Chương 28: Lệnh cấm
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 9917 chữ
- 2020-05-09 03:09:47
Số từ: 9912
Nguồn: thuquantruyen.com
Quản giáo ùa ra sân khấu, ăn vận diêm dúa choáng hồn. Gã mặc áo choàng dài đỏ thắm che kín thân, cài cúc tận cổ. Gã cúi chào.
Cho phép tôi gửi lời chào nồng nhiệt tới các quý ông quý bà, nhiệt liệt chào mừng quý vị tới Sheol I! Tôi là Quản giáo ở đây, tên là Beltrame. Tôi lãnh nhiệm vụ coi sóc tập thể con người ở thành phố. Đặc biệt xin chào mừng quý vị nào tới đây từ những góc còn chưa khai sáng trong Đại lục. Đừng lo sợ! Sau buổi trình diễn hôm nay, các vị cũng sẽ có cơ hội được biến thành phố của mình thành một duệ thành Scion như bao nhiêu thành phố khác. Chương trình của chúng tôi tạo điều kiện cho các chính phủ trốc rễ và cô lập thấu thị ngay từ khi còn nhỏ, tránh những tổn phí cần thiết cho chính sách xử tử hàng loạt.
Tôi cố không nghe. Không phải nước nào cũng có Mơ Êm để xử tử thấu thị. Nhiều nơi tiêm thuốc độc, hay dùng đội bắn, hay tệ hơn nữa.
Chúng tôi đã vạch lộ trình thiết lập Sheol II phối hợp với các duệ thành Paris và Marseilles, đó sẽ là các thành vệ tinh đầu tiên ở Pháp.
Vỗ tay. Mynatt mỉm cười.
Đêm nay, chúng tôi hy vọng có thể xác minh thêm ít nhất hai địa điểm nữa có tiềm năng trở thành thành phố đầu não trên Đại lục. Nhưng trước khi bắt đầu, chúng tôi muốn diễn hầu quý vị một vở kịch nhỏ, để quý vị được thấy rất nhiều thấu thị của chúng tôi đã sử dụng khả năng làm điều có ích như thế nào. Vở kịch sẽ đưa chúng ta về thời kỳ đen tối trước khi các Rephaite tới đây, thời tên Vua Máu còn cai trị. Tên vua đã dựng gia tộc mình bằng máu.
Đồng hồ điểm. Tôi nhìn đám nhà trò xếp hàng ra sân khấu, tất cả hai mươi người. Họ sẽ diễn lại tiểu sử Edward đệ thất, từ khi hắn mua bàn cầu vong về, cùng năm vụ sát nhân, cho tới khi con dao trong tư thất và cuộc trốn chạy của hắn cùng gia đình khỏi nước Anh. Sự kiện khởi đầu cơn
đại dịch
, lý do cho sự tồn tại của Scion. Liss cũng ở trên sân khấu, đứng lẩn đằng sau. Hai bên chị là Nell – con bé diễn thay hồi chị bị sốc hồn – và một khán sư hình như tên là Lotte. Cả ba đều hóa trang vai nạn nhân của tên Vua Máu. Chính giữa sân khấu, Quản giáo quẳng áo choàng lộ ra hoàng bào mặc bên trong. Đám đông reo hò vang dội. Hắn đang trong vai Edward ngày còn là thái tử chờ nối ngôi Nữ hoàng Victoria, ngập trong lông thú và ngọc quý.
Cảnh đầu tiên hình như là trong ngọa phòng hắn, cỗ đàn hơi nước lòe loẹt phập phù bài
Daisy Bell
. Diễn viên hề xiếc đứng ngoài cũng tự giới thiệu mình là Frederick Ponsoby, đệ nhất Nam tước Sysonby – là thư ký riêng của Edward. Vở kịch được kể lại từ góc nhìn của ông ta.
Thưa điện hạ,
nó nói với Quản giáo,
chẳng hay người có nhã hững ra ngoài đi dạo một vòng?
Ngươi có mang áo gi lê ngắn đó không, Ponsoby?
Chỉ có áo đuôi tôm thôi, thưa điện hạ.
Ta cứ nghĩ mọi người đều phải biết,
Quản giáo gầm lên bằng giọng quý tộc đặc Anh rất nực cười,
rằng luôn luôn phải có áo gi lê ngắn đi kèm mũ lụa vào buổi tiếp tân riêng lúc sáng sớm. Còn cái quần dài ngươi mặc thật là thứ xấu xí nhất ta từng thấy từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ!
Ở dưới ầm ĩ chế nhạo và huýt sáo. Con quái vật điếm đàng đó lại dám tự nhận là người kế ngôi Victoria. Ponsoby quay lại nhìn khán giả.
Chính là sau một chuỗi bệnh tật dai dẳng, mà nguyên nhân là, chẳng hạn như, cái áo đuôi tôm, và cái quần dài tội nghiệp của tôi
– tiếng cười ha hả -
mà hoàng thái tử đã chán chường phục sức xa hoa của ngài. Ngay vào chiều hôm đó, ngài đã lệnh cho tôi tháp tùng trong một buổi dã ngoại. Ôi hỡi các bạn của tôi! Chưa bao giờ có con người nào phải đau thương khổ sở đến như nữ hoàng khi chứng kiến con trai mình tiến dần từng bước trên con đường dẫn thẳng tới cõi ác.
Tôi liếc lại sau xem Hộ vương phản ứng ra sao, nhưng hắn đã biến mất. Cuộc tung hứng giữa Edward và Ponsoby còn kéo dài một lát. Mỗi cảnh đều dàn dựng xoáy vào việc Edward là một tên ngốc vừa bạo tàn vừa dâm dật, thua kém hẳn nữ hoàng mẹ hắn. Tôi mê mải dõi theo vở kịch. Chúng đã thổi phồng đến mức quái đản vai trò hắn trong cái chết của Hoàng thân Albert, thậm chí còn bịa ra một cuộc đấu gươm. Nữ hoàng góa bụa xuất hiện một thoáng, đội mạng và mang vương miện kim cương nhỏ.
Chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ ta có thể nhìn hắn mà không rùng mình,
bà thú nhận với khán giả.
Với ta hắn cũng phi tự nhiên như một đứa con bị yêu tinh đánh tráo.
Ở dưới hoan hô ầm ĩ. Bà đúng là một tượng đài của tính thiện, là vị quân vương cuối cùng không bị bệnh dịch làm vấy bẩn. Trong lúc mọi phái viên đang mê mẩn ngắm bà hoàng, tôi theo dõi sát đồng hồ. Gần nửa giờ đã qua mà tôi vẫn chưa biết lúc nào tàu chuyển bánh.
Tiếp đến là cao trào vở kịch. Buổi cầu vong. Đèn đỏ được mang lên sân khấu. Quay lại nhìn, tôi phải cố nén cười. Quản giáo nhập vai đã đến lúc hăng máu.
Quyền lực trần thế vẫn còn chưa đủ,
gã thốt, hồng hộc thở vì cái ác đã xâm chiếm trọn vẹn nhân vật của mình. Bàn cầu vong đã bày ra, gã đang khuơ tay vòng tròn trên bàn.
Thời đại Victoria, chúng nói thế sao? Nhưng thời đại Edward sẽ như thế nào? Có vị vua nào có thể vươn tới đỉnh cao vĩ đại khi bị xiềng trong thứ gông cùm của phận người hữu tử?
Gã chồm người trên bàn, hai tay lắc mạnh bàn.
Phải, hãy vươn lên. Vươn lên từ bóng tối. Vươn lên qua cổng mở, hỡi các vong hồn cõi chết. Hãy đi vào trong ta, và những đồ đệ của ta! Hãy sinh sôi nảy nở trong chính dòng máu Anh quốc!
Gã vừa nói, những ngọn đèn đỏ vừa rời khỏi sân khấu trong tay các diễn viên mặc đồ đen. Đấy là biểu tượng các vong phi tự nhiên. Chúng tỏa khắp phòng, chộp lấy khán giả khiến họ rú lên. Đây là cơn đại dịch phi tự nhiên. Tiếng nhạc và tiếng các diễn viên cười quá ồn. Đầu tôi đau nhức. Quản giáo gào lớn đọc thần chú. Trong bóng tối hỗn loạn, Hộ vương tóm tay tôi.
Nhanh.
Giọng hắn ngân sát tai tôi.
Đi theo ta.
