Chương 24: Giấc mơ


Số từ: 4299
Nguồn: thuquantruyen.com
Quãng đường trở lại với an toàn thật mơ hồ. Tôi chạy trên các mái nhà, qua nhà thờ cũ, xuống con đường dài trở lại Magdalen. Tôi vừa đến phủ, một cánh tay từ cửa sổ lao ra giật tôi vào trong. Hộ vương. Hắn đang chờ tôi. Không nói lời nào, hắn kéo tôi qua một cánh cửa. Trở lại sân bên Đông. Vào các hành lang vắng vẻ. Qua hành lang cửa sổ vòm, lên cầu thang. Tôi không dám hé răng. Vừa vào đến trong tháp, tôi sụp xuống sàn cạnh lò sưởi. Từ những ngón tay phấn đen rơi trên thảm. Trông như muội than. Không ngưng lại, Hộ vương khóa cửa, tắt máy quay đĩa rồi kéo rèm che cả hai bên phòng. Hắn đứng vài phút quan sát qua cửa sổ phía Đông để hé, theo dõi ngoài đường. Tôi buông ba lô rơi xuống sàn. Quai đeo hằn vết trên vai tôi.

Tôi giết hắn rồi." Hắn nhìn tôi. "Ai?" "Kraz. Tôi bắn hắn." Tôi đang run rẩy toàn thân. "Tôi đã giết người nhà Sargas - mụ ta sẽ giết tôi. Ông sẽ giết tôi..."
"Không." "Sao lại không?" "Ta chẳng thấy người nhà Sargas chết là mất mát gì." Hắn lại nhìn ra cửa.
Cô có vẻ tin chắc là hắn đã chết.


Tất nhiên là hắn đã chết. Tôi bắn thẳng vào mặt hắn.
"Súng đạn không giết được chúng ta. Chắc cô đã dùng phấn hoa."
Phải.
Tôi cố gắng thở chậm lại.
Phải, phấn hoa.

Một hồi lâu hắn không nói gì. Tôi ngồi ngay giữa bằng chứng tội lỗi, phổi muốn vỡ tung.
Nếu có người nhà Sargas bị con người giết,
cuối cùng hắn nói.
Nashira sẽ tuyệt đối không muốn tin tức đó lọt ra thành phố. Không được phép để ai nghi ngờ sự bất tử của chúng ta.

Vậy thực sự các ông không bất tử ư?

Không phải là không tiêu diệt được.
Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Có ai thấy cô không?


Không. À mà có – Terebell.

Terebell sẽ giữ bí mật cho cô. Nếu chỉ có duy nhất Terebell thì không phải sợ.

Có cả Thuban ở đó. Có tiếng nổ.
Tôi ngước nhìn hắn.
Ông có biết chuyện đó không?


Ta đã cảm nhận được cô đang gặp nguy. Ta phái người chờ sẵn ở Nhà Chung. Người đó đã gây chuyện đánh lạc hướng. Nashira sẽ chỉ biết một điều là có cây nến để quá gần chỗ ga hở.
Tin đó chẳng khiến tôi nhẹ nhõm mấy. Vậy là tổng thể tôi đã giết chết ba mạng, chưa kể những người không cứu được.
Cô đang chảy máu.

Tôi liếc vào gương trong buồng tắm để ngỏ cửa. Có vết cắt dài nhưng nông trên má. Chỉ đủ làm máu ứa trên da.
Phải,
tôi nói.
Hắn làm cô bị thương.

Chỉ là thủy tinh vỡ thôi.
Tôi sờ lên vết cắt đang nhức.
Ông sẽ tìm hiểu xem có chuyện gì chứ?

Hắn gật đầu, vẫn nhìn lên má tôi. Ánh mắt hắn có gì đó khiến tôi giật mình: tăm tối và căng thẳng. Hắn đang nghĩ về điều khác. Hắn không tìm mắt tôi, mà như mê mải vì vết thương.
Nếu không chữa sẽ thành sẹo.
Những ngón tay đi găng đỡ hàm tôi.
Ta sẽ lấy đồ rửa.

Và ông sẽ hỏi về Kraz.


Phải.
Mắt chúng tôi gặp nhau chỉ đúng một thoáng. Trán tôi nhíu lại, môi mấp máy thành câu hỏi. Cuối cùng tôi vẫn không nói ra.

