Chương 141: Lão đại
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1305 chữ
- 2022-02-04 08:26:11
Hai ông bà già hóa đá, đừng ở cửa trân trối nhìn, cuối cùng vẫn là Ms.Diêu tỉnh táo lại trước.
Lục Thi Nhã!!!
Mr.Lục trầm giọng hỏi, Lục Thi Nhã lắc đầu.
Trước mắt thì có lẽ là không biết, con còn không có cơ hội nói với anh ta.
Con về đây không phải để quay lại với anh ta, ba.
Mr.Lục vừa nghe, lập tức dựng lông mày.
Ms.Diêu ngây ra vì hành động của nhóc con, vẫn là nhờ Mr.Lục dùng khuỷu tay đẩy một cái mới hoàn hồn, run rẩy đưa tay đỡ lấy cơ thể nhỏ xíu mềm mại.
Cam lanh lẹ hôn lên má của Ms.Diêu một cái rồi bật cười, sau đó lại quay sang phía Mr.Lục cười, hoàn toàn không có vẻ gì là gặp người lạ.
Gì đây? Ms.Diêu Mr.Lục, hai người thật sự không có gì muốn nói à?
Lục Thi Nhã lúng túng lên tiếng, hai người ông bà mới chịu quay sang nhìn cô.
Thế con về đây làm gì? Lại còn dẫn theo đứa bé này?
Cái này...
Lục Thi Nhã quẫn bách.
Cái này thật sự không cần đâu, tôi tới tìm người chứ không phải đến khám bệnh.
Tên trên cánh cửa này hình như to và cao quá rồi!
Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?
Vậy quản lý nhân sự Chu Duyệt thì sao?
Chị Duyệt hôm nay xin nghỉ.
Ms.Diêu, Mr.Lục, xin chào.
Ms.Diêu nhìn đứa nhỏ trong lòng Lục Thi Nhã,6 suýt nữa rơi cả hai tròng mắt ra ngoài. Mr.Lục cũng vậy, đứng sững sờ tại chỗ nhìn không chớp mắt. Lục Thi Nhã nhìn theo hướng ánh 5mắt của bọn họ.
Tiểu Duyệt Duyệt kiếm đâu ra một cô bé có nội tâm phong phú như thế này vậy.
Ồ... không phải...
À... đây là cháu ngoại bảo bối của hai người, tên ở nhà là Cam, sắp được một tuổi rưỡi rồi.
Lục Thi Nhã chậm rãi dỗ dành Cam đang gào khóc không ngừng, sau đó xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc quay về phía hai lão nhà mình.
A? Xin lỗi xin lỗi, xin hỏi cô muốn tìm ai?
Cô gái kia liên tục gật đầu nói, Lục Thi Nhã nhìn bảng tên trên người cô gái.
Mười giây sau, Ms.Diêu bật khóc.
Lục Thi Nhã vội vàng bế con trai đi tới, Cam chủ động vươn tay muốn Ms.Diêu bế.
Đàm Tiếu Tiếu?
Cô gái kia lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt dấy lên sự nghi ngờ.
Bà... bà… kẹo...
Cam cực kì biết thời thế, thấy mẹ mình gặp khó khăn lập tức xông lên giúp đỡ. Cậu nhóc nhào thẳng đến chỗ Ms.Diêu đang đau lòng muốn chết đòi một viên kẹo.
Lục Thi Nhã còn chưa nói xong đã bị cô gái kia cướp lời.
Không có gì phải lo cả, để tôi giúp cô xem có bác sĩ nào đang rảnh không, cô cứ ngồi trước đi.
Thôi được rồi, Lục Thi Nhã quay sang phía Mr.Lục, nhưng ông lại chẳng hề có vẻ gì là sẽ phẫn nộ như lúc trước, e là thời kì tiền mãn kinh của ông đã qua rồi, trên mặt ông lúc này chỉ có vẻ tang thương.
Thằng nhóc kia biết không?
Cam muốn nói bà với ông, chữ ông còn chưa phát âm rõ được, chắc là… thằng bé đang chào hỏi hai người.
...
Đây đều là công lao do Lục Thi Nhã thường xuyên trưng ảnh của ba mẹ mình trong nhà.
Lần này, đến lượt Mr.Lục, Ms.Diêu cùng bị giật kinh phong.
Hai giây sau, tính khí nóng nảy của Ms.Diêu cuối cùng cũng quay trở lại.
Cam nấc một cái, đôi mắt to chớp chớp. Mấy đôi mắt nhìn thẳng vào nhau được vài giây rồi đột nhiên bé con cười rộ lên, chỉ vào hai người.
Bà... hỗn hỗn...
