Chương 22: Kẻ ba lần ngu
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 4185 chữ
- 2020-05-09 03:09:44
Số từ: 4180
Nguồn: thuquantruyen.com
Thời gian trở thành một chuỗi khoảnh khắc thay nhau, xen giữa là những đốm đen đặc. Thỉnh thoảng có ánh sáng. Thỉnh thoảng có tiếng nói. Có một lúc tôi cảm thấy mình trong xe, cảm thấy rung lắc nhè nhẹ. Tôi nhận ra có người cắt áo trên người mình. Tôi định đẩy các bàn tay thóc mách, nhưng cơ thể kháng cự lại. Tôi nhận ra màn sương đặc do thuốc mê. Tiếp sau đó tôi thấy mình nằm gọn trên giường Hộ vương, xoay nghiêng về bên trái. Tóc ướt. Khắp người chỗ nào cũng như vỡ vụn.
Paige?
Tiếng nói như từ dưới nước vọng lên. Tôi phát ra tiếng kêu yếu ớt, nửa khóc, nửa gầm gừ. Ngực như bốc cháy. Tay cũng thế. Nick. Tôi mù loà quờ quạng.
Michael, nhanh.
Một bàn tay siết tay tôi.
Cố lên, Paige.
Chắc rồi tôi lại ngất. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình như cái chăn: nặng, nhồi bông, không hình thù. Gần như cả cánh tay phải không có cảm giác. Thở cũng đau, nhưng tôi mở miệng được. Ngực phập phồng.
Tôi chống khuỷu tay, nhích về phía trái, lấy lưỡi kiểm điểm răng. Tất cả còn nguyên, vẫn ngay hàng thẳng lối. Hộ vương ngồi ghế bành, nhìn máy quay đĩa. Tôi muốn đập nát cái máy. Giọng hát ấy không có quyền hớn hở thế kia. Thấy tôi cử động, Hộ vương đứng dậy.
Paige.
Nhìn thấy hắn tim tôi đập thình thình. Tôi đẩy người tựa vào ván đầu giường, nhớ lại đôi mắt ma quỷ trong bóng tối.
Ông giết anh ấy rồi à?
Tôi lau mồ hôi bám môi trên.
Ông giết – giết tiên tri đó rồi à?
Không. Anh ta vẫn sống.
Chậm rãi, vừa quan sát mặt tôi, hắn vừa đỡ tôi ngồi dậy. Cử chỉ làm động kim truyền ven cắm trên tay.
Tôi không nhìn rõ.
Giọng tôi khào khào, nhưng ít nhất cũng nói được.
Cô bị tụ máu hốc mắt.
Gì cơ?
Tím mắt.
Tôi sờ chỗ da mềm trên gò má. Jax quả không nương tay. Toàn bộ phần bên phải mặt tôi sưng tướng.
Thế là,
tôi nói,
chúng ta đã trở lại.
Cô đã tìm cách chạy trốn.
Tất nhiên tôi đã tìm cách chạy trốn.
Tôi không kìm nổi giọng mình cho khỏi cay đắng.
Thế ông nghĩ tôi thích được chết ở đây và ám Nashira cho đến thiên thu vĩnh cửu à?
Hộ vương chỉ nhìn tôi. Cục nghẹn dâng lên trong cổ.
Sao ông không cho tôi về nhà?
Mắt hắn có ánh xanh dịu đang nhạt dần. Chắc hắn đã ăn Eliza.
Có nhiều lý do,
hắn nói.
Lý do lý trấu.
Một hồi lâu hắn không đáp. Khi mở miệng, hắn cũng chẳng nói vì sao lại lôi tôi trở về cái thành phố thối rình này.
Cô đã thu thập được một bộ sưu tập thương tích khá ấn tượng.
Hắn xếp gối cho tôi tựa.
Jaxon Hall hoá ra tàn nhẫn hơn nhiều chúng ta dự đoán.
Kể xem.
Mắt tụ máu, hai xương sườn gãy, môi toạc, tai rách, người bầm tím, tay phải rách, đạn xuyên sườn. Ta không tin nổi cô vẫn còn chạy được lên cầu sau những thương tích trên cầu.
Andrenalin.