~~ Hắn dẫn tôi xuống phòng cửa sập: khoảng không nhỏ và tối dưới sàn sân khấu, chất cao các thùng hàng. Ở đây chỉ duy nhất có ánh sáng lọt qua khe sàn. Đỏ như ánh đèn lúc nãy. Màn nhung dày kéo dọc một đầu phòng, che khuất chúng tôi khỏi đại sảnh bên trên. Trong khoảng không tối đen ấy, thật không dễ nghĩ về những gì tôi sắp phải đối mặt trên kia. Ở đây bớt ồn hơn. Các diễn viên nhảy múa ngay trên đầu, nhưng âm thanh bị ván sàn chặn bớt. Hộ vương quay sang nhìn tôi.
Cô sẽ ra trong cảnh cuối vở kịch. Hồi kết.
Mắt hắn nóng rực.
Ta đã nghe bà ta nói với Gomeisa.
Da tôi râm ran.
Chúng ta đã biết trước sẽ đến lúc này.
Phải.
Tôi đã biết từ đầu Nashira sẽ giết mình, nhưng nghe điều đó vang lên từ miệng hắn hình như nó trở nên thực hơn. Một phần trong tôi đã hy vọng biết đâu mụ ta sẽ hoãn lại – hoãn lại vài ngày thôi, đủ cho tôi có cơ hội cùng mọi người lên tàu trốn thoát – nhưng Nashira là kẻ tàn độc. Tất nhiên mụ ta thích xuống tay giữa công chúng, trước mặt cả Scion rồi. Mụ ta sẽ không liều để tôi sống tiếp. Ánh sáng từ mắt hắn khiến bóng đêm như thẫm hơn. Ánh mắt này có gì khang khác: có gì nóng hổi, phập phồng. Từ chân lên bụng tôi run bắn và lạnh toát. Tôi buông mình ngồi xuống một thùng.
Tôi không đánh lại nổi mụ ta đâu,
tôi nói,
thiên thần của mụ…
Không, Paige à. Nghĩ đi. Bà ta đã chờ hàng tháng trời, trì hoãn đợi đến ngày cô nhập được vào cơ thể khác. Chừng nào cô còn chưa thể hiện năng lực ấy, chừng đó còn có nguy cơ bà ta chẳng lấy được nó từ cô. Bà ta hạ cô xuống áo vàng để đảm bảo cô không bao giờ bị lâm nguy vì phải đối mặt với Emite lần nữa. Bà ta đặt cô vào quyền bảo hộ của chính phò mã của mình. Bà ta làm mọi cách bảo tồn cô như vậy làm gì, nếu chẳng phải cô mang một công năng không những khiến bà ta thèm muốn, mà còn sợ?
Chính ông đã dạy tôi tất cả những thứ đó. Những lần huấn luyện trên đồng. Con bướm và con hươu. Rèn luyện cho hồn tôi. Ông đã dẫn tôi vào chỗ chết.
Ta được bà ta phân nhiệm vụ đào tạo cô. Chính vì thế bà ta mới cho phép ta nhận cô vào Magdalen,
hắn nói,
nhưng ta không có ý định để bà ta có được cô. Ta đã nguyện giúp cô phát triển hết công năng – nhưng để cho cô, Paige à. Không phải cho bà ta.
Tôi không đáp. Không có gì để nói. Hộ vương xé một mảnh rèm. Cử chỉ nhẹ nhàng, hắn lau son phấn cho tôi. Tôi để yên. Môi tôi đã đờ ra, da lạnh như băng. Có thể chỉ vài phút nữa tôi đã chết, dật dờ quanh Nashira làm kẻ tôi đòi không ý thức. Lau xong, Hộ vương vuốt tóc tôi ra sau đầu. Tôi để yên. Tôi không tập trung được.
Ta cấm cô,
hắn nói.
Ta cấm cô để bà ta nhận thấy. Cô không chỉ là cái đó. Không chỉ là số phận bà ta muốn dành cho cô.
Tôi không sợ.
Ánh mắt hắn lướt ngang mặt tôi.
Cô nên sợ,
hắn nói.
Nhưng đừng tỏ ra ngoài. Tuyệt đối đừng.
Tôi sẽ tỏ thế nào tôi thích. Ông không có quyền ra lệnh cho tôi.
Tôi ngoảnh mặt khỏi hai bàn tay hắn.
Đáng ra ông chỉ cần để tôi đi. Ông chỉ cần để Nick đưa tôi về lại Seven Dials. Ông chỉ cần có thế thôi. Thì lúc này tôi đã ở nhà rồi.
Hắn cúi mặt xuống ngang mặt tôi.
Ta đưa cô lại,
hắn nói,
vì ta không đủ sức đối đầu với bà ta nếu không có cô. Nhưng cũng chính vì thế mà ta sẽ làm hết sức mình để đưa cô về lại thành an toàn.
Im lặng ngập tràn. Tôi không tránh ánh mắt hắn.
Cô phải buộc tóc vào.
Giọng hắn đã khác, trầm hơn. Hắn đặt vào tay tôi cái lược trang trí cầu kỳ.
Cái lược lạnh ngắt. Những ngón tay tôi run lên.
Tôi nghĩ mình không làm nổi đâu.
Tôi hít một hơi thật chậm, thật sâu.
Ông giúp tôi được không?
Hắn không đáp. Nhưng vẫn cầm lấy lược. Như đang dỡ thứ tơ nhện cực kỳ mỏng manh, hắn chải tóc tôi sang một bên cổ, rồi túm lại thành búi. Không phải búi tóc cẩu thả sau đầu như tôi vẫn làm, mà tết lại thành một búi tinh xảo treo sau gáy. Những ngón tay chai sần lướt trên da đầu tôi, điều khiến cái lược. Người tôi run lên rất khẽ. Hộ vương buông tóc tôi ra, búi tóc nằm nguyên. Lần này bàn tay hắn có vẻ khác. Ấm hơn. Mãi đến lúc nhìn xuống tay hắn tôi mới hiểu.
Hắn không đi găng. Tôi đưa tay lên đầu, sờ thử kiểu tóc phức tạp. Hai bàn tay to thế kia sao lại có thể khéo léo tỉ mẩn được nhường ấy.
Tàu sẽ chạy vào đúng một giờ,
hắn thì thầm vào tai tôi.
Cửa vào nằm dưới bãi huấn luyện. Chính nơi chúng ta đứng.
Tôi đợi bao lâu mới được nghe câu này.
Nếu mụ ta giết tôi, ông phải cho những người kia biết.
Họng tôi nghẹn lại.
Ông phải dẫn họ đi.
Những ngón tay hắn chạm khẽ mặt sau cánh tay tôi.
Sẽ không cần ta dẫn họ đi.
Cả người tôi run lên – nhưng không phải vì lý do tôi đã tưởng. Khi tôi ngoảnh đầu lại nhìn, hắn vén một một lọn tóc xổ ra sau tai tôi. Tay kia đặt lên bụng tôi, hắn kéo lưng tôi áp vào ngực mình. Hơi ấm thật là dễ chịu.
Và tôi cảm thấy cơn đói trong hắn. Không phải vì huyền quang tôi, mà vì tôi. Hắn ngả đầu áp vào má tôi. Những ngón tay lần trên xương quai xanh. Mộng trường hắn ghé sát, huyền quang vấn vít trộn với huyền quang tôi. Giác quan thứ sáu của tôi bén hẳn, đón lấy hắn vào.
Da cô lạnh quá,
giọng hắn khào khào trong cổ.
Ta chẳng bao giờ…
Hắn lặng im. Tôi luồn ngón tay vào giữa các khớp ngón tay hắn để trần. Tôi vẫn mở mắt. Môi hắn dụi lên cằm tôi. Tôi kéo tay hắn xuống eo mình. Cái động chạm gây thèm muốn đến khổ sở - tôi không chùn lại nổi. Tôi không từ chối nổi. Tôi muốn được thế, trước khi tất cả chấm dứt. Tôi muốn được chạm vào, được thấy - ở đây, trong phòng này, trong cái im lìm màu đỏ. Tôi ngửa đầu, môi hắn gắn lấy môi tôi.
