Chương 140: Nhìn thẳng




Nửa năm sau.

Nghĩ kĩ rồi thì đi đi, những người đợi em trở lại... nhiều lắm.

Nhìn dáng vẻ buồn bã của Khang Đại Đại khi nói ra lời này, Lục Thi Nhã chớp mắt, đây là có ý gì?

Cam, chúng ta về nhà rồi.

Lục Thi Nhã cười với con trai, Cam cũng toe toét cười theo, vừa cười vừa gọi
mẹ mẹ
, khiến trái tim của Lục Thi Nhã như tan ra.
Sinh sản sợ nhất chính là sinh non!
Lục Thi Nhã toát hết mồ hôi, khóc đến đỏ mắt!

Lúc thằng bé mới sinh ra đỏ hỏn như cái đít khỉ ấy, sao em nhìn ra được bộ dạng nó trông như thế nào. Nếu biết trước lớn lên chẳng giống em chút nào như này thì em đã...


Đã gì!

Kha Đại Đại phát uy, Lục Thi Nhã lập tức cười lấy lòng.

Không gì ạ!

Kí túc xá của đại học B.
Lục Thi Nhã vừa mới đi khám bệnh về, thấy Kha Đại Đại đang dạy Cam tập đi trong sân.
Lục Thi Nhã thở hộc ra một hơi cuối cùng rồi cố căng mắt lên, tò mò nhìn đứa nhỏ đang được bác sĩ ôm vào lòng. Chẳng biết nó sẽ giống ai nhỉ? Liệu có đáng yêu như đứa bé năm nào hay không?
Ánh mắt mờ mịt dần dần tìm được tiêu điểm... cô thấy một đứa nhỏ nhăn nheo toàn máu là máu đang cười toe toét với cô.
Liệu lát nữa Ms.Diêu có chém chết cô không, Mr.Lục liệu có cầm chổi đuổi cô ra khỏi cửa hay không?
Một tay Lục Thi Nhã xách vali một tay ôm lấy con trai, lòng lo nơm nớp bước lên nhà.
Kha Đại Đại tìm một cái ghế ngồi xuống, Lục Thi Nhã mỉm cười chậm rãi đi tới bên cạnh bà.

Là chuyện chú Diệp muốn tới đây tổ chức tọa đàm ạ?


Thời gian chuyển đi chuyển đến hai năm sau, Lục Thi Nhã sau khi rời khỏi thành phố Y vẫn luôn ở tại thành phố B.
Đứa nhỏ trong bụng cô mãi không chịu chui ra, giống y hệt ba nó, nhất định phải lăn lộn cô đến chết mới chịu.
Một tiếng sau.

Oa...

Tiếng khóc vang dội vang lên trong căn phòng hộ sinh lạnh ngắt.
Sau khi chuẩn bị tâm lý kĩ càng, Lục Thi Nhã mới dám bấm chuông cửa.
Một lúc sau, mãi không thấy ai ra mở cửa.
Không phải là cô sinh, không phải là cô sinh, chìm vào trong giấc ngủ Lục Thi Nhã vẫn một mực nghĩ như vậy. Kết quả lúc mở mắt ra thì cái đít khỉ được bọc lại vẫn đang cười toe toét với cô.
Nước mắt Lục Thi Nhã tuôn như mưa...

Thằng bé dường như chẳng có chút quan hệ nào với em, rốt cuộc có đúng là chui ra từ bụng em không?

Lời của Kha Đại Đại thật ác, Lục Thi Nhã bĩu môi nhìn con trai mình. Còn chẳng phải là do gen của Tiểu Thần Thần quá mạnh, Cam không khác gì phiên bản thu nhỏ của anh, trừ cái cằm có một chút xíu giống cô ra thì quả thật chẳng có quan hệ gì với cô cả, rõ ràng chỉ mượn bụng của cô dùng tạm thôi.
Hai người đón taxi, đi thẳng về nhà.
Sau khi xuống xe, chân Lục Thi Nhã hơi run.
Kha Đại Đại, nữ ma đầu năm đó bây giờ đã tóc đã bạc màu, khuôn mặt nghiêm túc quanh năm suốt tháng bây giờ đã nở nụ cười.
Lục Thi Nhã đứng ở cửa hoảng hốt một hồi lâu, nếu như Mr.Lục với Ms.Diêu trông thấy Cam liệu vẻ mặt hai người có như vậy không?
Trong sân, Cam cười toe toét nghiêng ngả bước đi, hình ảnh này khiến trái tim của Lục Thi Nhã mềm nhũn, con trai cô đã biết đi rồi.
Cô vốn tưởng đứa nhỏ này sinh non, sức khỏe sẽ không được tốt. Nào ngờ sau khi được nữ thần Kha Đại Đại ra tay tẩm bổ thì Cam gần như thay đổi. Hơn một tuổi mà thằng bé vẫn chưa hề bị cảm mạo hay phát sốt, bộ dạng béo mũm mĩm hiện giờ với cái đít khỉ khi vừa mới sinh ra rõ ràng khác nhau một trời một vực. Điều này khiến cô rất vui mừng, thì ra đứa nhỏ này thật sự do cô sinh ra.
Đã hai năm rồi, cô vẫn chưa có can đảm để mang Cam về. Mỗi lần về cô đều vội vội vàng vàng, chỉ ở lại một hai ngày là lập tức lên đường quay về thành phố B. Mỗi lần Ms.Diêu nhìn bóng lưng vội vã của cô đều âm thầm lau nước mắt, cô thậm chí còn không dám ngoảnh đầu lại.
Mẹ đơn thân rất khổ cực, câu nói năm xưa của Lam Vũ Tịch chẳng sai chút nào. Năm đó cô sinh Cam suýt nữa mất nửa cái mạng, sữa không đủ rồi thiếu chất dinh dưỡng đủ loại… May mà có Kha Đại Đại xuất hiện, thu nhận hai mẹ con cô.