Tôi chăm chú nhìn mặt hắn.
Ông có bị thương không?
Sơ sơ.
Vậy là chỉ tôi bị biến thành bao cát.
Cô đã đụng độ một nhóm thấu thị đặc biệt hùng mạnh mà vẫn sống sót, Paige ạ. Không việc gì phải xấu hổ vì là kẻ mạnh.
Nhưng tôi xấu hổ lắm. Tôi đã bị Eliza đốn hạ, bị Nick bắn trúng, bị Jax giã nhừ tử. Như thế thì có gì mạnh. Hộ vương đưa cốc nước ghé môi tôi. Tôi lưỡng lự rồi cũng nhấp.
Nashira có biết tôi định bỏ trốn không?
À có chứ.
Bà ta sẽ làm gì tôi?
Áo đỏ của cô đã bị thu hồi.
Hắn đặt cốc lên bàn đầu giường.
Bây giờ cô đã thành áo vàng.
Màu áo kẻ hèn nhát. Tôi cố bật tiếng cười gắt, nhưng chỉ tổ làm mạng sườn đau nhức.
Tôi cóc cần biết mụ nhét tôi vào áo màu gì. Mụ vẫn cứ muốn giết tôi, đỏ hay không đỏ cũng thế.
Vai tôi run lên.
Đưa thẳng tôi đến chỗ mụ đi. Làm cho xong đi.
Cô đang rất mệt và lại bị thương, Paige ạ. Nếu khoẻ có lẽ cô không nhìn nhận tình thế bi đát như vậy đâu.
Khi nào tôi mới khoẻ?
Đến mai là cô có thể dậy khỏi giường được, nếu cô muốn.
Tôi cau mày, nhưng lại thôi khi các múi cơ mặt phản đối.
Đến mai á?
Ta đã yêu cầu tài xế lấy scimorphine và thuốc chống viêm từ cơ sở SciSORS trước khi ta rời London. Chỉ trong vòng hai ngày cô sẽ hoàn toàn bình phục.
Scimorphine. Cái món thuốc giá trên trời.
Ông có thấy cha tôi ở SciSORS không?
Ta không tự mình vào đó. Ở Chấp chính viện chỉ có vài chính trị gia biết chúng ta thôi.
Hắn chuyển qua xem xét dây truyền ven trên tay tôi. Những ngón tay, vẫn không quên bọc da, kiểm tra xem băng dính có dán chắc.
Sao ông phải đi ba thứ găng đó?
Cơn giận bùng lên trong tôi.
Loài người quá bẩn thỉu không đáng sờ vào à?
Đấy là luật của bà ta.
Má tôi hồng lên sau các vết thâm. Dù tôi không ưa hắn cỡ nào thì hẳn hắn cũng đã mất nhiều giờ vá víu tôi lại.
Những người khác thì sao?
1 và 12 lành lặn. Situla rơi vào thực vật, nhưng cũng đã hồi phục.
Hắn ngừng.
30 chết.
Chết à? Tại sao?
Chết đuối. Chúng ta tìm thấy cô ta trong đài nước.
Cái tin ngấm vào trong, làm tôi ớn lạnh. Tôi không ưa gì Amelia, nhưng cô ta cũng không đáng chết. Không biết đấy là sản phẩm của người nào trong băng.
Còn Carter?
Bà ta trốn thoát. Có xe đón từ cầu trước khi chúng ta kịp bắt giữ.
Ít ra Carter cũng thoát được. Dù quyền năng của bà ta là gì thì tôi cũng không muốn rơi vào tay Nashira.
Còn Bảy Ấn?
Trốn thoát hết. Ta chưa bao giờ thấy Nashira thịnh nộ đến như thế.
Tâm trạng tôi nhẹ bỗng đi. Cả băng đều ổn cả. Họ biết rõ I-4 lắm, biết từng ngóc ngách bí mật của nó, hẳn biến mất cả loạt là điều dễ không, có Nadine và Zeke bị thương cũng không sao. Trong phân khu từng thấu thị đều ở dưới trướng Jax. Chắc hai anh em đã được các chú liên lạc đưa đi. Tôi lại nhìn Hộ vương.
Ông đã cứu tôi.
