Chương 25: Phân rã
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 6251 chữ
- 2020-05-09 03:09:45
Số từ: 6246
Nguồn: thuquantruyen.com
Chúng tôi đứng thành vòng tròn, như đang tổ chức cầu vong. Sáu trong bảy Ấn. Nadine đang muốn giết ai đó. Tôi nhìn thấy rõ trên từng cơ mặt cô ta. Giữa vòng tròn là Zeke Sáenz, bị trói vào ghế bằng dây nhung, đầu đặt giữa hai tay em gái. Đã mấy tiếng đồng hồ chúng tôi tấn công vào tâm não cậu ta, nhưng dù cậu ta vùng vẫy rên rỉ thế nào Jax cũng không chịu nương nhẹ. Cả băng sẽ có lợi thế lớn nếu học được công năng của cậu: khả năng cưỡng lại mọi tác động từ bên ngoài, bất kể do vong hay do thấu thị khác. Vậy là ông ngồi trên ghế, phì phèo điếu thuốc, đợi xem chúng tôi có kẻ nào bẻ gãy được cậu. Jax nghiên cứu Zeke rất lâu rồi. Đám còn lại chúng tôi đã bị thả rông cho vọc niêu tôm chỗ nào thì vọc. Nhưng dù đã điều tra rốt ráo, ông vẫn không lường được cậu bất khả độc sẽ bị đau đớn đến như thế khi trúng đòn chúng tôi. Mộng trường cậu ta đen đặc và đàn hồi, chẳng vong nào xuyên vào được. Chúng tôi phóng hết bè này đến bè khác vào cậu cũng chẳng tác dụng. Chúng bật nảy khỏi tâm não cậu bay khắp phòng, như nước nảy trên mặt hoa cương. Như cái tên mới dành cho cậu - Kim Cương Đen.
"Cố lên nào, cố lên, đám ăn hại các cồ cậu," Jax gầm lên. Nắm đấm giáng xuống bàn. "Tôi muốn nghe cậu ta gào to gấp ba lần thế!" Cả ngày nay ông đã bật "Danse macabre" và uống rượu vang: chẳng phải điềm tốt. Eliza, mặt đỏ bừng vì phải điều khiển quá nhiều vong, liếc ông một cái tức tối. "Sáng nay ông bước chân trái ra đường hả, Jaxon?"
Làm lại đi."
"Anh ấy đau,
Nadine nói, má đỏ phừng giận dữ. "Nhìn mà xem! Anh ấy không chịu được!"
Tôi đang đau, Nadine à. Trái tim tôi nức nở vì sự ương bướng của các cô cậu.'' Dịu dàng đến chết người. "Đừng có bắt tôi phải đứng dậy, các nhóc à. Lại-lần-nữa." Im lặng một hồi. Nadine bóp chặt vai cậu anh, tóc xõa xuống mặt. Giờ cô ta cắt tóc ngắn nhuộm nâu sẫm. Không bị nổi bần bật như trước, nhưng cô ta ghét mái tóc ấy. Cô ta ghét thành này. Trên hết, cô ta ghét chúng tôi.
Không thấy ai cử động, Eliza viện ra một trong các vong trợ thần của chị - JD, một thi thần từ thế kỷ mười bảy. Khi ông ta nhảy từ mộng trường chị vào thanh khí, đèn xung quanh lập lòe. ''Tôi sẽ thử JD xem." Mày chị nhíu lại. "Nếu một vong già cỡ đó còn không được thì tôi nghĩ chẳng có gì được cả." "Oan hồn có lẽ được?" Jax hỏi, hoàn toàn nghiêm túc. "Không đánh cậu ấy bằng bọn oan!"
Jax lại rít thuốc. "Tiếc thay." Đầu kia phòng, Nick kéo rèm xuống. Anh thấy tởm việc chúng tôi đang làm, nhưng không ngăn được. Zeke không chịu nổi căng thẳng. Cậu đưa đôi mắt sốt hầm hập nhìn vong kia. "Họ đang làm gì thế, Dee?"
"Em không biết." Nadine quắc mắt nhìn Jaxon. "Zeke cần nghỉ, ông mà thả con đó đánh anh ấy thì tôi...
"Thì cô làm gì?" Khói bốc lên từ miệng ông. "Chơi khúc nộ ca cho tôi nghe à? Xin mời, cứ tự nhiên. Tôi rất là ưa thích âm nhạc từ tận đáy tâm hồn." Cằm cô ta dẩu ra, nhưng không cắn câu. Cổ ta biết hình phạt khi trái lệnh Jaxon là thế nào. Cô ta chẳng còn đâu để đi, chẳng còn đâu để đưa anh mình tới.
Zeke run rẩy tựa vào cô ta. Cứ như cậu nhỏ hơn cô, chứ chẳng phải lớn hơn hai tuổi. Eliza liếc nhìn Nadine, rồi nhìn Jaxon. Nghe mệnh lệnh không lời của chị, thi thần vút tới. Tôi không nhìn thấy, nhưng cảm thấy nó - và chắc Zeke cũng vậy, cứ theo tiếng kêu đau đớn của cậu ta. Đầu cậu ngật ra sau, cơ trên cổ căng lên. Môi Nadine mím chặt khi cô ta vòng hai tay ôm lấy cậu. "Em xin lỗi." Cô ta tì cằm lên trán cậu. "Em xin lỗi nhiều nhiều, Zeke.
