông.

Ngươi đánh cắp của cha ngươi ư?

Tôi sẽ không nói thêm gì với ông nữa. Đời của tôi trước khi đến đây không thuộc về ông.

Hộ vương tỏ vẻ suy nghĩ trước khi lại hạ mắt nhìn xuống tôi.
Ngươi nói đúng,
hắn nói,
nhưng lúc này nó đã thuộc về ta.
Móng tay tôi cắm sâu vào ghế.

Nếu ngươi hứng thú với việc sống sót nói chung, chúng ta sẽ tiếp tục huấn luyện từ ngày mai. Nhưng việc hướng dẫn ngươi sẽ bổ sung một khía cạnh nữa.
Hắn hất đầu về cái ghế tôi đang ngồi.
Mỗi đêm ngươi sẽ ngồi trong ghế đó ít nhất một tiếng đồng hồ, và nói chuyện với ta.
Lời lẽ bật khỏi miệng tôi.
Tôi thà chết còn hơn.

Ồ, nếu ngươi muốn chết thì rất sẵn lòng. Ta hiểu là nếu hít quá nhiều thạch thảo tím, ngươi sẽ bị nhốt trong mộng trường vĩnh viễn, cơ thể sẽ héo khô vì thiếu nước.
Hắn ta hất đầu về phía cửa.
Nếu ngươi muốn, cứ đi đi. Đi mà chết. Không bao giờ phải nhìn thấy ta nữa. Ta không thấy có cớ gì phải kéo dài đau khổ cho ngươi.


Huyết bá không nổi giận sao?

Có thể.

Ông không quan tâm sao?


Nashira là vị hôn thê của ta chứ không phải gia chủ của ta. Ngài không có quyền hạn trong việc ta đối đãi với con người trong tay như thế nào.

Vậy ông định đối đãi với tôi như thế nào?

Như với học trò. Chứ không phải với nô lệ.

Tôi ngoảnh đi, hàm nghiến lại. Tôi không muốn làm học trò của hắn. Tôi không muốn trở thành giống như hắn - không muốn phản lại loài của mình, không muốn chơi theo luật hắn. Tôi đang bắt đầu cảm nhận thanh khí trở lại. Các giác quan khẽ nhói lên.
Nếu ông đối đãi với tôi như học trò,
tôi nói,
thì tối muốn đối đãi với ông như sư phụ, chứ không phải như chủ nhân.

Thỏa thuận hợp lý. Nhưng sư phụ phải được tôn kính. Ta trông đợi ngươi sẽ cư xử với ta đúng như vậy. Và ta trông đợi ngươi sẽ có mặt bên cạnh ta, tương kính như tân, mỗi đêm một tiếng đồng hồ.


Tại sao?

Ngươi tiềm tàng khả năng du hành giữa thanh khí và nhục giới tùy theo ý thích,
hắn nói.
Nhưng nếu ngươi không học cách an tĩnh, ngay cả trước mặt kẻ thù, thực hành điều đó sẽ rất khó khăn. Và trong thành phố này, như thế sẽ không giúp ngươi sống sót lâu.

Và ông không muốn như vậy.


Không. Ta nghĩ như thế là phí phạm khủng khiếp, một sinh mạng khác thường như ngươi. Ngươi có tiềm năng rất lớn, nhưng ngươi quả thật cần có sư phụ.
Lời hắn nói nhức nhối lòng tôi. Tôi đã từng có sư phụ. Tôi từng có Jaxon Hall.
Tôi sẽ trả lời sau khi ngủ dậy,
tôi nói.