Tôi đã biết từ lâu thiên đường là không có. Jax đã bảo tôi như vậy, rất nhiều lần. Ngay cả Hộ vương cũng từng bảo vậy. Chỉ có ánh sáng trắng, ánh sáng tận cùng: cõi yên nghỉ cuối cùng bên rìa ý thức, nơi vạn vật bay về hóa. Xa hơn là gì, không ai biết. Nhưng nếu có thiên đường, thì cảm giác hẳn đúng như bây giờ đây. Như giơ tay trần chạm vào thanh khí. Chẳng bao giờ tôi hình dung nổi sẽ biết điều này, chẳng phải là hắn. Chẳng phải là bất kỳ ai cả. Tôi bấu chặt lưng hắn, kéo hắn thêm sát vào mình. Hắn đưa tay đỡ lấy gáy tôi. Tôi cảm nhận được từng vết chai trên lòng bàn tay. Hơi thở hắn nóng rực. Nụ hôn thật dài. Đừng dừng lại, đừng dừng lại. Tôi không nghĩ nổi cái gì khác ngoài câu đó: đừng dừng lại. Hai bàn tay hắn vuốt dọc hai bên sườn tôi, lưng tôi, nắm chặt lấy tôi. Hắn nhấc bổng tôi lên một thùng hàng. Tôi áp bàn tay lên cổ hắn. Cảm nhận nhịp đập căng tức của hắn. Nhịp điệu của hắn. Nhịp điệu của tôi. Da bỏng rực. Tôi không dừng lại được. Cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy thứ gì như thế này – cái cảm giác đang dâng lên trong ngực, cái cồn cào thèm được chạm vào. Môi hắn khẽ tách môi tôi. Mắt tôi bật mở. Dừng lại. Dừng lại, Paige. Tôi toan nguẩy đầu quay đi. Tiếng gì đó buột ra: có thể là
không
, có thể là
vâng
. Có thể là tên hắn. Hắn đỡ mặt tôi trong tay mình, đưa ngón tay vuốt môi tôi. Hai ngón cái lần trên má. Trán tì vào trán, Mộng trường tôi cháy bùng. Hắn phóng hỏa đồng anh túc. Đừng dừng lại, đừng dừng lại.
Chỉ đúng một khắc. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Một tích tắc. Một quyết định. Của tôi. Của hắn. Rồi hắn lại hôn tôi, thô bạo hơn. Tôi để yên. Hai cánh tay quấn lấy tôi, nhấc bổng tôi lên. Và tôi muốn. Tôi muốn. Muốn vô cùng. Kinh khủng. Bàn tay tôi lồng trong tóc hắn, bóp chặt cổ hắn. Đừng dừng lại. Môi hắn lần trên miệng, lên mắt, lên vai, xuống hõm cổ tôi. Đừng dừng lại. Hai lòng bàn tay miết trên đùi tôi. Hai bàn tay mạnh mẽ, quả quyết, tin chắc. Bừng tỉnh. Tôi mở vạt áo hắn. Chạy những ngón tay trên ngực hắn. Tôi hôn cổ hắn vồng lên, hắn đưa tay nắm một tay đầy tóc tôi. Đừng dừng lại. Lần đầu tiên tôi chạm vào da hắn. Nóng và trơn nhẵn, càng khiến tôi thèm muốn nốt phần còn lại. Tôi luồn tay dưới áo, lần ra lưng. Ngón tay chạm sẹo. Những rãnh dài tàn bạo. Tôi biết từ lâu sẽ gặp. Những vết sẹo của kẻ phản bội. Người hắn căng lên khi tôi chạm vào.
Paige,
hắn nói khẽ, nhưng tôi không dừng lại. Hắn khẽ kêu trầm đục từ đáy họng, rồi đôi môi lại tìm đến môi tôi. Tôi sẽ không phản bội hắn. Mùa Xương XVIII đã đi vào lịch sử, và sẽ không lặp lại.
Hai trăm năm là quá đủ rồi. Giác quan thứ sáu gọi tôi bật khỏi cơn mê mụ. Tôi dứt khỏi Hộ vương. Hắn vẫn bám vào eo tôi, giữ tôi siết chặt vào mình. Nashira đứng đó, gần như lẫn vào bóng tối. Tim tôi nảy lên nôn nao.
Chạy thôi, bộ não tê dại thì thầm, nhưng tôi không chạy nổi. Mụ ta đã thấy mọi thứ. Bây giờ mụ ta có thể thấy mọi thứ. Thấy da tôi ánh mồ hôi, thấy môi tôi sưng phồng, tóc tôi xổ tung. Thấy hai tay hắn còn giữ chặt hông tôi. Cái áo mở phanh. Trên da hắn những ngón tay tôi phạm thượng. Tôi không rời tay ra nổi. Thậm chí còn không ngoảnh đi nổi. Hộ vương đẩy tôi ra sau lưng.
Là tôi ép cô ta,
hắn nói, giọng khản đặc.
Nashira không nói gì. Mụ ta bước vào luồng sáng mờ lọt qua lớp màn. Trong tay mụ cầm thứ gì đó – cái chuông thủy tinh. Tôi nhìn nó, tai ù đi. Trong chuông có một bông hoa. Một bông hoa đang nở căng, lạ lẫm, tuyệt đẹp, tám cánh ướt đẫm nước mật. Bông hoa mới đây còn đang chết.
Không thể tha thứ được,
mụ ta nói,
chuyện này.
Trong một thoáng Hộ vương nhìn bông hoa, mắt rực lên. Rồi hắn đưa mắt nhìn thẳng mụ.
Nashira buông rơi cái chuông. Nó đập xuông sàn vỡ tan, làm tôi bừng tỉnh khỏi cơn tê điếng. Tôi đã phá hỏng tất cả.
Arcturus Mesarthim, ngươi là huyết phò mã của ta. Ngươi là Hộ vương gia tộc Mesarthim. Nhưng việc này không thể để xảy ra lần nữa.
Nashira bước lại gần chúng tôi.
Lòng phản trắc chỉ có thể ngăn chặn bằng một cách, đấy là đem những kẻ phản bội làm gương. Ta sẽ cho bêu xác ngươi trên tường thành phố này.
Hộ vương không nhúc nhích.
Vậy còn tốt hơn là đem thân xác ấy phục vụ khoái lạc của bà.
Vẫn luôn bất khuất như hồi nào. Hoặc là ngu dại như hồi nào.
Mụ chạm mấy ngón tay lên mặt hắn.
Ta sẽ bảo đảm mọi đồng bọn cũ của người đều bị tru diệt.
Không.
Tôi bước ra từ sau lưng hắn.
Bà không thể…
Tôi còn không kịp nhúc nhích. Cú đòn của mụ ta khiến tôi bổ nhào. Góc một thùng hàng xướt qua trán tôi, rách một vết trên mắt. Hai tay tôi đập thẳng xuống chỗ thủy tinh vỡ. Tôi nghe Hộ vương gọi tên mình, giọng bừng lên vì điên giận – nhưng Thuban và Situla đã ngay bên, hai kẻ tâm phúc của mụ, hai kẻ không đời nào buông tha hắn. Thuban cầm chuôi dao nện thẳng vào đầu Hộ vương. Nhưng Hộ vương không ngã. Lần này hắn sẽ không phủ phục trước mặt bọn nhà Sargas.
Ta sẽ trừng trị hành vi tội phạm của ngươi sau, Arcturus. Ta phế bỏ địa vị huyết phò mã của ngươi.
Nashira bước tránh hắn.
Thuban, Situla – mang hắn lên gác lửng.
Vâng, thưa huyết bá,
Thuban nói. Hắn thộp cổ Hộ vương.
Đến lúc trả giá rồi, đồ nhục tặc.
Situla cắm vuốt vào vai hắn. Hổ thẹn có kẻ họ hàng phản trắc. Hắn không nói lời nào. Không, không. Không thể kết thúc như thế được, như Mùa Xương XVIII được. Hắn không còn là huyết phò mã nữa. Hắn bị hủy hoại rồi. Tôi đã dập tắt nguồn sáng cuối cùng. Tôi đưa mắt tìm mắt Hộ vương, tuyệt vọng muốn tìm cớ gì đó để mà hy vọng, để mà níu kéo – nhưng mắt hắn đã tắt, lặng lờ, tôi chỉ còn cảm thấy sự im lặng nơi hắn. Thuban và Situla hợp sức lôi hắn đi. Nashira giẫm lên thủy tinh đi đến. Tôi ở nguyên chỗ cũ, trên sàn, giữa đống đổ nát. Mắt cay xè ấm ức. Tôi đúng là con ngốc tử ngốc tiệt. Tôi nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi làm cái gì vậy chứ?
Mộng hành, thời hắc của người đã đến.
Rốt cuộc.
Máu rỉ ra từ vết thương trên đầu tôi.
Bà đã chờ lâu lắm rồi.
Ngươi nên lấy làm mừng. Như ta hiểu, mộng hành khát thèm thanh khí. Đêm nay ngươi sẽ được hòa với nó làm một.
