Chương 29: Chàng giã biệt nàng
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 8694 chữ
- 2020-05-09 03:09:47
Số từ: 8689
Nguồn: thuquantruyen.com
Luồng khí nóng bắn tôi ngược qua phòng, tai ù đặc. Tôi tiếp đất bằng sườn phải, rạn hông. Tôi cảm thấy Nick tóm lấy tay lôi mình đứng dậy, kéo ra sảnh đón. Chúng tôi chỉ vừa ra cửa lửa đã táp đến chân. Tôi nhào xuống đất, giơ tay che đầu. Lửa phụt ra từ Thị Sảnh, các cửa sổ vỡ tan tành. Vẫn rạp sát đất, tôi cố di chuyển càng nhanh càng tốt. Khẩu pháo hiệu vẫn nằm trong tay. Các hề xiếc không ai có loại thuốc nổ đủ sức gây ra một vụ thế này. Hẳn là Julian còn giấu gì đó không nói với tôi. Nó kiếm đâu ra mìn, mà kiếm đâu ra thời gian đặt mìn? Đào từ Vô Chủ Địa ư? Mà thứ mìn nào lại gây được lửa rú rít khắp cả tòa nhà chứ? Trong đám khói mù mịt, Nick nắm khuỷu tay lôi tôi đứng dậy. Kính vỡ trên tóc rơi ra. Tôi ho tận đáy phổi, mắt rát bỏng.
Khoan.
Tôi cưỡng lại Nick, tách ra.
Hộ vương…
Hắn không thể chết được. Nick đang thét gì đó, nhưng tiếng anh nghe thật xa xăm. Tôi cố dùng sợi dây vàng. Cố nhìn thấy, cảm thấy, nghe thấy. Không được. Bên ngoài, còi báo động đang hú còn lửa khói đang táp khắp phố bên. Phòng Tròn bụng trướng những lửa và mây khói đen đặc. Một, mà không, hai phủ đang bốc cháy. Một trong hai là Balliol, tòa nhà duy nhất mắc điện. Giờ thì đám phái viên tha hồ mà tìm cách gửi tin về thành. Cảm ơn Julian, tôi nghĩ. Cảm ơn mày lắm, dù mày có đang ở đâu.
Nick bế tôi lên.
Chúng ta phải đi thôi,
anh nói, giọng hụt đi. Anh nhìn quanh thành phố lạ, mặt lo lắng căng thẳng.
Paige, anh không rành đường ở đây – chúng ta đi lối nào ra tàu?
Cứ đi về phía Bắc.
Tôi định chuồi xuống, nhưng anh giữ tôi chặt quá.
Em chạy được, giời ạ!
Em vừa trải qua một vụ nổ và một oan hồn,
Nick quát vào mặt tôi. Mặt anh đỏ tía vì tức giận.
Anh chẳng đi bao nhiêu đường đất đến đây để nhìn em tự lao đầu vào chỗ chết, Paige. Một lần trong đời thôi, để người khác mang em đi xem nào.
Sheol I đang chiến tranh. Nhà Thị Sảnh vỡ rồi, quân nổi loạn đã tỏa khắp các phố, đánh lại Rephaite bằng tất cả khả năng trong tay. Phái viên Scion chạy nháo nhào khắp nơi, đám vệ sĩ bám đuôi, bắn bừa bãi vào thấu thị. Nhóm đốt nhà của Julian đã đảm đương nhiệm vụ với một nhiệt tình man rợ - họ đã phóng hỏa gần hết xóm Tổ Quạ. Tôi muốn ở lại tham chiến, nhưng còn phải chạy tới nơi bắn pháo hiệu. Cách đó sẽ cứu được nhiều hơn. Nick chọn đường an toàn nhất qua ngách phố hẹp, tránh xa chỗ loạn đả. Tôi thoáng thấy một nhóm khác đang xô xát. Hề xiếc sát cánh bên áo màu và vô minh, hợp sức tấn công các Reph đơn lẻ - ngay cả Cyril cũng đã lao vào trận. Tiếng thét chói lọi vọng tới. Tôi nhìn qua vai Nick. Nell. Hai Reph đang tóm chặt tay nó.
Mày không đi đâu hết, 9 ạ. Chúng tao cần ăn.
Một trong hai tên nắm tóc kéo đầu nó sát vào mình.
Không! Bỏ tay ra khỏi người tao! Chúng mày sẽ không bao giờ còn ăn tao được nữa, đồ ký sinh trùng!
Tên gia chủ đưa tay bịt miệng nó, tiếng la hét bặt đi.
Nick,
tôi hét lên. Anh nghe thấy giọng tôi đang cuống cuồng. Vòng tay giữ lỏng ra. Tôi nhào xuống đất chạy thẳng về phía Nell. Tôi không có vũ khí – nhưng vẫn có công năng. Nó không phải lời nguyền nữa. Đêm nay nó sẽ không lấy mạng, mà sẽ cứu mạng người.
Tôi quất hồn vào tên Reph to con hơn. Tôi húc vào mộng trường hắn, xông tới tận vùng u minh rồi bật nảy ngay lại vào cơ thể. Vừa kịp xô hai tay đỡ cho cằm khỏi đập xuống đất. Không hề biết có gì vừa xảy ra, Nell vung tay rũ được hai tên Reph rồi giơ dao đâm tên bên phải, ngập sâu vào sườn. Cùng lúc, nó lôi ra không biết từ đâu một con vong, quăng vào mặt hắn. Hắn ré lên một tiếng khủng khiếp. Tên kia vẫn còn chao đảo vì cú đòn của tôi. Nell tóm lấy túi đồ đánh rơi rồi co cẳng chạy mất. Hai tên Reph đã bị thương, nhưng vẫn còn nguy hiểm. Tên vừa bị tấn công nhìn lên tôi, cặp mắt – màu cam – định thần lại. Hắn rút dao khỏi vỏ đeo trên tay.
Cút về thanh khí đi, mộng hành.
Con dao nháng trước mặt tôi. Tôi không tránh kịp, nó cắt vào tay. Nick nhả đạn. Đạn trúng ngực tên Reph – không ích gì. Tôi bắn hồn vào mộng trường hắn. Cú thứ hai này làm hắn yếu hẳn. Tôi nhặt con dao vừa ném, cắm phập vào họng hắn.
Sai lầm là tôi quên mất tên còn lại. Không khí bị dốc cạn khỏi phổi tôi khi bị tên Reph kia lao sầm vào, găm cứng tôi dưới đất. Nắm đấm to đùng nện xuống, chỉ cách đầu tôi một phân. Nick quẳng súng. Khi hắn vừa giơ tay định giáng cú nữa, Nick tóm lấy ba vong gần đó ném liên tiếp vào hắn. Tôi cảm được thanh khí dội lên khi anh bắn một cái ánh sặc sỡ vào mộng trường tên Reph, làm hắn lòa đi. Trong tích tắc hắn lăn khỏi người tôi, chống cự cả đám vong lẫn ảo ảnh, tôi đã đứng dậy chạy lại với Nick. Chưa chạy được xa, giác quan thứ sáu lại nhói lên. Tôi quay ngoắt đầu đón nguy hiểm mới.
Nick!
Anh biết ngay. Chỉ đúng một động tác trơn tru, anh đã tuột ba lô và túm lấy một bè khác. Đối tượng lần này không xa lạ: Aludra Chertan.
Kẻ mộng mơ à.
Ả còn không thèm nhìn Nick.