Tất nhiên.
Hắn đứng dậy, lại lần nữa tôi nhận ra hắn cao cỡ nào. Tôi đứng không tới vai hắn.
Cứ hiểu rằng ngươi có quyền lựa chọn. Nhưng, với tư cách sư phụ, ta khuyên ngươi hãy nhớ tới người đã cho ngươi thứ này.
Hắn vẩy cổ tay là ném tới chỗ tôi cái ba lô rất nặng.
Người đó sẽ muốn ngươi chết chẳng vì cái gì, hay muốn thấy ngươi chiến đấu?
~~ Mưa đá ràn rạt trên nóc tháp. Tôi xoa tay vào nhau trên đèn dầu, môi và đầu ngón tay lạnh tê dại.
Tôi cần suy nghĩ về đề nghị của Hộ vương. Tôi không muốn phối hợp với hắn, nhưng lại cần học cách sống sót ở chốn này – ít nhất cũng đến lúc tìm ra cách trở lại London. Trở lại với Nick, với Jax. Trở lại chuột vờn mèo với bọn Vệ, trở lại những trò tội nghiệt. Trở lại nẫng vong ngay trước mũi Didion Waite, chọc ghẹo Hector cùng lũ đàn em. Đấy là điều tôi muốn. Học để hiểu thêm công năng mình có thể là cách giúp tôi thoát khỏi chốn này. Jaxon vẫn luôn nói làm mộng hành có nhiều ý nghĩa chứ không chỉ là giác quan thứ sáu nhạy bén hơn. Tôi có tiềm năng du hành đến mọi nơi, kể cả đi vào mộng trường kẻ khác. Tôi đã chứng tỏ khả năng ấy khi giết chết hai đứa âm binh. Hộ vương có thể mở rộng chân trời cho tôi hơn nữa - nhưng tôi không muốn nhận hắn làm thầy. Hắn và tôi là kẻ thù từ bản chất, có giả vờ không phải thế cũng chẳng đem lại cái gì hết. Thế mà hắn đã để ý ra bao nhiêu thứ: tư thế thường trực của tôi, sự căng thẳng và cảnh giác nơi tôi. Jax lúc nào cũng khuyên tôi hãy thả lỏng, hãy nhẹ nhõm hơn. Nhưng thế cũng không có nghĩa là tôi nên tin kẻ vẫn nhốt tôi trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo này. Trong ánh đèn dầu chập chờn, tôi dốc ngược ba lô. Phần lớn đồ đạc vẫn còn đó: ống tiêm, dụng cụ, cả súng nữa. Không có đạn, tất nhiên, các ống tiêm cũng đã cạn. Điện thoại đã bị tịch thu. Ngoài ra chỉ còn thiếu đúng một thứ: Luận về ưu tính giới phi tự nhiên.
Khắp từng cơ bắp tôi đều thấy ớn lạnh. Nếu hắn đã trao tập sách cho Nashira, hẳn mụ ta đã triệu tôi đến thẩm vấn từ lâu rồi. Bọn Rephaite hẳn đã từng nhìn thấy nó, nhưng không phải như bản của tôi. Tôi nằm lại xuống nệm, cẩn thận các chỗ bầm giập và kéo ga lên tận cằm. Những lò xo gãy xoáy vào vai. Tôi đã xơi ba cú nện vào đầu trong vòng ba phút, giờ đã mệt lử. Tôi nhìn qua song cửa ra thế giới bên ngoài, ước gì câu trả lời sẽ hiện sáng ngời ngoài kia – nhưng tất nhiên chẳng có gì hết. Chỉ có ánh nhá nhem đến đúng giờ. Hồi chuông đêm vang lên khi mặt trời lặn hẳn. Bây giờ tôi nghe đã thành quen, như nghe đồng hồ báo thức. Đến lúc mặc đồ, tôi đã đi đến một quyết định mạo hiểm. Tôi sẽ cố gắng tiếp tục luyện tập với hắn, chừng nào còn kham nổi. Sẽ phải thêm một giờ nói chuyện nữa, nhưng cái đó tôi chịu được. Một giờ đó tôi có thể ngồi phịa chuyện.
Hộ vương đang đợi tôi bên cửa. Hắn nhìn tôi từ đầu đến chân.
Ngươi quyết định chưa?
Tôi đứng tránh xa.
Rồi,
tôi đáp.
Tôi sẽ luyện tập theo ông. Nếu chúng ta nhất trí rằng ông không phải chủ nhân của tôi.


Ngươi khôn ngoan hơn ta tính.
Hắn đưa tôi cái áo khoác đen viền dải hồng ở cổ tay.
Mặc cái này. Ngươi sẽ cần cho vòng thi sau.
Tôi chui đầu vào, cài khóa. Lớp lót rất dày và ấm. Hộ vương chìa bàn tay. Trong tay hắn là ba viên thuốc. Tôi không cầm.
Viên màu xanh để làm gì?