Các ngươi không bao giờ có được thế giới này đâu.
Lúc này tôi ngẩng lên, toàn thân run bắn – không phải vì sợ, vì tức giận.
Các người có thể giết tôi. Các người có thể chiếm được tôi. Nhưng sẽ không bao giờ chiếm được chúng tôi. Bảy Ấn đang chờ. Jaxon Hall đang chờ. Cả nghiệp đoàn đang chờ các người.
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt mụ ta.
Chúc may mắn.
Nashira túm tóc lôi tôi đứng dậy. Mụ ta ghé sát mặt tôi.
Ngươi đã có cơ hội trở thành thứ khác,
mụ nói.
Lớn hơn nhiều. Nhưng đã thế này, chẳng mấy chốc ngươi sẽ chẳng còn là gì cả. Mọi thứ từng có trong ngươi sẽ là của ta.
Xô mạnh một cái, mụ đã đẩy tôi vào gọng kìm théo của một tên Reph.
Alsafi, xách cái bị xương này lên sân khấu. Đã đến lúc nó phải giao nộp hồn.
~~
Tôi không bình tĩnh suy nghĩ được khi bị Alsafi kèm lên thang. Có cái túi chụp vào đầu tôi. Môi tôi nứt nẻ, má nóng bừng. Tôi không thở nổi, không nghĩ rành mạch nổi. Hộ vương mất đi rồi. Tôi đánh mất hắn rồi. Đồng minh Reph duy nhất của tôi, mà tôi đã để hắn bị bắt. Nashira không chỉ định giết hắn là xong đâu, sau khi hắn đã hạ mình tới mức đi chạm tay trần vào một đứa loài người. Đấy không chỉ là phản bội. Hôn tôi, ôm tôi là huyết phò mã đã làm điếm nhục toàn gia tộc. Hắn không còn là ứng viên sáng giá nữa. Hắn chỉ là con số không. Alsafi tóm chặt tay tôi. Tôi sắp chết. Chưa đến mười phút nữa, tôi sẽ hòa vào thanh khí, cũng như bao nhiêu vong khác. Sợi dây bạc sẽ đứt. Sẽ không bao giờ tôi còn về được cơ thể mình, cơ thể đã mang mười chín năm nay. Từ lúc đó trở đi, tôi sẽ phải hầu hạ Nashira.
Cái túi tuột ra khỏi đầu. Tôi đang đứng một bên sân khấu, chứng kiến màn chót vở kịch. Hai bên tôi là hai Reph – Alsafi và Terebell. Terebell cúi xuống gần tôi.
Arcturus đâu?
Chúng bắt lên gác lửng rồi. Thuban và Situla.
Chúng ta sẽ lo đằng chúng.
Alsài buông tay tôi.
Cô phải cản chân huyết bá, mộng hành ạ.
Tôi đã biết trước Terebell là một trong số đồng sự của Hộ vương, nhưng chưa hề biết Alsafi cũng thế. Ông ta chẳng có vẻ gì là cảm tình với loài người, nhưng nghĩ lại Hộ vương cũng vậy. Quản giáo chạy khỏi sân khấu, bộ cánh hóa trang bê bết máu giả, dao quăng lại sau. Tiếng gã thét xin tha mạng dội khắp Thị Sảnh. Các phái viên hò reo cổ vũ một đám diễn viên chạy đuổi theo gã ra đường, kẻ nào kẻ nấy mặc đồng phục Scion. Họ vỗ tay điếc cả tai. Tiếng hoan hô vẫn chưa ngớt khi Nashira đi lên bậc, trở lại sân khấu.
Cảm ơn thịnh tình của quý ông quý bà. Ta rất vui lòng thấy quý vị đã tán thưởng vở diễn.
Trông mặt mụ ta chẳng thấy vui chỗ nào.
Ta cũng rất vui lòng được mời quý vị, để kết thúc tối hôm nay, chứng kiến việc thi hành công lý ở Sheol I. Trong số thấu thị ở đây có một kẻ ngoan cố bất trị tới mức không thể cho phép cô ta sống tiếp. Cũng như tên Vua Máu, cô ta cần phải bị đày ra ngoài cõi dân chúng vô minh, để không thể gây họa cho ai nữa.
XX-59-40 có một bề dày phản trắc trong quá khứ. Cô ta nguyên quán ở hạt Tipperary chuyên nghề bơ sữa, nằm giữa lòng miền nam Ireland – một vùng đất gắn liền với bạo động ly khai.
Cathal Bell lúng túng đổi chân. Vài phái viên xì xào.
Sau khi tới Anh quốc, cô ta nhanh chóng trở thành phần tử của nghiệp đoàn tội phạm London. Đêm mùng bảy tháng Ba, cô ta hạ sát hai đồng loại thấu thị, cả hai đều là âm binh phục vụ Scion. Cô ta xuống tay lạnh lùng và tàn bạo. Cả hai nạn nhân đều không được chết chóng vánh. Cùng đêm đó, cô ta được đưa tới Sheol I.
Nashira đi đi lại lại trên sân khấu.
Chúng ta đã hy vọng có thể giáo dục cô ta, dạy cô ta biết kiểm soát công năng. Chúng ta luôn đau lòng khi các thấu thị trẻ tuổi vuột khỏi tay mình. Và ta đau lòng phải thừa nhận công cuộc cải huấn 40 đã thất bại. Đáp lại lòng cảm thông của chúng ta chỉ có ngỗ ngược và nhẫn tâm. Không còn đường cứu chữa cô ta nữa, ngoài sự phán xét của Đại Pháp Quan.
Tôi nhìn qua bên kia mụ. Trên sân khấu không thấy đài treo, cũng chẳng thấy giường tiêm hay thớt chém. Nhưng có một thanh gươm. Máu tôi muốn ngừng chảy. Đấy chẳng phải gươm thường. Lưỡi vàng, chuôi đen. Chính là Nộ Kiếm của Đại Pháp Quan, thanh gươm chuyên dùng xử trảm phản đồ chính trị. Thứ này vốn chỉ đem dùng cho gián điệp thấu thị nào bị phát hiện ngay trong Chấp chính viện Westminster. Tôi là con gái một khoa học gia Scion danh tiếng. Một kẻ phản bội trong hàng ngũ dân tự nhiên.
Alsafi và Terebell biến mất dưới sân khấu. Còn lại tôi đối mặt Nashira. Mụ ta quay đầu lại.
Lại đây, 40.
Tôi không do dự.
Xung quanh lặng phắc khi tôi tiến ra từ sau màn.
Đồ phản bội,
Cathal Bell hô lớn, đám phái viên hùa theo la ó. Tôi vẫn không nhìn xuống. Bell lại gọi tôi là đồ phản bội mới gớm chứ. Tôi bước tới, đầu ngẩng cao, buộc mình chỉ tập trung vào Nashira. Không nhìn đám phái viên. Không nhìn lên gác lửng, nơi Hộ vương bị đưa lên. Tôi dừng lại cách mụ vài bước. Nashira chầm chậm đảo vòng quanh tôi. Khi nào mụ lượn ra khỏi tầm mắt, tôi nhìn thẳng trước mặt.
Chắc quý vị đang tự hỏi ở đây chúng ta thi hành công lý bằng cách nào. Sợi thòng lọng chăng, hay là giàn thiêu thời cổ đại. Đây là thành gươm của Đại Pháp Quan, được chuyển từ duệ thành về đây.
Mụ ta chỉ Nộ Kiếm.
Nhưng trước khi gươm vung vẫn còn một thứ ta muốn phô bày trước quý vị: công năng siêu trần của các Rephaite.
Tiếng xì xầm.
Edward đệ thất là một kẻ lạ lùng. Chúng ta ai cũng đã rành sự tích hắn nhúng tay vào chàm, thứ chàm không nên nhúng. Hắn cố tìm cách điều khiển thứ quyền năng vượt quá hiểu biết con người. Nhưng là quyền năng mà dân Rephaite chúng ta nắm rõ.
Birgitte Tjäder đang trừng mắt nhìn lên sân khấu, trán hằn nếp nhăn. Vài phái viên liếc sang tên Vệ Ngày đứng cạnh, có cả Bell.
Hãy tưởng tượng thứ năng lượng mạnh nhất tồn tại trên Trái đất.
Nashira chìa tay về phía ngọn đèn gần đó.
