Chương 138: Không còn sức lực


Anh không quay đầu lại, cũng không mảy may lưu luyến.

Cánh cửa
sầm
một tiếng, đóng lại.
Lục Thi Nhã âm thầm sám hối, cho đến khi mơ màng thiếp đi.
Lúc thức giấc theo đồng hồ sinh học, trời còn chưa sáng. Lục Thi Nhã thở dài, đang tính ngồi dậy thì phát hiện Tiểu Tịch Dương đang nằm nhoài trên mé giường ngủ.
Lục Thi Nhã sửa soạn đơn giản, xốc lại tinh thần ra khỏi cửa.
Vừa đến cổng nhà họ Nhan thì đụng mặt người cô không muốn gặp lại nhất.
Lam Vũ đỏ mắt cầm quần áo đi vào.

Nha Nha dậy đi, tớ đưa cậu đến bệnh viện... Chỗ... chỗ đó của cậu chảy máu.

Trong giọng nói của Diệp Chấn Hòa lộ vẻ không thể tin tưởng nổi.

Chưa ạ... Cháu chỉ muốn biết rõ tình trạng của anh ấy, không muốn mơ hồ thế này.


Thi Nhã, đừng trách thằng bé. Xem tình hình hiện tại thì Thần Phi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, trong đầu thằng bé rất lộn xộn, chú lo...


Lo gì ạ?


Tối qua cháu đã gặp anh ấy rồi, có vẻ như anh ấy rất có ý kiến với cháu, không chỉ bài xích, mà giống như là một loại ghê tởm. Chú Diệp, nói thật với chú, thứ lỗi cho kinh nghiệm quá nông cạn của cháu, cháu không phân tích được tình hình hiện tại của anh ấy. Anh ấy đã thực sự khôi phục trí nhớ rồi chứ?

Lục Thi Nhã suy nghĩ cả một đêm cũng không cho ra kết quả. Cô có cảm giác tất cả những gì cô học được bao năm qua không khác gì mớ giấy lộn trước mặt người đàn ông ấy, thật vô dụng!
Diệp Chấn Hòa im lặng một lúc lâu mới trả lời:

Nếu thôi miên sâu một lần nữa, chú không nắm chắc thành công!

Lục Thi Nhã cúp máy, cô nàng khờ của cô vẫn đang ở bên cạnh, hai mắt ngấn nước.

Không có chuyện gì thì cậu mau về đi làm đi, một đại minh tinh như cậu rúc một chỗ với tớ làm gì?

5
Cô ơi, cô không sao chứ! Tay cô đang chảy máu kìa!

Cả người Lục Thi Nhã rơi vào trạng thái hỗn loạn, cơn đau đóng kín ý thức của cô lại, cô loạng choạng rời khỏi quán cà phê.

Tiểu Nhã, cháu cũng biết chuyện của mẹ Thần Phi lần này đã kích thích cực mạnh đến đầu óc nó. Bây giờ nguyên nhân không phải chỉ có mình cháu, cháu hiểu không?

Lục Thi Nhã buồn bã cười. Ngọn nguồn đã bị đào ra, sao có thể giải quyết êm đẹp được, cô thật quá ấu trĩ.

Vậy ý chú là để mặc anh ấy tìm lại ký ức?


Thi Nhã, nhớ lại cũng là một cách giải thoát. Thời gian bảy năm đã khiến nó trưởng thành hơn. Hai đứa các cháu sống đau khổ như vậy, cái gì cần phải đối mặt thì vẫn nên phải đối mặt.


Rối loạn ý thức.
Diệp Chấn Hòa thở dài.

Điều này có nghĩa là gì ạ?

Giọng nói của Diệp Chấn Hòa lộ ra sự mệt mỏi.
Dường như tất cả mọi người đều mệt mỏi vì người đàn ông ấy.
Là ai thế nhỉ, sớm thế này?
Lục Thi Nhã nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, là Diệp Chấn Hòa.

Vậy chú sắp xếp để cháu gặp anh ấy đi!


Cháu quyết định rồi ạ?


Tại sao cô còn đến đây?
Lê Nguyệt kéo cô vào chỗ khuất, truy hỏi.

Lê Nguyệt, bỏ tay ra! Nhân lúc tôi chưa nổi giận, tốt nhất cô nên nhanh chóng biến mất khỏi mắt tôi! Bằng không đừng trách tôi không khách sáo!

Lục Thi Nhã lạnh nhạt nói xong, nghiêng người ôm lấy bụng.
Cô thực sự thấy rất áy náy, cô thật sự không đáng làm mẹ.

Thật là một nàng khờ!