Già và quyết đoán, JD về bản chất rất cứng đầu. Ông ta được cho biết Zeke định làm hại Eliza, nên quyết tâm chặn cậu ta lại bằng mọi giá. Mặt Zeke ướt đẫm mồ hôi nước mắt. Cậu gần như nghẹt thở.
"Xin các người,
cậu nói.
Thôi đi..." "Jaxon, tốp lại đi," tôi hết chịu nổi. "Ông không nghĩ anh ấy chịu thế là đủ rồi à?" Lông mày ông ta dựng ngược gần tới chân tóc. "Cô đang chất vấn tôi hử, Paige?"
Can đảm trong tôi xuội hẳn. "Không.
"Trong nghiệp đoàn, các cô cậu phải làm việc xứng đáng với bổng lộc. Tôi là nghiệt chủ của các cô cậu. Bảo vệ các cô cậu. Trả lương cho các cô cậu. Giúp các cô cậu khỏi chết đói như bọn bói dạo khốn nạn ngoài đường!" Ông ta quăng một xấp tiền lên trời, khiến bộ mặt Frank Weaver bay lả tả khắp thảm. Khuôn mặt từ mọi tờ tiền ngó chúng tôi. "Ezekiel sẽ chỉ 'chịu đủ rồi' chừng nào tôi nói là đủ - chừng nào tôi quyết định nhiệm vụ cậu ta hôm đó là xong. Các cô cậu nghĩ Hector sẽ tốp lại à? Các cô cậu nghĩ Jimmy hay mụ trưởng Tu viện sẽ tốp lại à?" "Chúng tôi đâu có làm cho mấy người đó." Eliza trông run rẩy. Chị làm hiệu cho vong kia. "Quay về đi, JD. Tôi an toàn rồi.
Vong hồn biến mất. Zeke vùi mặt vào đôi tay run lên. "Tôi không sao đâu,
cậu cố bật ra. "Tôi ổn mà. Chỉ cần... chỉ cần một phút thôi." "Anh không ổn." Nadine quay lưng lại Jaxon, lúc này đang châm điếu khác. "Ông lợi dụng chúng tôi. Ông biết về vụ mổ rồi vờ như ông sẽ làm anh ấy khá hơn. Ông đã nói sẽ chữa cho anh ấy. Ông đã hứa sẽ chữa cho anh ấy!" "Tôi đã nói tôi sẽ cố." Jaxon vẫn dửng dưng. "Sẽ thí nghiệm."
"Ông nói dối. Ông cũng y như..." "Nếu ở đây đáng ghét đến thế thì đi đi, cô bé ạ. Cửa lúc nào cũng rộng mở." Giọng ông hạ xuống vài nốt. "Dẫn ra đường phố lạnh lẽo đen ngòm.
Ông phả một dải khói xám về phía cô ta. "Tôi tự hỏi mất bao lâu cô mới bị Vệ Đêm... hun khói đuổi ra ngoài?" Nadine giận run lên.
Tôi đến Chat." Cô ta giật cái áo khoác ren xuống. "Không mời bất kỳ kẻ nào đi cùng."
Cô ta chộp lấy tai nghe và ví rồi đùng đùng bỏ ra, đóng sầm cửa.
Dee,
Zeke nài nỉ, nhưng cô ta không dừng lại. Tôi nghe cô ta đá vào thứ gì đó trên đường xuống thang. Pieter xuyên tường bay vọt vào, tức điên vì bị quấy rầy, rồi bỏ vào góc nhà hờn dỗi.
Tôi nghĩ đã đến lúc nghỉ rồi, sếp ạ," Eliza cương quyết nói.
Chúng ta đã đứng đây hàng giờ rồi còn gì.
''Khoan đã." Jax chĩa ngón tay dài về phía tôi. "Chúng ta còn chưa thử món vũ khí bí mật.
Thấy tôi cau mày, ông nghiêng đầu. "Ồ thôi nào Paige. Đừng vờ làm bộ ngây thơ chứ. Hãy đột nhập vào mộng trường cậu ta cho tôi." "Chứng ta đã bàn chuyện này rồi." Tôi bắt đầu thấy đau đầu. "Tôi không làm việc đột nhập.
"Cô không làm cơ đấy. Hiểu rồi. Tôi không nhận ra là cô có bảng mô tả công việc đấy. À mà chờ đã! Nhớ ra rồi - làm gì có bảng nào cho cô." Ông ta dụi nát điếu thuốc trong gạt tàn. "Chúng ta là thấu thị. Phi tự nhiên. Cô tưởng chúng ta cũng giống cụ khốt nhà cô, ngồi khểnh vuốt râu trong văn phòng Barbican nhỏ xinh tám tiếng một ngày, uống trà trong mấy cái cốc xốp nhỏ xinh, hử?" Bất thình lình mặt ông ta méo đi kinh tởm, như là không thể chịu nổi thói sống của lũ vô minh. "Có vài kẻ trong chúng ta không ưa cốc xốp, Paige à. Có vài kẻ trong chúng ta ưa cốc bạc và xa tanh và phố xá bẩn tưởi và chơi với vong." Tôi không thể không trố mắt. Ông ta nốc một ngụm vang lớn, mắt chĩa ra cửa. Eliza lắc đầu. "Càng lúc càng dở hơi. Có thể chúng ta chỉ nên..." "Ai trả lương cho cô?"