Ngươi không phải lo việc đó.


Tôi muốn biết nó để làm gì. Chẳng ai có thuốc đó cả.

Đấy là vì ngươi khác với tất cả số còn lại.
Hắn không rút tay về.
Ta biết gần đây ngươi không uống thuốc. Ta không ngại cưỡng ép ngươi đâu.

Ông cứ thử xem.

Mắt hắn săm soi mặt tôi. Da tôi nhồn nhột.
Ta không muốn đến nước ấy,
hắn nói. Tôi sẽ thua ván này thôi. Có thể gọi đấy là bản năng tội phạm cũng được. Đây lại y như vụ Didion và Anne Naylor – lại một cuộc đấu giá chợ đen. Có vài điểm Hộ vương có thể nhượng bộ, nhưng vụ này không nằm trong đó. Tôi hứa với mình ngày mai sẽ mang viên xanh cho Lạc Xoong. Tôi lấy nước nuốt trôi ba viên thuốc. Hộ vương đưa bàn tay đeo găng nâng cằm tôi.

Việc đó có lý do.
Tôi ngoảnh đi. Hắn nhìn tôi một giây rồi mở cửa. Tôi theo hắn xuống các bậc thang chạy vòng, xuống hành lang cửa sổ vòm. Những hình nhân đá gớm ghiếc nhìn xuống sân giữa. Nhiệt độ đã hạ, làm người chúng đọng một lớp sương giá mỏng. Tôi khoanh tay cố giữ chút ấm. Hộ vương dẫn tôi ra ngoài phủ, nhưng chưa ra đến đường. Chúng tôi sang mé bên kia khuôn viên Magdalen, qua một cổng sắt uốn rồi qua cây cầu nhỏ bắc qua con sông màu xanh ánh thép. Ánh trăng sáng gắt trên mặt sông. Mưa đá đã dừng, đá rơi lổn nhổn mặt đất. Trong lúc dẫn tôi đi trên con đường đất, Hộ vương xắn tay áo. Vết thương hôm đầu tiên còn ri rỉ. Bắt đầu thành sẹo, nhưng vẫn chưa lành hẳn.

Chúng có độc không?
tôi hỏi.
Bọn Vo Ve ấy.

Emite mang một thứ bệnh truyền nhiễm gọi là bán cuồng, nếu không chữa trị sẽ khiến người trúng hóa điên rồi chết. Chúng ăn mọi loại thịt, bất chấp tươi hay thối.
Ngay trước mắt tôi, vết thương đang liền lại.
Ông làm thế nào vậy?
tôi hỏi, tò mò quên cả kiềm chế.
Nó đang lành kìa.


Ta đang sử dụng huyền quang của ngươi.
Tôi cứng người.
Gì cơ?

Đến giờ chắc ngươi phải biết rằng Rephaite sống nhờ huyền quang. Ta ăn dễ hơn khi vật chủ không ý thức được.


Ông vừa ăn tôi à?

Phải.
Hắn nhìn kỹ mặt tôi.
Ngươi có vẻ tức giận.

Nó không phải để cho ông cướp đi.
Tôi kinh tởm nhích thật xa khỏi hắn.
Ông đã cướp tự do của tôi rồi. Ông không có quyền gì với huyền quang của tôi cả.


Ta không lấy nhiều đến mức làm tổn hại công năng của ngươi. Ta chỉ ăn loài người từng ngụm nhỏ, đủ thời gian cho họ phục hồi lại. Reph khác không được lịch thiệp đến vậy đâu. Và nghe này,
hắn kéo tay áo xuống,
ngươi sẽ không muốn thấy ta phát bán cuồng khi ở gần ngươi.
Tôi nhìn hắn. Hắn vẫn đứng, mặc cho tôi dò xét.
Mắt của ông.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, vừa mê hoặc vừa nhờm tởm.
Chính vì thế nó mới đổi màu.

