Chương 124: Diễn kịch
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1223 chữ
- 2022-02-04 08:25:45
Ms.Diêu trợn trừng mắt. Đầu dây bên kia im lặng.
Tiểu Thần Thần?
Ms.Diêu hỏi bằng khẩu hình miệng với Lục Thi Nhã.
8
Lục Thi Nhã đột nhiên tỉnh táo lại, ho khan vài tiếng rồi nói:
Hay là anh nghỉ ngơi sớm đi, giọng của anh…
Tiếng hét của Mr.Lục như muốn xốc nóc nhà, nhưng mà Lục Thi Nhã và Ms.Diêu đều không có lòng dạ nào quan tâm tới. Ms.Diêu vung dao múa trong phòng bếp, không hề có vẻ uể oải khi mới vừa đi du lịch về. Còn Lục Thi Nhã thì lo lắng không thôi, không còn hơi sức đâu để quan tâm tới Mr.Lục.
Lục Thi Nhã bước tới cửa sổ nhìn xuống con đường bên dưới. Một tiếng sau cuối cùng cũng thấy một chiếc xe từ từ lái vào. Rõ ràng lộ trình chỉ có hai mươi phút, thế nhưng Tiểu Thần Thần lại đi tới một tiếng. Có phải là anh cũng khẩn trương không?
Ai có thể hiểu được lòng Ms.Diêu chứ? Bà thật sự coi Tiểu Thần Thần như nửa đứa con của mình nuôi mười mấy năm.
Nhan Thần Phi đứng yên, để mặc cho Ms.Diêu nước mắt nước mũi giàn giụa ôm vào lòng.
Ánh mắt không thích hợp! Lục Thi Nhã sắp bắt được cái gì đó từ mắt anh thì anh đột nhiên quay đầu đi.
Anh trầm giọng nói:
Cảm ơn cô chú.
Muốn.
3
Lục Thi Nhã sặc nước bọt.
Anh biến em thành thế này, lát nữa lão đồng chí nhà em sẽ trả lại anh gấp đôi.
Lục Thi Nhã tức giận trừng Nhan Thần Phi.
Nụ cười thỏa mãn trên môi Nhan Thần Phi giảm bớt, anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà với ánh mắt nặng nề.
Sao thế, ngại khó coi à?
Lục Thi Nhã nói nhỏ với Nhan Thần Phi.
Anh từ từ quay sang nhìn cô.
Nha, sao thế? Tiểu Thần Thần qua đây à?
Vâng.
Ms.Diêu lau nước mắt nói:
Nhìn cô này, vui đến hồ đồ mất rồi.
Vẻ mặt của Ms.Diêu giả đến mức không thể giả hơn được nữa, nhưng mà Nhan Thần Phi vẫn bình tĩnh nhìn bà rồi im lặng đưa khăn tay ra.
Mr.Lục, Ms.Diêu, lát nữa ba mẹ nhất định phải diễn một vở kịch hay đấy, bằng bất cứ giá nào cũng không được lộ sơ hở.
Cái gì???
Nội tâm Lục Thi Nhã không ngừng gào thét. Sao Ms.Diêu lại diễn thành thế này? Còn Nhan Thần Phi nữa, không phải chán ghét người ta đụng chạm à? Sao lại để cho Ms.Diêu nói ôm liền ôm, lại còn đứng yên như khúc gỗ…
Ms.Diêu, không đến mức đó chứ? Sợ không ai lấy con nên mới ôm con rể khư khư không buông à?
Lục Thi Nhã bước lên cứu tràng, kéo Ms.Diêu ra.
Lát nữa Tiểu Thần Thần đến nhà ta ăn cơm.
Phụt! Trong nháy mắt, bệnh tim của Mr.Lục muốn bộc phát.
Thật à?
Ms.D6iêu hưng phấn đến nỗi quên luôn trước đây chính bà đã nói không muốn tên nhóc xấu xa nào đó làm con rể nữa, vui vẻ xách đồ ăn và5o nhà.
Ba con người nghe được lời này, thì…
Lục Thi Nhã phát điên!
Nhan Thần Phi nhìn vẻ mặt nghịch ngợm trêu đùa của cô, nhìn không chớp mắt, ánh mắt mờ mịt.
Không biết nói chuyện sao, sinh viên xuất sắc? Cho anh hai phút làm chuyện xấu. Đợi lát nữa vào nhà, ông già nhà em chắc chắn sẽ không cho anh quả ngon ăn đâu, chứ đừng nói tới những chuyện khác…
Mr.Lục cũng đồng cảnh ngộ, phát điên đến nơi!
