Chương 23: Kẻ mê cổ vật
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 5629 chữ
- 2020-05-09 03:09:44
Số từ: 5624
Nguồn: thuquantruyen.com
Tôi không ngủ nhiều giờ liền. Tôi nghe tiếng hắn bên bàn, viết cật lực, chỉ cách tôi lớp màn. Mắt mũi tôi đều đau rát, cổ khản đặc. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi chỉ muốn mọi thứ biến đi hết cả. Tôi chỉ muốn mọi thứ trở lại bình thường, trở lại như khi còn bé, trước khi tôi bị thanh khí xé toang. Tôi nhìn lên trần màn. Dù đôi lúc tôi mong muốn được như thế bao nhiêu, cũng chẳng có gì bình thường cả. Chưa bao giờ có.
Bình thường
và
tự nhiên
là những dối trá lớn nhất chúng ta từng tạo ra. Chúng ta, những kẻ loài người tâm não bé mọn. Và cũng có thể làm kẻ bình thường chẳng hợp với tôi.
Chỉ đến lúc hắn bật máy quay đĩa tôi mới bắt đầu gà gật. Tôi vào mộng trường hắn không lâu, nhưng lại đi mà không được trợ sinh. Tôi dạt vào giấc ngủ chập chờn. Tiếng hát lạo xạo hòa lẫn vào nhau. Chắc tôi đã ngủ một lúc lâu. Khi tôi tỉnh, dây truyền đã rời khỏi tay. Thay vào đó là miếng băng nhỏ. ~~
Chuông ngày kêu. Sheol I ngủ suốt ban ngày, nhưng có vẻ tôi sẽ chẳng ngủ được. Chẳng còn cách nào ngoài trở dậy, đối mặt với hắn. Tôi ghét hắn ghê người. Tôi muốn đập nát cái gương, muốn cảm thấy thủy tinh vỡ vụn dưới nắm tay. Lẽ ra tôi không bao giờ được uống mấy viên thuốc đó. Có thể đúng là việc đó cũng giống như những gì tôi vẫn làm. Tôi cũng do thám kẻ khác – nhưng tôi đâu có tọc mạch vào quá khứ họ. Tôi chỉ thấy những gì họ tưởng tượng về bản thân, chứ không thấy con người thật của họ. Tôi chỉ thấy từng thoáng chốc từng mép rìa hay từng góc, ánh sáng lờ mờ của mộng trường ở xa. Không phải như hắn. Giờ thì hắn đã biết mọi thứ về tôi, mọi điều nhỏ nhặt tôi vẫn cố giấu kỹ. Hắn đã biết từ đầu tôi là một trong Bảy Ấn. Hắn đã biết ngay từ đêm đầu tiên.
Nhưng hắn không hề nói với Nashira. Cũng như chuyện con bướm và con hươu, hắn đã giấu mụ thân phận thật của tôi. Mụ có thể đoán tôi thuộc về nghiệp đoàn, nhưng không phải nhờ hắn mà mụ biết. Tôi vạch màn. Nắng vàng óng tỏa vào trong tháp, tô vàng các dụng cụ và sách vở. Gần cửa sổ, cậu vô minh Michael đang lúi húi bày bữa sáng trên cái bàn nhỏ. Cậu ta ngẩng lên mỉm cười.
Chào Michael.
Cậu gật đầu.
Hộ vương đâu?
Michael chỉ ra cửa.
Cậu nuốt phải lưỡi đấy à?
Cậu nhún vai. Tôi ngồi xuống. Cậu ta đẩy một đĩa bánh xèo qua bàn.
Tôi không đói,
tôi nói.
Tôi chẳng muốn ăn cho ông ta sạch tội đâu.
Michael thở dài, gập tay tôi quanh cái nĩa rồi cắm nó vào chồng bánh,
Được rồi, nhưng nếu tôi ọe ra hết là tại cậu đấy.
Michael nhăn mũi. Tôi rắc đường nâu lên bánh, chỉ để cậu vui lòng.
Michael vẫn theo dõi sát trong lúc dọn dẹp quanh phòng, xếp lại ga giường và màn. Mấy miếng bánh xèo xới lên cơn đói thắt ruột. Rốt cuộc tôi chén hết sạch chồng bánh, cả hai bánh sừng bò phết mứt dâu, một bát bỏng ngô, bốn lát bánh mì nướng nóng phết bơ, một đĩa trứng bác, quả táo đỏ thắm ruột trắng giòn, ba cốc cà phê và một bình nước cam bỏ đá lạnh. Mãi đến lúc tôi không ních thêm nổi nữa, Michael mới đưa tôi cái phong bì giấy gai gắn xi.
Tin ông ấy đi.
Lần đầu tiên trong lịch sử tôi nghe cậu ta mở miệng. Giọng cậu ta hầu như chỉ là tiếng thì thầm.
Cậu có tin ông ta không?