Chị thở dài. "Ông trả, Jaxon ạ." "Chuẩn. Tồi trả tiền, các cô cậu vâng lời. Bây giờ thì, thánh nữ ơi, hãy hiền dịu mà lên tầng trên gọi Danica xem nào. Tôi muốn cô ấy cũng được chứng kiến phép màu." Môi mím chặt, Eliza ra khỏi phòng. Zeke bắn cho tôi cái nhìn tuyệt vọng và kiệt sức. Tôi ép mình lại cất tiếng. "Jax, thực sự tôi không đủ sức làm việc này bây giờ đâu. Tôi nghĩ chúng ta cần nghỉ một chút."
"Ngày mai cô sẽ được nghỉ tận vài giờ, ong mật ạ." Giọng ông có vẻ lơ đãng. "Tôi không đột nhập vào mộng trưòng được. Ông biết mà." "Chiều tôi đi. Cứ thử xem.
Jaxon rót thêm rượu vang cho mình. "Tôi đã chờ cảnh này hàng năm rồi. Mộng hành đấu với bất khả độc. Cuộc đụng độ thế kỷ trong thanh khí. Chưa bao giờ tôi hình dung nổi có sự kiện nào nguy hiểm và táo bạo hơn."
"Ông vẫn còn nói tiếng người đấy chứ?" "Không,
Nick nói. Mọi cái đầu đều ngoảnh về phía anh. "Ông ấy đang nói như một kẻ điên." Lặng im một lúc, rồi Jaxon nâng ly. "Chẩn đoán cực kỳ chính xác, bác sĩ ạ. Mừng anh."
Ông uống cạn. Nick ngoảnh đi. Chính trong giây phút căng thẳng đó Eliza trở lại, mang theo một ống tiêm adrenalin mới. Đi cùng chị là Danica Panić, thành viên cuối cùng của bộ bảy. Vốn chị lớn lên ở duệ thành Scion Belgrade, nhưng được điều chuyển tới London làm kỹ sư. Chính Nick tới tuyển mộ sau khi liếc thấy huyền quang chị ta tại buổi tiếp tân cho nhân viên mới. Chị ta cực kỳ hãnh diện vì cả đám chúng tôi không ai đọc đúng nổi tên chị. Họ cũng vậy. Chị ta vâm váp như cái cây, tóc đỏ hoe uốn sóng, búi thấp sau gáy, tay chằng chịt sẹo và vết bỏng. Và chỉ mềm lòng trước đúng một thứ: áo gi lê. "Danica yêu dấu.
Jaxon ngoắc tay. "Lại đây chiêm ngưỡng cảnh này xem."
"Tôi cần xem thứ gì?" chị ta hỏi. "Vũ khí của tôi." Tôi và Dani liếc nhìn nhau. Mới ở với chúng tôi một tuần, nhưng chị đã biết Jax là người thế nào.
"Trông có vẻ mấy người đang tổ chức cầu vong," chị nhận xét. "Hôm nay thì không." Ông vẫy tay. "Bắt đầu." Tôi phải cắn vào lưỡi mới khỏi trả treo lại ông. Chỉ giỏi tâng bốc người mới đến. Dani có huyền quang sáng chói, tăng động, mà ông vẫn chưa xác định được là gì, nhưng như lệ thường ông tin chắc chị ta rất đáng giá.
Tôi ngồi xuống. Nick lấy bông lau cho tôi rồi cắm ống tiêm. "Làm đi,
Jax nói. "Hãy đọc kẻ bất khả độc." Tôi đợi một phút cho hỗn hợp thuốc đi vào máu, rồi nhắm mắt tìm vào thanh khí. Zeke gồng mình chờ đợi. Tôi không xâm nhập được vào cậu ta, chỉ có thể vuốt qua mộng trường cậu, chạm thử những gờ rất mờ nhạt trên bề mặt - nhưng tâm não cậu quá nhạy cảm, chỉ cần động nhẹ cũng làm cậu đau. Tôi sẽ phải rất cẩn thận.
Hồn tôi rời chỗ. Tôi nhận được năm mộng trường xung quanh, rung rinh và lanh tanh như chuông gió. Zeke thì khác. âm thanh của cậu có âm vực trầm hơn, như hợp âm thứ. Tôi cố thử bắt hình ảnh từ cậu, một ký ức hay nỗi sợ nào, nhưng chẳng có gì hết. Nơi ở người bình thường tôi sẽ thấy một loạt hình ảnh chập chờn, như cuốn phim cũ méo mó, thì ở đây chỉ thấy đen kịt. Ký ức của cậu đã bị khóa chặt. Tôi giật về từ thanh khí khi có bàn tay bóp vai. Zeke đang run bắn, tay chụp lên tai. "Đủ rồi." Nick đang đứng sau lưng, kéo tôi đứng dậy. "Thế là đủ rồi. Cô ấy sẽ không làm việc này. Jaxon. Tôi không cần biết ông trả tôi bao nhiêu - ông đang trả tôi bằng kim cương máu." Anh mở tung cửa sổ. "Đi thôi Paige. Em được nghỉ." Tôi mệt đến rã rời xương tủy, nhưng tôi không bao giờ từ chối Nick. Mắt Jaxon như găm kim vào lưng tôi. Đến mai ông ta sẽ vui vẻ lại thôi, khi nào đã uống hết rượu. Tôi đu người qua cửa sổ, hạ mình xuống ống thoát nước, mắt mờ đi.