Điện năng. Nó nuôi dưỡng cuộc sống hàng ngày của quý vị. Nó thắp sáng thành phố nhà cửa. Nó cho phép quý vị liên lạc cùng nhau. Thanh khí, tức Nguồn – tức lực sống của Rephaite – cũng gần giống như điện. Nó có thể đưa ánh sáng lại cho bóng tối, đưa hiểu biết đến với u mê.
Ngọn đèn chợt bốc sáng hơn.
Nhưng nếu dùng không đúng cách, nó lại có thể hủy diệt. Có thể giết người.
Ngọn đèn tắt ngấm.
Công năng ta sở hữu đã cực kỳ đắc dụng trong hai thế kỷ vừa qua. Một số kẻ trong số thấu thị loài người mang những khả năng cực kỳ bất định. Thanh khí – tức vương quốc kẻ chết – giáng vào chúng ta qua những đường chỉ dẫn đến điên loạn và bạo lực. Khả năng của tên Vua Máu chính thuộc loại ấy, nguyên nhân chuỗi giết chóc thảm thương dưới tay hắn. Còn khả năng của ta là tước đi những công năng đã biến dị đến thành nguy hiểm như vậy.
Mụ phác tay về phía tôi.
Khả năng thấu thị cũng như năng lượng, không bao giờ mất đi – chỉ có thể chuyển dời. Khi 40 chết, sẽ đến lúc một thấu thị khác sau này phát lộ công năng của cô ta. Nhưng nếu giam nó trong bản thân mình, ta sẽ bảo đảm không có ai sử dụng nó được nữa.
Bà thích bịa chuyện nhỉ, Nashira?
Tôi buột ra trước khi ý thức được. Mụ ta quay lại nhìn tôi. Hai mắt lóe sáng.
Ngươi không được phép mở miệng thêm một lần nữa.
Giọng mụ êm ru.
Tôi liếc liếc mắt lên gác lửng. Trống trơn. Sau lưng tôi, Michael luồn tay vào túi áo. Cậu được phát một khẩu súng. Đầu kia Thị Sảnh, cửa mở ra. Terebell, Alsafi và Hộ vương. Tôi tìm gặp mắt hắn qua biển đầu các phái viên. Sợi dây vàng rúng động. Tôi thấy ảnh một con dao, đang nằm trên sàn, con dao Quản giáo vứt lại lúc nãy. Nó nằm cách Nashira vài bước. Khi mụ ta lại quay xuống cử tọa, hồn tôi lao vút qua khoảng cách giữa hai bên. Vận hết từng ly sức lực còn lại, tôi xông vào vùng u minh của mụ. Mụ không lường trước được bị tấn công. Tôi hình dung cho mình một hình hài cõi mộng đại tướng, một con ma mút khổng lồ có thể đạp đổ bất kỳ lá chắn nào. Thanh khí rung chuyển. Vong bay khắp Thị Sảnh, lao tới Nashira từ tứ phía. Chúng nhập bọn với tôi ở rìa mộng trường mụ, phá vỡ lớp giáp cổ xưa. Năm thiên thần tìm cách bảo vệ mụ, nhưng bây giờ hai mươi, năm mươi, hai trăm vong đổ ập xuống, các bức tường bắt đầu rạn vỡ. Tôi không phí thời giờ. Tôi lao qua những cái bóng, quăng mình vào chính giữa mộng trường mụ.
Tôi đã nhìn được qua mắt mụ. Căn phòng loang loáng lẫn màu sắc và bóng tối, ánh sáng và lửa, một dải sáng những thứ tôi chưa bao giờ thấy. Reph nhìn như thế này ư? Đâu đâu cũng thấy huyền quang. Tôi đã có tuệ nhãn – nhưng lại lập tức mù, mắt mụ không chịu thấy. Chúng không muốn cho tôi thấy. Chúng không phải mắt của tôi. Tôi buộc chúng mở ra, nhìn xuống tay mình. Tay quá khổ đi găng. Trường nhìn lại tắt ngấm. Mụ đang cưỡng lại tôi. Nhanh lên, Paige. Con dao. Con dao nằm ngay đó. Nhanh lên. Tôi thì tay lấy. Tay nặng như cử tạ. Giết mụ đi. Tai tôi ong tiếng thét của đủ thứ tiếng quái lạ, tiếng nói, ngàn ngàn tiếng nói. Giết mụ đi. Những ngón tay mới có quắp lại quanh chuôi. Con dao. Nó nằm ngay đó. Tôi rút tay về, vung một nhát, cắm lút vào ngực mình. Đám phái viên ré lên. Trường nhìn thu hẹp lại. Mọi thứ chao đảo. Bàn tay mới có vặn dao, đâm nghiến vào bất kỳ cái khỉ gì làm nên thân mình Nashira. Không thấy đau. Mụ chẳng sợ lưỡi dao vô minh hơn bị muỗi đốt. Tôi đâm nhát nữa, lần này sang trái, nhắm vị trí trái tim ở loài người. Vẫn chẳng đau. Nhưng tới lần thứ ba, tôi bị hất khỏi cơ thể mụ.
Các vong bay tứ tán khắp phòng, dập tắt hết nến. Thị Sảnh điên đảo tơi bời. Khi trở lại sau mắt mình, tôi chẳng thấy gì cả. Trong tai đầy tiếng gào thét. Nến bùng cháy lại. Nashira nằm vắt trên ván sàn. Mụ không động đậy. Con dao cắm trên ngực, ngập tận cán.
Huyết bá,
một tên Reph thét lên. Các phái viên đã im phắc. Tay tôi run lên khi lết qua sàn đến gần Nashira. Tôi nhìn vào mặt mụ, đôi mắt đã tắt ngấm. Các vong Mùa Xương XVIII vẫn lượn lờ xung quanh, như đang đợi mụ theo chúng hòa vào thanh khí.
Rồi ánh sáng mờ lại dâng trong mắt mụ. Chậm chạp, đầu mụ ngoảnh lại. Cả người tôi run bắn không kìm nổi khi mụ đứng thẳng dậy.
Thông minh lắm,
mụ nói.
Thông minh lắm.
Tôi vẫn lết đi, ngón tay cào trên mặt sàn. Ngay trước mắt tôi, mụ rút con dao trong ngực ra. Cử tọa bật thở gấp.
Biểu diễn tiếp đi.
Những giọt ánh sáng như lệ rơi lã chã.
Ta không phản đối.
Mụ vẩy tay, con dao bay lên không. Lơ lửng một khắc, nhưng buộc dây vô hình, nó bay vèo về phía tôi. Nó cắt thành vết thương chéo qua má. Nến lụi đi. Mụ có một con oan hồn trong đám thiên thần. Bọn này hiếm khi nhấc được vật chất hữu thể, nhưng tôi cũng từng gặp vụ này rồi. Cách lực, Jaxon gọi vậy. Vong hồn di chuyển vật thể. Da tôi vã mồ hôi lạnh. Giờ hồn tôi đã thành thục, đã có thể tự vệ được.
Xin chiều bà,
tôi đáp.
Lần này đánh úp mụ không được nữa. Mụ dựng lên mọi lớp áo giáp trong tay che chắn cho mộng trường. Như thể lao vào hai cánh cửa khổng lồ vừa đóng sầm, tôi bật ngược lại vào xác. Tim tôi run lên. Sức ép vào đầu gia tăng như đang đội cái mũ sắt. Nghe hình như có giọng nói quen thuộc, nhưng chìm đi trong âm thanh chói lọi kéo dài dội vào tai. Chạy thôi. Tôi phải chạy thôi. Mụ ta không định ngừng lại. Mụ ta sẽ không ngừng săn tìm hồn tôi. Tôi chống khủy tay dậy, quờ tìm dao. Trông dần rõ nét dáng hình mụ đang đi về phía tôi.
Trông ngươi mệt mỏi quá, Paige. Đầu hàng đi. Thanh khí đang gọi.
Gọi nhỡ rồi,
tôi buộc mình bật ra. Tôi không lường trước việc sắp đến. Cả năm con thiên thần kết bè nhào đến tôi. Như có con sóng đen vừa đập vào lớp phòng ngự của tôi. Ở ngoài mộng trường, đầu tôi đập xuống ván sàn. Ở trong mộng trường, bè vong cắt đường xông qua mọi thứ, làm những cánh hoa đỏ bay tung tóe. Các hình ảnh loang loáng trước mắt tôi. Từng ý nghĩ, từng ký ức đều nát vụn. Máu, lửa, máu. Một cánh đồng hấp hối. Một bàn tay khổng lồ như ấn xuống ngực tôi, ghim chặt tại chỗ. Trong cái hộp, trong quan tài. Tôi không cử động, không thở, không nghĩ nổi. Năm con vong xọc vào tôi như lưỡi kiếm, bóc đi từng mẩu tâm não, linh hồn. Tôi lăn nằm nghiêng co giật như con sâu bị xéo.