Cậu ta gật đầu, dọn bàn ăn rồi biến mất. Và dù đang giữa ban ngày, cậu ta vẫn để cửa không khóa. Tôi bóc xi trên phong bì, mở tờ giấy dày bên trong. Giấy viền vàng lượn sóng. Paige, lá thư viết: Ta xin lỗi đã làm cô phật lòng. Nhưng dù cô có căm ghét ta, hãy biết rằng ta chỉ tìm cách hiểu được cô. Cô chẳng thể trách ta vì cớ chính cô đã khước từ để cho người khác hiểu.
Xin lỗi mới hay ho chứ. Nhưng tôi vẫn đọc tiếp: Vẫn còn là ban ngày. Hãy đến Nhà Chung. Ở đó cô sẽ thấy những thứ ta không thể cấp cho cô được. Hãy đi nhanh. Nếu bị chặn đường, hãy nói với lính canh cô đến lấy một mẻ thạch thảo mới cho ta.
Đừng phán xét quá vội vàng, cô bé mộng mơ ạ. Tôi vò nát cái thư trong tay rồi ném vào lò sưởi. Viết thư này là Hộ vương đã phô phang niềm tin mới đặt vào tôi. Tôi hoàn toàn có thể mang thẳng đến tố Nashira. Mụ ta sẽ nhận ra chữ hắn là chắc. Nhưng tôi không muốn giúp Nashira tí gì hết. Tôi ghét Hộ vương đã giam tôi trong này, nhưng tôi cần vào Nhà Chung. Tôi lên tầng trên, mặc đồng phục mới: áo dài vàng, mỏ neo vàng trên gi lê. Màu vàng sáng như màu nắng, cách cả dặm cũng nhìn thấy. 40, kẻ hèn nhát. 40, kẻ bỏ chạy. Phần nào đó tôi lại thích. Thế nghĩa là tôi đã dám trái lệnh Nashira. Tôi chưa bao giờ muốn đỏ.
Tôi trở xuống phòng hắn – đi chậm, vừa đi vừa nghĩ. Tôi vẫn chưa biết mình có thật muốn tổ chức vượt ngục không, nhưng quả là tôi muốn bỏ đi. Tôi cần có đồ dự trữ cho đường về nhà. Thức ăn, nước. Vũ khí. Không phải hắn ta nói hoa đỏ có thể làm hại chúng à? Hộp thuốc hít đặt trên bàn, nắp bật ra. Ở trong là mẫu vật vài loại cây khác nhau: những cành lá nguyệt quế, tiêu huyền và sồi, quả mọng tầm gửi, thạch thảo lam và trắng, một gói lá khô đề SALVIA DIVINORUM. Cây xôn, numen của hắn. Ở dưới, một lọ gắn kín đựng bột mịn màu xanh đen giắt vào góc hộp. Nhãn đề PHONG QUỲ THẢO. Tôi bứt nắp bần, trong bay ra mùi hăng hắc. Phấn loài hoa đỏ. Mấy hạt bụi xinh xinh này có thể sẽ giúp tôi an toàn. Tôi đóng nắp, nhét cái lọ vào gi lê. Chắc bên ngoài vẫn có lính gác vào ban ngày, nhưng tôi có thể lẻn qua được. Tôi có cách mà. Và dù Nashira Sargas có xếp loại tôi thế nào thì tôi cũng không phải hạng áo vàng. Tôi là Mộng Mơ Mặt Tái.
Đã đến lúc cho mụ thấy. ~~ Tôi nói hàm hồ gì đó chuyện đi lấy thạch thảo cho gia chủ, và đi mà lên chất vấn ngài ấy nếu có gì thắc mắc. Gác ngày mới không mấy mặn mà sáng kiến đó, nó thiếu điều tống tôi ra cửa khi tra sổ biết gia chủ của tôi là ai. Nó thậm chí còn không hoạnh họe cái ba lô trên vai tôi. Chẳng ai muốn gây sự với Arcturus Mesarthim.