Chân vừa chạm mái nhà, Nick đã bật chạy. Hôm nay anh chạy rất nhanh, chạy thật lực. May trong máu vẫn còn adrenalin, nếu không tôi cũng chẳng đuổi kịp. Chúng tôi vẫn thường chơi trò này. Làm một cuộc dạo chơi vô định quanh thành phố. Về lý thuyết, London có đủ những gì tôi ghét: khổng lồ, xám xịt, lạnh lùng, mưa rơi hết chín trên mười ngày. Nó khi gầm lên, khi bơm, khi đập thình thịch, như quả tim người. Nhưng sau hai năm rèn luyện với Nick, học cách tìm đường qua các mái nhà, thành đã trở thành cõi trú ẩn của tôi. Tôi có thể bay qua đầu xe cộ, qua đầu bọn Vệ Đêm. Tôi có thể lao như huyết cầu giữa những mạch máu đường phố ngõ hẻm chằng chịt. Tôi chứa đầy sự sống muốn căng nứt toàn thân. Nếu có nơi nào tôi được tự do, thì chính là đây. Nick nhảy xuống phố. Chúng tôi bước rảo trên con đường đông đúc tới góc quảng trường Leicester. Không dừng lại thở, Nick bắt đầu trèo lên tòa nhà gần nhất, ngay cạnh sòng bạc Hippodrome. Có vô số chỗ bám tay, bệ cửa sổ hay gờ tường và đủ thứ nữa, nhưng tôi không hiểu mình có theo được không. Adrenalin cũng chẳng làm thân thể bớt mỏi dừ.
"Anh đang làm gì thế Nick?" "Anh cần thông đầu óc." Giọng anh nghe thật mệt mỏi. "Trong sòng bạc á?"
"Trên nóc.
Anh chìa tay. "Lên nào, sõtnos. Trông em nhu sắp ngủ gật đến nơi rồi." "Ừm, thì em đâu có chuẩn bị tinh thần hôm nay bị hành cả hồn lẫn xác." Tôi để anh lôi mình lên bệ cửa sổ tầng đầu, khiến một cô ả hút thuốc lá trố mắt nhìn. "Chúng mình sẽ trèo đến đâu?" "Đến đỉnh tòa nhà. Nếu em chịu được,
anh nói thêm.
"Thế nếu em không chịu được?" "Được rồi. Nhảy lên đi." Anh kéo tay tôi quanh cổ mình. "Và quy tắc vàng là gì nào?" "Đừng nhìn xuống."
"Chuẩn,
anh nhại giọng Jaxon. Tôi cười to. Chúng tôi lên đến đỉnh mà không bị thương tích hay khó nhọc gì. Nick leo trèo các nhà từ thuở chập chững tập đi, cả nơi nào dường như chẳng có chỗ trụ chân anh cũng tìm ra được. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã lại ở trên mái nhà, đường phố nằm tít bên dưới. Chân tôi giẫm lên cỏ nhân tạo. Bên trái có một đài phun nhỏ - không có nước, còn bên phải, một thảm hoa héo quắt. "Đây là chỗ nào?" "Vườn mái nhà đấy. Anh phát hiện ra mấy tuần trước. Chưa bao giờ thấy ai dùng, nên anh nghĩ biến thành đại bản doanh mới được đấy." Nick tựa vào thanh chắn. "Xin lỗi đã bắt cóc em đi, sötnos ạ. Seven Dials đôi khi hơi ngột ngạt."
"Tí tẹo thôi.
Chúng tôi không ôn lại chuyện vừa xảy ra. Nick vẫn thường bực bội vì chiến thuật của Jaxon. Anh tung cho tôi một thanh kẹo ngũ cốc. Chúng tôi nhìn ra chân trời hồng ửng bụi bặm, như đang ngóng chờ bóng dáng một con tàu.
Paige,
anh nói, "em đã yêu ai bao giờ chưa?"
Tay tôi run lên. Miếng kẹo trong mồm bỗng dưng khó nuốt: họng tôi nghẹn lại.
Em nghĩ là rồi.
Từng cơn lạnh chạy dọc hai bên sườn. Tôi dựa lưng vào thanh chắn. "Ờ... tức là có thể. Sao anh hỏi thế?"
Vì anh muốn hỏi em cảm giác ấy như thế nào. Khi phải cố nghĩ xem có phải mình đang yêu.
Tôi gật đầu, cố làm bộ hoàn toàn bình thản. Thực tế thì có chuyện gì đó rất từ từ và rất khó chịu đang diễn ra trong cơ thể tôi: trước mắt tôi thấy những đốm đen tí xíu, đầu nhẹ bẫng, lòng tay nhớp mồ hôi, tim đập thình thình. "Anh hỏi đi," tôi nói. Mắt anh vẫn nhìn xuống phố. "Khi yêu ai đó," anh nói, "em có muốn che chở cho người ấy không?" Tình huống thật kỳ lạ, vì hai lý do. Thứ nhất vì tôi yêu Nick. Tôi biết lâu rồi, dù chưa có động tác nào tiến tới cả. Thứ hai, vì Nick đã hai mươi bảy trong khi tôi mới mười tám. Cứ như vai trò mọi khi đã đảo ngược cả. "Có." Tôi cụp mắt.
Ít nhất là em nghĩ thế. Em từng... em luôn có cảm giác muốn che chở cho anh ấy."
