Chương 136: Ngoài dự liệu



Tớ nói tớ có thai rồi, bốn tuần. Tính ra thì một lần đã trúng thưởng luôn! Giỏi không!


Lam Vũ Tịch ngây người, hồn vía như lên mây.
<8br>
Tiểu Thần Thần biết không?


Dưới lầu tòa nhà tập đoàn Thần Phong.

Sao vậy ạ?

Đầu bên kia lại im lặng.
Vừa đến đã chất vấn, Lục Thi Nhã nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của cô ta thì hơi hoảng loạn.

Cô Mộc quan tâm đến hành trình của tôi thế sao? Là vẫn muốn ép tôi đi? E rằng cô đã không còn tư cách đó nữa rồi.


Không cãi nhau, chỉ đấu khẩu đôi ba câu. Phiền chết đi được... Thực sự thì tớ cũng không rõ lắm, chỉ biết Erick và Tiểu Thần Thần biết nhau ở Mỹ, không phải dạng thân thiết. Erick kể với tớ, bọn họ gặp nhau tại bữa tiệc kỷ niệm thành lập trường, có duyên gặp mặt mấy lần. Lần đến Trung Quốc này cũng là do lời mời của Tiểu Thần Thần. Công ty Erick đang muốn mở rộng thị trường trong nước nên sang khảo sát. Erick không nói cụ thể với tớ. Erick cũng không ngờ được Tiểu Thần Thần và cậu có liên quan. Bởi vì lợi ích của công ty cho nên không thể nói rõ. Nha Nha, cậu đừng giận Erick nhé!

Lam Tịch Vũ cúi đầu nói như thể đang phạm lỗi. Khóe miệng Lục Thi Nhã cứng đờ, suýt chút nữa không tiêu hóa nổi bộ dạng này của cô.

Còn gì nữa? Cậu cũng thu thập thông tin một tháng rồi, sẽ không phải chỉ có được một tí này thôi đấy chứ!

Lam Vũ Tịch nghe xong liền dựng lông mày lên, biểu tình khá đáng yêu.

Thi Nhã, Thần Phi, nó bây giờ hơi bài xích chúng ta, e là tạm thời cháu không thể gặp nó.


Ha ha… không thể gặp? Khôi phục trí nhớ hay không, cháu đi gặp thì sẽ biết thôi.


Cái này... à... là thế này, Nha Nha, cậu nghe đã, đừng kích động. Thì... thì...


Mau nói!


Vậy... nên làm sao bây giờ!

Lam Vũ Tịch6 hoảng loạn như một đứa trẻ lạc đường, khiến Lục Thi Nhã dở khóc dở cười, rốt cuộc thì ai mới là người có thai đây?
Sợ nhất cái gì thì cái đó đến, một tháng ngắn ngủi, cái gì nên tới cũng tới.

Anh ấy đang ở đâu? Cháu đi tìm anh ấy!

Lục Thi Nhã thận trọng hỏi, Lam Tịch Vũ nhíu mày.

Cậu nói mẹ của Tiểu Thần Thần? Người phụ nữ đó đã bị bắt và đưa vào bệnh viện tâm thần rồi, chuyện xảy ra mấy hôm trước.


Cậu biết tớ thu thập cơ đấy! Đồ không có lương tâm, một tháng trước ra nước ngoài cũng không nói với tớ một tiếng. Trong lòng cậu còn có cô bạn thân là tớ nữa không? Cậu có biết vì chuyện của cậu mà tớ đã cãi nhau với Lông Tạp không!

Cô nghe thấy gì vậy, Lam Vũ Tịch nỡ gọi Erick là Lông Tạp. Cô quả thực đã dạy hư Tiểu Tịch Dương rồi.

Còn nữa, Tiểu Thần Thần chắc là chỉ gặp dịp thì chơi với cô Mộc Lan kia thôi. Hiện tại Tân Thần Phong đang chông chênh, dự án Tỉ Viên đang trong giai đoạn bàn bạc, hình như sắp bị bên Tiểu Thần Thần lấy về. Công ty Erick không quan tâm chuyện này lắm, bọn họ chỉ nhận phát triển dự án, bất kể ai tiếp nhận thì họ hợp tác với người đó... Đại khái chính là như vậy.

Lam Tịch Vũ nói không mạch lạc, nhưng Lục Thi Nhã nghe hiểu. Cô hơi ngạc nhiên về chuyện trước kia Erick và Tiểu Thần Thần có quen biết. Rốt cuộc thì thế giới này nhỏ bé tới chừng nào. Nhìn lại toàn bộ sự việc thì có thể thấy lão cáo già họ Đổng đã trúng chiêu, hèn gì hồi đó Erick có thể nghiêm túc thề với cô câu ấy, cô đã không nhìn nhầm người.

Vẫn ổn, vết thương không sâu. Có điều, Tiểu Nhã, Thần Phi nó...


Anh ấy làm sao?