Thật lạ khi nhìn thành phố trong ánh sáng ban ngày. Tôi đoán được phố Broad chắc sẽ trống trơn – chẳng thấy các loại tiếng động và mùi thường lệ - nhưng vẫn còn việc phải làm trước khi đến Nhà Chung. Tôi bước qua các hành lang xóm Tổ Quạ. Nước nhỉ vào trong qua đủ loại vết nứt và đường ghép, do trận bão vừa đi qua. Tôi đến túp nhà cần tìm, kéo tấm rèm tơi tả sang bên. Julian đang ngủ, tay quàng quanh Liss cho chị ấm. Huyền quang của chị đang xuống thấp, như ngọn nến cuối sợi bấc.Tôi ngồi xổm bên cạnh, dốc hết đồ trong ba lô ra. Tôi nhét gói đồ ăn sáng vào khuỷu tay kia của Julian, để không tên gác nào đi qua nhìn thấy, rồi đắp mấy cái chăn trắng sạch lên cả hai. Tôi bỏ một hộp diêm vào rương. Chứng kiến cảnh sống rách rưởi ấy tôi càng tin việc mình đang làm là đúng. Họ cần nhiều hơn những gì tôi bòn mót được từ Tháp Sáng Lập. Họ cần những thứ có trong Nhà Chung. Sốc hồn là một quá trình chậm chạp. Phải chiến đấu chống lại nó bằng từng phân cơ thể mình. Chỉ kẻ mạnh mới sống sót qua nổi. Trừ một vài giây ý thức ngắn ngủi, Liss vẫn chưa tỉnh lại từ ngày bộ bài bị cháy. Nếu không hồi lại sớm, chị sẽ mất huyền quang và biến thành vô minh. Hy vọng duy nhất là phải cho chị hội ngộ một cỗ bài mới, mà kể cả vậy cũng chưa có gì đảm bảo chị sẽ thông được với nó. Tôi sẽ lục tung Nhà Chung tới khi tìm được bài cho chị.
Trên đường không thấy bóng lính gác nào, nhưng tôi biết chúng hẳn vẫn cắt người canh. Để đảm bảo an toàn, tôi bám một tòa nhà trèo lên, tìm đường đi qua các mái nhà, bám gờ tường cột áp mà lẻn qua thành phố. Tôi hết sức để ý chỗ đặt chân, nhưng tiến rất chậm: tay phải cứng như gỗ, những vết bầm tím phủ gần khắp người vẫn còn đau nhức. Nhà Chung hiện ra từ cách chỗ tôi đứng cả dặm. Hai tháp nhọn nhô lên qua màn sương. Tôi thả mình xuống con hẻm nhỏ khi đến gần, vì khoảng cách sang tường bên kia quá xa không nhảy được. Sau tường đó là ngôi phủ duy nhất chỉ riêng Rephaite được phép vào. Tôi đứng nhìn bức tường hồi lâu. Tới lúc này Hộ vương đã dấn quá sâu, không thể có chuyện phản bội tôi được. Vì lý do nào đó không rõ hắn đang giúp tôi - và vì Liss, tôi phải chấp nhận được hắn giúp đỡ. Hơn nữa nếu gặp rắc rối, tôi vẫn có thể phát thông điệp tới hắn qua sợi dây vàng. Nếu tìm ra cách. Nếu chịu đựng được. Tôi trèo lên, vung chân qua tường rồi tuột xuống mặt cỏ lâu chưa cắt.
Cũng như nhiều phủ khác, khu nhà này xây quanh một loạt sân hình chữ nhật nối tiếp nhau. Trên đường vào sân đầu tiên, tôi vạch thầm danh sách những món cần khi vượt qua Vô Chủ Địa. Vũ khí là vật cốt tử, để đối phó với thứ nấp trong rừng, nhưng có thuốc thang nữa sẽ là lợi thế. Nếu bước nhầm chỗ trên bãi mìn, tôi sẽ cần ga rô. Thuốc sát trùng nữa. Ý nghĩ thật kinh khủng, nhưng không thể làm ngơ coi như không có được. Adrenalin cũng rất quan trọng: nó không chỉ bơm năng lượng và trấn áp cơn đau, mà nếu tôi có phải rời cơ thể cũng sẽ giúp tôi sống lại. Có thêm phấn phong quỳ thảo nữa cũng tốt, cùng bất cứ chất gì tôi kiếm được: flux, thạch thảo, muối - có khi cả huyền tương cũng nên. Tôi đi qua vài tòa nhà, nhưng không cái nào tỏ ra đáng lục lọi. Nhiều phòng quá. Mãi tới lúc đi xa khỏi mấy sân giữa, đến tận bìa ngoài phủ, tôi mới nhận thấy một mục tiêu đáng quan tâm: một tòa nhà có cửa sổ lớn và cơ man chỗ có thể đặt chân. Thường xuân đỏ mọc trùm mặt tiền từng mảng lớn. Tôi đi vòng tìm xem có cửa sổ nào mở. Chẳng có. Sẽ phải đập cửa vào thôi. Mà không, vẫn có - một cánh cửa nhỏ chỉ hé bằng sợi tóc ngay tầng trệt. Tôi đu người lên một bức tường thấp, rồi bám theo ống thoát nước. Cửa sổ kẹt cứng, nhưng tôi dùng một tay bẩy ra. Tôi thả mình vào căn phòng nhỏ xíu bên trong, chắc là phòng để chổi, bụi đóng dày. Tôi đẩy hé cửa. Tôi đang đứng trong một hành lang đá. Vắng tanh. Cú đột nhập này thuận buồm xuôi gió ngoài sức tưởng tượng. Đang săm soi từng cửa tìm dấu hiệu cho biết đằng sau cái nào cất giấu gì, tôi chợt lạnh gáy. Giác quan thứ sáu run rẩy: hai huyền quang. Cả hai đang ở sau cánh cửa ngay bên tay phải tôi. Tôi đứng sững. "...biết gì hết! Xin ngài..."