Hắn không chối. Mắt hắn lúc này không màu vàng nữa, mà chuyển sang màu đỏ thẫm sáng dìu dịu. Màu huyền quang của tôi.
Ta không có ý xúc phạm,
hắn nói,
nhưng sự tình phải như vậy.

Vì sao? Vì ông nói vậy hả?
Không đáp lại, hắn đi tiếp. Tôi theo sau. Tôi muốn ói vì thấy hắn lại có thể ăn mình.
Đi được vài phút, Hộ vương dừng lại. Một màn sương mỏng ánh lam lơ lửng xung quanh. Tôi bẻ cổ áo.
Ngươi cảm thấy chứ?
Hộ vương hỏi.
Rất lạnh. Ngươi có bao giờ nghĩ tại sao ở đây đầu xuân lại có sương giá không?

Đây là nước Anh. Lúc nào cũng lạnh.

Không lạnh đến thế này. Sờ thử xem.
Hắn nắm tay tôi, lột một bên găng. Những ngón tay tôi bỏng lên trong luồng khí giá buốt.
Gần đây có một điểm lạnh.

Tôi cầm lại găng.
Điểm lạnh à?

Phải. Điểm lạnh hình thành ở những nơi có vong nào đó đã sống một thời gian dài, tạo ra cửa thông giữa thanh khí và nhục giới. Ngươi đã bao giờ để ý thấy trời lạnh hẳn khi vong hồn đến gần chưa?

Có vẻ vậy.
Quả các vong lúc nào cũng làm tôi gai người, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ nhiều đến chuyện đó.

Bản chất vong không phải để sống giữa hai thế giới. Chúng phải hấp thụ năng lượng nhiệt mới có thể duy trì tồn tại. Xung quanh Sheol I đầy những điểm lạnh – mức hoạt động thanh khí ở đây cao hơn trong duệ thành rất nhiều. Chính vì thế mà loài Emite bị hút về đây, chứ không phải về đám dân cư vô minh ở London.
Hộ vương phác tay chỉ bãi đất cứng trước mặt.
Ngươi thử nghĩ xem làm thế nào tìm được tâm điểm lạnh?

Phần lớn thấu thị đều nhìn thấy vong,
tôi nói.
Họ có con mắt thứ ba.

Nhưng ngươi thì không.


Tôi thì không.

Có nhiều cách giúp người vô nhãn. Ngươi đã nghe tới khoa chiêm trượng bao giờ chưa?

Tôi nghe nói thuật đó vô dụng,
tôi đáp. Jax đã bảo tôi vậy, rất nhiều lần.
Chiêm trượng nói họ đi đâu cũng tìm được đường về. Họ nói nếu bị lạc chỉ cần gieo numen, các vong sẽ xoay nó về hướng cần tìm. Nhưng không phải.


Đúng là không phải, nhưng không vì thế mà ‘vô dụng’. Không có loại thấu thị nào là vô dụng.
Má tôi nóng bừng. Tôi không thật tin chiêm trượng là vô dụng, nhưng Jax trước giờ vẫn dạy tôi như thế. Không có ai làm việc với Jaxon Hall mà lại tránh khỏi tiêm nhiễm ý kiến ông về những vấn đề loại này.
Vậy nó hữu dụng ở chỗ nào?
tôi hỏi. Hộ vương nhìn tôi.
Ông đến đây là để dạy tôi cơ mà. Vậy thì dạy đi.


Được thôi. Nếu ngươi muốn học.
Hộ vương rảo bước vòng quanh.
Phần lớn chiêm trượng tưởng khi gieo numen, nó sẽ chỉ về nhà, hay về kho báu chôn giấu – về bất kỳ thứ gì họ mong muốn tìm được. Rốt cuộc nó khiến họ hóa điên. Vì thứ mà numen chỉ tới không phải là vàng, mà là tâm của điểm lạnh gần đó nhất. Có những khi họ đi bộ hàng dặm vẫn không tìm được thứ mình muốn thấy. Nhưng vẫn thấy một thứ khác: thấy cửa vô hình. Có điều họ không biết cách mở cửa đó.
Hắn ngừng lời. Tôi đang run. Không khí vừa lạnh vừa loãng. Tôi hít sâu hơn, mạnh hơn.
Kẻ sống rất khó chịu đựng điểm lạnh,
hắn nói.
Cầm lấy.
Hắn đưa tôi cái bi đông nắp vặn. Tôi nhìn xuống.

