Chương 142: Ngày lành



Lão đại...
Đại Hùng đỏ mặt, bẽn lẽn kêu.

Lục Thi Nhã khoát tay, vỗ vào bả vai của Đàm Tiếu Tiếu.

Người luật sư kia tên là Khám Giang Nguyên, là vị luật sư đang nổi gần đây...

...
Tiểu Duyệt Duyệt biết tin chạy tới, vừa nhìn thấy Lục Thi Nhã lập tức khóc bù lu bù loa.
Nhân viên mới đến - Đàm Tiếu Tiếu cảm thấy cuộc đời quá bất công, vì sao bà chủ của bọn họ trẻ lại còn xinh đẹp đến vậy?

Ồ ha ha... Lê đại tiểu thư nhà anh nhất định đã rất thất vọng.

Tôn Tuấn Mân vừa nghe đến tên của Lê Nguyệt liền ho khan hai tiếng.
Lục Thi Nhã bước vào phòng, cũng bảo Đại Hùng ngồi xuống nói chuyện.

Anh Tuấn Mân lát nữa sẽ trở lại, anh ấy đến Sở Hành chính lấy tư liệu.


Lão đại không đi nữa à?

Thần kinh thô như Đại Hùng vậy mà phản ứng kịp.

Cảm ơn em.


Ha ha ha, anh là trợ lý đắc lực của em, người nhà với nhau đừng có nói mấy lời khách sáo như vậy. Chuyện năm đó chẳng qua là anh bị tình yêu làm cho u mê mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh với Lê đại tiểu thư kia có còn liên lạc với nhau nữa không?

Ha ha ha, nghe cái giọng điệu này của Tôn Tuấn Mân là biết anh ta yêu sâu đậm cỡ nào, thậm chí còn bảo vệ cho cô ta.

Chậc chậc chậc, em chưa nói gì cô ấy mà, anh Tuấn Mân thử nhìn lại mình xem, anh như vậy khiến em cảm thấy mình thật nhỏ nhen! Anh cũng lớn rồi, đến tuổi kết hôn rồi, Lê Nguyệt hình như chỉ nhỏ hơn em mấy tháng thôi, cũng hai mươi tám rồi mà anh còn chưa chịu nói gì với cô ấy sao? Anh định kéo dài tới bao giờ nữa?

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, đột nhiên Tiểu Duyệt Duyệt hét lên.

Lão đại! Mau nhìn tivi! Bạn thơ ấu của chị lại giành giải thưởng rồi!

Ha ha ha… thế này thì Cam nhà cô thật sự thành con ngoài giá thú rồi! Không được, cô phải nhanh chóng tìm một người đàn ông để gả mới được, không thể để Cam nhà cô chịu thiệt thòi.

Ồ vậy sao, em còn tưởng hai người họ diễn kịch, không ngờ cuối cùng vẫn đến với nhau.


Lão đại, đây là phòng làm việc của chị, anh Tuấn Mân nhất định không ch9o sửa chữa, sợ chị không thích nên vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc đầu.

Lục Thi Nhã nhìn phòng làm việc của mình, ph6át hiện trong phòng không dính một hạt bụi, đủ để biết nó luôn được quét dọn hàng ngày, trong lòng cô hơi xúc động.

Vẻ mặt này của anh có nghĩa là không chào đón em hả?


Nơi này vốn là của em, đừng nói móc anh nữa mà Tiểu Nhã.

Hôm nay là cái ngày gì vậy? Là ngày lành để công bố kết hôn hay công khai tình cảm sao, Lam Vũ Tịch thế mà lại tuyên bố giải nghệ để kết hôn!
Lúc trước cũng thấy cô nàng này nói gì đâu.
Lục Thi Nhã nghẹn cười.

Đúng vậy, người đàn ông của cô ấy đã đợi cô ấy gần hai mươi năm rồi, đợi từ nhỏ đến lớn như thế cũng phải sốt ruột thôi.


Không sai8, là một cô gái rất biết săn sóc, chờ lát nữa chị sẽ bảo Tiểu Duyệt Duyệt thưởng cho em.

Lục Thi Nhã tươi cười đi v3ào phòng khám, Đại Hùng đi trước dẫn dường.
Tôn Tuấn Mân cảm thán nói. Lục Thi Nhã nhịn cười nhìn anh ta.

Cho nên anh thế này là vì vẫn chưa quên được chuyện lúc trước, muốn cầu xin em tha thứ?