Ta sẽ cố gắng quay lại sớm.
Hắn đứng dậy.
Ta khuyên cô nên rửa ráy sạch sẽ. Trong đó có đồ thay.
Hắn khoát tay về phía tủ áo. Tôi nhìn xuống đồng phục trên người. Áo gi lê dính đầy phấn hoa: bằng chứng tội trạng quá rõ ràng.
Ờ,
tôi nói.
Và giữ cho sạch vết thương.

Hắn đi mất trước khi tôi kịp đáp. Tôi đứng dậy, đến gần gương. Vết thương tím bầm nổi bật trên da tôi. Chẳng lẽ hắn không đành lòng phải thấy tôi như thế, dù trước đó tôi đã có sẵn những thương tích do Jax gây ra? Có phải hắn nhìn thấy tôi mà nghĩ đến vết sẹo của chính mình – những vết sẹo trên lưng, mà hắn vẫn giấu kín? Một mùi nhức mũi bốc ra từ tóc tôi. Phấn hoa. Tôi khóa cửa buồng tắm, tuột hết áo quần rồi bật nước nóng đầy bồn tắm. Hai chân run run. Đầu gối tôi bị trầy lúc leo trèo. Tôi ngâm mình trong nước nóng, gội đầu. Những vết bầm cũ nhức nhối sâu dưới da, những vết mới đã kịp hiện ra bên trên. Tôi đợi vài phút cho hơi ấm lan khắp các bắp thịt tê dại, rồi nhặt một bánh xà phòng mới tinh kỳ cọ cho hết mồ hôi, máu và phấn. Cái thân hình vàng bủng tơi tả chăm sóc xong cũng chẳng khá hơn. Mãi đến khi nước xả hết, tôi mới bình tĩnh đôi chút.
Có nên hỏi hắn về con tàu không? Có thể hắn sẽ tìm cách ngăn tôi lại. Hắn đã từng mang tôi trở lại đây khi đáng ra có thể để tôi đi. Mặt khác tôi cần biết tàu có bị canh không, và lối vào ga ở đâu trên đồng cỏ. Tôi chẳng nhớ có thấy gì hôm huấn luyện- chẳng có cửa mà cửa sập cũng không. Chắc bị giấu rồi. Vào lại phòng, tôi thấy trong tủ có bộ đồng phục vàng mới. Phấn hoa trên thảm đã quét sạch. Tôi lún mình vào cái ghế nằm. Tôi vừa thủ tiêu Kraz Sargas, huyết thái tử của bọn Rephaite, chỉ bằng một phát bắn giữa mắt. Trước lúc đó tôi đã tưởng chúng hùng mạnh không cách nào giết nổi. Chắc phải là nhờ phấn hoa - viên đạn chỉ kết thúc hắn thôi. Lúc tôi ra khỏi tháp, cái xác đã bắt đầu phân hủy ngay trước mắt tôi. Vài hạt phấn đã đủ làm hắn rữa nát. Cửa mở làm tôi giật mình. Hộ vương đã về. Bóng tối dày đặc trong phòng cũng không bằng bóng đen trên mặt hắn.
Hắn tới ngồi cạnh tôi. Nhúng một miếng bông vào hũ dung dịch màu hổ phách, hắn chấm máu trên má tôi. Tôi im lặng nhìn, chờ nghe phán quyết. "Kraz chết rồi," hắn nói, không tỏ chút cảm xúc gì. Má tôi rất xót. "Hắn là thái tử chờ nối ngôi huyết bá. Cô sẽ bị đưa ra tra tấn thị chúng nếu họ phát hiện được. Họ biết mất đồ dự trữ, nhưng không ai nhìn thấy cô. Gác ngày đã bị xóa trắng.

Có ai nghi ngờ tôi không?" "Trong lòng, có lẽ, nhưng không có bằng chứng. May mắn là cô đã không giết hắn bằng hồn, nếu thế tung tích cô sẽ quá rõ ràng.

