Chương 139: Nói dối
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1370 chữ
- 2022-02-04 08:26:13
Cô cái gì? Cô tự cho là đúng, chuyện của tôi với Nhan Thần Phi cô biết được bao nhiêu? Cô dựa vào đâu mà nói tôi đang làm tổn t8hương anh ấy? Lúc dì của cô đẩy anh ấy xuống lầu vào hai mươi năm trước cô đang ở đâu? Lúc dì của cô làm tổn thương anh ấy thì 3cô ở đâu? Những chuyện đau đớn như vậy anh ấy đã từng chia sẻ với cô chưa? Là tôi, là tôi ở cạnh anh ấy suốt mười bốn năm, đau 9đớn đợi chờ tám năm, là tôi tình nguyện nhận lấy toàn bộ đau đớn cũng muốn anh ấy sống khỏe mạnh, còn cô đã làm cái gì? Cô chẳn6g là cái gì hết, cô chỉ biết tổn thương người yêu thương cô! Tôn Tuấn Mân vì cô mà phản bội tôi, cô có biết thân là một người đ5àn ông anh ấy đã từ bỏ cái gì không? Chính là tự tôn mà bất cứ người đàn ông nào cũng lấy làm kiêu ngạo, là lòng tin cùng với tiền đồ của anh ấy!
Lê Nguyệt bị Lục Thi Nhã mắng đỏ bừng mặt, nghiêng đầu qua một bên.
Cút!
Âm thanh vì tức giận mà cao vút, khiến tai cô đau nhức.
Mộc Lan lắc đầu ra hiệu với cô, đôi mắt Lục Thi Nhã bỗng mờ nhòe đi.
Đủ rồi!
Anh có ý gì?
Một người đã ghét bỏ tôi thì việc gì phải ở đây giả bộ đáng thương! Năm đó chẳng phải cô ghét bỏ tôi tàn phế, vô dụng nên mới bắt tôi quên đi khoảng thời gian với cô hay sao! Cút đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Hốc mắt Lục Thi Nhã cay xè, cô mặc kệ mọi phép lịch sự đẩy cửa bước vào chất vấn:
Nhan Thần Phi, anh có biết mình đang nói cái gì không?
Lục Thi Nhã đi lên phòng của Nhan Thần Phi trên lầu hai, còn chưa đặt chân vào phòng ngủ đã nhìn thấy mười ngón tay đan vào nhau qua khe cửa, đang không ngừng đung đưa ngay trước mặt cô.
Mộc Lan thấy cô đứng ở cửa liền ra hiệu Nhan Thần Phi nhìn sang.
Thực sự đủ rồi!
Cô đã chịu đựng đủ rồi!
Anh nói linh tinh cái gì thế Nhan Thần Phi?
Tôi nói gì chẳng phải cô là người rõ nhất sao? Để tôi đau khổ như vậy, chịu giày vò như vậy! Sự sỉ nhục, trách cứ cùng với sự ghét bỏ của cô tôi đều nhớ ra hết rồi, tất cả đều khắc ghi trong đầu tôi! Rốt cuộc tôi đã biết vì sao tôi không dám nhớ lại, hóa ra nó lại xấu xí, ghê tởm đến như thế!
Đồ nói dối thành tính, ai cho cô cái gan xuất hiện trước mặt tôi! Cút!
Giọng điệu gay gắt hoàn toàn không thua gì hôm qua, khiến cô mở rộng tầm mắt.
Nhan Thần Phi chỉ nhìn cô một giây rồi lại quay đầu đi.
Bảo cô ta đi đi! Tôi không muốn gặp cô ta!
Thanh âm lạnh băng.
Mộc Lan nhìn hai người bọn họ, thức thời muốn rời đi nhưng lại bị Nhan Thần Phi giữ chặt.
Lục Thi Nhã như bị đóng băng ngay tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng của Nhan Thần Phi quét tới khiến trái tim cô run rẩy.
Nhan Thần Phi, mặc kệ hôm nay anh điên thật hay là giả điên, anh nhớ kĩ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa! Nếu còn thì tôi sẽ bị ông trời đánh chết!
Cô khinh thường nhìn kẻ không có lương tâm này một lần cuối cùng, cười một cách mỉa mai, ngay cả một chút cân nhắc cũng không cần đã xoay người, dứt khoát rời đi.
Diệp Chấn Hòa định giải thích nhưng bị Lục Thi Nhã cản lại. Cô tới đây chỉ vì muốn để người đàn ông này được sống một cách bình thường khỏe mạnh, như bây giờ cũng tốt rồi.
Cánh cửa ngăn cách căn phòng, bên trong chỉ có bi thương lan tràn thành sông, nhấn chìm tất cả.