Mắt hắn thoáng lướt qua mặt tôi.
Phải.
Nếu ông dám đụng một ngón tay đến tiên tri...
Ta không làm gì anh ta. Ta để anh ta đi.
Tại sao?
Vì ta biết anh ta là bạn cô.
Hắn ngồi lên mép giường.
Ta biết, Paige ạ. Ta biết cô là Ấn còn thiếu. Chỉ có đứa ngốc mới không đoán nổi.
Tôi không rời mắt.
Ông có định nói với Nashira không?
Hắn nhìn tôi một hồi lâu thật là lâu. Đấy là những giây dài nhất cuộc đời tôi.
Không,
hắn nói,
nhưng bà ta cũng không ngốc. Bà ta đã ngờ cô là ai từ lâu rồi. Bà ta sẽ biết thôi.
Bụng tôi quặn lại vì lo lắng. Hộ vương đứng dậy, đi về phía lò sưởi.
Có một rắc rối đã xảy ra.
Hắn nhìn sâu vào lửa.
Cô và ta đã cứu lẫn nhau khỏi cái chết cấp một. Chúng ta chịu ơn lẫn nhau, món nợ mạng ràng buộc chúng ta. Món nợ như thế mang theo rất nhiều hậu quả.
Nợ mạng à?
Tôi hồi tưởng lại, cố gắng vượt qua chất morphine còn lại.
Tôi đã cứu mạng ông khi nào chứ?
Ba lần. Cô rửa vết thương cho ta, giúp ta có thêm thời gian đến nơi chữa trị vào đêm đầu tiên. Cô cho ta máu, ngăn ta khỏi phát bán cuồng. Và rồi khi Nashira cho triệu cô đến bàn tiệc, cô đã bảo vệ ta. Nếu cô nói ra sự thực lúc ấy, ta đã phải chịu án tử hình. Ta đã phạm rất nhiều tội nhục, mà hình phạt là cái chết.
Tôi không biết tội nhục là cái gì, và cũng không hỏi.
Và ông vừa cứu mạng tôi.
Ta đã cứu mạng cô vài lần rồi.
Lần nào?
Ta nghĩ tốt hơn là không tiết lộ thông tin đó. Nhưng cứ tin ta: cô nợ ta mạng sống hơn ba lần rất nhiều. Thế nghĩa là cô và ta không còn chỉ là gia chủ và học trò, hay ông chủ và nô lệ nữa.
Tôi thấy mình đang lắc đầu.
Sao cơ?
Hắn tì một tay trên bệ lò sưởi, nhìn chăm chăm vào trong lửa.
Thanh khí đã để dấu ấn trên cả hai ta. Nó đã ghi nhận xu hướng bảo vệ nhau của chúng ta, và giờ chúng ta đã trúng lời nguyền phải bảo vệ nhau vĩnh viễn. Chúng ta bị ràng buộc bởi một sợi dây vàng.
Tôi muốn phá lên cười khi nghe giọng điệu nghiêm trọng của hắn, nhưng có cảm giác không phải hắn đùa. Reph không biết nói đùa.
Dây vàng cơ đấy.
Phải.
Có liên quan gì đến dây bạc không?
Tất nhiên. Ta quên bẵng mất. Ta nghĩ chắc là có liên hệ gì đó, phải – nhưng dây bạc là việc cá nhân, của riêng từng cá nhân. Dây vàng thì hình thành giữa hai hồn độc lập.
Nó là thứ quái gì chứ?
Chính ta cũng không biết rõ.
Hắn đổ một lọ đựng nước đen vào ly.
Theo những gì ta hiểu, dây vàng như là một thứ giác quan thứ bảy, hình thành khi có hai hồn cứu lẫn nhau thoát khỏi cái chết cấp một.
Hắn nâng ly lên uống.
Bây giờ cô và ta sẽ luôn luôn biết về nhau. Cô có đi đâu khắp thế giới, ta cũng sẽ có cách tìm đến cô. Qua thanh khí.
Hắn ngừng lại.
Mãi mãi.
Chỉ mất vài giây tôi đã hiểu ý nghĩa những lời hắn nói.
Không,
tôi nói.