Tao nhớ là tao còn nợ mày vụ múa may trong nhà nguyện.
Lùi lại,
Nick cảnh cáo.
Nhưng mày trông mới gọi là ngon lành đấy.
Mắt ả đổi màu.
Mặt Nick méo đi. Máu trào lên tuyến lệ, tĩnh mạch cổ anh gồ lên.
Gần ngon bằng con mộng hành,
Aludra nói tiếp, vẫn đi về phía chúng tôi.
Có thể tao chỉ cần biến mày thành gia khách, tiên tri ạ.
Nick tì tay lên đầu gối, cố thẳng người dậy.
Tao đã giết thái tử nhà mày,
tôi nói.
Mày đừng nghĩ tao sẽ tha cho mày. Cút về cái địa ngục khốn nạn quê nhà mày thì hơn.
Kraz là một thằng ngang ngạnh. Tao thì không. Tao biết kẻ thù nào mới xứng bỏ vài phút vàng ngọc của tao.
Và tao là một.
Ồ chính thế.
Tôi đứng im. Có thứ gì đó đằng sau ả: một cái bóng. Một cái bóng to lớn kềnh càng. Ả đang hau háu không để ý. Tên khổng lồ thối rữa. Tôi nhận ra vết mực đen trong thanh khí.
Mấy phút?
Một thôi.
Ả giơ tay lên.
Nhưng một phút là quá đủ thời gian để chết rồi.
Rồi nét mặt ả thay đổi hẳn. Choáng váng. Ả đã cảm thấy, nhưng không quay lại kịp. Ả chưa kịp nhúc nhích, vật kia đã quờ tay tóm gọn. Đôi mắt trắng dã. Đôi mắt chết. Tôi chỉ nhìn thấy từng góc người nó – đèn khí đã tắt ngấm khi nó hiện ra – nhưng thế là quá đủ để nó hằn sâu vào ký ức tôi, ăn vào tận trong tế bào, giũa nát kết cấu mộng trường mỏng manh. Aludra chẳng có cơ thoát. Tiếng thét chưa kịp phát ra đã bị cắt đứt.
Phải,
tôi nói,
quá đủ rồi.
Nick như hóa đá. Mắt anh mở lớn, miệng bặm chặt. Tôi chộp lấy tay kéo anh chạy. Chúng tôi chạy bán sống bán chết. Bọn Emite đã vào thành phố. Giống y hồi Mùa Xương XVIII.
Còn bao lâu?
tôi gọi Nick.
Không lâu.
Anh nắm tay kéo tôi chạy nhanh hơn.
Cái quái gì thế? Scion đã làm gì chốn này thế?
Rất nhiều điều.
Chúng tôi theo một trong mấy phố nhỏ dẫn vào thị trấn ma. Đối diện có một kẻ chạy thục mạng lại, thở hồng hộc. Nick và tôi cùng ra tay một lúc. Nick ngáng chân, làm nó bay vèo lên vỉa hè, còn tôi chặn tay trên yết hầu nó.
Chạy đâu thế Carl?
Buông tao ra!
Người Carl ướt đẫm mồ hôi.
Chúng đang tới. Họ thả chúng vào thành phố rồi.
Ai?
Bọn Vo Ve. Bọn Vo Ve!
Nó xô mạnh vào ngực tôi, gần như nức nở.
Mày không thể không phá hỏng hết cả, phải không? Mày không thể không tìm cách thay đổi mọi thứ! Nơi đây là tất cả những gì tao có – mày không được cướp đi…
Mày có cả thế giới. Mày không nhớ à?
Cả thế giới? Tao là một đứa quái thai! Chúng ta toàn là quái thai, 40 ạ! Lũ quái thai biết nói chuyện với người chết. Chính vì thế chúng ta mới cần họ,
nói xỉa ngón tay về phía trung tâm thành phố.
Mày không hiểu à? Đây là nơi duy nhất ta được an toàn. Chúng sắp sửa giết chúng ta ngay đây – lật đổ chúng ta…
Ai?
Bọn vô minh. Khi nào chúng nhận ra. Nhận ra các Rephaite muốn gì. Tao không bao giờ ra lại đó nữa đâu. Mày cứ việc ôm lấy cái thế giới quý báu của mày. Tặng mày đấy!
Tôi bỏ tay khỏi họng nó. Nó nháo nhào đứng dậy rồi chạy mất. Nick nhìn nó chạy.
Khi nào về em sẽ có khối chuyện phải kể đấy.
Tôi nhìn Carl biến mất sau góc phố. Đến đồng cỏ còn chưa tới một dặm, nhưng tôi không tin sẽ đến được đó mà không phải đánh nhau. Nashira vẫn còn đâu đó ngoài này, và có thể không phải đứa mót xương nào cũng chén món cốc tai của Lạc Xoong. Chúng tôi chạy sát mép phố, tìm đường qua thị trấn ma. Có tiếng nổ đằng xa. Nick không dừng. Cửa sổ xung quanh rung lên. Tôi không nhìn rành mạch được nữa. Người ta tìm cách trốn qua bãi mìn ư? Chắc tất cả đều đang hoảng loạn, tự hỏi pháo hiệu đâu, nhào qua rừng cây tìm cách thoát. Tôi phải gọi họ tới nơi an toàn thôi. Chúng tôi cắm đầu chạy qua con phố đổ nát, rồi rẽ sang lối mòn dẫn ra Đồng Cảng. Tôi đã nhìn thấy hàng rào, tấm biển. Vài thấu thị và vô minh đã tới đó. Chắc họ đã nghĩ có thể thoát khỏi thành phố từ đây.
Và cả Hộ vương. Hắn cũng ở đó. Người bẩn thỉu, dính đầy xỉ than, nhưng vẫn còn sống. Hắn ôm choàng lấy tôi.
Ông biến mất tăm chỗ nào đấy hả?
cuối cùng tôi cũng bật được khỏi miệng.
Thứ lỗi cho ta. Ta bị mắc vào việc khác.
Ánh mắt hắn đưa về phía thành phố.
Không phải em đặt thuốc nổ dưới sân khấu?
Không.
Tôi bốp chặt đầu gối, thở lấy hơi.
Trừ phi…
Trừ phi gì?
12. Thằng tiên tri, áo đỏ ấy. Nó có nhắc đến kế hoạch phòng hờ gì đó.
Cứ tập trung thoát khổi đây đã.
Nick liếc Hộ vương, rồi lại nhìn tôi.
Lối vào đường hầm ở đâu? Lúc bọn anh đến trời còn sáng.
Lúc này đồng cỏ tối đen như mực, không nhìn thấy đường.
Gần thôi,
Hộ vương đáp.
Phải,
Nick nhìn xuống cái đồng hồ mặt số cũ. Bàn tay run rẩy quệt môi dưới.
Nhiếp Hồn có thoát không?
Anh gọi tên thật cũng được, Nick ạ.
Tôi cảm thấy mồ hôi lăn trên cổ.
Ông ấy biết.
Ông Hall và ba trong số các bạn anh đang ở trên đồng chờ anh,
Hộ vương nói, mắt vẫn nhìn về phía thành phố.
Paige, ta khuyên em nên đi bắn pháo hiệu đi. Vẫn còn kịp.
Nick đi ra cổng chốt, nơi Jaxon hình như đang xem xét hàng rào thanh khí. Tôi lại đứng bên Hộ vương.
Ta rất tiếc về chuyện Liss,
hắn nói.
Em cũng thế.