Nhan Thần Phi sửng sốt.
Lục Thi Nhã nở nụ cười, đi vòng sang bên kia mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Tốc độ chậm như vậy xem ra là không nhớ em rồi, phó tổng Nhan?
Lục Thi Nhã trêu ghẹo.
Mr.Lục nhướng mày nhìn hai mẹ con, một người vui vẻ ra mặt, một người thất thần nhìn điện thoại.
Mẹ nó, có chuyện gì mà vui vậy?
Cả cơ thể cô bị đè xuống ghế ngồi. Bốn mắt nhìn nhau, muôn vàn tình cảm chất chứa, tất cả cảm xúc xót xa của Lục Thi Nhã xông lên chiếm lấy lí trí. Cô chủ động dán lên đôi môi của anh, dùng nụ hôn để xác định anh vẫn khỏe mạnh. Chỉ là, trong việc nam nữ, cô vẫn là bại tướng dưới tay Tiểu Thần Thần.
Quấn lấy nhau hơn mười phút, khuôn mặt Lục Thi Nhã đỏ bừng. Cô nhìn người đàn ông nằm trên người mình, ngoại trừ hơi thở hỗn loạn thì cả người anh vẫn gọn gàng như trước, trong lòng cô hơi không vui.
Chào cháu, cô là mẹ của Lục Thi Nhã.
Ms.Diêu không có năng lực diễn kịch. Nói thế này, biểu cảm thế này còn không bằng Mr.Lục ngồi trên ghế sofa thở phì phò. Đấy mới giống bộ dạng ba vợ trông thấy con rể.
Trên mặt Nhan Thần Phi không có bất cứ cảm xúc gì. Anh bước vào cửa, quan sát xung quanh một vòng.
Lục Thi Nhã bỗng hơi khẩn trương. Tuy đã bảy tám năm rồi anh chưa tới đây, nhưng bọn họ đã từng trải qua thời thơ ấu và niên thiếu trong căn nhà này. Không biết điều này có ảnh hưởng tới anh hay không, cô không dám nắm chắc.
Thằng oắt đó dám tới đây?
Mr.Lục hét lên với Lục Thi Nhã, gọi Lục Thi Nhã trở về từ cơn thất thần.
Lục Thi Nhã ra hiệu ok với Ms.Diêu. Ms.Diêu lập tức đi hâm nóng món ăn. Mr.Lục ngồi trên ghế sofa hếch mũi lên cao, thở phì phò. Đợi Lục Thi Nhã ra khỏi cửa, Mr.Lục lập tức liếc nhìn theo bóng con gái, vừa khéo bị Ms.Diêu bắt gặp.
Lục Thi Nhã xuống lầu, đi thẳng tới chiếc xe đỗ ven đường. Thấy người trong xe vẫn còn ngồi ngây ngốc, cô gõ cửa sổ xe. Người trong xe cứng ngắc quay đầu sang, nhưng vẫn không có ý định xuống xe.
Cô còn chưa nói xong, một bóng đen đã phủ lên người cô.
Lục Thi Nhã phát giác cả người mình được ôm lên. Trong không gian chật hẹp thế này, thế mà anh lại có thể ôm cô di chuyển ra ghế sau.
Thấy vẻ mặt này của Nhan Thần Phi, trong lòng Lục Thi Nhã càng thêm hoang mang, cô luôn có cảm giác mình sẽ không giữ được miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra lời.
Lục Thi Nhã dẫn Nhan Thần Phi đi lên nhà. Cửa nhà mở rộng, Ms.Diêu đứng trước cửa cười rạng rỡ đưa tay ra chào đón, lại bị Lục Thi Nhã cho một ánh mắt cảnh cáo, bà đành không tình nguyện thả tay xuống.
Ms.Diêu nghe xong nghẹn muốn chết, cuối cùng không kìm nén được mà ra tay.
Đừng khách khí, nhà mình, coi như nhà mình đi, à… cô có thể ôm cháu một cái không?
Ặc…
Sau đó là tiếng tút tút tút.
Ms.Diêu đang xách đồ ăn, không rảnh tay nê9n đá chân với Lục Thi Nhã, hỏi:
Tất cả người trong phòng đều sợ ngây người.
Thần Phi, anh không sao chứ?
Lục Thi Nhã nhỏ giọng hỏi.
Không sao. Chú, đây là quà cháu chuẩn bị cho chú.
Nhan Thần Phi cầm hộp quà đặt trước mặt Mr.Lục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.