Không, không thể... không thể có chuyện đó.
Thấy hắn thản nhiên nhấp dền tía, tôi cao giọng.
Chứng tỏ xem. Chứng tỏ cái ‘dây vàng’ này có tồn tại xem.
Nếu cô đòi.
Hộ vương đặt ly xuống bệ lò sưởi.
Chúng ta cứ thử dành một phút tưởng tượng rằng ta lại đang ở London. Đang là đêm, chúng ta đang ở trên cầu. Nhưng lần này ta là kẻ vừa bị bắn. Ta sẽ gọi cô cầu cứu.
Tôi đợi.
Thật là...
tôi lên tiếng, nhưng lại dừng vì cảm thấy điều gì đó. Có tiếng rung nhè nhẹ truyền trong xương tôi, những rung động cực kỳ tinh tế. Nó làm khắp người tôi nổi da gà. Hai từ đột nhiên hiện lên trong đầu: cầu, cứu với.
Cầu, cứu với,
tôi thì thào nhắc lại.
Không.
Thật quá sức chịu đựng. Tôi quay lại nhìn ngọn lửa. Giờ thì hắn đã có sợi dây chuông tinh thần riêng để triệu tập tôi. Một phút sau, cơn sốc chuyển qua giận dữ. Tôi chỉ muốn đập nát hết mấy cái lọ, hay đấm thẳng vào mặt hắn – gì cũng được miễn không phải kết nối với hắn như thế này. Nếu hắn có thể dò ra tôi qua thanh khí, tôi sẽ không đời nào rũ hắn đi được. Mà đấy là lỗi của tôi. Lỗi của tôi vì đã cứu hắn.
Ta chưa biết điều này có thể tác động ra sao lên cả hai chúng ta,
Hộ vương nói.
Có thể cô sẽ sử dụng được quyền năng của ta.
Tôi thèm vào quyền năng của ông. Vứt nó đi. Phá nó đi.
Lời nói không đủ để phá vỡ mối dây buộc thanh khí.
Ông biết cách dùng nó gọi tôi mà.
Giọng tôi run lên.
Ông phải biết cách phá chứ.
Sợi dây vàng là một điều bí ẩn, Paige ạ. Ta không biết.
Ông cố tình làm chuyện này.
Tôi bứt ra xa hắn, thấy kinh tởm.
Ông cứu mạng tôi để làm ra thứ dây dợ này. Phải không?
Làm sao ta có thể thiết kế ra mưu toan đó, nếu ta còn không biết liệu cô có bao giờ nghĩ tới chuyện cứu mạng ta trả lại không? Cô khinh ghét các Rephaite. Cô tìm cách cứu ta để làm gì?
Câu hỏi rất đúng.
Ông khó có thể trách tôi đã sợ hãi hoang tưởng được,
tôi nói. Tôi ngồi sụp xuống, tay đỡ lấy đầu. Hắn lại tới ngồi bên cạnh. Lần này hắn khôn ngoan không động vào tôi.
Paige,
hắn nói,
cô không sợ ta. Ta biết là cô ghét ta, nhưng cô không sợ ta. Nhưng cô lại sợ sợi dây.
Ông là Rephaite.
Và cô phán xét ta vì cớ đó. Vì ta là vị hôn phu của Nashira.
Mụ ta khát máu và tàn ác. Ông vẫn chọn mụ ta.
Ta chọn ư?
Ít ra ông cũng bằng lòng.
Nhà Sargas tự chọn phối ngẫu cho mình. Số còn lại chúng ta không có cái may mắn đó.
Giọng hắn hạ xuống thành tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Nếu cô muốn biết, ta căm ghét bà ta. Mỗi hơi thở của bà ta đều khiến ta kinh tởm.
Tôi nhìn hắn, phán đoán vẻ mặt. Trán hắn sa sầm như hối tiếc. Hắn bắt gặp tôi nhìn, sửa nét mặt.
Tôi hiểu rồi,
tôi nói.
Cô không hiểu. Cô chưa bao giờ hiểu gì hết.
Hắn quay mặt đi. Tôi đợi. Không thấy hắn cử động, tôi phá vỡ im lặng.
Tôi muốn hiểu.
