Chương 134: Như anh mong muốn
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1171 chữ
- 2022-02-04 08:25:56
Anh vẫn ổn chứ?
Nhan Thần Phi không trả lời mà lại lựa chọn hôn cô lần nữa, một nụ hôn ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để khiến cô rạo rực, ngâ8y ngất.
Anh sẽ để em đi!
Lần này nên cắt đứt hoàn toàn thôi, kéo dài từng ấy năm, hai người tốt nhất vẫn nên đường ai nấy đi, đây mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất dành cho họ.
Cô không kiềm chế nổi bước lên ôm lấy bóng lưng cô đơn của anh lần nữa.
Đồng ý với em Nhan Thần Phi, hãy sống cho thật tốt, đừng hành hạ bản thân nữa. Có lẽ anh không nhớ, từ nhỏ đến lớn chuyện em ghét nhất là anh sinh bệnh. Bảy năm trước, chúng ta chưa nói tạm biệt một cách tử tế đã vội vã chia xa. Lần này, em nghĩ, em có thể mang theo nụ cười rời khỏi anh rồi, em đã hoàn toàn hết hy vọng với anh. Hứa với em, không có em anh cũng sẽ sống thật tốt giống như bảy năm qua.
Nhan Thần Phi vẫn tiếp tục im lặng, thậm chí Lục Thi Nhã còn cảm nhận được nỗi đau buồn mất mát tỏa ra từ cơ thể anh.
Anh sẽ sống tốt!
Câu trả lời rất tuyệt vời, lần chia tay này đơn giản hơn trong tưởng tượng.
Có thật vì những lời này mới bắt cô rời đi, trong lòng Lục Thi Nhã cười nghẹn đắng, hai mắt cay xè đã không thể rơi thêm nửa giọt lệ.
Anh chắc chắn rồi chứ Tiểu Thần Thần? Rất nhiều năm trước em từng nói với anh, nếu một ngày nào đó anh vứt bỏ em, em cũng sẽ không cho anh cơ hội nữa. Em đã cho anh một lần thì sẽ không có lần thứ hai.
Lục Thi Nhã đắng chát nói, nhìn cơ thể Nhan Thần Phi run lên, trái tim cô cũng run rẩy theo. Bóng lưng tiêu điều lộ rõ sự cô độc của anh khiến cô không nỡ.
Em không cần sự bảo vệ của anh, chỉ xin được ở lại bên anh, nhìn anh bình yên vô sự, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không được phép sao?
Lục Thi Nhã lặng lẽ nói thầm trong lòng.
Rốt cuộc bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì, mọi người đang cật lực che giấu điều gì? Anh không điều tra ra được, nhưng không có nghĩa là ở đây anh không có ký ức. Mỗi lần em biến mất, mỗi lần em khóc đều khiến anh cảm thấy đau đớn bội phần. Anh từng nghĩ anh của quá khứ nhất định đã rất yêu em, còn nhiều hơn so với những gì anh tưởng tượng, bởi lẽ cho dù đến tận bây giờ, anh cũng không thể chịu đựng được mỗi khi em sợ hãi, mỗi khi em bị tổn thương. Vì vậy… em muốn đi, anh sẽ để em đi!
Em đi đi!
Tiếng nói rã rời mà lạnh lùng, nhưng lại khiến cho con người ta cảm thấy bi thương vô tận.
Quả thật là thái độ muốn chia tay, Lục Thi Nhã dù không cam lòng, dù có bi thương đến mấy thì cũng không muốn tìm truy cứu thêm nữa.
Anh bình tĩnh hỏi ngược lại cô, trái tim Lục Thi Nhã chìm xuống đáy vực, lẽ nào Mộc Lan... không thể nào!
Sao anh lại hỏi em như vậy? Rốt cuộc Mộc Lan đã nói gì với anh?
