Chương 135: Tớ có thai rồi


Đây là một câu hỏi hay, cô còn chưa nghĩ đến. Nhưng mà thành phố T này dường như không thể tiếp tục chứa chấp cô được nữa rồi... Nơi này, qu8á nhiều đau thương!

Mẹ nó chứ, cô mới trở lại nơi này chưa được một năm.


Chú Diệp, tạm thời có thể nhờ chú ‘trấn thủ’ Tinh3 Thần giúp cháu được không?

Lục Thi Nhã vừa nghe máy, bên kia liền gào to:

Nha, chuyện gì thế?


Nhờ cậu tìm một nơi, cậu đã tìm được chưa?


Ms.Diêu, Kha Đại Đại nói rất vội...

Mr.Lục vẫn lặng im nãy giờ, cuối cùng lên tiếng:

Thế thì đi đi, lúc nào quên hẳn được cái thằng ranh ấy thì hẵng về. Nhà họ Lục không cần đứa con gái không có tiền đồ.

Mr.Lục nói xong liền rời đi, cũng không buồn quay đầu lại.
Bóng lưng đi qua biết bao thăng trầm ấy đã hơi khom xuống.
Mắt Lục Thi Nhã ngấn lệ.
Xem xong nội dung tin nhắn, Lục Thi Nhã rất khâm phục năng lực hành động của bác Hai nhà mình, chưa đầy một tuần mà đã điều tra tận gốc nguồn tài chính của tên cáo già họ Đổng. Nhìn những tài liệu trong điện thoại của Ms.Diêu, cô chậc chậc lưỡi.
Giàu thật đấy, bụng cũng không nhỏ đâu.
Lục Thi Nhã không chần chừ, lập tức gửi số tài liệu này cho Nhan Thần Phi, sau đó lại tắt máy.
Lục Thi Nhã không nói gì về tình trạng sức khỏe mình, Ms.Diêu không yên tâm về sức khỏe của cô, bàn bạc với Mr.Lục trở về sẽ đưa cô đi kiểm tra.
Vừa xuống máy bay, lúc làm thủ tục ba người nhìn thấy quảng cáo của Thần Phong Viên trên màn hình lớn trong sảnh sân bay.

Cho cô ấy một mái nhà che nắng che mưa như kim ốc tàng kiều, suốt đời không hối hận…

Đến Anh, bốn người đi tham quan khắp mọi nơi.
Lục Thi Nhã cố gắng vứt bỏ mọi suy nghĩ không nên nghĩ, nhưng mỗi khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, những ký ức ngọt ngào, chua xót lại xâm chiếm tâm trí cô khiến cô mệt mỏi không chịu nổi.
Lúc dạo chơi ở Anh, Ms.Diêu nhận được tin nhắn, bà đưa nó cho Lục Thi Nhã xem.
Lục Thi Nhã lặng lẽ ngồi trốn trong phòng mình, hổ thẹn không thể tả.
Đời này, người duy nhất cô có lỗi chính là đôi vợ chồng già này.
Tình yêu oanh liệt gì đó đều đã tan rã hết rồi, phần còn lại của cuộc đời này của cô là ở bên bầu bạn hai người yêu cô nhất, yên ổn sống qua ngày.
Ms.Diêu lại thở dài, cũng không nói gì đuổi theo Mr.Lục.
Di động của Lục Thi Nhã lại vang lên, là Lam Vũ Tịch.
Đúng vậy, chính là Lam Vũ Tịch, từ nãy tới giờ cũng chỉ có mỗi số máy này gọi vào máy Lục Thi Nhã.

Tìm được rồi, có điều cậu...


Gửi địa chỉ cho tớ, giờ tớ qua đó, muốn hỏi gì để gặp mặt rồi nói sau.

Lam Vũ Tịch ôm một bụng câu hỏi sốt sắng chạy tới chỗ Lục Thi Nhã tra hỏi, thế nhưng tới nơi, thấy cô ngồi thất thần ở đó thì không biết phải mở lời thế nào.
Ms.Diêu vừa ra khỏi bếp cũng sững sờ.

Mr.Lục, Ms.Diêu, chẳng phải từ lúc đi chơi về hai người đều bảo đi chưa đã5 sao? Giờ chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới đi!

Cô ngẩng mặt cười nói với đôi mắt ngấn lệ, khiến hai ông bà sửng sốt.
Thành phố Y có rung chuyển thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô...
Cô đã làm hết mức có thể rồi, về sau xem như người dưng thôi!
Chỉ có điều, tưởng tượng mãi mãi không thể nhanh chóng biến thành hiện thực được.

Nha, cậu vẫn ổn chứ?

Lam Vũ Tịch tiến đến gần Lục Thi Nhã mới hoàn hồn, mỉm cười nhìn cô ấy.

Chỗ này không tệ, người ta thường nói thỏ khôn có ba hang, không ngờ đại minh tinh cũng có.