Ta cam kết sẽ không để Gomeisa quên được cái chết của cô ấy.
Các ông chưa giết hắn à?
Chúng ta bị vụ nổ làm gián đoạn. Gomeisa mạnh hơn chúng ta nhiều vì vừa ăn xong, nhưng chúng ta cũng làm hắn yếu đi. Cũng có thể vụ cháy Thị Sảnh đã hoàn tất công việc.
Hắn vẫn đi găng, ngay cả lúc này. Trong tôi có gì đó nhói lên: tổn thương, có lẽ. Tôi đã tưởng hắn sẽ thay đổi nhanh thế ư? Hộ vương không rời mắt khỏi tôi. Sợi dây vàng rung rinh rất khẽ. Tôi không biết hắn định truyền đạt điều gì, nhưng chợt thấy tập trung và quả quyết hẳn lên. Tôi nắm chặt báng khẩu súng hiệu. Hộ vương lùi lại. Tôi tìm một điểm cao trên đồng, bóp cò và ngoảnh đi.
~~ Pháo hiệu lơ lửng trên cao, phụt ra từng đợt tín hiệu. Đứng bên Hộ vương, tôi nhìn nó cháy khét ngún khói. Ánh sáng đỏ nhấp nháy trong mắt hắn, và dưới chân chúng tôi. Tôi nhìn xa hơn đóm lửa hiệu, tới trời sao. Có thể đây là lần cuối tôi còn thấy bầu trời như thế, trong một thành phố không đèn đóm cũng chẳng sương mù. Hoặc có thể đến ngày nào đó, cả thế giới sẽ trông giống thế này. Thế giới trong tay Nashira. Một thành phố nhà tù tối tăm duy nhất.
Hộ vương đặt tay lên lưng tôi.
Phải đi thôi.
Tôi đi cùng hắn lên cổng chốt. Hắn mở cổng, các thấu thị và vô minh – tám người tất cả - qua cổng vào đồng. Khi tất cả đã vào hết, hắn đẩy cổng thật rộng rồi lấy ra một lọ nữa. Hắn mang lắm lọ hơn cả một gã thầy lang. Lọ này đựng một thứ tinh thể trắng. Muối. Hắn rắc một đường mảnh ngang cổng. Tôi vừa định hỏi về bọn Emite thì bị Jax nắm hai tay xô mạnh vào cột rào. Tôi cảm thấy nguồn năng lượng trong hàng rào, gần đến nỗi tóc tôi kêu lách cách.
Đồ ngốc.
Jax túm ngực áo tôi.
Cô vừa báo cho chúng biết chính xác ta ở đâu, nhóc con khốn khổ ạ.
Tôi đang báo cho tất cả mọi người biết ta ở đâu. Tôi không để cho từng ấy người ở lại đây chờ chết đâu, Jaxon,
tôi nói.
Họ đều là thấu thị cả.
Những thớ thịt trên mặt ông giật giật. Mặt ông méo xệch vì tức giận. Đây chính là Jaxon tôi vẫn sợ - là người sở hữu cuộc đời tôi.
Tôi đồng ý tới đây để giải thoát cho mộng hành của mình,
ông gằn giọng.
Chứ không phải để cứu một mớ chiêm bốc tạp nham.
Không phải việc của tôi.
Đúng là việc của cô đấy. Nếu cô còn làm gì nữa có thể gây hại cho kế hoạch này – kế hoạch vạch ra nhằm giải cứu cô, tôi phải nhấn mạnh thêm, nhãi con vô ơn ạ - thì tôi sẽ có cách bắt cô từ giờ đến rốt đời nai lưng đẩy xe cút kít. Tôi sẽ ném cô ra Đảo Jacob, cho cô tha hồ bói dạo cùng bọn trục vong và bọn chiêm thây và tất thảy những thứ cặn bã dạt ra rìa thế giới. Rồi xem bọn chúng sẽ làm gì cô.
Bàn tay lạnh ngắt đưa lên họng tôi.
Bọn người này ba đồng một mớ. Chúng ta thì không. Có thể cô đã quen mui tí chút độc lập, người đẹp ạ, nhưng cô sẽ làm đúng như cô được lệnh. Và chúng ta sẽ quay lại như trước đây.
Lời ông lột bỏ từng lớp mộng trường tôi. Tôi trở lại là con bé mười sáu tuổi, hãi sợ thế giới, hãi sợ mọi thứ chứa bên trong mình. Rồi áo giáp lại hình thành quanh tôi, và tôi lại là một con người khác.
Không,
tôi nói.
Tôi bỏ việc.
Mặt ông biến sắc.
Không ai bỏ Bẩy Ấn hết,
ông nói.
Tôi vừa bỏ xong.
Cuộc đời cô là tài sản của tôi. Chúng ta thỏa thuận rồi. Cô đã ký hợp đồng.
Tôi cóc cần biết các nghiệt chủ khác nghĩ gì. Nếu tôi là tài sản của ông, Jaxon ạ, thì làm việc cho ông cũng chẳng qua là kiếp nô lệ.
Tôi đẩy ông khỏi người mình.
Mà cái đó thì tôi nếm đủ lắm rồi.
Những lời này buột ra, nhưng dường như không phải bật ra từ trong đầu tôi. Tôi dần dần điếng lại.
Nếu cô không thuộc về tôi, thì cũng chẳng về ai hết.
Những ngón tay ông siết chặt.
Tôi không đời nào nhả mộng hành ra đâu.
Ông thật sự nghĩ như vậy. Sau đêm ở quảng trường Trafalgar, tôi đã hiểu Jaxon có thể khát máu tới cỡ nào. Huyền quang ông nói lên tất cả. Ông sẽ giết tôi nếu dám rời trướng ông.
Nick vừa nhìn thấy chúng tôi.
Jaxon, ông làm cái gì thế?
Em bỏ việc,
tôi nói. Và nhắc lại:
Em bỏ việc.
Tôi cần nghe thấy chính mình nói thế.
Khi nào tới London, em sẽ không về phân khu I-4.
Anh nhìn sang Jaxon.
Chúng ta nói chuyện này sau,
anh nói.
Không kịp nữa đâu. Mười lăm phút.
Tin đó xuyên vào dạ tôi lạnh ngắt.
Chúng ta phải gọi tất cả lên tàu. Ngay lập tức.
Nadine đã quay lại.
Lối vào đâu?
Cô ta đang vã mồ hôi như tắm.
Chúng tôi đi từ ngõ khác ra đồng. Nó ở đâu?
Chúng ta sẽ tìm ra.
Tôi nhìn ra sau lưng cô. Chỉ thấy Zeke.
Dani đâu?
Cô ta không trả lời bộ đàm. Cô ta có thể ở bất kỳ đâu.
Cô ấy có làm cho Scion,
Nick nói.
Cô ấy có thể biện hộ là mình thuộc phái đoàn. Nhưng đấy không phải cách tốt nhất.
Eliza có đến không?
Không, cô ấy ở lại Seven Dials. Chúng ta cần một Ấn ở trong thành.
Jaxon đứng dậy phủi bụi.
Giờ chúng ta hãy cứ thỏa thuận đã. Những điều trái ý có thể bàn bạc trên đường về.
Ông vẫy tay.
Kim Cương, Chuông – làm ơn che chắn đằng sau. Còn có chuyến tàu đang chờ ta nữa.
Thế còn Dani?
Zeke tỏ ra lo lắng.