Tiếng động nghèn nghẹt vẳng ra. Tôi áp tai vào cửa. "Huyết bá sẽ không nghe mi lạy lục đâu." Giọng đàn ông. "Chúng ta biết mi đã thấy hai kẻ đó ở với nhau." "Tôi chỉ thấy họ một lần, đúng một lần trên đồng thôi! Họ chỉ đang huấn luyện thôi. Tôi không thấy gì khác cả, xin thề!
Giọng này the thé vì kinh sợ. Tôi nhận ra: Ivy, con bé xem chỉ tay. Nó nức nở gần như không ra tiếng. "Xin ngài, đứng thêm lần nữa, tôi không chịu nổi..."
Tiếng thét rùng rợn. "Mi sẽ không phải chịu đau nữa nếu nói cho chúng ta biết sự thật." Ivy đang sùi sụt. "Nào, 24. Mi phải có gì đó để báo với ta chứ. Một chút thông tin thôi. Hắn có chạm vào nó không?" "Ngài ấy... ngài ấy bế cô ta từ đồng về. Cô ta rất mệt. Nhưng ngài ấy có đi găng…"
"Mi tin chắc chứ?" Hơi thở nó dồn dập. "Tôi... tôi không nhớ. Tôi xin lỗi. Xin ngài... đừng làm thế..." Tiếng bước chân.
Không, không!
Tiếng kêu khốn khổ của nó làm ruột gan tôi thắt lại. Tôi chỉ muốn đánh văng hồn kẻ đang tra tấn nó, nhưng nguy cơ bị bắt lại quá lớn. Nếu không lấy được các món dự trữ, tôi sẽ chẳng cứu được ai hết. Tôi nghiến răng nghe, người run lẩy bẩy vì điên giận. Hắn đang làm gì nó?
Ivy cứ thét mãi không ngừng. Tội nhẹ nhõm hẳn khi nó thôi hét. "Đừng làm thế nữa, xin ngài." Ivy vừa nói vừa nức nở. "Sự thực là thế!" Kẻ đang hành hạ nó lặng im. "Nhưng... nhưng ngài ấy có cho cô ta ăn uống. Tôi biết vậy, và cô ta... lúc nào cô ta trông cũng sạch sẽ. Và... người ta đồn cô ta có thể nhập vào thấu thị khác, và ngài ấy hẳn là... hẳn là đang giấu h...huyết bá. Nếu không chắc giờ cô ta đã ch...chết rồi." Im lặng rợn người. Tiếp đó là tiếng vật nặng rơi phịch, rồi lại tiếng chân và tiếng cửa đóng.
Mất hồi lâu tôi đứng chết trân. Một phút sau tôi đẩy cánh cửa nặng. Trong phòng có đúng cái ghế gỗ. Mặt ghế dính máu, dưới sàn cũng vậy. Da tôi lạnh đi nhớp nháp. Tôi quệt tay áo lên môi trên. Tôi ngồi áp vào tường mất một lúc, đưa hai tay ôm đầu. Ivy vừa nói về tôi. Chưa thể nghĩ chuyện đó ngay lúc này được. Kẻ đã hành hạ nó có thể vẫn còn trong tòa nhà. Chậm chạp, tôi đứng dậy quay về phía phòng bên cạnh. Chìa vẫn cắm trong ổ. Tôi nhìn vào phòng. Vũ khí dựng quanh tường: kiếm, dao săn, nỏ, ná bắn đạn chì. Chắc đây là chỗ trữ vũ khí phát cho bọn áo đỏ. Tôi tóm lấy một con dao. Gần chuôi dao lấp lánh hình mỏ neo. Hàng Scion. Weaver gửi vũ khí về đây trong khi lão và đám bộ trưởng ngồi vắt chân chữ ngũ ở Chấp chính viện, cách xa ngọn đèn hiệu thanh khí.
Julian nói đúng, Tôi không thể chỉ chạy là xong. Tôi muốn bắt Frank Weaver phải sợ. Tôi muốn lão thấm nỗi sợ của từng tù nhân thấu thị lão từng cho tải về đây. Tởi đóng cửa khóa lại. Nhìn lên, tôi thấy trước mặt có tấm bản đồ lớn đang ngả vàng. ĐẶC KHU TRỪNG GIỚI SHEOL I, trên cùng viết. LÃNH THỔ CHÍNH THỨC CỦA SUZERAIN. Tôi liếc bao quát. Sheol I hình thành quanh các phủ lớn ở trung tâm, thưa dần về phía động cỏ và rừng cây. Mọi địa điểm quen thuộc đều có mặt: Magdalen, Nhà Vô Minh, Bá phủ, Bãi Chim Ưng - và Đồng Cảng. Tôi lột bản đồ trên tường xuống, nhìn kỹ phần đó. Mấy chữ in cạnh đó rối vào nhau, nhưng tôi vẫn đọc ra. Tàu.