Tôi run lên mạnh hơn. Đúng kiểu của tôi, đi giết kẻ to đầu như thế trong khi chẳng biết hắn là ai. Nếu Nashira đánh hơi ra chuyện này thôi tôi được lên dãy mặt nạ người chết là cái chắc. Tôi ngước nhìn hắn. "Phấn hoa ấy làm gì Kraz thế? Mắt hắn... mặt hắn..." "Chúng ta không phải như bên ngoài đâu, Paige." Hắn không nhìn tránh đi. "Từ khi rắc phấn đến khi súng nổ là bao lâu?"
Đến khi súng nổ. Không phải đến khi cô giết hắn. Hắn nói đến khi súng nổ, cứ như tôi chỉ là nhân chứng đứng ngoài. "Có lẽ chừng mười giây." "Trong mười giây đó cô thấy gì?" Tôi cố nghĩ. Phòng lúc ấy ngập hơi nước, còn tôi vừa bị đập đầu. "Cứ như là... như là mặt hắn... đang rữa ra. Còn mắt hắn trắng dã. Như là đã bị tẩy hết màu. Đôi mắt chết."
"Cô hiểu rồi đấy." Tôi chịu chẳng nghĩ ra ý hắn là gì. Đôi mắt chết. Lửa lạo xạo, phòng ấm lên. Ấm quá mức. Hộ vương nâng cằm tôi, chìa bên má bị cắt ra ánh sáng. "Nashira sẽ thấy," tôi nói. "Mụ ta sẽ biết."
"Cái đó có thể chữa được." "Làm cách nào?" Chẳng thấy đáp. Mỗi lần tôi hỏi làm cách nào hay tại sao, hắn lại làm vẻ chán không buồn trả lời. Hắn ra bàn viết, lấy một ống kim loại nhỏ, đủ nhét vừa túi áo. Thân ống in chữ đỏ SCIONAID. Hắn bóc ra ba dải băng dính sát trùng. Tôi ngồi yên cho hắn dán băng.
"Có đau không?"
Không.
Hắn bỏ tay khỏi mặt tôi. Tối sờ lên băng. "Tôi thấy bản đồ trong Nhà Chung," tôi nói. "Tôi biết trên Đồng Cảng có ga tàu. Tôi muốn biết lối vào đường hầm ở đâu."

Và cô muốn biết để làm gì?" "Vì tôi muốn đi khỏi đây. Trước khi Nashira giết tôi." "Ta hiểu rồi." Hộ vương về lại ghế bành. "Và cô cho là ta sẽ để cô đi.

"Phải, tôi cho là thế đấy." Tôi giơ hộp thuốc hít lên. "Nếu không ông có thể cho là thứ này chắc chắn sẽ đến được chỗ Nashira." Biểu tượng hoa sáng lên dưới lửa. Hắn gõ ngón tay trên ghế. Hắn không mở miệng mặc cả, chỉ nhìn tôi, mắt hơi rực lên. "Cô không đi tàu được,
hắn nói. "Cứ chống mắt lên xem."
"Cô hiểu nhầm ý ta. Tàu chỉ khởi động theo tín hiệu ở Chấp chính viện Westminster. Nó đã được lập trình đến và đi vào những ngày nhất định, theo những giờ nhất định. Không thay đổi được.
"Nó phải mang thức ăn đến chứ." "Tàu đó chỉ dùng để chuyên chở người. Thực phẩm có xe riêng đưa đến."
"Vậy là nó sẽ không đến nữa cho tới..." tôi nhắm mắt, "... tới năm có Mùa Xương sau." Năm 2069. Giấc mơ trốn thoát dễ dàng đã tan tành. Rốt cuộc tôi sẽ phải vượt bãi mìn. "Ta thành khẩn khuyên cô không nên thử đi bằng đường bộ,
hắn nói, như vừa đọc được ý nghĩ tôi. "Bọn Emite coi rừng đó là bãi săn mồi. Kể cả với công năng ấy cô cũng không trụ được lâu đâu. Nếu gặp cả một đàn Emite." "Tôi không đợi được.
Tôi tóm chặt thành ghế đến khi khớp ngón tay trắng bệch. "Tôi phải đi. Ông biết mụ ta muốn giết tôi mà.

"Tất nhiên bà ta muốn. Lúc này công năng của cô đã thành thục, bà ta càng thèm chiếm lấy nó. Bà ta chẳng đợi lâu nữa là sẽ ra tay." Tôi căng người. "Thành thục ư?"
Cô đã nhập vào 12 trong thành. Ta nhìn thấy. Bà ta vẫn đang chờ cô phát huy hết tiềm năng.