Mẹ, xe… xe...

Từ mới gần đây Cam học được chính là
xe
. Cái gì cũng không đáng giá bằng chiếc xe đồ chơi trong tay nhóc.

Haizz, lần này em không định sẽ trốn tránh nữa, em cũng nghĩ kĩ rồi, sớm muộn gì Cam cũng sẽ lớn lên, sao có thể để thằng bé mãi mãi không thấy ánh mặt trời mãi được? Gần đây em đang tính dẫn thằng bé về gặp ba mẹ em.

Kha Đại Đại không nói gì, im lặng nhìn cô rồi lại nhìn Cam, sau đó thở dài.
Lục Thi Nhã nhìn cái ổ khóa điện tử mà Ms.Diêu vừa mới đổi, rồi nhập ngày sinh nhật của mình vào, cánh cửa mở ra.
Chưa bao giờ Lục Thi Nhã cảm thấy quạnh quẽ khi đặt chân vào căn nhà đã mình ở hơn hai mươi năm như lúc này. Cô gọi điện thoại cho Ms.Diêu, đầu bên kia là hàng hoạt những âm thanh ầm ĩ ồn ào, vừa nghe liền biết ba mẹ cô đang đi học ở lớp người già.
Ha ha ha…

Đứng ngây ở cửa làm gì thế?

Lục Thi Nhã đang gào rú trong phòng đẻ, cô còn chẳng biết vì sao3 mình bị đưa vào đây. Lúc đi trên đường cô chỉ cảm thấy hơi choáng váng, lúc tỉnh táo lại thì cảm giác quặn đau truyền đến, đau đến mức muốn cầm d9ao đi băm vằm cái tên đàn ông không có lương tâm đang ở cách xa ngàn dặm kia.
Hừ, hừ… năm xưa Ms.Diêu làm sao có thể sinh cô ra mập mạp đư6ợc như vậy?

Nha Nha, có chuyện gì thế? Mẹ đang tập luyện, hay là con nói chuyện với ba con nhé, Mr.Lục... Mr.Lục...


Thôi thôi, chờ mẹ xong rồi con gọi lại cho hai người.

Lục Thi Nhã hôn con trai mình một cái, Kha Đại Đại thấy vậy liền thở dài.

Chuyện trong viện em đã nghe chưa?

Lục Thi Nhã mở một phòng khám con ở thành phố L. Nhìn số tiền trong tài khoản, Lục Thi Nhã cảm khái, giao phòng kh8ám cho Tôn Tuấn Mân đúng là không sai chút nào.
Chỉ là lúc này...
Lục Thi Nhã khóc ngất tại chỗ.
Đứa nhỏ này... quá xấu, không khác gì một cái đít khỉ!
Kha Đại Đại trông thấy
tiểu đồ đệ
của mình liền lạnh giọng gọi. Nội tâm của Lục Thi Nhã lại bắt đầu tan vỡ, vì sao thái độ của Kha Đại Đại đối với cô lại khác biệt một trời một vực với Cam như vậy?
Lục Thi Nhã lập tức ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ bước đến bế con trai lên. Kha Đại Đại nhìn gương mặt của Cam nhíu mày nói.
Đây là hành xác sao?

Dùng lực! Lại dùng lực mạnh hơn! Gào cái gì mà gào, tập trung vào phía dưới đây này!


Ừ, vài lãnh đạo muốn mời lão chết giẫm kia tới, em cũng nên suy nghĩ về chuyện của Cam. Không phải cô nói em, chứ tốt xấu gì em cũng là học trò của Kha Dạ Hàn này dậy dỗ ra. Đừng hèn nhát như thế được không, thử ngẫm xem bây giờ nên làm thế nào.

Lục Thi Nhã cứng đờ khóe miệng, trưng vẻ mặt vô tội ngồi xuống.
Bá5c sĩ đỡ đẻ là một người phụ nữ trung niên, cũng đang toát hết mồ hôi.
Sinh non.

Một ngày trước khi Diệp Chấn Hòa tới thành phố B tổ chức tọa đàm, Lục Thi Nhã mang Cam lên máy bay trở về thành phố Y. Sau khi xuống máy bay, Cam không ngừng nhìn ngó xung quanh, gương mặt nhỏ biến đổi đủ các loại biểu cảm ngạc nhiên, trông vô cùng đáng yêu.
Lục Thi Nhã tắt cuộc điện thoại, bế Cam đi lại trong phòng. Bé con thấy cái gì cũng sờ mó giống như rất quen thuộc, Lục Thi Nhã nhìn mà chua xót.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.