Sự nóng nảy, gấp gáp của Lục Thi Nhã khiến sắc mặt của Nhan Thần Phi càng lúc càng thêm nặng nề.
Nhan Thần Phi trở dậy ngồi bên mép giường,9 đưa lưng về phía cô.
Lần đầu tiên, bóng lưng này khiến Lục Thi Nhã cảm thấy xa lạ và sợ hãi đến như vậy.
Nghĩa ở mặt chữ, Mộc6 Lan nói đúng, em không thích hợp ở lại bên cạnh anh, cũng không thích hợp với thế giới tranh đấu lừa gạt lẫn nhau này.
Em nghĩ cô ấy cần phải cho anh biết điều gì? Em đang lo lắng điều gì?
Nhan Thần Phi nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình nhìn cô thật kĩ như thể muốn nhìn ra được nguyên nhân.
Lục Thi Nhã mấp máy môi, nhưng không hề trả lời được một câu nào. Cô né tránh ánh mắt của anh, yếu ớt nói:
Em không lo lắng gì cả. Em chỉ cảm thấy mình quá thất bại, bị người ta chơi chán rồi vứt bỏ, đã thế lại còn bị bạn gái cũ của anh đá đi nữa. Em chỉ không cam lòng mà thôi.
Cô bật cười một cách thê lương. Lực trên tay Nhan Thần Phi lập tức yếu đi, anh không thể chịu nổi nụ cười như vậy xuất hiện trên mặt cô.
Không liên quan đến cô ấy, là anh không thể bảo vệ được em. Cho nên rời khỏi anh đối với em mà nói là lựa chọn tốt nhất.
Cô ấy chỉ phân tích nhận định tình huống, em không phải là người thích hợp ở lại trong thế giới của anh.
Còn gì nữa?
Đôi mắt Nhan Thần Phi càng lúc càng u ám.
Căn phòng trống vắng trở nên lạnh lẽo, ngập tràn hơi lạnh.
Bọn họ cứ thế mà tan vỡ sao?
Một cảm xúc mãnh liệt lởn vởn trong lòng Lục Thi Nhã, cô không chịu đựng nổi, bèn cắn vào bên tai trái mẫn cảm của Tiểu Thần Thần.
Lời của Nhan T5hần Phi khiến Lục Thi Nhã sửng sốt, lại là Mộc Lan?
Cô ta đúng là một người phụ nữ lợi hại.
Cô ta đã nói gì với anh?
Giọng nói dày và nặng đột ngột vang lên trong căn phòng mà mùi vị tình ái vẫn còn chưa tan.
3Trái tim Lục Thi Nhã thắt chặt, cô kinh ngạc nhìn anh.
Nhan Thần Phi, ý anh là gì?
Cô rất tò mò, vô cùng tò mò về điều này.
Nhan Thần Phi quay lại nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ánh sáng khác lạ.
Em đã từng chịu thương tổn vì anh chưa?
Chia tay cũng đã chia tay rồi, tốt xấu gì tối nay em cũng phải ép khô anh mới xem như lấy lại được vốn. Đêm nay chúng ta đừng ngủ...
Đến bình minh sáng hôm sau, cổ họng Lục Thi Nhã khản đặc, từng khớp xương trên cơ thể đều rã rời như vừa mới đào thoát khỏi mười tám tầng địa ngục.
Lục Thi Nhã nghiêng đầu nhìn Nhan Thần Phi vừa mới thiếp đi vì mệt mỏi, hiện tại ngay cả đến dũng khí dựa vào anh cô cũng không có.
Mang theo tình yêu ly biệt, ngoại trừ cảm giác rung động ra thì dấu ấn sâu sắc hơn cả chính là tuyệt vọng đến cùng cực. Một tình yêu sâu sắc như vậy xem như là chứng tích tốt nhất đời này của cô.
Lục Thi Nhã không thu dọn đồ mà tay không rời đi. Trước khi đi, cô để lại một mảnh giấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.