Hành trình du lịch châu Âu của nhà họ Lục kéo dài hai tháng, dự kiến đi qua mười ba nước Anh, Ý, Tây Ban Nha, Hy Lạp, Bồ Đào Nha, Đan Mạch, Áo, Phần Lan, Thụy Điển, Pháp, Đức, Thụy Sĩ, Hà Lan.
Lục Thi Nhã ngồi máy bay xem kế hoạch du hí cùng mẹ mình. Ms.Diêu không mấy hứng thú, Mr.Lục trùm đầu che kín mặt, không biết có phải đang ngủ hay không, hình như có mỗi mình cô hứng khởi với chuyến đi này.
Thật không thú vị, ngay cả diễn mà Ms.Diêu và Mr.Lục cũng không chịu phối hợp với cô.
Lục Thi Nhã cũng không nói lời tạm biệt, chỉ gửi cho Tôn Tuấn Mân một tin nhắn, một là tha thứ cho anh ta, hai là tạm thời giao cho anh ta toàn quyền xử lý tất cả chuyện của phòng khám. Và đồng thời, để lại số điện thoại của Diệp Chấn Hòa, mọi thăm khám sẽ liên lạc với bác sĩ Diệp. Ngoài ra, cô còn xin nghỉ phép dạy ở trường đại học Y.
Lúc Lam Vũ Tịch xông đến, nhà họ Lục đã vắng tanh, điện thoại đều tắt máy.


Sao vội thế, trước đây không nghe nhắc tới mà? Phòng khám làm sao giờ, không thể cứ nhờ bác sĩ Diệp giúp con mãi được.


Bác sĩ Diệp đã giúp con tìm một người tới thăm khám rồi, huống hồ còn có anh Tuấn Mân ở đó trông coi giúp con, không sao đâu mẹ. Con đi rồi sẽ về. Dự án nghiên cứu này nhanh thôi, con sẽ về sớm nhất có thể, con đi mua vé trước đây.


Đợi đã... con gấp cái gì, vội thì có làm ngay được không? Con vẫn còn chưa khỏe mà, ở nhà nghỉ ngơi một hai hôm hẵng đi...

Sau khi dạo chơi bảy nước, Lục Thi Nhã và ba mẹ mình không thể không lên đường quay về, còn là phái đoàn về nước đáng xấu hổ nhất.
Nguyên nhân là Lục Thi Nhã bị ngất ở nửa đường.
Hành trình dài, mệt không chịu nổi, bác sĩ đi cùng đoàn đã làm một kiểm tra nhỏ cho cô. Lúc Lục Thi Nhã cầm tờ xét nghiệm trở về, Mr.Lục và Ms.Diêu còn bị câu lưu.
Cặp đôi đóng trong quảng cáo này diễn từ lúc trẻ đến lúc về già, Lục Thi Nhã xem xong mà chua xót.
Chỉ là bây giờ không phải lúc để chua xót, Ms.Diêu còn chưa về nhà đã định
áp giải
cô đi kiểm tra. May mà lúc xuống máy bay, Lục Thi Nhã mở điện thoại lên, đúng lúc có người gọi đến.
Lục Thi Nhã vừa nhận cuộc gọi, liền hô to một tiếng:
Ân sư.

Ms.Diêu và Mr.Lục hoàn toàn bị Lục Thi Nhã làm cho quay mòng mòng.
Thành phố B có phải chỉ cách trăm dặm thôi đâu. Vừa mới về tới, nhà còn chưa kịp về đã phải đến thành phố B cách cả ngàn dặm.
Ms.Diêu cau mày đưa mắt nhìn màn hình lớn, sau đó thở dài.
Ms.Diêu và Mr.Lục nhíu mày nhìn con gái nhà mình làm trò.
Nói chuyện chưa được mấy phút, Lục Thi Nhã vác khuôn mặt
mướp đắng
quay lại.

Mẹ, bên dự án của cô Kha Hàn Dạ thiếu người, muốn con qua giúp cô ấy, con phải đến thành phố B gấp.

Kiếp trước gia đình họ vốn là một gia đình hay nói hay cười vui vẻ đầm ấm, thế mà giây phút này, một bầu không khí ảm đạm đang bao trùm.
Mr.Lục đến bệnh viện sau đó quay trở lại, cả quá trình đi đi về về chưa đầy một tiếng. Ông gộp hết số ngày phép còn lại trong mấy chục năm qua cho đến tuổi về hưu, xin nghỉ một lần. Còn gì quan trọng hơn ở bên con gái mình chứ? Đời này ông đã cứu chữa vô số bệnh nhân rồi, đã đến lúc trở về với gia đình rồi.
Ms.Diêu cũng gọi điện cho phó trưởng cửa hàng hoa dặn dò bàn giao công việc, rồi im lặng thu dọn đồ đạc.
Lục Thi Nhã bất thình lình nói, Diệp Chấn Hòa sửng sốt một lúc lâu mới đồng ý.

Được.


Lúc Diệp Thi Nhã về đến nhà, Mr.Lục đang chuẩn bị đi làm. Ra cửa, thấy con gái nhà mình bơ phờ đứng ngây người ở cửa thì ông g6iật mình.
Trông thấy Lục Thi Nhã bình yên vô sự quay lại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thi Nhã nhìn đôi vợ chồng già, lại nhìn tờ xét nghiệm trong tay, nhanh chóng vò lại vứt đi.
Người đại diện ở văn phòng của tour du lịch nói, quốc gia đối phương không chịu trách nhiệm cho bất cứ rủi ro nào nên Lục Thi Nhã buộc phải về nước ngay lập tức. Vì thế, Mr.Lục và Ms.Diêu cũng không thể không cùng con gái quay về.

Thôi đi, chỗ này là trước kia Erick tìm, nhưng không dùng đến.


Lục Thi Nhã nhìn xung quanh, nhướng mày hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.