Dani sẽ về được thôi, cậu bé ạ. Cô nàng ấy thì có gặp bãi mìn cũng lội về được ấy chứ.
Jaxon đi lướt qua tôi, vừa đi vừa châm xì gà. Làm sao ông hút thuộc được trong tình thế thế này? Ông chỉ đang làm bộ tỉnh bơ, tôi đoán chắc. Ông không muốn để mất tôi. Tôi cũng không hẳn tin mình muốn để mất ông. Sao tôi lại đi nói những lời như thế? Jaxon không phải tiên tri cũng không phải bốc sư, nhưng những câu ông nói nghe đầy chất tiên báo. Tôi không thể đi tới nước bói dạo – hoặc tệ hơn nữa, đứng đường – trong khu ổ chuột thấu thị như Đảo Jacob được. Còn khối nơi tệ hơn nhiều so với động Jaxon trong vòng tay bảo bọc phân khu I-4. Tôi muốn xin lỗi. Tôi phải xin lỗi. Tôi là đồng tử, ông là nghiệt chủ của tôi. Nhưng tự ái ngăn tôi lại.
Tôi bắn thêm phát nữa. Phát cuối cùng. Cơ hội cuối cho những kẻ cuối cùng còn sống. Rồi tôi bật chạy, theo chân Jaxon. Hộ vương bám theo tôi. Pháo hiệu soi sáng đường. Đã có thêm vài con người đến được cổng chốt. Họ theo chúng tôi ra đồng – kẻ có cặp, người đi lẻ. Phần lớn đều là thấu thị. Khi Michael đến nơi, cậu nắm cánh tay tôi. Trên mặt có vết cứa rất sâu chạy từ lông mày xuống hàm, nhưng cậu vẫn đi được. Cậu tròng cái ba lô vào tay tôi.
Cám ơn Michael… đâu có nhất thiết phải…
Cậu ta lắc đầu, bộ ngực nhỏ phập phồng. Tôi xốc một bên quai lên vai.
Còn ai tới không?
Cậu ra dấu ba lần rất nhanh.
Đám phái viên,
Hộ vương giải thích.
Đi cùng vệ sĩ. Còn bao lâu?
Cậu giơ hai ngón tay.
Hai phút. Khi chúng tới thì ta đã vượt trước khá xa.
Đúng là ác mộng. Tôi ngoảnh lại sau.
Chúng không thể cứ mặc cho ta đi à?
Chắc chúng đã được lệnh giữ chân tất cả mọi nhân chứng vụ này. Có thể chúng ta sắp được một trận đánh nhau đấy.
Chúng muốn đánh thì ta đánh.
Bên sườn tôi nhói lên. Giữa đường, một người bị thương đang nằm xoài trên cỏ. Ngực ông ta phập phồng thở, hơi rất ngắn. Tôi chỉ có nửa phút để kéo ông ta dậy, nếu không sẽ phải bỏ lại.
Đi trước đi,
tôi bảo Hộ vương.
Bảo với họ em đang đến. Ông có thể mở đường hầm được không?
Không có em thì không.
Hắn nhìn xuống người kia. Tôi không đoán nổi hắn nghĩ gì.
Nhanh lên, Paige.
Hắn cùng Michael đi lên trước. Tôi quỳ xuống cạnh người đó. Hắn ta nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, tay đặt trên ngực. Trông giống hệt một hình nộm, chỉ trừ bộ đồng phục Scion – cà vạt đỏ, vét đen thám đẫm máu. Khi tôi bắt mạch, ông ta mở mắt. Một bàn tay đeo đầy nhẫn khẩn thiết chộp tay tôi.
Chính là cô.
Tôi để yên.
Ông là ai?
Ví. Đọc xem.
Chưng hửng một lát, tôi lôi cái ví da trong túi ông ta ra. Ở trong có chứng minh thư. Nhân viên Khố Rợ.
Ông làm cho Weaver,
tôi khẽ nói.
Đồ khốn nạn, khốn nạn. Chính các người bày ra trò này. Toàn bộ trò này. Lão ta cử ông đến xem tôi chết hả? Hay để thưởng thức cảnh địa ngục đã đày chúng tôi vào?
Đây chỉ là một tay tốt đen, cái tên chẳng hề quen thuộc.
Chúng sẽ hủy… hủy diệt… tất cả.
Máu trên môi gã ánh lên.
Ai?
Bọn quái… quái vật.
Ông ta hít một hơi khó nhọc, họng khò khè.
Tìm… tìm Rackham. Tìm ông ấy.
Hắt ra câu đó xong, ông ta chết. Tôi cầm cái ví, rùng mình trong giá lạnh bất ngờ.
Paige?
Nick vừa quay lại tìm tôi.
Người của Scion.
Tôi lắc đầu, kiệt sức.
Em chẳng còn hiểu tí gì nữa.
Anh cũng thế. Chúng ta bị đem ra giật dây, sötnos ạ. Chẳng qua chúng ta còn chưa biết mình đang múa điệu gì.
Anh siết tay tôi.
Đi thôi.
Tôi để anh xốc mình dậy. Vừa đứng lên, tôi nghe tiếng súng đằng xa. Lưng tôi thẳng dậy. Phái viên. Hẳn chúng đã đến cổng chốt rồi. Cùng lúc đó, thanh khí phát tín hiệu lạ. Bốn hình thù mắt vàng đang nhắm về phía chúng tôi.
Reph,
tôi nói. Chân tôi đã tự động đi rồi.
Chạy đi, Nick, chạy!
Anh không cãi. Ủng chúng tôi nện trên đất lạnh, nhưng bọn Reph nhanh hơn nên đã đuổi sát. Tôi rút dao trong ba lô quay lại, định mời một con mắt xơi dao, nhưng lại là Terebell Sheratan ngăn tay tôi.
Terebell,
tôi nói và thở dốc.
Bà muốn gì?
Terebell nhìn thẳng vào mắt tôi. Bên bà ta là Pleione, Alsafi và một Reph nữ trẻ hơn tôi không biết. Và đằng sau, áo rách toạc đầy máu, là Dani. Nhìn thấy chị rồi tôi như cất được tảng đá trong ngực.
Chúng ta đưa bạn cô tới,
Terebell nói. Mắt bà ta đã nhạt đi.
Ở đây cô ta chẳng trụ lâu được.
Mặc kệ bọn họ, Dani khập khễnh đi qua tôi, về phía đám người chạy sau rốt. Trông chị như thây ma.
Bà muốn đổi lấy gì?
tôi mệt mỏi hỏi.
Các người không muốn lên tàu chứ?
Nếu chúng ta muốn thì cô chẳng cản nổi đâu. Chúng ta đều đã cứu mạng loài người. Chúng ta đã đưa bạn cô tới cho cô, đã cầm chân Chi đội Dân Vệ Đêm. Cô mang ơn chúng ta rất nhiều.
Alsafi trừng mắt nhìn tôi.
May cho cô, mộng hành ạ, chúng ta không định đến thành. Chúng ta đến tìm Arcturus.
Ông ấy sẽ quay về khi nào được.
Tôi vẫn còn cần Hộ vương.
Vậy hãy chuyển lời cho ngài. Hãy tới gặp chúng ta ở bãi trống ngay khi các cô đi. Chúng ta sẽ đợi.
Cũng nhanh như lúc đến, cả bốn biến mất về phía hàng rào. Họ mất tích vào màn đêm, như bụi hòa vào bóng tối, chạy trốn đòn thù không tránh khỏi của nhà Sargas. Tôi quay người, tìm đến một sàn huấn luyện, nơi hai ngọn đèn bão đang cháy sau lớp kính màu.