Lục T8hi Nhã bịt chặt hai lỗ tai lại, Cam bị tiếng quát của Ms.Diêu dọa lập tức bật khóc oa oa. Hai âm thanh này hòa quyện vào nhau khiến 3cơn buồn ngủ của Lục Thi Nhã bay biến.
Cô cứng ngắc ngồi thẳng dậy nhìn hai vị phụ huynh đang đứng ở cửa, đầu óc lập tức tỉn9h táo lại, lúng túng giơ tay lên vẫy chào.
À... viện trưởng Tôn có ở đây không?
Lục Thi Nhã cười hỏi, cô gái kia lắc đầu. Viện trưởng Tôn bận rộn như vậy sao có thời gian ở chỗ này chứ?
Thấy Lục Thi Nhã ngây ngốc đứng trước cửa, nhân viên lễ tân bên trong lập tức tiến lên hỏi thăm, ánh mắt dịu dàng xen lẫn đồng tình nhìn cô.
Ha ha ha…
Khóe miệng của Lục Thi Nhã khẽ nhếch lên, không cao không thấp, đúng chuẩn một nụ cười giễu cợt.
Lục Thi Nhã dở khóc dở cười, chẳng lẽ cô cứ nhất định phải dính líu tới cái tên vô lương tâm kia sao?
Con chỉ dẫn cháu tới thăm hai người thôi, với lại thằng bé cũng lớn rồi, cần nhập hộ khẩu.
Lại một tiếng thở dài.
Một năm này, cậu ta có tới đây hai lần, con liệu mà nghĩ cách giải quyết chuyện của hai đứa đi.
Vậy con bảo mẹ phải làm sao? Thịt trong tim của mình đùng đùng dẫn một đứa cháu mẹ không hề hay biết về nhà, mẹ có thể cảm thấy dễ chịu được sao?
Cái này...
Lục Thi Nhã ngước mắt nhìn Mr.Lục, trong mắt là vẻ hi vọng. Thấy tầm mắt của ông cũng đang dán chặt vào người Cam thì thở hắt một hơi, cửa ải này thế này là đã vượt qua rồi?
Nhưng, lời vừa rồi của Mr.Lục là có ý gì?
Trông thấy Ms.Diêu có vẻ lại muốn khóc, Lục Thi Nhã liền cảm thấy nóng đầu.
Mẹ! Mẹ đừng như vậy nữa mà!
Tên không có lương tâm kia từng đến tìm cô?
Ồ, lại có lương tâm rồi à, chẳng phải không muốn nhìn thấy cô nữa sao?
Phòng khách.
Lục Thi Nhã thả con trai vào xe tập đi, hai người già mỗi người ngồi một bên, từ lúc họ về đến giờ vẫn chưa hề rời mắt khỏi thằng bé.
Ms.Diêu! Mẹ đừng nóng giận nữa, con làm vậy chẳng phải là vì không muốn mẹ phải lo lắng sao?
Con đây đâu có phải là làm ba mẹ lo lắng, mà trực tiếp cầm dao đâm vào tim ba mẹ luôn rồi!
Ngày hôm sau, Lục Thi Nhã mặc một bộ trang phục nghiêm chỉnh thẳng thớm đến Tinh Thần. Nghe nói Tôn Tuấn Mân đã cải tổ lại phòng khám để mở rộng quy mô, cô thân làm bà chủ mà còn chưa nhìn thấy bao giờ, nên ném con trai lại cho ông bà ngoại rồi thong dong đi thị sát văn phòng.
Vừa đến cửa phòng khám, Lục Thi Nhã lập tức ngây ra, đây là phòng khám tâm lý do cô mở ra sao?
Lục Thi Nhã! Con… cái đồ vô lương tâm này, con thật sự chui ra từ trong bụng mẹ? Hừ! Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, đợi đến khi con trai con không có tên trong hộ khẩu mới biết đường dẫn nó về nhà! Mẹ đã nói mà, phòng khám đang tốt đẹp tự dưng lại chạy đến thành phố B làm cái gì, con... con...
Lục Thi Nhã co rúm lại, lập tức quỳ xuống sàn nhà, cúi đầu nhận sai.
Ms.Diêu nhìn thấy Cam, trong đôi mắt làm gì còn chút nước mắt nào, chỉ có sự mê muội.
Đứa nhỏ này thật đáng yêu...
Bẹp bẹp hôn lên má nó.
Mr.Lục đột nhiên nói như vậy khiến Lục Thi Nhã chẳng hiểu ra sao.
Thế này là có ý gì?
Hai người già lập tức hít ngược một hơi, bốn con mắt nhìn thẳng về phía Lục Thi Nhã đợi cô phiên dịch.
Lục Thi Nhã lập tức cười ha ha, nói:
Ánh mắt kia càng thêm nghi ngờ.
Nhưng mà anh Hùng thì có...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.