Những ngón tay tôi siết lấy mép bản đồ. Tàu. Tôi chưa từng nghĩ tới nó một lần. Tất cả chúng tôi đều bị cho lên tàu đưa đến đây - sao không thể lên đó quay về được chứ? Não tôi đang chạy hết tốc lực. Làm sao, làm sao mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó? Đâu có cần phải vượt Vô Chủ Địa. Đâu có cần phải cuốc bộ hàng dặm, hay qua mặt tụi Emite mới có thể về thành. Chỉ cần tìm được ga tàu thôi. Còn có thể đưa rất nhiều người theo: Liss, Julian, tất cả. Tàu hỏa Scion thông thường có thể chở gần bốn trăm người, nếu đứng thì còn hơn nữa. Tôi có thể đưa tất tần tật mọi tù nhân ra khỏi đây mà vẫn còn thừa chỗ. Nhưng chúng tôi vẫn cần vũ khí. Kể cả nếu mọi người đều lẻn ra đồng lúc ban ngày, theo từng tốp nhỏ, bọn Rephaite vẫn sẽ đuổi theo. Hơn nữa lối vào có thể bị gác. Tôi lấy một con dao còn trong vỏ, nhét vào ba lô. Tiếp đó tôi nhặt vài khẩu súng. Loại súng lục bỏ vừa bàn tay, kiểu hơi giống của tôi, sẽ rất đắc dụng: nó vừa nhỏ xinh dễ giấu, tôi lại biết dùng. Tôi gạt mấy thứ giấy tờ không đọc nổi đặt trên một hộp kim loại. Nick đã tìm cách bắn Hộ vương lúc trong thành nhưng không ăn thua. Đạn chỉ hạ được đám áo đỏ trung thành, nhưng muốn hạ Reph phải có gì hiệu quả hơn súng. Tôi đang với lấy một hộp đạn thì nghe tiếng chân.
Không chần chừ, tôi vọt đến mấy cái kệ rồi lách người nấp đằng sau. Vừa đúng lúc: chìa rơi khỏi ổ, hai Reph bước vào. Tôi phải lường trước chứ. Lối thoát đá bị bít rồi. Nếu bò lại của sổ tôi sẽ phải chường mặt ra, mà mặt tôi thì còn ai không biết. Tôi ghé mắt nhìn giữa hai kệ. Thuban.
Hắn nói gì đó bằng tiếng Gloss. Tôi cúi người sát hơn, cố nhìn xem đi cùng là ai. Và lúc đó Terebell Sheratan bước ngay ra trước mắt tôi. Cả hai đều yên như tượng. Tôi không nghe nổi tim mình nữa. Tôi chờ bà ta gọi Thuban, hoặc đâm ngập dao vào ruột mình. Ngón tay tôi xích về phía lọ phấn hoa giấu trong túi áo, nhưng tôi nghĩ lại. Dù có hạ được Terebell thì vẫn còn Thuban để mà moi ruột tôi. Nhưng Terebell làm tôi bất ngờ. Không hề tỏ vẻ nhận thấy tôi, bà ta xoay sang nhìn mấy khẩu súng.
Vũ khí vô minh đúng là kỳ quặc," bà ta nhận xét. "Hẳn nào chúng tiêu diệt nhau nhiều thế."
"Giờ chúng ta lại đi dùng thứ ngôn ngữ sa đọa đó ư?" "Gomeisa đã khuyến cáo chúng ta phải sử dụng tiếng Anh thành thục. Tôi nghĩ luyện tập cũng không hại gì.
Thuban giật cái nỏ trên tường. "Mi muốn nói cho bẩn lưỡi hả, được thôi. Chúng ta có thể cùng hồi tưởng lại cái thời mi còn chút quyền lực đối với ta. Đúng là xa lắc như kiếp trước. " Hắn vuốt ngón tay đi găng trên cánh cung. "Con mộng mơ đáng ra nên giết Jaxon Hall ngay khi có cơ hội. Như thế còn êm ái hơn cái chết sẽ dành cho hắn bây giờ."
Cổ họng tôi nghẹn lại. "Tôi không nghĩ hắn sẽ bị giết đâu, " Terebell đáp. "Hơn nữa mối quan tâm của Nashira là Carter." "Ngài sẽ phải ngăn Situla lại." "Hẳn rồi." Bà ta lướt ngón tay trên một lưỡi dao. "Tôi không nhớ, trước khi cất vũ khí thì phòng này dùng làm gì nhỉ?"
"Với cái thói quen báng bổ của mi là bận tâm đến mọi thứ trong thế giới chết, ta cứ ngỡ mi sẽ biết đích xác thứ tài nguyên nào cất ở đâu." "Tôi nghĩ 'báng bổ' là nói hơi cường điệu đấy." "Ta thì không." Hắn vốc lên một nắm phi tiêu hình sao. "Mi hỏi trước đây phòng này có gì à? Dược phẩm. Chiết xuất thảo mộc. Xôn, thạch thảo. Đủ thứ lá lẩu hôi rình."