"Em có bao giờ chỉ muốn... chạm vào người ấy không?" "Lúc nào cũng vậy?" hơi ngượng nghịu, tôi thú nhận. "Hoặc đúng hơn là... em muốn anh ấy chạm vào em. Chi cần là...
"... ôm em thôi cũng được."
Tôi gật đầu, không nhìn anh. "Vì anh cảm thấy như mình hiểu người này, và anh muốn người ấy được vui. Nhưng anh không biết phải làm gì mới khiến người ấy vui được. Thực tế là anh biết, ngay việc anh yêu người ấy cũng sẽ làm cho người ấy rất không vui." Trán anh nhăn lại như mép trang sách. "Thậm chí anh còn không biết có nên liều nói ra không, vì anh biết người ấy sẽ không vui đến mức nào. Hoặc ít ra anh nghĩ là anh biết. Cái đó có quan trọng không, Paige? Vui có quan trọng không?" "Sao anh lại nghĩ là không quan trọng được?"
Vì anh không hiểu thành thật thì có tốt hơn là vui không. Chúng ta có hy sinh thành thật để được vui không?
Thỉnh thoảng. Nhưng thành thật thì vẫn tốt hơn, em nghĩ thế. Nếu không anh sẽ phải sống trong dối trá.
Tôi cân nhắc từng chữ, dụ cho anh nói ra, trong lúc tảng lờ tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc trong đầu. "Vì ta cần phải tin người ấy."
Phải.
Mắt tôi cay xè. Tôi cố gắng giữ nhịp thở đều, nhưng đang dần ngộ ra trong đầu một sự thực khủng khiếp: Nick không nói về tôi. Tất nhiên, chưa bao giờ có lời nào anh nói khiến tôi nghĩ anh cũng đáp lại tình cảm của mình. Chưa có lời nào cả. Nhưng còn bao nhiêu đụng chạm ngẫu nhiên, bao nhiêu giờ săn sóc - bao nhiêu lần chúng tôi chạy cùng nhau? Còn cuộc đời tôi suốt hai năm vừa rồi, gần như ở bên anh ngày ngày - đêm đêm nữa?
Nick đang nhìn lên trời. "Nhìn kìa," anh nói.
Sao?"
Anh chỉ lên một ngôi sao. "Arcturus. Chưa bao giờ anh thấy nó sáng thế này.
Ngôi sao hơi có ánh cam, to đùng, sáng chói. Tôi thấy mình nhỏ mọn đến độ tan biến đi được. "Thế là," tôi cố lấy giọng bình thản, "ai thế? Cái người anh nghĩ là anh yêu ấy?" Nick đưa một tay ôm đầu.
Zeke.
Ban đầu tôi không hiểu mình nghe đúng không. "Zeke.
Tôi quay nhìn anh.
Zeke Sáenz?" Nick gật. "Em có nghĩ quả thật là vô vọng không?" anh hỏi khẽ. "Là cậu ấy chẳng thể yêu lại anh?"
Mặt tôi đã mất hết cảm giác. "Anh chưa bao giờ nói với em,
tôi mở đầu. Ngực thắt lại.
Em chẳng biết..." "Làm sao em biết được." Anh đưa tay vuốt mặt. "Anh bất lực, Paige à. Anh biết có thể đi tìm người khác là xong, nhưng anh còn chẳng dứt ra mà đi tìm được. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Anh nghĩ cậu ấy là người đẹp nhất trần gian. Ban đầu anh nghĩ là do mình tưởng tượng thôi, nhưng cậu ấy ở với chúng ta cả năm rồi," anh nhắm mắt, "không phủ nhận được nữa. Quả là anh dành tình cảm cho cậu ấy."
Không phải cho tôi. Tôi chỉ ngồi im lặng, thấy hình như có kẻ nào vừa bơm thuốc tê bại vào động mạch. Người anh yêu không phải là tôi.
Anh nghĩ mình có thể giúp cậu ấy." Giọng anh hết sức nhiệt thành. "Anh có thể giúp cậu ấy đối mặt quá khứ. Có thể giúp cậu ấy nhớ lại chuyện cũ. Cậu ấy từng là thiên cầm - anh có thể giúp cậu ấy lại nghe thấy các giọng nói." Tôi ước gì mình nghe thấy các giọng nói. Tôi ưóc gì mình nghe thấy tiếng vong, để có thể nghe được chúng chứ không phải nghe câu chuyện này. Tôi phải tập trung đừng khóc. Dù tối nay có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không được, tôi sẽ không khóc. Thà cắn đứt lưỡi ra còn hơn. Nick có toàn quyền yêu người khác. Tại sao không? Tôi chưa hề hé răng nói với anh tình cảm của mình. Đáng ra phải mừng cho anh. Nhưng một góc nhỏ giấu kỹ trong lòng tôi vẫn luôn từng hy vọng anh cũng cảm thấy như mình - hy vọng anh chỉ đang đợi thời điểm thích hợp để thổ lộ. Thời điểm nào đó giống như lúc này.
"Em thấy gì từ mộng trường cậu ấy?" Nick đang nhìn tôi đợi trả lời. "Có gì không?" "Chỉ thấy tối đen thôi." "Có lẽ anh nên thử. Có lẽ anh nên gửi ảnh cho cậu ấy." Anh mỉm cười căng thẳng. "Hoặc là chỉ cần trò chuyện với cậu ấy, như một người bình thường thôi."