Tới đây còn là chuyện dễ. Giờ tôi còn phải dẫn đám người này vào đường hầm để lên tàu. Đám người đi sau rốt đã hợp lại bên mép sàn xi măng nhưng không phải sàn cần tìm. Sàn này hình chữ nhật. Nick đang khám mặt Dani. Trên mắt chị có một vết thương sâu, nhưng chị tỏ vẻ không chấp. Đầu kia sân, Jaxon quắc mắt nhìn về phía thành phố. Chẳng thấy Julian đâu. Chắc đã bị lửa cuỗm mất, như Finn. Tôi hy vọng ít nhất thì việc đó cũng diễn ra chóng vánh.
Chúng ta phải đi thôi,
tôi nói.
Không đợi nữa.
Chẳng ích gì đâu.
Một thằng vô minh vò đầu trên trắng bệch khớp ngón.
Bọn Vệ Đêm đang đến.
Chúng ta tới đây trước.
Vài cặp mắt sáng lên một chút. Tôi lấy đèn pin trong ba lô bật lên.
Theo tôi,
tôi nói.
Nhanh chân hết sức vào. Cõng theo người bị thương nếu được. Chúng ta phải tìm sàn khác, hình ô van. Không còn nhiều thời gian đâu.
Cô cùng phe bọn Reph,
một giọng cay đắng thốt.
Tôi không đời nào đi với bọn ăn bám.
Tôi quay lại người vừa nói, chỉ về thành phố.
Ông thích quay lại kia hả?
Ông ta im lặng. Tôi đi vượt qua ông ta, mặc kệ bên sườn đau tức, và lại bật chạy bất chấp đau đớn.
Khi đã đi qua hồ soi rồi, tìm đến chỗ cũ rất dễ. Hộ vương đang đứng nơi chúng tôi từng luyện tập cách đây mấy tháng trời.
Lối vào ở đây,
hắn nói khi tôi đến, chỉ xuống sàn xi măng hình ô van.
Nashira khá thích ý tưởng để ga tàu dưới bãi huấn luyện.
Ông có nghĩ mụ ta chết rồi không?
Không nên hy vọng vô lý quá.
Tôi gạt ý nghĩ ấy sang một bên. Giờ không phải lúc nghĩ về Nashira.
Họ đang đợi ông đấy,
tôi nói.
Ở bãi trống.
Ta chưa định đi cùng họ lúc này.
Nghe những lời ấy nhẹ cả lòng. Tôi nhìn xuống sàn ô van.
Không có lính canh,
tôi nói.
Chúng không để mặc cửa mở chứ?
Chúng không ngu ngốc thế đâu.
Hộ vương gạt lớp rêu hiện ra một ổ khóa bạc. Chính giữa có dải sáng trắng mảnh, nhưng vừa có bóng đèn bật lên trong lòng khóa.
Ổ khóa này chứa ắc quy thanh khí. Bên trong có một oan hồn. Nguyên là chúng định cử quan gác Rephaite đi cùng phái đoàn ra mở khóa trước khi bật điện cho tàu – nhưng nếu em thuyết phục được nó bay đi, thì ắc quy sẽ tắt, và khóa sẽ tự mở.
Vết sẹo trên bàn tay tôi nhói lên.
Nó không làm hại được hình hài cõi mộng của em đâu, Paige.
Hắn biết.
Em là người thích hợp nhất nếu cần nói chuyện với vong xuyên không.
Jaxon mới là nhiếp hồn.
Ông ta không giải quyết được vấn đề. Cần phải thuyết phục – hoặc ép buộc – oan hồn rời khỏi đó, chứ không phải ràng buộc nó. Chừng nào nó chưa được giải phóng khỏi những trói buộc vật chất, thì bạn em còn chưa ràng buộc nó được.
Ông muốn em làm gì?
Em có thể du hành trong thanh khí. Có thể giao tiếp với oan hồn mà không cần chạm vào khóa, không như chúng ta.
Chẳng có ‘chúng ta’ nào hết, Reph.
Người vừa nói là một chiêm sư, lớn hơn tôi một chút.
Tránh xa cái khóa đó ra.
Hộ vương đứng dậy không tranh cãi, nhưng không rời mắt khỏi chiêm sư. Cậu ta cầm ông sắt nặng, lấy từ thành phố, làm món vũ khí cấp thời.
Anh định làm gì?
tôi hỏi.
Chẳng có cái quái gì là ắc quy thanh khí hết.
Cậu ta nghiến răng trèo trẹo.
Tôi sẽ xử cái này. Tôi sẽ thoát khỏi đây.
Cậu ta vung ống sắt. Nó giáng xuống ổ khóa. Thanh khí rung chuyển. Chiêm sư kia văng ngực lại hai chục bước, miệng gáo rú:
Không, xin đừng. Tôi không muốn chết. Xin đừng! Tôi… tôi không muốn làm nô lệ! Không!
Cậu ta ưỡn lưng, rùng mình, rồi lặng phắc.
Tôi nhận ra mấy lời đó.
Em đổi ý rồi,
tôi nói. Hộ vương đưa mắt nhìn tôi.
Em có thể giải quyết oan hồn này.
Hộ vương gật đầu. Có thể hắn đã hiểu.
Chúng đến kìa!
Tôi ngẩng lên. Dưới ánh trăng, bọn Vệ Đêm xông tới qua đồng cỏ. Tên nào tên này vung dùi cui, xách khiên chống bạo động, hộ tống một nhóm phái viên. Birgitta Tjäder có mặt trong số đó, cả Cathal Bell nữa. Tjäder liếc thấy chúng tôi trước, mụ gầm lên tức tối. Nick giương súng, nhắm đầu mụ ta. Dùng hồn đánh vô minh chẳng được gì.
Tôi quay lại nhìn đám tù nhân. Lần đầu tiên kể từ lúc tới đây, họ cần cổ vũ. Họ cần một tiếng nói cho họ biết, họ có thể làm được việc này. Cho họ biết mình cũng có giá trị. Tiếng nói ấy có thể là tôi.
Mọi người có thấy đám Vệ kia không?
Tôi chỉ vào chúng, cất cao giọng.
Bọn Vệ định tìm cách cản đường chúng ta chạy thoát. Bọn chúng định giết chúng ta, vì ngay cả lúc này chúng cũng không muốn chúng ta tới được thành. Chúng không muốn chúng ta truyền bá những gì ta đã thấy. Chúng muốn chúng ta chết – ngay tại đây, ngay lúc này.
Giọng tôi khản lại, nhưng tôi cố. Tôi phải cố.
Tôi sẽ mở cửa sập, và đúng giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tôi hứa với mọi người tới bình minh chúng ta sẽ ở London. Và không còn chuông ngày lùa chúng ta về lại xà lim nữa!
Có tiếng rì rào đồng ý hay căm tức. Michael vỗ tay.
Nhưng tôi cần mọi người bảo vệ đồng cỏ. Tôi cần mọi người giúp tôi việc đó, việc cuối cùng trước khi chúng ta có thể rời khỏi nơi này mãi mãi. Cho tôi hai phút, tôi sẽ cho mọi người tự do.