Lục Thi Nhã đắp chăn cho cô ấy, đang tính chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì điện thoại đổ chuông.
Oan gia! Quả thật là oan gia mà.
Lê Nguyệt cũng nhìn cô, cả người đều rất tức giận.
Hiện tại ngay cả sức lực đ8ể di chuyển cơ thể Lục Thi Nhã cũng không có. Đôi mắt khô khốc không rơi nổi một giọt nước mắt.
Chuyện này là sao!
Không biết trôi qua bao lâu, đến khi cơ thể mệt mỏi của cô trở nên lạnh buốt, Lục Thi Nhã mới lơ mơ trở về chỗ ở của Lam Vũ Tịch.
Lam Vũ Tịch vẫn luôn chờ trong biệt thự, lúc nhìn thấy Lục Thi Nhan mặt mày trắng bệch quay về, cô ấy sửng sốt mấy giây mới chạy tới ôm cô.
Cơn đau nhanh chóng lan ra toàn thân.
Nhân viên phục vụ không thể nhìn tiếp được nữa, đi đến cạnh cô hỏi:

Gặp đi, bằng không cũng không còn cách nào khác!
Chú Diệp thở dài nói.
Lục Thi Nhã cảm thấy vô cùng hoang đường, tại sao mọi chuyện lại đi tới tình trạng này.
Lục Thi Nhã hé mắt nhìn Tiểu Tịch Dương đang hốt hoảng lo lắng, khẽ thở dài.

Tiểu Tịch Dương, tớ không sao. Ở Anh tớ cũng từng bị một lần rồi, bác sĩ bảo chỉ là do cơ thể quá mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng thôi. Không cần lo lắng! Cậu ra ngoài đi, tớ cần yên tĩnh nghỉ ngơi!

Chuông reo rất lâu, lâu đến nỗi đánh thức Lam Vũ Tịch, lúc cô ấy gọi tên cô, cô mới sực tỉnh. Đây đã là đợt chuông thứ hai.

Alô!


Làm sao có thể sống tốt được?
Lòng Lục Thi Nhã lạnh lẽo, cô không có can đảm để đối mặt.
Nghe giọng nói lạnh lùng của cô, Diệp Chấn Hòa im lặng.

Tình hình anh ấy như thế, cháu gặp anh ấy có thích hợp không? Sẽ không làm kích động anh ấy chứ?

Đến cuối cùng, cô vẫn không buông được anh.
3Mộc Lan đi tới bên cạnh cô, im lặng phủ khăn lên vết thương của cô rồi mới đi theo Nhan Thần Phi.
Tần Tiêu Mai bị dẫn đi, n9hững người tụ tập hóng chuyện cũng giải tán, chỉ còn lại mình cô đứng im không nhúc nhích, mãi tới khi cảm thấy bụng dưới nhói đau.6
Ánh nắng ngày xuân chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, thế nhưng trong mắt cô chỉ có một màn đen tăm tối.
Lục Thi Nhã đờ đẫn đi không mục đích trên đường rất lâu, bàn tay bị chảy máu của cô tóm chặt lấy quần áo. Cuối cùng, cô im lặng ngồi xổm xuống mặt đất lặng lẽ trào nước mắt, cố gắng phát tiết hết cảm xúc tồi tệ ra.

Thi Nhã, Thần Phi, nó... tái phát rồi!

Trái tim thủng lỗ chỗ của Lục Thi Nhã lúc này đã không biết đau buồn là gì nữa, cô thở dài hỏi:
Lục Thi Nhã không còn sức để nói, để mặc Lam Vũ Tịch băng bó, thay quần áo, dìu mình nằm xuống giường.

Nha Nha.


Tình hình thế nào ạ?


Giống hệt bảy năm trước, gào thét vô cớ, không ngừng khóc lóc la hét, vừa mới dừng lại.


Đây là ý của chú Nhan?
Lục Thi Nhã sầm mặt hỏi.

Chú Nhan cháu đã không còn trẻ nữa rồi, chuyện lần này đã đả kích không nhỏ tới ông ấy. Ông ấy chỉ mong hai đứa có thể sống tốt bên nhau.

Trong đầu Diệp Chấn Hòa lúc này tràn ngập hình ảnh chống cự và bài xích của Nhan Thần Phi, ông rất lo lắng. Tái hiện lại biện pháp cũ thì nắm được bao nhiêu phần thành công, ông không dám đảm bảo.

Không nắm chắc cũng phải thử, chẳng lẽ chúng ta lại chứng kiến anh ấy sụp đổ như bảy năm trước?


Cháu có thể đến gặp nó lần nữa không? Có lẽ chúng ta sẽ có thể biết được kết quả.

Lời Diệp Chấn Hòa có ẩn ý gì, Lục Thi Nhã đã không muốn làm rõ, rõ ràng không có dũng khí đối mặt, nhưng vẫn không kiềm chế được mà nói:

Nha Nha, số cậu thật khổ!

Ha... ha ha... Không thể nói chuyện tiếp được với cô nàng này nữa rồi.

Chú Diệp, nếu có thể chúng ta hãy đem mọi thứ trở về điểm xuất phát lần nữa!

Lục Thi Nhã mệt mỏi nói, cô đã không còn sức lực để đối phó nữa.
Lê Nguyệt bị sự lạnh lùng và hơi thở mạnh mẽ của Lục Thi Nhã làm cho choáng váng, thậm chí hơi sợ hãi.


Tôi... tôi không làm gì sai hết, tại sao cô không chịu buông tha cho anh họ tôi? Từ khi cô với anh ấy ở bên nhau, cô chỉ biết mang lại những vết thương vô tận cho anh ấy thôi. Cô không có tư cách ở bên anh ấy!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.