Ông có nói với mụ ta chưa?" "Bà ta sẽ biết, nhưng không phải do ta. Những gì nói ra trong phòng này sẽ không lọt ra ngoài."
Vì sao?"

Khởi đầu cho việc tin tưởng lẫn nhau." "Ông đã lục lọi ký ức tôi. Việc gì tôi phải tin ông?" "Không phải ta đã cho cô vào mộng trường à?"
"Phải " tôi đáp. "Vào cái mộng trường lạnh lẽo trơ trọi của ông chẳng là gì ngoài một cái vỏ rỗng tuếch, phải không?" Đột nhiên hắn đứng phắt dậy, đi tới tủ sách, lấy ra một cuốn to khổng lồ rất cũ. Cơ bắp tôi căng lên. Tôi chưa kịp nói gì, hắn đã lấy một tập sách mỏng kẹp bên trong, quẳng lên bàn. Tôi không rời mắt nổi. Luận về ưu tính giới phi tự nhiên. Bản của tôi, chi chít những bằng cớ về nghiệp đoàn. Hắn vẫn giữ từ đầu đến giờ. "Mộng trường của ta có thể đã bị vắt kiệt sức sống trước đây, nhưng ta cũng không xếp người khác thành đẳng cấp như kẻ đã viết ra cuốn đó. Trong đó không hề có mộng toán. Không có Rephaite. Ta không nhìn nhận sự việc theo cách đó." Hắn nhìn thẳng vào tôi. "Ta đã sống bên cô vài tháng rồi. Ta biết quá khứ của cô, dù ta tìm hiểu bất chấp ý cô. Không phải vì ta muốn xâm phạm cõi riêng tư của cô, mà vì ta muốn biết cô là người thế nào. Ta muốn hiểu cô. Ta không muốn đối xử với cô như một kẻ loài người tầm thường - hạ đẳng, không đáng giá."
Cái này thật bất ngờ.
Tại sao?" tôi đáp, vẫn không rời mắt khỏi hắn. "Ông quan tâm làm gì?" "Đấy là việc của ta." Tôi cầm bản Luận ưu tính áp vào ngực, như đứa trẻ giữ đồ chơi. Cảm giác như tôi vừa cứu sống Jaxon. Hộ vương quan sát tôi.
"Cô thực tình yêu quý nghiệt chủ của mình,
hắn nói "Cô muốn quay trở lại cuộc sống đó. Quay lại với nghiệp đoàn." "Jaxon còn nhiều mặt khác chứ không chỉ có tập sách này.

Cứ cho là vậy.

Hắn lại gần ngồi cạnh tôi trên ghế nằm. Im lặng mất vài phút. Một con người và một Rephaite, trái nhau như ngày với đêm - bị nhốt trong chuông thủy tinh, khô héo như bông hoa trên bàn Nashira. Hắn cầm hộp thuốc hít, lấy một lọ nhỏ đựng dền tía. "Cô thấy mình chỉ có một mình." Hắn đổ nước trong lọ vào cốc. "Ta cảm thấy điều ấy. Thấy nỗi cô độc trong cô." "Tôi chỉ có một mình. "
Cô nhớ Nick.