"Vậy giờ chúng chuyển đi đâu rồi?" "Mấy phút vừa rồi đã làm mi quên sạch sành sanh hả, đồ chuột lai? Mi cũng ngu chẳng kém thằng ái thiếp.
Đến phải thán phục Terebell: hoặc bà ta đã miễn nhiễm với thói xấc xược của hắn, hoặc bà ta rất giỏi che giấu cảm xúc. Nếu bà ta có tí cảm xúc nào.
"Xin thứ lỗi tôi đã tò mò," bà ta đáp. "Gia tộc ta không bao giờ thứ lỗi. Vết sẹo trên lưng đáng ra phải nhắc nhở mi điều đó hàng ngày." Mắt hắn long lên màu huyền quang của Ivy. "Chính vì thế mi muốn biết. Mi đang tìm cách đánh cắp dền tía - phải không, Sheratan?" Sẹo.
Mặt Terebell đanh lại. "Tài nguyên chuyển đi đâu rồi?
"Ta không ưa kiểu bận tâm của mi. Nó thật đáng ngờ. Mi lại đang bàn tính mưu kế với thằng ái thiếp hả?" "Chuyện đó gần hai mươi năm rồi, Thuban. So vói tiêu chí loài người là rất lâu rồi, ông không nghĩ vậy sao?"
Ta đếch cần biết tiêu chí loài người." "Nếu ông vẫn để bụng tôi vì những việc trong quá khứ, thi cũng tùy ông, nhưng tôi không cho rằng huyết bá tán thành thái độ của ông với phò mã của người đâu. Cũng như cách diễn đạt có vấn đề của ông về địa vị của phò mã." Giọng bà ta lúc này nghiêm khắc hơn. Thuban lấy con đao trên tường phóng về phía bà. Nó đứng lại chỉ cách cổ bà hai phân. Bà không lùi tránh. "Mi nói một lời nữa," hắn lào thào, "là ta sẽ cho mời ngài. Và lần này ngài sẽ không nương tay như trước đâu."
Terebell lặng yên một lúc. Hình như tôi thấy phảng phất vẻ gì đó trên mặt bà ta: đau đớn, sợ hãi. Chắc hẳn hắn đang nói về một tên trong nhà Sargas. Gomeisa, có lẽ. "Phải. Tôi nghĩ là mình nhớ ra đồ dự trữ để đâu rồi." Giọng bà ta rất khẽ. "Làm sao tôi lại quên Tháp Tom được chứ?" Thuban cười hộc lên. Tôi nuốt lấy thông tin đó như máu nuốt chất flux. "Chẳng ai quên được." Hắn phì câu nổi sát tai bà. "Và cũng chẳng ai quên được tiếng chuông trên tháp. Nó có còn vang trong ký ức mi không, Sheratan? Mi có nhớ mi đã la hét xin được gia ân?"
Chân tay tôi bắt đầu tê dại, nhưng không dám nhúc nhích, Thuban hẳn không ngờ hắn đang giúp tôi. Tháp Tom hẳn là ngọn tháp ngay trên đầu cổng vào - ngọn tháp chuông.
Tôi không thét xin gia ân,
Terebell đáp,
mà thét đòi công lý.
Tiếng cười gằn buột ra từ miệng hắn. "Ngu xuẩn.
Hắn giơ tay toan đánh bà ta - rồì dừng khựng. Hắn khịt khịt mũi.
"Ta cảm thấy có huyền quang." Hắn lại khịt mũi.
Lục soát phòng đi, Sheratan. Có mùi người."
Tôi chẳng cảm thấy gì cả." Terebell vẫn đứng yên.
Phòng vẫn khóa khi chúng ta đến."
Không chỉ có một đường vào phòng.
"Giờ thì ông bắt đầu hoang tưởng rồi." Nhưng Thuban có vẻ không tin bà ta. Hắn đang bước về phía tôi trốn, mũi nở lớn, môi vén lên, răng nhe ra. Ý nghĩ xẹt qua làm tôi phát ớn: hắn là trạng hít, có khả năng ngửi được hoạt động trong thanh khí. Nếu hắn ngửi ra tôi, đúng là số phận còn tệ hơn cái chết. Mấy ngón tay hắn đưa về phía cái hộp đang che tôi. Ở đằng xa, trong một phòng khác, có tiếng nổ lớn.
Ngay tức khắc Thuban vọt chạy ra hành lang. Terebell theo sau, nhưng đến cửa thì quay người. "Chạy đi," bà ta bảo tôi. "Đi đến tháp.
Rồi bà ta biến mất.