Ta không biết ta có thể tin cô được không.
Ánh sáng phai khỏi mắt hắn.
Ta nghĩ cô là loại người đáng tin cậy. Rõ ràng cô rất trung thành với những người được cô dành tình cảm sâu nặng. Sẽ thật đáng tiếc nếu ta phải kết dây vàng với một kẻ ta không thể tin được, và cũng không tin cậy ta.
Nghĩa là hắn muốn tin tôi. Và yêu cầu tôi tin hắn. Một cuộc trao đổi. Hưu chiến. Giờ tôi có thể đòi hắn mọi thứ, bất kỳ thứ gì, và hắn sẽ làm theo.
Hãy cho tôi vào mộng trường ông,
tôi nói. Phải ghi nhận, hắn không tỏ ra ngạc nhiên.
Cô muốn thấy mộng trường tôi?
Không chỉ thấy. Mà là du hành vào đó. Nếu biết có gì trong tâm não ông, có thể tôi sẽ tin nổi ông. Tôi sẽ hiểu ông.
Và quả thật tôi muốn thấy bên trong mộng trường Rephaite. Chắc phải có thứ đáng xem sau từng ấy lớp phòng vệ.
Như vậy là đòi hỏi ta cũng phải tin cậy tương xứng. Ta phải tin cô sẽ không phá hoại tâm thần ta.
Chính thế.
Hắn có vẻ nghĩ ngợi một lúc.
Được thôi,
hắn kết luận.
Thật sao?
Thật chứ sao, nếu cô đã thấy khoẻ.
Hắn quay lại nhìn tôi.
Morphine có ảnh hưởng tới công năng cô không?
Không.
Tôi chuyển tư thế ngồi.
Tôi có thể làm ông đau.
Ta sẽ chống chọi được.
Tôi từng giết người bằng cách mộng hành rồi.
Ta biết.
Vậy làm sao ông biết tôi sẽ không giết ông?
Ta không biết. Ta chỉ liều thôi.
Tôi cố gắng giữ nét mặt không cảm xúc. Đây là cơ hội phá vỡ hắn, nghiến nát mộng trường hắn như nghiến con ruồi trên tường.
Thế nhưng tôi lại tò mò, còn hơn cả tò mò. Tôi chưa bao giờ thực sự được nhìn mộng trường kẻ khác, chỉ thoáng nhìn thấy trong thanh khí thôi. Nhưng khu vườn muôn vàn sắc màu trong con bướm – tôi muốn nếm trải điều này lần nữa. Tôi muốn đắm mình trong đó. Và Hộ vương thì đang mời tôi vào tâm não mình. Sẽ thật tuyệt cú mèo nếu được thấy một mộng trường đã trải qua vài ngàn năm xây đắp. Và sau câu thú nhận đột ngột về Nashira, tôi muốn biết nhiều hơn về quá khứ của hắn. Tôi muốn biết Arcturus Mesarthim bên trong là kẻ như thế nào.
Được,
tôi nói.
Hắn ngồi xuống bên tôi. Huyền quang hắn chạm vào tôi, làm giác quan thứ sáu của tôi rung chuyển. Tôi nhìn mắt hắn. Màu vàng. Nhìn gần như vậy, tôi thấy mắt hắn không hề có khuyết. Không thể nào hắn lại vô nhãn chứ.
Cô có thể ở bao lâu?
hắn hỏi. Câu hỏi làm tôi bất ngờ.
Không lâu lắm,
tôi đáp.
Trừ phi ông có sẵn bóng thở tự động ở đây.
Hắn nhíu mày.
Nó cũng giống mặt nạ dưỡng khí ấy. Giúp hô hấp nhân tạo khi cơ thể tôi ngưng thở.
Ta hiểu. Vậy là nếu có dụng cụ này, cô có thể ‘dạt’ lâu hơn thường lệ phải không?
Về lý thuyết. Tôi chưa bao giờ thử trong mộng trường cả. Chỉ trong thanh khí thôi.
Sao họ lại bắt cô làm thế?
Cả hai chúng tôi đều hiểu họ là ai. Bản năng xui tôi đừng nói gì hết, nhưng hắn đã biết tôi làm việc cho Jaxon Hall.