Sao ạ? Chú Diệp, cháu không thể gặp anh ấy sao?
Không phải, là... là Mộc Lan đang ở trong phòng thằng bé, là Thần Phi bảo con bé tới.
Mộc Lan đứng bên cạnh giường, đôi mắt lộ rõ sự lo lắng.
Thật sự cần phải làm như vậy sao?
Diệp Chấn Hòa nhìn cô ngập ngừng khó nói, cuối cùng ông quay mặt đi mới mở miệng được.
Tiểu Nhã, Thần Phi vừa mới hôn mê.
Sao thế ạ?
Cô sợ nhất vẻ mặt kinh khủng này của chú Diệp, bởi vì vẻ mặt này đồng nghĩa với việc Nhan Thần Phi xảy ra chuyện.
Sao lại thế? Anh ấy đâu!
Trái tim Lục Thi Nhã nặng nề như đá tảng chìm xuống đáy biển vạn trượng, hoàn toàn trống rỗng.
Tiểu Nhã, đừng hoảng.
Diệp Chấn Hòa kéo tay cô lại, ngăn cô bước về phía trước. Lục Thi Nhã lấy lại bình tĩnh nhìn gương mặt hổ thẹn của chú Diệp, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Lục Thi Nhã tức đến mức không nói thêm được gì nữa, xoay người bỏ đi. Lê Nguyệt đứng ngây ra tại chỗ, sau đó ôm đầu khóc rống lên, dáng vẻ vô cùng hối hận.
Lúc Lục Thi Nhã quay trở lại cửa chính nhà họ Nhan, phát hiện Diệp Chấn Hòa đã đứng ở trước cửa, vẻ mặt ông nặng nề như đang có điều suy nghĩ, ông thấy cô tới lập tức nghiêm mặt lại.
Nhan Thần Phi! Rốt cuộc anh đã nhớ lại được những gì? Những lời đó không phải là thật, lúc đó là em đang cứu anh!
Cứu tôi? Muốn cứu tôi thì cô nên ở bên tôi mới đúng chứ không phải chọn cách hủy hoại tôi! Năm đó, từng câu từng chữ mà cô đã nói tôi đều nhớ kĩ. Cô nói tôi đáng ghê tởm, nói chúng ta không thể tiếp tục, nói cô hận tôi...
Lục Thi Nhã sững sờ.
Chuyện này... thật xấu hổ.
Chuyện không liên quan đến anh ấy!
Ha, bây giờ nói không liên quan đến anh ấy liệu có quá muộn không? Nếu như tôi đem đoạn phim quay cảnh cô ăn trộm dữ liệu ngày hôm đấy giao cho cảnh sát thì liệu hôm nay cô có thể đứng trước mặt tôi như thế này không? Anh Tuấn Mân thay cô đứng ra chịu tội, nếu tôi không nể mặt anh ấy thì cô... cô... Lê Nguyệt, bao năm rồi sao cô vẫn ngu xuẩn thế!
Không đúng! Nhan Thần Phi! Bây giờ anh cần phải trị liệu, ý thức của anh đã bị rối loạn rồi, em không tranh cãi với anh...
Tôi nói lại một lần nữa, cô cút khỏi đây ngay lập tức! Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô! Tôi sẽ thấy ghê tởm!
Lá thư đe dọa được nắm chặt trong tay Nhan Thần Phi rơi xuống đất.
Cô ấy vì tôi mà làm ẩu, không thể để cô ấy tiếp tục ở bên cạnh tôi nữa, tôi không thể thừa nhận nổi hậu quả! Đổng Thụy Thông bị dồn vào đường cùng nhất định sẽ cá cắn lưới rách, đến giờ còn chưa bị bắt về quy án, nếu vẫn tiếp tục giữ cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sợ cô ấy sẽ bị tổn thương. Nếu cô ấy lại có chuyện gì nữa, tôi sẽ không chịu nổi, bảy năm trước là quá đủ...
Mộc Lan nãy giờ không lên tiếng, trầm ánh mắt nhìn cô một cách u ám.
Mời cô đi ra ngoài, Thần Phi cần phải nghỉ ngơi!
Nắm tay của Lục Thi Nhã run lên, nhìn như tức giận mà lại tràn ngập bi thương và chán chường, rốt cuộc cô đã sai ở đâu!
Cô Lục!
Đủ rồi!
Lục Thi Nhã sững sờ nhìn anh, nhìn bộ dạng tuyệt tình của anh. Đây là những lời nói được phát ra từ miệng của người cô đã dùng cả cuộc đời để trả giá.
Nhưng thần kinh của cậu...
Tôi không sao, được rồi, cô có thể đi rồi. Cảm ơn những gì cô đã làm cho tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.