"Cậu ấy sẽ nghe đấy,
tôi bảo. "Nếu anh nói. Làm sao anh biết cậu ấy không hề đáp lại tình cảm của anh?" "Anh nghĩ cậu ấy có đủ rắc rối trên đầu rồi. Hơn nữa en biết luật mà. Cấm dính líu. Jaxon sẽ tức nổ mũi ra mất.
"Mặc xác Jaxon chứ. Anh phải ôm trong lòng thì thật không công bằng."
"Anh chịu được một năm rồi, sötnos à. Anh chịu tiếp được.
Tôi nghẹn lời. Tất nhiên anh nói đúng. Jaxon không cho chúng tôi "dính líu". Ông không ưa chuyện luyến ái. Dù Nick có yêu tôi nữa thì chúng tôi cũng chẳng ở bên nhau được. Nhưng giờ khi sự thật đã sờ sờ trước mặt - và giấc mơ đã đổ vỡ tan tành - tôi thấy mình khó thở. Người đàn ông này không thuộc về tôi. Anh chưa bao giờ thuộc về tôi. Và dù tôi có yêu anh mấy đi nữa, anh sẽ chẳng bao giờ thuộc về tôi. "Sao anh không bảo em?" tôi bóp chặt thanh chắn. "Ý em là... em biết chẳng phải việc của em, nhưng mà..."
"Anh không muốn em lo thêm. Em cũng có đủ rắc rối cần đối phó rồi. Anh đã biết Jax sẽ khoái em, nhưng ông ấy đúng là đày đọa em khổ sở. Ông ấy vẫn còn coi em là món đồ chơi mới. Làm anh hối hận đã kéo em vào chỗ này." "Không. Không, đừng nghĩ thế." Tôi quay sang siết chặt tay anh, quá chặt. "Anh đã cứu em, Nick ạ. Nếu không sớm muộn em cũng hóa điên lên mất. Em phải được biết, nếu không lúc nào em cũng sẽ cảm thấy mình là một kẻ ngoài lề. Nhờ anh mà em mới thấy mình thuộc về một thứ gì đó, thuộc về rất rất nhiều thứ, thật đấy. Em chẳng bao giờ đền đáp nổi cho anh cả." Mặt anh chuyển sang thất sắc.
Trông em như muốn khóc đến nơi ấy."
"Không đâu.
Tôi buông tay anh. "Này, em phải đi đây. Em có hẹn với một người." Tôi chẳng có hẹn với ai cả. "Paige, khoan đã. Đừng đi vội." Anh nắm cổ tay kéo tôi lại. "Anh vừa làm em bực mình đúng không? Chuyện gì thế?"
"Em không bực mình đâu." "Có mà. Khoan một giây thôi." "Em phải đi đây, Nick."
"Em chưa bao giờ 'phải đi' khi anh đang cần em cả." "Em xin lỗi." Tôi quấn áo khoác sát vào mình. "Nếu muốn nghe em khuyên, thì anh nên đi thẳng về trụ sở nói ngay cho Zeke biết. Nếu trong cái đầu cậu ấy còn chứa một tí xíu tỉnh táo nào, thì cậu ấy sẽ gật tức khắc." Tôi nhìn lên anh, mỉm cười buồn. "Nếu cậu ấy cũng giống em." Và tôi nhận ra. Bối rối, rồi đến không tin, rồi đến buồn rầu.
Anh đã biết. "Paige," anh mở đầu. "Muộn rồi." Tôi nhảy qua thanh chắn, hai tay run lên. "Gặp anh thứ Hai nhé."
"Không. Paige, khoan đã. Khoan đã." "Nick. Xin anh." Anh ngậm miệng, nhưng mắt vẫn mở to. Tôi trèo xuống trên mặt tòa nhà, để anh đứng lại dưới trăng. Mãi đến khi xuống mặt đất, những giọt nước mắt đầu tiên và duy nhất mới chảy. Tôi nhắm mắt, hít mạnh không khí đêm.
Tôi không biết rõ làm thế nào tới được phân khu I-5 nũa. Chắc là tôi đã lên xe điện ngầm. Cũng có thể là đi bộ. Cha vẫn đang làm việc, không nghĩ tôi về hôm nay. Tôi đứng trong căn hộ trống vắng, nhìn lên giếng trời. Lần đầu tiên từ lúc nhỏ, tôi ước mình có mẹ, hay chị, hay là bạn cũng được - một người bạn không phải trong Bảy Ấn. Nhưng thực tế vẫn là chẳng có ai. Tôi chẳng biết phải làm gì, phải cảm thấy thế nào. Bọn con gái vô minh sẽ làm gì nếu là tôi? Hẳn là nằm bẹp giường cả tuần. Nhưng tôi không phải một đứa con gái vô minh, mà cũng chẳng phải vừa cắt đứt với ai. Chỉ là với một giấc mơ. Một giấc mơ con nít. Tôi nhớ lại hồi ở trường, là thấu thị duy nhất giữa các vô minh. Suzette, một trong đám bạn ít ỏi của tôi, đã chia tay với anh bạn trai vào năm cuối. Tôi cố nhớ lại xem nó làm gì. Không phải nằm bẹp cả tuần, nếu tôi nhớ đúng. Làm gì nhỉ? Khoan. Nhớ ra rồi. Nó nhắn tin cho tôi, rủ đi club. Tớ muốn nhảy cho quên sầu, nó bảo. Tôi đã kiếm cớ từ chối, như mọi lần. Đêm nay sẽ là đêm của tôi. Tôi sê nhảy cho quên sầu. Tôi sẽ quên chuyện này đã từng xảy ra. Tôi sẽ rũ bỏ cơn đau.