Vì ở nghiệp đoàn là như vậy,
tôi đáp.
Nghiệt chủ trông đợi đền đáp đổi lấy việc được họ bảo vệ.
Huyền quang hắn đang biến đổi.
Ta hiểu.
Hắn đang hạ các lớp phòng ngự cho tôi, mở toang các cổng.
Ta sẵn sàng rồi.
Tôi xếp gối tựa vào đó. Rồi tôi nhắm mắt, hít thật mạnh và đi vào mộng trường mình.
Cánh đồng anh túc là một bức tranh nhoà nhạt. Mọi thứ như đều tan chảy, mờ đi do chất morphine trong máu. Tôi băng qua đồng hoa, hướng tới thanh khí. Đến ranh giới ngoài cùng tôi đẩy cả hai tay qua, nhìn ảo ảnh về thân thể mình tan biến trước mắt. Trong mộng trường, người ta chỉ trông giống mình bên ngoài nếu tâm não cũng nhìn nhận mình như vậy. Ngay khi ra ngoài, tôi đã mang hình hài cõi hồn. Ở thể lỏng không hình dạng. Một đốm sáng không có mặt. Tôi từng thấy mộng trường Hộ vương từ phía ngoài, đến lúc nó vẫn khiến tôi lạnh gáy. Trông nó như một khối cẩm thạch đen, rất khó nhận thấy giữa thanh khí đen ngòm tĩnh lặng. Khi tôi đến gần, bề mặt nó rùng mình nhè nhẹ. Hắn đang hạ dần bao nhiêu tầng phòng vệ đã tích luỹ qua nhiều thế kỷ. Tôi lướt qua các lớp tường vào vùng u minh trong đầu hắn. Tôi đã tới được đây trong mấy ngày huấn luyện, nhưng chỉ trong từng đợt vội. Lúc này tôi có thể đi xa hơn. Tôi tiến tới trong bóng tối nhạt dần, đi về trung tâm tâm não hắn. Tro bay dạt qua mặt. Trên đường qua lãnh địa không quen thuộc, làn da giả của tôi nổi gai ốc. Trong tâm não Hộ vương chỉ thấy im lặng tuyệt đối. Thông thường các vòng ngoài rất đông đúc ảo ảnh, những sợ hãi hay tiếc nuối của người chủ hiện thành ảo giác, nhưng ở đây chẳng có gì. Chỉ lặng yên.
Hộ vương đang chờ tôi trong vùng ánh nắng, nếu có thể gọi nơi này như vậy – vùng ánh trăng thì hợp hơn. Cả người hắn đầy sẹo, da trắng bợt không màu. Hắn hình dung về chính mình như vậy. Tôi tự hỏi trông mình thì ra sao. Bây giờ tôi đã vào mộng trường hắn, chơi theo luật của hắn. Tôi thấy tay mình vẫn nguyên như trước, dù hơi sáng ửng. Hình hài cõi mộng mới cho tôi. Nhưng liệu hắn có thấy mặt thật của tôi không? Tôi có thể hiện ra trong bất kỳ dáng vẻ nào: quy luỵ, điên rồ, ngây ngô, tàn độc... Tôi chẳng biết hắn nghĩ gì về tôi, và sẽ chẳng bao giờ tìm hiểu được. Trong mộng trường không có gương. Tôi sẽ không bao giờ thấy cô Paige hắn đã tạo ra. Chân tôi giẫm lên vạt cát trống trơn. Tôi không biết mình đã chờ đợi sẽ thấy gì, nhưng không phải thứ này. Hộ vương nghiêng đầu.
Chào mừng đến mộng trường của ta. Xin lỗi không được trang hoàng đẹp đẽ,
hắn nói, bước đi không nhằm hướng nào rõ rệt.
Ta chẳng mấy khi có khách.
Chẳng có gì cả.
Hơi thở tôi bốc hơi trong giá rét.
Chẳng có một thứ gì hết.
Đấy hoàn toàn không phải phóng đại.
Mộng trường là nơi người ta thấy an toàn nhất,
Hộ vương nói.
Có lẽ ta thấy an toàn nhất khi không nghĩ về thứ gì cả.