Ý của cậu là muốn tớ giết con trai nuôi của cậu?

Lam Vũ Tịch lập tức lắc đầu, cô nhìn chằm chằm vào bụng Lục Thi Nhã hồi lâu mới nói tiếp:
Lục Thi Nhã lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn một dãy số, gọi đi.
Nửa phút sau, cuộc gọi được kết nối.

Chú Diệp bây giờ cũng không thể chắc chắn, vì Thần Phi nó không cho bọn chú tới gần. Chú chỉ đoán, có lẽ nó đã khôi phục toàn bộ trí nhớ. Bởi vì Tần Tiêu Mai đã bóc trần toàn bộ mọi chuyện năm ấy.

Mẹ nó…
Xem ra những chuyện trước mắt chính là một cái bẫy đã được thiết kế từ lâu, chỉ để đợi Đổng Thụy Thông nhảy vào.

Tiểu Tịch Dương, vậy cậu có nghe nhắc tới Tần Tiêu Mai không?


Nói đi, bà cô nhà chúng ta đã cãi nhau với Lông Tạp thế nào?

Khóe miệng Lam Tịch Vũ xị xuống, ỉu xìu như cọng bún thiu.
Lục Thi Nhã đã quên lời thề tuyệt đối sẽ không quay đầu khi trước, quả nhiên ngược chưa đủ đô mà.

Cái này... sợ là...

Lam Vũ Tịch nhắm mắt kể liền một mạch. Nói xong một lúc lâu mà không thấy có động tĩnh gì, liền hé mắt nhìn Lục Thi Nhã, thấy cô đang ngẩn người.
Nha Nha, cậu ổn chứ!

Lam Tịch Vũ cẩn thận hỏi.

Nha Nha, cậu thật sự nghĩ kĩ chưa? Có cần cân nhắc thêm không... làm mẹ đơn thân vất vả lắm!

Lục Thi Nhã nhìn cô gái ngốc nghếch từ nhỏ đến lớn, bất lực mỉm cười.
Lục Thi Nhã đã ngồi dưới lầu hơn nửa tiếng, những người tan làm đều đã về gần hết, nhưng mãi vẫn không thấy người kia đi xuống.
Lúc cô vừa định cất bước đi vào thì một chiếc xe dừng lại ở cửa.

Anh ấy thế nào?

Lục Thi Nhã trực tiếp vào thẳng vấn đề, bên kia im lặng hai giây rồi trả lời.

Nha Nha, Tiểu Thần Thần không đính hôn với người cô gái kia, tin tức đều đã phát đi rồi, hơn nữa lần trước tớ có... gặp cậu ấy ở đài truyền hình.

Lam Tịch Vũ dè dặt nói, Lục Thi Nhã nheo mắt nhìn cô.
Một tiếng ra lệnh sắc bén khiến Lam Vũ Tinh sợ hãi, nói liền một mạch không lắp bắp như trước nữa:

Thì bà ta dùng dao đâm Tiểu Thần Thần bị thương, Tiểu Thần Thần bị thương nhập viện. Cảnh sát đã bắt bà ta, có điều tin tức bị ém xuống. Đây cũng là Erick lén cho tớ biết. Nha Nha, cậu đừng lo, Tiểu Thần Thần không sao. Hôm qua, Erick có nói gọi điện cho cậu ấy, nghe nói hôm qua cậu ấy đã xuất viện.


Còn sao nữa, đứa bé n5ày tới sẽ giữ lại, có điều ba đứa bé thì một tháng trước, tớ đã quyết định không cần nữa rồi. Chuyện quan trọng bây giờ là tớ phải tìm một nơi an toàn để sinh nó ra.

Lam Vũ Tịch ngồi thừ người xuống ghế, trợn tròn mắt.

Không biết, thực tế tớ cũng vừa mới biết hôm trước. Nếu không ngất xỉu, sợ rằng đời này tớ cũng sẽ không 3nghĩ đến việc mình còn có một đứa con.


Nha Nha.

Một dáng người mảnh mai bước xuống, hai người nhìn nhau.
Cả hai đều cùng chau mày.
Giọng của Lam Vũ Tịch nghẹn lại, Lục Thi Nhã trừng mắt nhìn cô.

Khóc c9ái gì! Tớ đây chưa kết hôn đã có bầu trước còn chẳng khóc, mẹ nuôi như cậu khóc cái gì?

Đồng tử Lục Thi Nhã co lại.

Tại sao?
Cô thất thanh hỏi.
Lục Thi Nhã nhìn người phụ nữ kiêu ngạo tao nhã đang đi về phía mình, trong lòng bỗng thấy chột dạ.

Cô Lục, đã lâu không gặp. Về nước khi nào vậy?

Mộc Lan nhếch môi nhướng mày, khẽ cười ra tiếng.


Cô Lục là một người thông minh, chi bằng chúng ta đổi nơi nói chuyện nhé?



Cô sợ tôi gặp anh ấy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.