Những bắp cơ nhỏ co thắt trên chân tay. Tôi mở mắt. Ánh sáng chiếu rát bỏng. Chỉ nhìn thấy Nashira, tay giơ ra, lưỡi dao sáng loáng dưới ánh nến. Rồi không thấy mụ đâu. Cố sức đến ứa nước mắt, tôi ngẩng đầu khỏi sàn. Michael vừa nhảy chồm lên lưng đánh lạc hướng mụ. Trong tay cậu cầm dao. Cậu đâm vào cổ mụ, hụt vài tấc. Nashira vẩy tay, ném cậu bay khỏi sân khấu. Cậu lao vào một hề xiếc, cả hai ngã sầm xuống sàn. Một giây nữa là mụ quay lại. Lần này sẽ kết liễu tôi. Mặt mụ hiện lên trên đầu tôi, mắt chuyển đỏ lòm. Nét mặt mụ nhòa đi mờ nhạt. Mụ đang khiến tôi yếu đi, để không dùng hồn được nữa. Ngắt đường thông với thanh khí. Tôi tiêu rồi. Mụ quỳ bên cạnh, đỡ đầu tôi trong khuỷu tay.
Cảm ơn ngươi, Paige Mahoney.
Mũi dao ấn vào cổ tôi.
Ta sẽ không bỏ phí món quà này.
Đến lúc rồi. Thậm chí không có ý nghĩ cuối cùng nào đến với tôi. Tôi cũng gắng vét nốt chút năng lượng còn sót, nhìn thẳng vào mắt mụ. Và Hộ vương hiện ra. Hắn đang đầy lùi mụ lại, hô gọi những bè vong khổng lồ, xoay tít chúng thành tấm khiên như diễn viên múa lửa đang múa đuốc. Nếu mình có tuệ nhãn, tôi lơ mơ nghĩ, cảnh này chắc tưng bừng lắm. Terebell và Alsafi sát cánh bên hắn, và nhiều người khác – kia là Pleione? Các bóng dáng hòa lẫn vào nhau. Mộng trường tôi phóng những ảo ảnh kỳ lạ trước mắt. Rồi có ai đang bế bổng tôi lên tay, đưa tôi rời sân khấu.
~~ Thế giới hiện ra từng chớp nhoáng. Giông bão hoành hành trong mộng trường tôi: ký ức ùa vào qua những kẽ nứt chói như sét, hoa xé tan trong gió mạnh. Tâm não tôi đang bị bới tung. Tôi chỉ lờ mờ ý thức được thế giới bên ngoài. Hộ vương có đây. Tôi nhận ra mộng trường quen thuộc của hắn đang áp vào mộng trường mình. Hắn đang bế tôi lên gác lửng, tránh xa những chuyện gì không biết vừa xảy ra trong mấy phút tôi bất tỉnh. Khi hắn đặt tôi xuống sàn, tôi cảm thấy máu đang khô trên mặt. Tôi chỉ mang máng nhớ ra mình ở đâu.
Gắng lên Paige. Em phải gắng lên.
Bàn tay hắn vuốt tóc tôi. Tôi nhìn lên mặt hắn, cố bắt các đường nét thôi nhòe nhoẹt. Một đôi mắt nữa hiện ra. Hình như lại là Terebell. Tôi lại ngất đi một lúc, rồi tỉnh dậy thấy tai bùng nhùng. Tiếng ồn bóp vào thái dương. Khi cơn đau lôi về lại cõi thịt, tôi thấy Hộ vương đang nhìn xuống mình. Chúng tôi đang ở trên gác lửng, tít trên cao tiếng om sòm dưới đại sảnh.
Paige,
hắn nói.
Em có nghe thấy ta không?
Có vẻ là câu hỏi. Tôi gật.
Nashira.
Tôi chỉ đủ sức thều thào.
Còn sống. Nhưng em cũng vậy.
Vẫn còn sống. Nashira vẫn còn sống. Nỗi kinh sợ mờ nhạt vẩn lên, nhưng cơ thể tôi quá yếu không đáp lại nổi. Chuyện này vẫn chưa kết thúc. Một phát súng vọng lên từ dưới. Ngoại trừ mắt hắn, xung quanh đều tối mịt.
Có một…
Hộ vương ghé sát môi tôi nghe cho rõ.
Có một oan hồn. Mụ có một… oan hồn.
Phải. Nhưng em đã được chuẩn bị.
Ngón tay hắn lần trên cổ áo tôi.
Chẳng phải ta đã nói vật này có thể cứu mạng em sao?
Mặt dây chuyền ánh lên trong luồng sáng từ mắt hắn: món đồ siêu hóa, chuyên để đánh bật các oan hồn. Món đồ hắn đã cho tôi. Món đồ tôi đã tìm cách chối, và suýt nữa đã không đeo. Hộ vương áp tôi vào ngực, tay kia đỡ sau đầu.
Cứu hộ đang đến,
hắn nói rất khẽ.
Họ đã tới tìm em, Paige à. Bẩy Ấn đã tới tìm em.
Lại thêm một khoảng đen, tiếng ồn ào còn tăng hơn nữa. Mộng trường tôi vùng vẫy cố tự chữa lành. Tổn thương nặng quá, phải vài ngày nữa mới có thể bắt đầu liền lại. Mà cũng có thể chẳng bao giờ. Dù sao lúc này tôi cũng không nhúc nhích được, mà thời gian đang cạn dần – tôi phải đến đồng cỏ, phải tìm lối ra. Tôi sẽ về nhà. Tôi phải về nhà. Lần tiếp tôi mở mắt, có luồng sáng chói gắt đốt bỏng mắt tôi. Không phải ánh nến. Tôi cố che ánh sáng, thở hổn hển.
Paige.
Ai đó nắm lấy bàn tay tôi giơ ra. Không phải Hộ vương. Ai đó khác.
Paige, bé yêu.
Tôi biết giọng này. Anh không thể ở đây. Hẳn là hư ảnh, lọt ra từ mộng trường vỡ vụn của tôi. Nhưng khi anh nắm tay tôi, tôi biết anh là thật. Đầu tôi còn phải ngả trong lòng Hộ vương.
Nick,
tôi cũng lên tiếng được. Anh mặc bộ vét đen cà vạt đỏ quen thuộc.
Ừ, sötnos à, anh đây.
Tôi nhìn xuống mấy đầu ngón tay. Đang ngả xám. Móng tay cắm vào thịt thâm tím đen sì.
Paige,
giọng Nick trầm và khẩn thiết,
mở mắt ra. Ở lại đây với chúng anh, bé yêu. Cố lên.
A… anh phải đi đi.
Tôi lào khào.
Anh sắp đi. Em cũng đi cùng.
Nhúc nhích đi, Ảo ảnh. Không thừa thời gian đâu.
Giọng khác.
Chúng ta sẽ chữa cho cô bé Mộng Mơ quẫn trí khi nào về thành.
Jaxon.
Không, không. Họ đến làm gì? Nashira sẽ thấy.
Tới lúc đó thì muộn mất.
Lại ánh sáng chói gắt chĩa vào mắt.
Đồng tử không phản xạ. Thiếu ô xi lên não. Không làm ngay thì cô ấy chết mất.
Bàn tay gạt tóc khỏi khuôn mặt ướt nhớp của tôi.
Danica chạy đâu rồi hở trời?
Không hiểu sao không thấy Hộ vương lên tiếng. Hắn có ở đây, tôi cảm thấy mà. Lại tối đen. Khi tỉnh lại, có thứ gì buộc trên mũi mồm tôi. Tôi nhận ra mùi nhựa – HT7D2, phiên bản di động cỗ máy trợ sinh của Dani. Xung quanh rất nhiều mộng trường, túm tụm quanh tôi. Nick đỡ tôi tựa vào khuỷu tay, giữ mặt nạ thở úp vào miệng. Tôi hớp lấy lượng ô xi thêm, mi mắt trĩu xuống. Cả đời tôi chưa lần nào bị vắt kiệt sức như lần này.
Không ăn thua. Mộng trường cô ấy bị rạn rồi.
Tàu chẳng chờ đâu, Ảo ảnh.
Giọng Jaxon nghe nóng nảy.
Bế cô bé đi. Chúng ta đi thôi.