Nhưng cả trong các vùng tối hơn cũng chẳng có gì.
Hắn không đáp. Tôi bước sâu thêm vào sương mù.
Chẳng có gì cho tôi thấy cả. Vậy tôi buộc phải đoán là bên trong ông chẳng có gì hết. Chẳng có tư duy hay lương tâm. Chẳng có nỗi sợ.
Tôi quay lại nhìn hắn.
Có phải Rephaite nào cũng có mộng trường trống trơn không?
Ta không phải mộng hành, Paige ạ. Ta chỉ có thể đoán được những mộng trường khác trông thế nào thôi.
Thế ông là gì?
Ta có thể khiến người ta mơ lại ký ức của mình. Ta có thể đan dệt chúng với nhau tạo ra ảo giác. Ta nhìn thấy thanh khí qua lăng kính mộng trường, và qua cỏ tạo mơ.
Mộng toán.
Tôi không rời nổi mắt khỏi hắn.
Ông là kẻ ban phát giấc mơ.
Jax vẫn luôn nói chắc chắn phải có loại này. Mộng toán. Ông đã phân loại họ từ mấy năm trước, rất lâu sau khi viết Luận ưu tính, nhưng chưa bao giờ tìm được một mẫu để chứng minh cho giả thiết: một loại thấu thị có thể chu du khắp mộng trường, nhặt ra các ký ức rồi kết lại thành thứ mà vô minh vẫn gọi là giấc mơ.
Vậy chính ông đã khiến tôi nằm mơ lâu nay.
Tôi hít mạnh.
Tôi đã nếm trải lại các ký ức từ ngày đến đây. Việc tôi trở thành mộng hành, việc Jaxon tìm thấy tôi. Chính là ông. Ông khiến tôi mơ thấy chúng. Chính vì thế mà ông biết, phải không?
Hắn không tránh mắt tôi.
Là do viên thuốc thứ ba,
hắn nói.
Trong có chiết xuất cây xôn, nó làm cô mơ thấy các ký ức. Cũng là thứ cây giúp ta chạm tới thanh khí. Numen của ta, chảy trong huyết quản cô. Sau vài viên thuốc là ta có thể tiếp cận ký ức cô tuỳ ý.
Ông đánh thuốc tôi,
tôi khó lắm mới thốt nên lời,
để chui vào trong đầu tôi.
Phải. Cũng như cô theo dõi các mộng trường cho Jaxon Hall.
Cái đó khác chứ. Tôi không ngồi bên bếp lửa mà xem ký ức như là... như là ngồi xem phim.
Tôi chầm chậm bước xa khỏi hắn.
Những ký ức đó là của tôi. Là thứ riêng tư. Ông thậm chí còn thấy... chắc ông đã thấy hết cả rồi! Thấy cả tôi nghĩ gì về... về...
Nick. Cô yêu anh ta.
Im đi. Im mẹ cái mồm ông lại đi.
Hắn im.
Hình hài cõi mộng của tôi đang tan rã. Còn chưa kịp tự mình thoát ra, tôi đã bị đẩy khỏi mộng trường hắn như chiếc lá cuốn trong gió mạnh. Khi thức dậy trong cơ thể chính mình, tôi đẩy cả hai bàn tay vào ngực hắn, xô hắn ra.
Tránh xa tôi ra.
Đầu tôi đập thình thịch. Tôi không còn sức nhìn hắn nổi, càng không thể ở gần hắn. Khi tôi cố đứng dậy, dây truyền níu tay tôi lại.
Ta xin lỗi,
hắn nói. Cơn giận bốc lên phừng phừng trên má. Tôi vừa chịu tin hắn một phân, chưa đến một phân, mà hắn đã lấy tất cả những gì tôi có. Hắn đã lấy bảy năm ký ức của tôi. Lấy cả Finn. Lấy cả Nick. Hắn đứng đó một phút. Có lẽ còn đợi tôi nói gì thêm. Tôi muốn quát vào mặt hắn đến khản giọng, nhưng không làm nổi. Tôi chỉ muốn hắn đi đi cho. Không thấy tôi cử động, hắn kéo tấm màn nặng khép quanh giường, nhốt tôi trong cái chuồng nhỏ u tối.