Tôi lột hết quần áo, tắm qua rồi sấy tóc cho thẳng. Tôi bôi son, đánh phấn côn và chuốt mascara. Tôi chấm ít nước hoa vào các huyệt. Tôi bẹo má cho hồng. Xong xuôi, tội chui vào cái váy ren đen, xỏ chân vào giày cao gót hở mũi rồi ra ngoài. Người gác cổng liếc nhìn quái gở khi tôi đi qua. Tôi gọi tắc xi. Có một quán bar ở bên Đông mà Nadine vẫn hay tới, bán mếch rẻ tiền (và đôi khi cả rượu thật lậu) các ngày trong tuần. Quán nằm trong một khu hầm hố thuộc phân khu II-6, khét tiếng là một trong vài chỗ an toàn cho thấu thị: ngay cả bọn Vệ cũng chẳng khoái la cà chỗ này.
Một tay bảo vệ đô con đứng chắn cửa, mặc vét và đội mũ cao. Gã phẩy tay cho tôi vào. Ở trong tối và nóng bức. Quán này vừa nhỏ vừa chật, chen chúc những thân người đẫm mồ hôi. Quầy rượu chạy dọc một bên tường, hai đầu quầy bán ô xi và mếch. Bên phải quầy là sàn nhảy. Khách chủ yếu là vô minh, toàn bọn hipster mặc quần vải tuýt, đội mũ bé xíu, thắt cà vạt đủ màu. Tôi chẳng biết mình định làm gì mà đến đây, xem bọn vô minh nhảy nhổm trong tiếng nhạc rú rít, nhưng đấy cũng lại chính là điều tôi muốn: muốn ngẫu hứng, muốn quên sạch thế giới thực. Chín năm trời tôi đã tôn thờ Nick. Tôi sẽ cắt đứt hết. Tôi sẽ không cho phép mình chậm lại mà cảm xúc nữa.
Tôi đến đầu bán ô xi, trèo lên ghế đẩu. Người đứng quầy nhìn tôi một vòng, nhưng không hỏi han. Ông ta là thấu thị, khán sư - ông ta chẳng muốn bắt chuyện. Nhưng không phải đợi lâu mới có người khác để mắt đến tôi. Đầu kia quầy có một nhóm trai trẻ, chắc là sinh viên Đại học Scion London. Toàn vô minh, tất nhiên. Thấu thị thì chẳng mấy ai lên đại học. Tôi sắp gọi một ly Ôxiđuvi thì một kẻ trong đám sán lại. Quãng chừng mười chín hai mươi, cằm cạo nhẵn, hơi rám nắng. Chắc đã qua thành khác nước ngoài ở một năm. Scion Athens, có lẽ. Trên cái đầu tóc đen chụp mũ lưỡi trai. "Hê,
cậu ta nói lớn trong tiếng nhạc. "Bạn đến đây một mình à?"
Tôi gật. Cậu ta ngồi lên ghế bên cạnh. "Reuben,
cậu ta nói coi như giới thiệu. "Tớ mời bạn món gì nhé?" "Mếch,
tôi đáp. "Nếu anh không phiền." "Có gì mà phiền." Cậu ta ra dấu cho người đứng quầy, ông này rõ ràng biết cậu. "Mếch huyết, Gresham."
Trán ông kia nhăn tít lại, nhưng vẫn im lặng pha mếch huyết cho tôi. Đấy là món đắt nhất trong số đồ uống giả rượu, pha anh đào, nho đen và mận. Reuben ghé lại sát tai tôi. "Thế," cậu ta nói, "bạn đến đây làm gì?" "Chẳng làm gì cả." "Bạn không có bạn trai à?"
"Có thể." Không. "Còn tớ vừa bỏ bạn gái. Và tớ đang nghĩ, khi thấy bạn bước vào - hừm, tớ nghĩ những điều hẳn là không nên nghĩ khi thấy có cô gái đẹp bước vào bar. Nhưng rồi tớ lại nghĩ, xinh như bạn thế nào chẳng có bạn trai đi cùng. Tớ đoán đúng không?"
Không,
tôi đáp.
Tôi có một mình.
Gresham đẩy ly mếch của tôi qua mặt quầy.
Tổng là hai,
ông ta nói. Reuben đưa ông ta hai đồng tiền vàng. Tôi phải tự hiểu là cô đã trên mười tám tuổi ư, thưa cô?
Tôi giơ chứng minh thư, ông ta tiếp tục lau cốc, nhưng vẫn để mắt nhìn tôi đang uống. Tôi nghĩ không hiểu ông ta đề phòng vì cớ gì – tuổi tôi, cách ăn mặc, hay huyền quang của tôi? Có lẽ là cả ba. Tôi giật mình trở về thực tại khi thấy Reuben nhích lại gần hơn. Hơi thở cậu ta có mùi táo. "Bạn đang học đại học chứ?
"Không."
Thế bạn làm gì?"
Quán ô xi."
Cậu ta gật đầu, uống tiếp. Tôi không hiểu phải làm gì. Để bắn tín hiệu ấy. Cần tín hiệu nào không? Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, đưa mũi giầy lướt dọc chân cậu. Có vẻ hiệu quả. Cậu ta liếc về phía đám bạn lúc này đã trở lại đấu rượu. "Bạn có muốn đi đâu không?