Những lời đó chầm chậm bò vào óc tôi. Lần đầu tiên sau nhiều phút, Hộ vương lên tiếng:
Ta có thể giúp cô ấy.
Đừng có đến gần cô ấy.
Là Nick.
Không còn hiều thời gian. Vệ Đêm đang chạy từ cầu đến. Chúng sẽ thấy huyền quang của anh ngay, bác sĩ Nygärd ạ. Danh tiếng anh ở Scion sẽ mất.
Hộ vương nhìn họ.
Paige sẽ chết nếu các anh không làm gì. Mộng trường thương tổn của cô ấy có thể chữa được, nếu chúng ta nhanh lên. Ông có muốn đánh mất mộng hành của mình không, Nhiếp Hồn Trắng?
Làm sao mi biết tên ta?
Jaxon giẫy nảy. Trong bóng tối tôi không nhìn thấy ông, nhưng cảm được mộng trường ông thay đổi thình lình, các lớp rào chắn dựng lên.
Chúng ta có cách riêng.
Lời lẽ họ như một chuỗi hình họa nối tiếp nhau, tôi không tài nào phân tách nổi. Không hiểu họ nói gì. Nick cúi xuống, phà hơi ấm trên má tôi.
Paige,
anh nói khẽ vào tai tôi,
kẻ này nói hắn có thể chữa cho em. Anh có tin được hắn không?
Tin. Tôi nhận ra chữ đó. Một bông hoa đẫm nắng bên rìa ý thức, vẫy gọi tôi vào một thế giới khác. Một cuộc đời khác, trước khi có đồng anh túc.
Có.
Tôi vừa thốt ra như thế, Hộ vương đã lại gần. Đằng sau vai hắn tôi thấy Pleione.
Paige,
hắn nói,
ta cần em hạ mọi lớp kháng cự trong tâm não xuống. Em có làm được không?
Làm như tôi còn tí kháng cự nào sót lại.
Hộ vương lấy lọ thuốc trong bàn tay đi găng của Pleione. Một lọ dền tía, đã gần cạn. Những kẻ mang sẹo. Chắc lâu nay họ phải tích trữ, gạn lọc từng giọt còn kiếm được. Hắn bôi một ít dưới mũi, một ít trên môi tôi. Hơi nóng thấm vào da. Cứ như thanh khí đang lên tiếng gọi, đang mời tôi mở toang tâm não. Luồng hơi ấm trào vào mộng trường, vá liền từng vết rách. Hộ vương vuốt ngón cái qua má tôi.
Paige?
Tôi chớp mắt.
Em không sao chứ?
Vâng,
tôi đáp.
Em nghĩ là không sao.
Tôi ngồi dậy, rồi cố đứng. Nick giúp tôi đứng lên. Không đau tí nào. Tôi dụi mắt, chớp chớp, cố điều tiết trong bóng tối.
Làm thế quái nào anh tới đây được?
tôi hỏi, bóp chặt tay anh. Tôi không rời nổi mắt khỏi anh. Anh có thực, anh đứng đây.
Cùng bọn Scion. Anh sẽ giải thích sau.
Anh choàng tay ôm tôi, siết chặt tôi vào ngực.
Đi thôi. Chúng ta sẽ ra khỏi đây.
Jaxon đứng cách vài bước, hai tay bóp chặt cây gậy. Hai bên ông là Danica và Zeke. Tất cả đều ăn mặc kiểu Scion. Đầu kia gác lửng, Nadine đang vẩy bừa súng lục vào đám phái viên. Hai Rephaite nhìn tôi.
Hộ vương, còn…
tôi hít thật sâu,
còn bao lâu nữa?
Năm mươi phút. Em phải đi đi.
Chưa tới một giờ. Chúng tôi đến được tàu càng sớm thì bắn pháo hiệu báo tin cho các thấu thị càng sớm.
Tôi tin là cô vẫn còn biết đặt lòng trung thành vào đâu, Paige.
Jaxon nói. Ông nhìn tôi một vòng.
Cô suýt làm tôi ngờ vực trong cái màn kịch nhỏ ở London đấy, đồng tử ạ.
Jaxon, người ta đang chết, thấu thị đang chết ở đây. Có thể tạm xếp lại chuyện đó mà tập trung biến cho gọn đi không?
Ông chẳng có dịp trả lời. Một nhóm Reph lao vào gác lửng, huơ mấy bè vong lớn. Hộ vương và Pleione bước ra chắn trước mặt chúng tôi.
Đi đi,
Hộ vương nói.
Tôi như muốn xẻ làm đôi. Jaxon đã lao về phía cầu thang, những người kia theo sau.
Paige, đi,
Nick giục. Pleione chặn một bè vong. Hộ vương quay sang nhìn tôi.
Chạy đi. Đến Đồng Cảng,
hắn nói.
Ta sẽ tìm em ở đó.
Chẳng còn cách nào – tôi chẳng thể buộc hắn đi cùng mình được, chỉ có thể làm theo lời hắn và hy vọng như thế là lựa chọn đúng. Nick chộp tay tôi, cùng chạy xuống cầu thang, ra tới sảnh đón. Không còn thời gian mà nấn ná nữa. Đám hề xiếc và Reph đã tràn ra phố. Các phái viên kinh hoảng cùng vệ sĩ Vệ Đêm chạy qua sảnh đón. Nick chạy theo họ. Tôi dừng lại khi thấy thanh khí xao động. Tôi quay lại nhìn đại sảnh. Có gì đó không ổn, chắc chắn là thế. Chưa kịp hiểu mình đang làm gì, tôi đã chạy ngược trở lại các bậc đá phiến. Jaxon gọi với sau lưng:
Cô chạy đi đâu hả?
Ông cứ ra tàu trước đi, Jaxon.
Tôi không nghe thấy ông đáp. Nick chạy theo tôi, nắm tay lôi lại.
Em đi đâu đấy?
Cứ đi với Jaxon đi.
Chúng ta phải đi thôi. Nếu bọn Vệ Đêm thấy huyền quang của anh…
Anh im bặt khi chúng tôi chạy đến đại sảnh bỏ không. Bóng tối tràn khắp từng ngóc ngách căn phòng. Nến đã tắt gần hết, nhưng trên sàn lăn lóc ba ngọn đèn đỏ còn sáng. Màn sân khấu nơi Liss vừa biểu diễn đã rơi thành hai đống trên sàn. Tôi tiến về phía đó, cảm được một mộng trường đang chợp chờn. Chạy qua sàn hoa cương, tôi quỳ sụp xuống.
Liss.
Tôi nắm lấy tay chị.
Liss, cố lên.
Vì cớ gì mà chị lại lên đu dây lụa? Tóc chị bết lại vì máu. Chị không được chết, chúng tôi đã cứu chị sống lại cơ mà. Chúng tôi đã cùng hợp sức vì bao nhiêu việc cùng nhau. Chị không được chết. Seb chết rồi, sao còn phải thêm Liss nữa? Liss mở ti hí mắt. Vẫn mặc bộ đồ nạn nhân của tên vua. Miệng chị hé cười khi thấy tôi.
Này.
Hơi thở chị khò khè.
Xin lỗi chị tới… muộn.
Đừng. Em cấm chị chết đấy Liss. Cố lên nào.
Tôi siết chặt tay chị.
Xin chị đấy. Chúng em đã tưởng mất chị một lần rồi. Đừng bắt chúng em phải mất chị lần nữa.
May quá vẫn có người thương.
Mắt tôi ướt nhòe: nước mắt lạnh và run rẩy, không chịu rơi. Máu ứa ra từ miệng chị. Tôi không còn biết đâu là máu giả còn đâu là máu thật.
Đ… đi đi,
chị nói thều thào.
Hãy thay ch… chị - chị không làm được nữa. Chỉ muốn thấy… thấy nhà.
Đầu chị ngật sang bên. Những ngón tay nắm tay tôi lỏng ra, vong chị trôi đi vào thanh khí. Mất một phút tôi ngồi đó, nhìn thi thể chị. Nick cúi đầu, kéo màn đắp lên mặt chị. Liss mất rồi. Tôi bắt mình nghĩ thành lời. Liss mất rồi, cũng như Seb. Mày không cứu được họ. Họ mất rồi.
Em nên niệm siêu độ,
Nick thì thầm.
Anh không biết tên cô ấy, sötnos ạ.
Anh nói đúng. Liss chẳng muốn ở lại đây, trong nhà tù của chị đâu.