Chỉ là nước thôi, Paige.
Tôi uống. Tôi khát quá chẳng còn muốn từ chối. Hắn lấy lại bi đông cất đi. Nước làm đầu tôi tỉnh táo đôi chút. Mặt đất ngay cạnh chân chúng tôi đóng băng cứng, cứ như đang giữa mùa đông. Tôi nghiến hai hàm răng va lập cập. Con vong ở điểm lạnh này đang lững lờ gần đó. Thấy nó không lại gần, Hộ vương ngồi quỳ gần mép băng, lấy dao kề vào tay mình. Tôi bước tới.
Ông làm gì thế?


Mở cửa.
Hắn cắt vào cổ tay. Ba giọt huyền tương nhỏ xuống mặt băng. Điểm lạnh vỡ ra chính giữa, không khí chuyển màu trắng xóa. Những hình hài bâu tới quanh tôi. Nhiều giọng nói. Cô mộng mơ ơi. Tôi bịt tay lên tai, nhưng không xua nổi. Cô mộng mơ đừng vượt qua đây. Quay lại đi. Rồi tôi ngẩng nhìn, bóng tối lại phủ xuống như cũ.
Paige?


Chuyện gì xảy ra thế?
Đầu tôi bồng bềnh, đau nhức.
Ta vừa mở điểm lạnh.

Bằng máu của ông.


Phải.
Cổ tay hắn đã ngừng nhỏ máu. Sắc đỏ còn thấp thoáng trong mắt. Huyền quang tôi vẫn đang tiếp tục chữa thương.
Vậy là người ta có thể ‘mở’ điểm lạnh à?
tôi hỏi.
Ngươi không làm được. Ta thì được.


Vì điểm lạnh dẫn sang thanh khí.
Tôi ngừng lại.
Ông có qua đó vào âm Gian được không?

Được. Đấy chính là đường chúng ta đến đây. Hãy tưởng tượng có hai bức màn chắn giữa thanh khí và thế giới của ngươi – thế giới đang sống. Giữa hai bức màn là âm Gian, trạng thái trung chuyển giữa sống và chết. Khi tìm thấy điểm lạnh, chiêm trượng tìm thấy phương tiện di chuyển giữa hai bức màn. Phương tiện về tới nhà ta, lãnh địa các Rephaite.

Con người có tới đó được không?


Thử đi.
Tôi ngước nhìn hắn. Hắn gật đầu về phía điểm lạnh, tôi bước lên mặt băng. Không thấy gì.
Nhục chất không thể sống sót bên kia bức màn,
Hộ vương nói.
Thể xác ngươi không thể đi qua cổng.


Thế chiêm trượng thỉ sao?

Họ vẫn là xác thịt.

Vậy ông mở nó ra để làm gì?

Mặt trời đã lặn hẳn.
Vì đã đến lúc,
hắn đáp,
cho ngươi đối mặt âm Gian. Ngươi không vào được đâu. Nhưng ngươi sẽ thấy.
Mồ hôi đọng thành giọt trên trán tôi. Tôi bước ra khỏi mặt băng. Tôi bắt đầu nhìn thấy các vong khắp quanh mình.
Đêm là thời khắc của vong hồn.
Hộ vương ngước nhìn trăng.
Hai bức màn đang vào độ mỏng nhất. Cứ coi điểm lạnh là những vết rách trên mặt vải.

Tôi nhìn điểm lạnh. Nó toát ra vẻ gì đó làm hồn tôi bị khua rộn.
Paige, đêm nay ngươi có hai nhiệm vụ.
hắn nói và xoay lại nhìn tôi.
Cả hai đều sẽ thử thách tâm thần sáng suốt của ngươi. Ngươi có tin lời ta nói, rằng như vậy sẽ giúp ngươi rất nhiều không?

Không tin lắm,
tôi nói,
nhưng cứ nhào vô thôi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.