Cậu ta hạ giọng khàn khàn. Hoặc bây giờ, hoặc không bao giờ cả. Tôi gật. Reuben đan tay vào tay tôi, dẫn qua đám đông. Gresham nhìn theo. Hắn đang rủa ả hồ ly tinh.
Tôi dần nhận ra Reuben không định dẫn mình vào góc tối như tôi tưởng tượng. Cậu ta đang dẫn tôi ra phòng vệ sinh. Ít nhất ban đầu tôi tưởng thế, tới khi thấy cậu ta đưa qua một cửa nữa, ra bãi xe nhân viên. Đấy là một khoảng sân chữ nhật bé xíu, chỉ đủ đỗ sáu xe. Được, cậu ta muốn riêng tư. Như thế tốt. Phải không? Ít nhất cũng chứng tỏ không phải cậu ta muốn khoe khoang với đám bạn. Tôi còn chưa kịp thở, Reuben đã đẩy tôi áp vào tường gạch bẩn. Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi và thuốc lá. Rồi điếng người thấy cậu ta bắt đầu cởi khóa quần.
Khoan đã,
tôi nói.
Tôi không định...
Thôi nào. Vui một chút thôi mà. Chưa kể,
cậu ta buông rơi thắt lưng,
chúng ta đâu có phản bội ai.
Cậu ta hôn tôi. Môi cậu ta rất chắc. Cái lưỡi ướt thọc vào trong miệng, tôi nếm thấy vị ngọt nhân tạo. Tôi chưa bao giờ được ai hôn. Tôi không rõ mình có thích không. Cậu ta nói đúng. Vui một chút thôi mà. Tất nhiên rồi. Có gì không phải? Người bình thường vẫn làm thế, phải không? Họ uống rượu, họ làm đủ trò liều lĩnh ngu ngốc, họ ngủ với nhau. Chính là tôi cần cái đó. Jax cho phép cái đó - chỉ cấm dính líu thôi. Tôi không định dính líu. Không ràng buộc. Eliza cũng làm thế. Lý trí bảo tôi dừng đi. Tôi làm thế để làm gì? Tôi làm gì ở đây, trong bóng tối, với một người lạ? Để chứng tỏ gì cơ chứ? Đâu có vơi được cái đau. Chỉ làm nó nặng nề thêm. Nhưng bây giờ Reuben đã quỳ gối, kéo váy tôi lên tận eo. Cậu ta hôn lên cái bụng trần của tôi.
"Bạn đẹp quá." Tôi chẳng thấy thế. "Bạn vẫn chưa cho tớ biết tên." Cậu ta vạch tay theo viền quần lót của tôi. Tôi rùng mình.
"Eva," tôi nói. Nghĩ đến chuyện ngủ với cậu ta mà tôi thấy gớm. Tôi chẳng quen cậu ta. Cũng chẳng thèm muốn cậu ta. Nhưng tôi lý luận đấy là vì mình vẫn còn yêu Nick, mà tôi phải bắt mình dừng yêu anh đi. Tôi tóm lấy tóc Reuben, môi nghiến vào môi cậu ta. Cậu ta rên lên, kéo chân tôi vòng quanh người. Người tôi run nhẹ. Thực tình chưa bao giờ tôi làm vụ này. Chẳng phải đáng ra phải rất đặc biệt à, lần đầu tiên ấy? Nhưng tôi không được bỏ dở. Tôi phải làm cho trót.
Đèn đường sáng lên chập chờn, mắt tôi lóa lên. Reuben đặt cả hai tay lên tường gạch. Tôi không biết sắp có gì xảy ra. Cảm giác thật ngây ngất. Rồi đau. Đau banh xác, đau choáng óc. Cứ như vừa ăn nắm đấm móc ngược tàn bạo vào giữa bụng. Reuben chẳng hề biết có chuyện đó. Tôi đợi nó hết, nhưng nó không hết. Cậu ta nhận ra tôi đang gồng người lên.
"Bạn không sao chứ?" "Không sao,
tôi thì thầm.
Lần đầu tiên à?"
"Không, tất nhiên." Cậu ta ngoẹo đầu xuống cổ tôi, hôn từ vai lên tai. Cậu ta còn chưa kịp cử động thì cái đau lại tới, lần này kinh khủng hơn, khốn khổ như xé thịt. Reube lùi lại. "Đúng là thế,
cậu ta nói. "Không việc gì đâu.
"Này, tớ không nghĩ là tớ nên..." "Được rồi." Tôi xô cậu ta ra, "Vậy thì... thì để cho tôi yên. Tôi không muốn cậu. Tôi không muốn ai hết." Tôi bứt khỏi vách tường, lảo đảo đi về lại quán bar, vừa đi vừa kéo váy. Chỉ vừa kịp tới toa lét thì nôn ồng ộc. Cái đau dội qua bắp đùi và bụng. Tôi cuộn người nằm ôm lấy bệ ngồi, vừa ho khan vừa khóc. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy mình ngu như thế này.
Tôi nghĩ tới Nick. Tôi nghĩ tới bao nhiêu năm mình đã nghĩ tới anh, băn khoăn không biết có bao giờ anh trở về với mình không. Và lúc này tôi lại nghĩ tới anh, hình dung ra nụ cười của anh, nhớ lại anh chăm sóc tôi thế nào, và thật là vô dụng: tôi chỉ muốn anh thôi. Tôi chúi đầu vào hai cánh tay mà khóc...