Anh ấy là bạn thân nhất của tôi. Tất nhiên tôi nhớ anh ấy."
Anh ta còn hơn cả bạn. Ký ức về anh ta trong cô cực kỳ rõ rệt - đầy màu sắc, đầy sức sống. Cô tôn thờ anh ta." "Hồi đó tôi còn trẻ." Giọng tôi tắc lại. Hình như hắn quyết tâm xoáy vào điểm nhạy cảm nhất của tôi.
"Giờ cô vẫn trẻ." Hắn nhất định không buông tha. "Ta vẫn chưa thấy hết ký ức của cô. Nhiều phần đã mất." "Chẳng ích gì cứ ôm mãi mọi chuyện."
Ta không nghĩ vậy."
"Ai cũng có kỷ niệm xấu. Ông quan tâm đến tôi làm gì?" "Ký ức là thứ sẽ cứu rỗi ta. Là đường tới thanh khí của ta cũng như mộng trường là đường của cô." Hắn chạm đầu ngón tay đi găng vào trán tôi. "Cô yêu cầu được hiểu ta thông qua mộng trường của ta. Đổi lại, ta yêu cầu được xem ký ức của cô." Ngón tay hắn làm tôi rùng mình. Tôi lùi tránh. Hộ vương nhìn tôi một lát, cân nhấc phản ứng của tôi, rồi đứng dậy giật dây chuông. "Ông làm gì thế?" tôi hỏi.
"Cô cần ăn." Hắn bật máy quay đĩa rồi nhìn ra phố. Trong chớp mắt Michael đã xuất hiện. Cậu lắng nghe các mệnh lệnh của Hộ vương. Mười phút sau cậu đã trở lại, bưng theo khay đồ đặt lên lòng tôi. Các món vừa đủ để tôi lấy lại sức: một cốc trà pha sữa, một hũ đường, súp cà chua và bánh mì nóng.
Cảm ơn cậu,
tôi nói.
Cậu thoáng mỉm cười với tôi rồi làm một loạt cử chỉ phức tạp với Hộ vương, hắn gật đầu. Cậu cúi mình chào rồi đi. Hộ vương nhìn tôi, xem tôi có chịu ăn không cần cưỡng ép không. Tôi nhấp một ngụm trà. Tôi nhớ vẫn thường được bà nội cho uống trà hồi bé xíu, mỗi lần bị ốm - bà tin trà là thần dược vô địch. Tôi cắn vài miếng bánh mì. Hắn có đang đọc tôi, đọc cảm xúc của tôi ngay lúc này không? Hắn có cảm thấy ký ức ấy đang làm tôi dịu lại? Tôi cố tập trung vào hắn, tìm cách gọi sợi dây vàng nhưng chẳng thấy gì hết. Khi tôi ăn xong, hắn đỡ lấy khay đặt lên bàn cà phê rồi lại tới ngồi cạnh tôi. Tôi hắng giọng. "Michael nói gì thế?"
"Nói rằng Nashira đã triệu mọi kẻ trong nhà Sargas đến phủ. Cậu ta nghe lỏm tài tình lắm,
hắn nói thêm, giọng có vẻ thích thú. "Cậu ta đem cho ta đủ thứ tin tức từ sảnh bà ta. Cậu ta bị coi là vô minh, nên bà ta hoàn toàn hờ hững trước hành tung của cậu.
Vậy là Michael sẵn lòng đi do thám. Tôi cần nhớ điều này. "Mụ ta kể cho chúng về Kraz.
Tôi bóp ngón tay lên thái dương.
Tôi không định giết hắn ta. Tôi chỉ..." "Nếu không hắn sẽ giết cô. Kraz nuôi mối căm thù khủng khiếp với loài người. Hắn dự định, tới ngày chúng ta lộ diện, sẽ nhử trẻ con loài người vào các thành phố đầu não của chúng ta. Hắn đặc biệt ưa những lóng xương nhỏ xinh của chúng. Cho khoa bốc cưu.

Tôi thấy tận đáy ruột gan đảo lộn. Bốc cưu là thuật gieo sortes, hay quân thăm, để các vong sắp xếp thành hình ảnh hay đẩy về một hướng nào đó. Có đủ loại sortes khác nhau: kim, xúc xắc hay chìa khóa. Một nhánh trong đó - chiêm cốt - thì dùng xương, nhưng thường là những bộ xương đã rất cũ, để tỏ lòng kính trọng người chết. Nếu Kraz từng ăn trộm xương trẻ con làm thuật bốc cưu thì tôi quá hoan hỉ vì mình đã giết hắn. "Ta mừng lòng vì hắn đã chết,
Hộ vương nói. "Hắn là một vết nhơ khủng khiếp cho thế giới." Tôi không đáp.

Cô thấy hối hận," hắn nhận xét. "Tôi sợ." "Sợ gì?

"Sợ những điều mình có thể làm. Tôi cứ… tôi lắc đầu, thấy rã rời.
Tôi cứ giết người luôn. Tôi không muốn trở thành món vũ khí.

Công năng của cô rất thất thường, nhưng nó bảo vệ cho cô sống. Nó là lá chắn của cô.

Không phải là lá chắn. Là súng thì đúng hơn. Mà cô thì quá nhạy.
Tôi nhìn hình dệt trên thảm.
Tôi làm hại người khác. Đấy là công năng của tôi.