Chẳng mất thời gian thắc mắc về vận may vừa mỉm cười, tôi khoác ba lô nhảy bật lên bệ cửa sổ. Tôi gần như ngã nhào vào bụi thường xuân, làm hai cánh tay xước xát hết. Máu chảy dồn trong mạch. Mỗi bóng đen trông đều có vẻ là Thuban. Vừa chạy qua một loạt hành lang cửa sổ vòm về phía sân chữ nhật lớn nhất, tôi vừa cố vạch ra vài lập luận rành mạch trong đầu. Terebell vừa giúp tôi. Bà ta che giấu cho tôi. Còn có vẻ là có ai đã gây náo động đánh lạc hướng cho tôi nữa. Bà ta đã biết tôi sắp tới, biết tôi đi tìm thứ gì, và sau khi thấy tôi mới chuyển sang nói tiếng Anh. Bà ta nằm trong số họ. Những kẻ mang sẹo. Tôi cần biết thêm về quá khứ của họ, tìm hiểu thêm có chuyện gì đang xảy ra - nhưng trước hết phải đột nhập vào Tháp Tom, lấy hết đồ cần thiết rồi về lại chỗ Hộ vương đã. Một nhóm mót xương nghe thấy tiếng nổ đang từ cổng chạy vào, chạy xa tháp chuông. Tôi dừng chờ trong một cổng vòm tối. Vừa đúng lúc: chúng chạy sầm sập vào các hành lang, ngay nơi tôi sắp sửa chạy ra. "28,14, ra canh nhà Mặt Đồng," một tên quát lớn. "6, đi vói tôi. Số còn lại, canh các sân. Gọi Kraz và Mirzam tới đây.
Chẳng còn nhiều thời gian. Tôi bật dậy, chạy vọt về sân chính. Nhà Chung rất rộng, các nhà nối với nhau qua một loạt lối đi có mái che hoặc để trần. Như con chuột trong mê lộ. Tôi không dám đứng lại. Tôi thắt dây ba lô trước bụng. Phải có cách vào Tháp Tom chứ. Có cửa vào quanh cổng chính không? Tôi phải nhanh lên: Kraz và Mirzam là tên Reph, và tôi chẳng thể đối phó nổi với bốn Reph, ít nhất ba trong đó thuộc phe địch, trong Nhà Chung và theo dấu tôi. Tôi chẳng cho là Hộ vương có nhiều bạn như Terebell. Tỏi dừng lại ở mép sân chữ nhật. Sân rất lớn, chính giữa có nước cảnh. Giữa hồ có bức tượng, Chẳng còn cách nào khác, diện thôi. Phải lấy tốc độ bù kín đáo.
Tôi chạy nước rút qua mặt cỏ. Mạng sườn đau nhói. Đến hồ, tôi tiếp tục chạy qua vũng nước nông rồi ngồi thụp xuống sau đài phun. Tôi cúi người thật thấp để nước dâng lên đến ngang tầm eo. Khi ngước lên, tôi giật mình. Nashira đang trùng mắt nhìn tôi. Nashira, tạc bằng đá. Trên sân chẳng thấy ai. Tôi cảm được huyền quang, nhưng ở quá xa chẳng đủ đe dọa đến mình. Tôi nhảy khỏi đài nước, chạy về phía tháp chuông. Lập tức tôi đã thấy cửa vòm hẹp. Cửa này hẳn dẫn lên chuông. Tôi vọt qua các bậc thang, cầu trời đừng cho Reph nào xuất hiện - lối đi hẹp quá, sẽ chẳng thoát nổi. Lên đến đỉnh, tôi trố mắt ngước nhìn. Quả đúng là một kho của. Những lọ thủy tinh phản chiếu ánh sáng từ cả trăm giá kệ, đủ màu sắc trong ánh nắng. Tôi nghĩ đến những viên kẹo cứng: sáng bóng như thủy tinh, óng ánh như sao trời. Có những loại chất lỏng sắc cầu vồng, những thứ bột màu tươi thắm, những cây cỏ kỳ dị ướp trong nước - thứ gì cũng đẹp và lạ lẫm. Trong phòng đủ các loại mùi: có mùi rất gắt, mùi rất kinh, mùi lại ngọt và thơm ngát. Tôi lần khắp các kệ tìm thuốc. Phần lớn đều có nhãn tiếng Anh mang biểu tượng duệ thành Scion, nhưng vài cái dùng ký hiệu lạ. Có cả numen, hẳn do tịch thu được. Tôi thoáng thấy một viên đá phản quang, nhiều loại sortes - và đúng một cỗ bài duy nhất. Cho Liss đây rồi. Tôi lật qua thật nhanh, xem xét hình vẽ trên mặt. Đây là một bộ Thoth - hình khác bộ cũ của Liss, nhưng vẫn có thể dùng bốc bài được.