Liss Rymore
– tôi hy vọng đây đã là đủ tên chị -
hãy thăng về thanh khí. Tất cả đã giải quyết. Nợ nần đã trả xong. Ngươi không cần lưu luyến ở lại trong cõi dương.
Vong chị biến mất.
Tôi không thể cầm lòng nhìn cái xác. Không phải Liss – cái xác, cái vỏ, cái bóng chị để lại thế giới khi ra đi. Khẩu súng hiệu nằm trong bàn tay lạnh ngắt. Chị đã được phân bắn hiệu. Tôi nhẹ nhàng gỡ nó khỏi tay chị.
Cô ấy không muốn em bỏ cuộc đâu.
Nick nhìn tôi kiểm tra pháo đã lắp.
Cô ấy không muốn em chết vì mình đâu.
Ồ, ta nghĩ là có.
Tôi biết giọng ấy. Tôi không nhìn thấy Gomeisa Sargas, nhưng giọng nói hắn vọng lại khắp phòng.
Là mi giết chị ấy hả, Gomeisa?
tôi đứng lên.
Giờ thì chị ấy đã làm mi vừa lòng chưa, khi đã chết?
Im lặng thật rợn người. Giọng trầm thấp đằng sau tôi vang lại.
Đừng nấp trong bóng tối, Gomeisa.
Tôi ngoảnh nhìn. Hộ vương đã vào đại sảnh, mắt dán lên gác lửng.
Trừ phi ngươi sợ Paige,
hắn nói tiếp.
Ngoài kia thành phố cháy đùng đùng. Mặt nạ quyền uy của các ngươi đã bắt đầu rơi xuống.
Tràng cười lớn. Tôi căng người.
Ta không sợ Scion. Chúng đã đặt cả thế giới vào khay bạc mà dâng lên ta, Arcturus ạ. Giờ là lúc chúng ta dùng bữa.
Cút về địa ngục đi,
tôi nói.
Ta cũng không sợ ngươi, 40 ạ. Chúng ta còn gì phải sợ cái chết, khi bản thân chúng ta là cái chết? Hơn nữa, bị di dời khỏi thế giới dần thối rữa này – cái thế giới bé nhỏ toàn hoa với thịt của các ngươi – hừ, đấy còn là diễm phúc. Nếu chẳng phải còn quá nhiều việc cần làm vì nó.
Tiếng chân bước.
Ngươi không thể giết được cái chết. Lửa nào đốt cháy được mặt trời? Ai có thể nhấm chìm biển cả?
Ta tin là nghĩ kỹ sẽ ra cách thôi,
tôi nói.
Giọng tôi bình tĩnh, nhưng tôi đang run lên. Là tức giận hay là sợ tôi không còn phân biệt được. Đằng sau Hộ vương, một Reph nam khác vừa hiện ra. Terebell ngay bên cạnh.
Ta muốn cả hai ngươi hình dung thử điều này. Đặc biệt là ngươi, Arcturus ạ. Vì ngươi có một thứ để mất.
Hộ vương không nói gì. Tôi cố xác định xem giọng nói từ đâu đến. Đâu đó trên cao. Từ gác lửng.
Ta muốn hai ngươi hình dung con bướm. Tưởng tượng xem: đôi cánh màu sắc cầu vồng. Đẹp tuyệt vời. Được yêu mến. Rồi hãy nhìn sang con bướm đêm. Hình dung cũng như vậy – nhưng khác biệt làm sao! Tái nhợt, ốm yếu, xấu xí. Một vật đáng thương, một vật ưa tự hủy hoại. Nó không điều khiển nổi chính mình, vì mỗi khi thấy lửa, nó khát thèm sức nóng. Và ngay khi tìm tới lửa, nó cháy thiêu.
Giọng hắn vọng lại khắp nơi. Trong tai tôi, trong đầu tôi.
Chúng ta coi thế giới ngươi chính là như vậy, Paige Mahoney ạ. Một hộp đựng bướm đên, chỉ chờ thiêu cháy.
Mộng trường của hắn gần quá. Tôi lấy đà cho hồn. Tôi cóc thèm quan tâm đến mình đã tổn thương đến đâu. Hắn đã giết Liss. Giờ tôi sẽ giết hắn. Hộ vương tóm cổ tay tôi.
Đừng,
hắn nói.
Chúng ta sẽ lo phần hắn.
Em muốn lo phần hắn.
Cô không trả thù cho cô gái ấy được đâu, mộng hành ạ.
Pleione không rời mắt khỏi kẻ thù.
Chạy ra đồng đi. Sắp hết giờ rồi.
Phải, chạy ra đồng đi, 40 ạ. Hãy lên tàu của chúng ta mà về thành của chúng ta.
Gomeisa hiện ra từ sau hàng cột. Mắt hắn còn sáng rực huyền quang – quầng sáng cuối cùng hắn cướp được của Liss Rymore.
Ở đây kinh khủng đến thế ư, 40? Ngươi được tặng cho sự che chở của chúng ta, trí tuệ của chúng ta – cả một quê hương mới. Ở đây ngươi không phải kẻ phi tự nhiên; có thấp kém thật, nhưng ngươi biết vị trí mình. Ở Scion ngươi chỉ là triệu chứng của bệnh dịch. Là vết nám trên lớp da vàng bủng.
Hắn chìa bàn tay đi găng.
Ở đó chẳng có chỗ trú ngụ cho ngươi, mộng hành ạ. Hãy ở lại với chúng ta. Nhìn xem bên kia có gì.
Cơ bắp tôi căng ra muốn rách. Hắn nhìn thẳng vào tôi – vào mắt tôi, vào mộng trường tôi, vào những góc tăm tối nhất trong tôi. Hắn biết lời mình có lý. Hắn biết rõ cái logic méo mó của mình, đấy là chỗ dựa của hắn suốt hai thế kỷ, là mồi ngon dụ dỗ kẻ yếu lòng. Tôi chưa kịp đáp, Hộ vương đã đưa tay gạt tôi, ngã nhào. Lưỡi dao quắm bay vèo qua vai Hộ vương, sát trên đầu tôi. Trong bóng tối tôi không thấy nó bay tới. Tôi ngã đập xuống đất, hắn lao về phía Gomeisa. Terebell và Reph còn lại lao theo sau, vừa chạy vừa kết vong, làm reo lên những âm thanh rùng rợn. Nick kéo tôi đứng dậy, nhưng tôi chẳng cảm thấy tay anh. Chỉ cảm thấy thanh khí, nơi các Rephaite đang múa nhảy.
Không khí quanh tôi loãng ra thành lớp bạc mỏng. Tôi không nhìn thấy bốn Reph, nhưng cảm thấy các cử động. Từng bắp cơ đưa lên, từng bước chân giẫm hay người quay đều gây chấn động lan khắp thanh khí. Họ đang múa nhảy bên mép lề sự sống. Điệu nhảy của giống khổng lồ, điệu danse macabre. Các vong từ Mùa Xương trước còn quanh quẩn trong đại sảnh. Bè của Terebell bay xuyên qua hàng cột: ba mươi vong, đan kết rồi cùng dâng lên, tụ lại nhằm mộng trường hắn. Thấu thị sẽ chẳng ai sống nổi nếu bị từng ấy vong đánh một lúc. Tôi chờ cú đòn trúng đích. Tràng cười của Gomeisa trỗi lên tận trần. Bằng một cú phẩy tay, hắn đã xua chúng tan tác. Bè vong bắn tung khắp phòng như tấm gương vỡ tung tóe các mảnh thủy tinh. Thân hình mềm nhũn của Terebell bay đập vào cột. Tiếng xương va vào hoa cương vang khắp không gian lạnh ngắt. Khi Reph nam lao vào hắn, Gomeisa chỉ chém ngược tay lên. Cử chí đó khiến Reph kia văng lên sân khấu. Ván sàn vỡ toạc, ông ta rơi xuống phòng cửa sập.
Tôi dựng mình dậy, ủng giẫm phải máu trơn trượt. Gomeisa là một thứ oan hồn ư? Hắn biết dùng cách lực – không cần chạm vào mà cũng dịch chuyển được đồ vật. Nhận thức ấy khiến tim tôi đập dồn trong ngực. Chỉ cần muốn là hắn có thể nghiến nát tôi lên trần nhà. Chỉ còn lại Hộ vương. Hắn quay lại đối mặt kẻ thù, trông thật khủng khiếp trong ánh mờ ảo.
Nào tới đây, Arcturus,
Gomeisa dang rộng hai tay.
Tới mà trả giá cho lòng hào hiệp của ngươi.
Và đúng lúc ấy sân khấu nổ tung.