Không ai đáp lại. Không tiếng thét, không hò reo xông trận. Nhưng đồng loạt, kẻ cầm những món vũ khí tự tạo, người chiêu mọi vong vơ vẩn xung quanh, nhất tề lao về phía bọn Vệ Đêm. Nadine và Zeke cũng lao theo vào giữa cuộc chiến. Các vong trên đồng cỏ tụ về ủng hộ, lao vào giữa bọn Vệ Đêm với sức mạnh không súng đạn nào bằng. Jaxon vẫn đứng, ngắm nghía tôi.
Phát biểu tốt lắm,
ông nói,
so với một kẻ tay mơ.
Đấy là lời tán thưởng. Là một nghiệt chủ đang khen ngợi đồng tử của mình. Nhưng tôi biết đấy không hẳn là cảm phục.
Tôi có hai phút. Tôi đã hứa.
Dani,
tôi nói,
cho em mặt nạ.
Chị thọc tay vào túi áo khoác. Mồ hôi đẫm trên trán.
Này.
Chị quẳng cho tôi.
Ô xi còn ít lắm. Nhớ dùng cho đáng.
Ghé thật sát ổ khóa, tôi nằm dài trên bãi cỏ. Nick nhìn Hộ vương.
Tôi không biết ông là ai, nhưng tôi hy vọng ông biết mình làm gì. Cô ấy không phải món đồ chơi.
Ta không thể cho phép anh dẫn những người này qua Vô Chủ Địa được.
Hộ vương nhìn qua phía rừng.
Trừ phi anh nghĩ ra đường khác, bác sĩ Nygård ạ, nếu không thì đây là lối duy nhất.
Tôi chụp HT7D2 vào mũi miệng. Nó mút kín rồi sáng lên cho thấy ô xi đã chảy đều.
Không được lâu đâu,
Dani nói.
Tớ sẽ lắc người cậu lúc nào cần trở lại.
Tôi gật.
Hộ vương,
tôi nói,
Seb tên đệm là gì?
Albert.
Tôi nhắm mắt.
Đếm ngược hai phút,
Nick nói, và đấy là điều cuối cùng tôi nghe thấy – trong cõi thịt. ~~
Tôi nhìn thấy điểm tiếp nhận tí xíu trong thanh khí. Nó hút lấy tôi như mọi mộng trường, như một giọt nước nhỏ hút lấy giọt bên cạnh. Rồi tôi quay lại nhìn một cậu bé lạc loài. Tôi không bước về phía nó. Chỉ đứng yên. Nhưng đúng là nó: Sebastian Albert Pearce, thằng bé tôi không cứu được. Nó đang đập bôm bốp vào tường, rung lắc những chấn song sắt trên cửa sổ. Ngoài cửa sổ là thanh khí vô tận mịt mùng. Mặt nó đầy máu, méo mó vì điên giận, tóc nó đen bết những tro. Lần gần nhất tôi đụng đầu oan hồn là lúc tôi vẫn ở dàng bằng xương bằng thịt. Lúc này tôi ở dạng hồn nhưng Seb vẫn có thể gây tác hại đến tôi . Tôi sẽ phải ngăn nó lại.
Seb,
tôi cố gắng nói thật dịu dàng. Chẳng đợi lâu nó mới nhận ra có kẻ xâm nhập. Nó quay phắt lại, lao về phía tôi. Tôi tóm lấy hai cổ tay nó.
Seb, chị đây!
Chị chẳng cứu em.
Nó nhe răng điên dại.
Chị chẳng cứu em, giờ thì em chết rồi. Em chết rồi, Paige! Và em chẳng tài nào!
– nó đấm vào tường –
ra khỏi
– lại đấm tiếp –
phòng này được!
Thân hình bé nhỏ run lên trong tay tôi. Xương sống xương sườn nó nhô ra, như lúc sống. Tôi cố nuốt nỗi sợ vào lòng, đưa hai tay ôm khuôn mặt bẩn thỉu của nó. Nhìn cái cổ gãy mà tôi rúm lại. Tôi phải làm được. Tôi phải trấn áp cơn thịnh nộ của vong hồn bé nhỏ này, nếu không nó sẽ phải sống trong tình trạng này vĩnh viễn. Đây không phải Seb. Đây chỉ là nỗi cay đắng, đớn đau và căm hận trong lòng Seb.
Seb, nghe chị này. Chị thương em lắm, thương em lắm lắm. Em không đáng phải chịu cảnh này.
Mắt nó đen ngòm.
Chị có thể giúp em. Em có muốn gặp lại mẹ không?
Mẹ ghét em.
Đừng. Nghe này, Seb, nghe này. Chị đã không giải thoát được cho em, và… và chị hối hận lắm.
Giọng tôi sắp vỡ ra.
Nhưng bây giờ chúng ta có thể giải thoát cho nhau. Nếu em đi khỏi phòng nay, chị có thể đi khỏi thành phố.
Chẳng ai đi được. Mụ đã bảo ‘chẳng ai đi được’.
Nó bóp chặt tay tôi, đầu lắc quầy quậy đến mờ đi.
Chị cũng không. Em cũng không.
Chị có thể giúp em đi.
Em không muốn đi. Tại sao em phải đi? Mụ ấy giết em. Đáng ra em phải được sống lâu hơn!
Em nói đúng. Đáng ra em phải được sống lâu hơn. Nhưng em có thực tình muốn ở trong cái cũi này từ giờ đến vĩnh viễn không?
Seb lại bắt đầu run rẩy.
Vĩnh viễn à?
Ừ, vĩnh viễn. Em đâu có muốn thế?
Cổ nó liền lại.
Paige,
nó thì thầm,
em sẽ phải đi vĩnh viễn sao? Không quay lại được sao?
Giờ thì đến lượt tôi run lên. Sao tôi chẳng cứu được nó? Sao tôi chẳng ngăn được mụ ta?
Trước mắt thì thế.
Thật chậm, thật khẽ khàng, tôi đặt hai tay lên vai nó.
Chị không thể đưa em cho đến mãi ánh sáng tận cùng. Em hiểu không, cái ánh sáng trắng mọi người vẫn bảo là gặp khi kết thúc cuộc sống ấy. Chị không đưa em tới đó được. Nhưng chị có thể giúp em đi rất xa, tới mãi bóng tối ngoại vi, để không ai có thể bao giờ bắt nhốt em lại nữa. Và lúc đó, nếu em thật muốn, em sẽ quay lại được.
Nếu em muốn.
Phải.
Chúng tôi đứng yên một lát, Seb trong vòng tay tôi. Không có nhịp tim, nhưng tôi biết nó đang sợ lắm. Sợi dây bạc rung rinh.
Đừng đuổi theo mụ,
Seb nói, bấu chặt lấy hình hài cõi mộng của tôi.
Nashira ấy. Chúng chỉ muốn mỗi một điều là hút cạn chúng mình thôi. Lại còn một bí mật nữa.
Bí mật gì?
Em không nói được. Em xin lỗi.
Nó nắm tay tôi.
Với em thì muộn rồi, nhưng chị thì chưa. Chị vẫn còn ngăn được chuyện này. Bọn em sẽ giúp chị. Tất cả bọn em.
Seb choàng tay ôm cổ tôi. Cảm giác cũng thực như khi nó còn sống. Tôi sẽ nhớ nó đúng như thế này. Tôi thì thầm câu kinh siêu độ:
Sebastian Albert Pearce, hãy thăng về thanh khí. Tất cả đã giải quyết. Nợ nần đã trả xong. Ngươi không cần lưu luyến ở lại trong cõi dương.
Tôi nhắm mắt.
Vĩnh biệt.
Nó mỉm cười.