Không cố tình. Không phải lúc nào cô cũng biết mình có thể làm gì.
Tôi bật lên cười khô khốc.
Ồ, tôi biết chứ. Tôi không biết làm cách nào, nhưng tôi biết ai là kẻ khiến người khác đổ máu cam. Tôi biết ai là kẻ gây đau đầu cho họ. Khi có kẻ nào cười nhạo tôi – khi có kẻ nào nhắc lại bạo loạn Molly – những người đó sẽ tự nhiên đau. Tất cả chỉ vì tôi đã hích khẽ họ trong đầu. Mặt nào đó tôi khoái lắm,
tôi nói.
Từ hồi lên mười tôi đã rất khoái. Tôi khoái được trả miếng. Đấy là bí mật nhỏ của tôi.
Hắn không rời mắt khỏi tôi.
Tôi không phải như ngoại cảm hay thanh đồng. Tôi không chỉ coi vong linh là bầu bạn hay giúp tự vệ. Tôi là một trong số chúng. Hiểu không? Tôi có thể chết khi nào mình muốn, biến thành hồn khi nào mình muốn. Vì thế mà người khác sợ tôi. Vì thế mà tôi sợ chính mình.
"Cô khác với họ, phải. Nhưng không vì thế mà cô nên sợ."
"Có chứ. Hồn của tôi rất nguy hiểm." "Cô không sợ nguy hiểm, Paige ạ. Trái lại ta nghĩ cô được kích thích nhờ nguy hiểm. Cô chấp thuận làm việc cho Jaxon Hall, dù biết như thế cuộc sống của mình sẽ bị rút ngắn rất nhiều. Dù biết nguy cơ bị phát hiện." "Tôi cần tiền."
"Cha cô làm việc cho Scion. Cô không cần tiền. Ta không nghĩ cô đã bao giờ sờ đến tiền. Nguy hiểm đưa cô gần lại thanh khí," hắn nói. "Chính vì thế cô nắm lấy mọi cơ hội để lao vào nguy hiểm." "Không phải thế. Tôi không phải là con nghiện adrenalin. Tôi chỉ muốn ở với các thấu thị khác thôi." Giận dữ lại trào lên trong giọng tôi. "Tôi không muốn sống như một con bé nữ sinh Scion bị tẩy não. Tôi muốn thuộc về thứ gì đó. Tôi muốn có giá trị. Cái đó mà ông cũng không hiểu à?"
Đấy không phải là những lý do duy nhất. Cô còn nghĩ về một người cụ thể. ''
"Đừng." Môi tôi run lên. "Cô nghĩ về Nick." Mắt hắn xói vào tôi. "Cô yêu anh ta. Cô sẵn sàng theo anh ta đi bất kỳ đâu." "Tôi không muốn nói chuyện đó."
"Vì sao?" "Vì đấy là chuyện của tôi. Chuyện riêng tư. Đám mộng toán các người có biết tí gì riêng tư là thế nào không?" "Cô đã giữ bí mật về nó lâu quá rồi." Hắn không chạm vào tôi nhưng ánh mắt hắn cũng không kém xâm phạm riêng tư. "Ta không thể xem ký ức ấy khi cô thức. Nhưng ngay khi cô ngủ, ta sẽ đọc những hình ảnh trong óc cô, và cô sẽ nằm mơ thấy chúng, như lúc trước. Đấy là công năng của mộng toán. Khơi lên một giấc mơ chung."
"Tôi cá ông chẳng bao giờ biết chán." Giọng tôi hằn học. "Soi mói chuvện riêng của người khác." Hắn tảng lờ câu mỉa. "Cô có thể học cách đẩy ta ra, tất nhiên, nhưng muốn vậy cô sẽ phải hiểu rõ hồn của ta gần như ngang với hiểu chính mình. Mà một hồn già như ta không dễ hiểu được." Hắn ngưng lại.
Hoặc cô có thể giảm bớt phiền phức và để cho ta xem bên trong cô."
"Như vậy thì được cái gì?
"Ký ức ấy là rào cản. Ta cảm được nó bên trong cô, chôn rất sâu trong mộng trường cô.
Hắn vẫn không rời mắt khỏi tôi.
Chỉ cần vượt qua nó, cô sẽ rũ bỏ được nó. Hồn cô sẽ rũ bỏ được nó.
Tôi hít một hơi sâu. Lẽ ra không nên để bị dụ dỗ mới phải.
Tôi chỉ cần ngủ thôi à?