Tôi nhét bộ bài vào ba lô. Tôi lấy thêm kem bông, sáp và thuốc sát trùng, Còn một cửa nữa, chắc dẫn lên chuông, nhưng tôi không vào. Chôm chỉa đến đây là hết: ba lô đã nặng sắp không xách nổi. Tôi xốc quai lên vai, quay về phía cầu thang - rồi mặt đối mặt với một tên Reph. Tim gan phèo phổi tôi hình như đã đông thành đá. Hai con mắt vàng bốc khói nhìn tôi dưới mũ trùm. "Á à," hắn nói. "Một tên phản loạn ngay trong tháp."
Hắn tiến về phía tôi. Tôi buông ba lô, nháy mắt đã trèo lên tủ gần nhất. "Ngươi chắc là con bé mộng hành. Ta là Kraz Sargas, huyết thái tử của các Rephaite." Hắn làm bộ rạp mình chào. Tôi nhận ra Nashira trong các đường nét hắn, trong mái tóc dày màu đồng và mí mắt sùm sụp. "Arcturus cử ngươi tới đây chăng?" Tôi không mở miệng.
"Vậy là ông ta để mặc món cống vật dâng lên huyết bá đi rông một mình. Ngài sẽ không vừa lòng đâu.
Hắn chìa một bàn tay đi găng. "Xuống đi, mộng hành. Ta sẽ giải ngươi về Magdalen." "Và chúng ta sẽ giả vờ chưa từng có chuyện này hả?" Tôi vẫn ở nguyên trên kệ. "Ông sẽ mang tôi đến chỗ Nashira." Lập tức hắn hết bình tĩnh. "Đừng có để ta phải nghiến nát ngươi, đồ áo vàng."
"Nashira không muốn tôi chết.
"Ta không phải là Nashira." Đến đường cùng rồi đây. Nếu không giết tôi, hắn sẽ lôi tôi thẳng đến Bá phủ. Mắt tôi đậu lại một hũ thạch thảo trắng. Tôi có thể xóa trí nhớ hắn.
Chẳng có cơ hội. Hất tay một phát, Kraz đã giật cả cái kệ sách đổ nhào xuống đất. Chai lọ bình hũ vỡ tan trên sàn. Tôi lăn đi tránh bị đè bẹp, một miếng thủy tình quệt rách má. Tiếng kêu buột khỏi miệng tôi. Mấy xương sườn đau điếng. Tôi không nhảy đứng dậy kịp. Thương tích trên người làm tôi chậm chạp. Trong này không có vong, chẳng có gì giúp tôi cản hắn lại. Kraz nắm gi lê xách tôi lên dộng vào tường. Tôi suýt ngất xỉu. Xương sườn gãy răng rắc trong ngực. Kraz túm tóc, kéo đầu tôi ngửa ra, rồi hít mạnh - hít rất sâu, như không phải chỉ đang cố hấp thụ khí. Tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra khi thấy máu trào trong mắt. Tôi vùng vẫy, cào cấu, vặn vẹo, cố bám vào thanh khí. Nó đã bắt đầu tuột khỏi tay. Kraz đang đói ngấu. Hắn sẽ dập tắt huyền quang của tôi mất.
Tay phải tôi đã bị khóa, nhưng tay trái còn tự do. Khi adrenalin trào lên, tôi làm theo cha vẫn dạy: xỉa thẳng ngón tay vào mắt Kraz. Hắn vừa buông tóc tôi, tôi đã lôi ra lọ thuốc trong túi. Hoa đỏ. Kraz siết bàn tay trên họng tôi, răng nhe ra. Nếu tìm cách tấn công tâm não hắn, cơ thể tôi sẽ bị tổn hại không gì chữa được. Chẳng còn cách nào khác. Tôi đập nát lọ thuốc vào mặt hắn. Cái mùi thật kinh tởm. Mùi rữa nát. Mùi rữa nát ngòn ngọt xông nồng nặc. Kraz hú lên một tiếng không giống loài ngườí. Phấn hoa đã rơi thẳng vào mắt hắn. Hai con mắt đang đen lại rồi rỉ nước, mặt hắn đang chuyển màu xám lốm đốm thật xấu xí. "Không," hắn kêu. "Không, mày... không thể..."
Tiếp đó hắn đã chuyển qua nói tiếng Gloss. Mọi thứ quay cuồng trước mắt tôi. Dị ứng chăng? Mật đắng trào lên cổ. Tôi mò mẫm trong ba lô, lấy súng lục chĩa vào đầu hắn. Kraz ngã quỳ sụp xuống. Giết hắn đi. Lòng bàn tay tôi trơn nhẫy. Ngay cả sau việc đã làm với tên âm binh trên tàu, chính lần phạm tội đã đưa tôi về đây, tôi vẫn không biết liệu mình có làm được hay không. Có thể tước đi một mạng sống nữa hay không. Nhưng rồi Kraz bỏ tay khỏi mắt, vả tôi biết không còn cách gì cứu hắn nữa. Thậm chí tôi còn không chớp mắt.
Tôi bóp cò...