Rồi nó đã biến mất. Bọc thanh khí trong numen bắt đầu teo lại. Sợi dây bạc giật lên, lần này cấp bách hơn. Tôi chạy lấy đà rồi nhảy, mộng trường đón tôi lại vào lòng. ~~
Paige. Paige.
Mắt tôi nhức nhối vì ánh sáng đột ngột.
Cô bé không sao.
Nick nói.
Chúng ta đi thôi. Nadine, tập hợp lại.
Hộ vương,
tôi lầm bầm.
Bàn tay đi găng siết tay tôi, và tôi biết hắn đang ở bên mình. Tôi mở mắt. Có tiếng súng. Và tiếng tim hắn đập. Hộ vương mở cửa sập: một cánh cửa nặng phủ xi măng, giấu miệng cầu thang hẹp. Ổ khóa rỗng loảng xoảng lăn đi. Hộ vương đu tôi lên vai, tôi vòng tay ôm cổ hắn. Đám con người đổ xuống cầu thang, vẫn tiếp tục bắn bọn Vệ Đêm. Tjäder chộp khẩu súng một tên Vệ đã chết. Viên đạn trúng cổ Cyril, ông ta gục xuống. Tôi thoáng nhìn thấy thành phố - ánh sáng trên bầu trời, đèn hiệu giữa đêm đen – trước khi Hộ vương theo chân những người sót lại. Tấm thân ấm áp chắc nịch của hắn là thứ duy nhất tôi còn tập trung vào được. Giác quan tôi trở lại thành từng đợt đau nhức. Dưới đường hầm rất lạnh. Tôi ngửi thấy cái mùi khô, ngây ngậy như căn phòng ít khi mở. Những tiếng thét vọng xuống hòa lẫn thành mớ tạp âm vô nghĩa, như đàn chó sủa trên đầu. Tôi nghiến răng, bấu chặt vai Hộ vương. Tôi cần adrenalin, dền tía, gì cũng được.
Đường hầm không lớn, chỉ suýt soát bằng đường xe điện ngầm, nhưng bờ ke đủ dài và rộng cho ít nhất một trăm người đứng. Tít đầu xa có xe cáng chất lên nhau. Tôi ngửi có mùi thuốc tẩy trùng. Chắc xe đó dùng chuyển thấu thị trúng flux từ đây sang trại câu lưu, hay ít ra là ra phố. Nhưng chắc chắn còn nghe thấy một tiếng khác trong bóng tối: tiếng ì ầm của điện. Hộ vương chiếu đèn pin vào tàu. Một giây sau, đèn bật lên. Tôi nhíu mắt. Điện.
Con tàu điện ngầm loại nhẹ, không thiết kế để chở quá nhiều khách. Hàng chữ HỆ THỐNG VẬN CHUYỂN TỰ ĐỘNG SCION viết sau lưng tàu. Các toa đều trắng, cửa có phù hiệu Scion. Ngay trước mắt tôi, cửa mở và đèn trong toa bật sáng.
Kính chào quý khách,
giọng Scarlett Burnish.
Chuyến tàu này sẽ khởi hành trong ba phút nữa. Đích đến là thành phố Scion London.
Thở phào nhẹ nhõm, những người sống sót vào qua cửa các toa, vứt lại vũ khí trên bờ kè. Hộ vương đứng yên.
Chúng sẽ nhận ra thôi.
Giọng tôi mệt mỏi.
Chúng sẽ nhận ra không phải những hành khách mình cần. Chúng sẽ đón sẵn chúng em.
Và em sẽ đối mặt với chúng. Như đã đối mặt với mọi điều khác.
Hắn hạ tôi xuống, nhưng chưa buông ra. Hai tay hắn ôm lấy hông tôi. Tôi ngước nhìn.
Cảm ơn ông,
tôi nói.
Em không cần cảm ơn ta đã cho em tự do. Đấy là quyền chính đáng của em.
Của ông nữa.
Em đã cho ta tự do, Paige à. Ta đã phải mất hai mươi năm mới có lại được sức mạnh để tìm cách giành lại nó. Ta làm được như vậy là nhờ em, nhờ duy nhất mình em.
Câu trả lời nghẹn lại trong cổ tôi. Thêm vài người nữa lên tàu, có cả Bell và Charles.
Chúng em phải lên thôi,
tôi nói.
Hộ vương không đáp. Tôi không rõ đã có những gì xảy ra trong vòng sáu tháng qua – không rõ liệu có chút gì trong chuyện này là thật – nhưng tim tôi thổn thức và da tôi ấm áp, và tôi không sợ. Không sợ lúc này. Không sợ hắn. Có tiếng động xa xa, như tiếng sấm. Lại mìn. Lại một người chết vô nghĩa. Zeke, Nadine và Jax loạng choạng xuống hầm, đỡ Dani nửa tỉnh nửa mê.
Paige, cô có đi không?
Zeke hỏi.
Lên trước đi. Tôi theo ngay.
Họ vào toa gần cuối tàu. Jaxon ngó ra cửa nhìn tôi.
Chúng ta sẽ nói chuyện, bé mộng mơ ạ,
ông ta nói.
Về đến nơi chúng ta sẽ nói chuyện.
Ông ấn nút trong toa, cửa trượt đóng lại. Một vô minh và một bốc sư lảo đảo vào toa cạnh, một đứa áo vấy đầy máu.
Một phút nữa tàu sẽ khởi hành. Xin quý khách ngồi lại thoải mái.
Hộ vương siết chặt tôi.
Lạ lùng sao,
hắn nói,
là lại khó khăn như thế.
Tôi nhìn kỹ mặt hắn. Mắt hắn rất mờ.
Ông không đi cùng,
tôi nói.
Phải không?
Phải.
Tôi ý thức được điều đó thật chậm chạp, như ánh nhá nhem dần khép quanh ngôi sao. Tôi nhận ra mình chưa bao giờ tin hắn sẽ đi cùng – chỉ hy vọng, trong mấy giờ vừa qua. Khi đã muộn. Và giờ thì hắn sẽ rời bỏ tôi. Sẽ ở lại đây. Từ lúc này trở đi, tôi chỉ có một mình. Và trong cô độc, tôi tự do. Hắn cọ mũi vào mũi tôi. Trong tôi dâng lên cơn tê buốt ngọt ngào thấm thía, tôi không biết phải làm gì. Hộ vương không rời mắt khỏi mặt tôi, nhưng tôi nhìn xuống. Tôi nhìn xuống hai đôi bàn tay, bàn tay lớn của hắn đặt trên, náu mình trong găng, giấu lớp da sần sùi bên trong – và bàn tay trắng nhợt của tôi bên dưới, gân xanh chằng chịt như những dòng kênh. Móng tay tôi còn dính màu hoa cà.
Đi cùng chúng em,
tôi nói. Họng tôi khô đắng, môi nóng rực.
Đi cùng… cùng em. Về London.
Hắn từng hôn tôi. Hắn từng muốn có tôi. Có thể giờ vẫn vậy. Nhưng bất cứ chuyện gì giữa hai chúng tôi cũng là bất khả. Và ánh mắt hắn cho tôi biết muốn có tôi chưa đủ thành lý do.
Ta không thể đến thành được.
Hắn đưa ngón cái miết trên môi tôi.
Nhưng em thì được. Em có thể về với cuộc sống cũ, Paige ạ. Cơ hội ấy là tất cả những gì ta muốn dành cho em.
Nhưng không phải là tất cả những gì em muốn.
Vậy em muốn gì?