"Phải. Ta có thể giúp cô việc đó nữa." Hắn vốc một nắm lá giòn ngả nâu trong hộp. "Đây là chất trong viên thuốc. Nếu ta đem pha thì cô sẽ uống chứ?" Tôi nhún vai. "Thêm một liều nữa thì có khác gì?
Hộ vương nhìn tôi một lát.
"Tốt lắm,
hắn nói. Hắn ra khỏi phòng. Tôi đoán là dưới kia có nhà bếp, Michael làm ở đó. Tôi ngả đầu trên gối. Cơn rùng mình âm ỉ tỏa dần khắp ngực tôi, choán đầy khoảng không trong lồng ngực. Tôi đã từng căm ghét Hộ vương nhiệt tình và dữ dội, ghét hắn vì hắn là Reph, và cũng vì hắn có vẻ hiểu tôi. Tôi đã được bơm năng lượng nhờ lòng ghét hắn. Còn bây giờ tôi sắp để hắn xem ký ức riêng tư nhất của mình. Tôi nghĩ có thể đoán được đấy là chuyện gì, nhưng không biết chắc. Tôi sẽ phải nằm mơ thấy nó.
Tới lúc Hộ vương quay lại, trong tôi đã tràn ngập quyết tâm đầy thách thức. Tôi cầm lấy ly thủy tinh trên tay hắn. Ly đựng đầy ắp thứ nước trong màu hoàng thổ, như mật ong pha loãng. Ba cái lá nổi bồng bềnh trên cùng. "Đắng đấy,
hắn báo trước, "nhưng sẽ cho phép ta thấy ký ức rõ hơn." "Thế trước kia ông thấy gì?" "Những mẩu rời rạc. Những đoạn dài im lặng. Tùy vào mỗi thời điểm cô cảm thấy gì, và cảm xúc mạnh mẽ đến đâu. Và phần đó trong ký ức còn làm cô bận lòng đến đâu."
Tôi nhìn xuống món nước uống. "Vậy tôi nghĩ không cần đến thứ này đâu.
"Nó sẽ giúp cô đối mặt dễ hơn." Hẳn là hắn nói đúng. Nội ý nghĩ đối diện với một ký ức như vậy đã khiến tay tôi run bắn. Cảm thấy như mình lại đang giao nộp cả đời mình lần nữa, tôi đưa ly lên môi.
"Khoan." Tôi dừng lại. "Paige, cô không nhất thiết phải cho ta xem ký ức này. Vì lợi ích của cô, ta mong cô sẽ đồng ý. Ta mong cô làm được. Nhưng cô vẫn có thể từ chối. Ta sẽ tôn trọng quyền riêng tư của cô."
"Tôi không nhẫn tâm đến mức ấy đâu," tôi đáp. "Chẳng có gì tệ hơn là một câu chuyện không có hồi kết." Hắn chưa kịp đáp lại, tôi đã uống món thuốc. Hộ vương nói sai rồi: thứ này không phải đắng. Mà là thứ tởm lợm nhất trên đời tôi từng nuốt qua mồm, cứ như nuốt phải một ngụm toàn mảnh thép gãy. Trong nháy mắt tôi đã thề với lòng thà uống thuốc tẩy trắng còn hơn động đến nước lá xôn lần nữa. Tôi ho sặc. Hộ vương đưa hai tay đỡ mặt tôi.
Kìm lại Paige. Kìm lại!
Tôi cố kìm. Một ít bị ọe trở lại vào cốc, nhưng gần hết cũng trôi tuột xuống dạ.
Giờ thì sao?
tôi vừa ho vừa hỏi.

Đợi thôi.
Tôi không phải đợi lâu. Tôi gập người, rùng mình khi từng đợt buồn nôn ập lên mình. Cái vị tràn ngập đến nỗi tôi tưởng miệng mình không bao giờ còn nếm được vị gì khác. Và rồi ánh sáng tắt lịm. Tôi ngã ngửa lên đống gối, rồi chìm lỉm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.