Em không biết. Em chỉ muốn ông ở bên em.
Tôi chưa bao giờ nói điều ấy thành tiếng. Và bây giờ khi tự do sắp về tay, tôi muốn có hắn cùng chia sẻ. Nhưng hắn không thể thay đổi cuộc đời mình vì tôi. Mà tôi cũng không thể hy sinh cuộc đời mình để ở bên hắn.
Từ nay ta sẽ phải săn đuổi Nashira từ bóng tối.
Hắn áp trán vào trán tôi.
Nếu ta có thể nhử bà ta rời khỏi đây, đám Rephaite còn lại sẽ có thể bỏ đi. Có thể từ bỏ.
Hắn mở mắt, khắc sâu những lời tiếp theo vào tâm trí tôi.
Nếu ta không bao giờ trở lại – nếu em không còn bao giờ gặp lại ta – thế nghĩa là mọi thứ đều ổn cả. Nghĩa là ta đã kết liễu bà ta. Nhưng nếu ta trở lại, thế nghĩa là ta đã thất bại. Nghĩa là nguy hiểm vẫn còn. Và lúc đó ta sẽ đến tìm em.
Tôi không rời mắt khỏi mắt hắn. Tôi sẽ nhớ lời hứa ấy.
Giờ thì em đã tin ta chưa?
hắn hỏi.
Có nên tin không?
Ta không thể nói cho em được. Thế mới là tin, Paige ạ. Dù không hề biết mình có nên tin hay không.
Vậy thì em tin ông.
Như từ cách xa hàng dặm, tôi nghe tiếng thịch. Tiếng nắm đấm nện trên kim loại, tiếng la hét văng vẳng. Nick chạy sầm sầm xuống đường hầm, theo sau là những người sống sót cuối cùng, nhào lên tàu ngay trước khi cửa đóng xoạch.
Paige, lên đi,
anh thét. Tiếng đếm ngược đã dừng. Hết giờ rồi. Hộ vương tách khỏi tôi, mắt nóng giãy niềm hối tiếc.
Chạy đi,
hắn nói.
Chạy đi, cô bé mộng mơ.
Tàu chuyển bánh. Nick đu người qua thanh chắn, ra đuôi tàu, chìa tay ra.
PAIGE!
Tôi sực tỉnh. Tim tôi nhảy lên, toàn bộ thực tế xung quanh đổ ào vào giác quan như núi thép. Tôi quay người chạy dọc bờ ke. Tàu tăng tốc, lao đi vùn vụt. Tôi tóm lấy bàn tay Nick giơ ra, nhảy ra thanh chắn là đã lên tàu, đã đến nơi, đã an toàn. Tia lửa bắn tung trên đường ray, sàn kim loại rung rinh dưới chân.
Tôi không nhắm mắt. Hộ vương đã biến mất trong bóng tối, như ngọn nến tắt trước gió. Tôi sẽ không bao giờ còn thấy hắn nữa. Nhưng giữa lúc nhìn đường hầm vun vút chạy trước mắt, tôi biết chắc một điều: Tôi có tin hắn.
Giờ tôi chỉ còn cần tin chính mình nữa thôi. Lời cảm ơn Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất đến gia đình Godwin, nhất là David, vì đã nồng nhiệt đón chào tôi vào thế giới xuất bản. Đặc biệt cảm ơn là Kirsty McLachlan, Caitlin Ingham và Anna Watkins đã nỗ lực hết mình về mặt bản quyền phim và dịch thuật. Tôi nghĩ mình khó có thể tìm được hãng đại diện nào tốt hơn David Godwin Asscociates.
Gửi nhóm biên tập Bloomsbury: trước khi được gặp các bạn, tôi chưa hề hiểu để ra đời một cuốn sách cần nhiệt tình và phối hợp công việc đến mức nào. Tôi xin gửi lời cảm ơn trân trọng đến Alexandra Pringle – tình cảm bà dành cho cuốn sách này là nguồn cảm hứng tuyệt vời nhất đối với tôi; Alexa von Hirschberg – biên tập viên tuyệt vời đã làm gấp năm gấp mười bổn phận yêu cầu, và mỗi lúc tôi cần là có mặt trong nháy mắt; Rachel Mannheimer, Justine Taylor và Sarrah Barlow – nhờ họ mà Mùa Xương mới được hoàn hảo hết mức có thể như ngày nay. Nhiệt liệt cảm ơn Katie Bond, Jude Drake, Amanda Shipp, Ianthe Cox-Willmott, Eleanor Weil và Oliver Holden-Rea ở Anh, và George Gibson, Cristina Gilbert, Nancy Miller, Marie Coolman và Sara Mercurio ở Mỹ. Các bạn đều là những người hết sức tuyệt vời. Andy Serkis, Jonathan Cavedish, Chloe Sizer, Will Tennant và mọi người ở Imaginarium: được làm việc cùng mọi người quả là một vinh hạnh lớn. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cuốn sách này về mọi mặt, chứ không chỉ là mặt hình ảnh. Nói thêm về mỹ thuật: cảm ơn rất nhiều András Berezany đã giúp tôi vẽ bản đồ; David Mann đã thiết kế bìa tuyệt đẹp, và Leiana Leatutufu đã đóng vai cơ họa riêng cho tôi. Cuốn sách này đã là cả được đời tôi trong suốt hai năm vừa qua, nhưng nói thế vẫn là chưa đủ. Không đủ đất dành cho các bạn, nhưng rất cảm ơn những người bạn đã ở bên tôi trong hai năm đó – cùng những năm trước đây. Đặc biệt cảm ơn là Neil Diamond và Fran Tracey; cô Emma Forward, cô giáo Anh văn đã truyền cảm hứng cho tôi, và Rian, Jesica và Richard đã mời tôi tới chơi Ireland. Không có các bạn, tôi chẳng bao giờ có cơ hội gặp Molly Malone tận mắt.
Với các dịch giả khắp thế giới, cảm ơn các bạn đã giúp cuốn sách xuất hiện trong những ngôn ngữ có lẽ tôi sẽ không bao giờ học nổi. Rất cảm ơn Flo và Alie đã hỗ trợ tôi về tên riêng tiếng Pháp và Serbia, và Devora ở Agam Books đã giúp tôi về tiếng Hebrew. Cảm ơn những độc giả blog và Twitter đã theo dõi cuốn sách trên đường tới ngày xuất bản, nhất là Susan Hill. Sự ủng hộ của các bạn đã làm tôi tự tin lên rất nhiều. Cảm ơn hơn nữa với các giảng viên và sinh viên ở St Anne’s College đã thông cảm và thấu hiểu cái năm điên rồ vừa qua. St Anne là nhất! Và tất nhiên, cảm ơn gia đình tôi – trên hết cảm ơn Mẹ đã ủng hộ và giúp đỡ con không suy suyển, và bố dượng Mike, chuyên gia chiêm trà vô địch. Hai người đã phải chống chọi những giờ phút khó khăn nhất của con, vì thế nói như Marilyn Monroe, hai người chắc chắn xứng đáng hưởng những thời khắc tốt đẹp nhất của con.
JD, cảm ơn đã trở thành thi thần cho riêng cuốn sách này. Ông là nhà thơ quá cố số một trong tim tôi. Và cuối cùng, nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn Ali Smith đã cho tôi can đảm đưa Mùa Xương ra mắt cả thế giới. Cảm ơn tất cả mọi người đã dành cơ hội cho một kẻ mộng mơ...