Tiểu Nhã, anh không nói chuyện cười với em.

Lục Thi Nhã vẫn buồn cười, vì sao cô trở về cứ phải có dính líu tới người kia mới được?

Anh Tuấn Mân, trước đây em đem mọi chuyện giao cho anh thì hẳn anh cũng nên hiểu em không trách anh. Bây giờ anh xử lý nơi này tốt như vậy, người sám hối phải là em mới đúng, em chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng.

Lục Thi Nhã nói một cách tự giễu, nhưng đối với Tôn Tuấn Mân mà nói thì những nói này giống như một loại giải thoát.
Thấy Lục Thi Nhã nhìn mình, ánh mắt Tôn Tuấn Mân khẽ lay động, né tránh.
Thế này... xem ra vẫn chưa dứt ra được?
Tôn Tuấn Mân sững sờ nhìn cô, Lục Thi Nhã cười nửa ngày anh ta mới mở miệng.

Em về rồi à?

Lục Thi Nhã bông đùa nói, Tôn Tuấn Mân đần độn bước vào. Đại Hùng thức thời nhường lại vị trí, đi ra ngoài để không gian lại cho hai người họ.
Thời gian dần trôi, Lục Thi Nhã chỉ cười không nói, khiến người đàn ông hơn ba mươi tuổi như Tôn Tuấn Mân càng thêm xấu hổ. Anh vẫn cảm thấy xấu hổ với cô vì những chuyện lúc trước.
Tên không có lương tâm kia lại có chuyện?

Thiên kim tập đoàn Mộc thị tuyên bố sẽ đính hôn vào cuối tháng này.


Thiên kim của tập đoàn Mộc thị kết hôn với một luật sư!

Hửm, có phải tai của cô vừa có vấn đề đúng không? Cô nghe thấy cái gì?

Chuyện này à, xem anh Tuấn Mân sắp xếp thế nào nữa, chỉ sợ nơi này không cần chị...

Lời còn chưa nói xong đã thấy Tôn Tuấn Mân thở hồng hộc đẩy cửa phi vào nhìn cô.
Nhưng trông dáng vẻ lại không giống đã
kết quả
.

Cô ấy bây giờ... đã dựa vào bản thân mà sống, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, hy vọng em có thể tha thứ cho cô ấy...


Vâng, chúng em vừa mới đăng kí tháng trước, dự định cuối năm sẽ tổ chức đám cưới.


Tận cuối năm cơ à? Bây giờ mới là tháng năm, hay là để lão đại này giúp hai người tổ chức một bàn ở phòng khám nhé? Mọi người cùng nhau vui vẻ một chút?

Lục Thi Nhã ngẩng lên nhìn tivi, trong màn ảnh Lam Vũ Tịch đang giơ cúp, mắt rưng rưng nói lời cảm ơn khi đoạt giải.
Nhưng mà cô vừa mới nghe thấy cái gì?

Được rồi, em biết rồi, không cần lo cho em đâu, lần này em về sẽ không đi nữa. Em có người quan trọng hơn cần phải bảo vệ nên cứ yên tâm đi, sẽ không chạy nữa.

Lục Thi Nhã cười nói, Tôn Tuấn Mân im lặng nhìn cô.

Không biết, hai năm trước em bị người ta đá rồi, Lê Nguyệt không nói cho anh biết chuyện này sao?


Em không xem tin tức?

Ôi, Tôn Tuấn Mân luôn lí trí thế mà lại nói ra câu ngớ ngẩn này, thật hài hước.

Ừ, em về rồi đây, xin chào viện trưởng Tôn.

Lời này của Tôn Tuấn Mân khiến đầu óc của Lục Thi Nhã xoay chuyển nửa ngày mới phản ứng được, cô buồn cười nhìn Tôn Tuấn Mân.

Gì vậy, anh ta dù nhỏ tuổi hơn anh nhưng sau này sẽ trở thành anh rể của anh đấy, nể chút mặt mũi đi, cùng một nhà cả.

5Cuối cùng thì thành phố này vẫn có người, vẫn có việc chờ đợi cô quay về.

Anh Tuấn Mân đâu rồi?

Lục Thi Nhã yên lặng nửa ngày, nghiêng đầu sang hẳn một bên.
Ồ, hóa ra là tách ra rồi, không diễn nữa.
Tôn Tuấn Mân sửng sốt, anh không ngờ Lục Thi Nhã lại thẳng thắn như vậy liền hổ thẹn cúi thấp đầu.
Lục Thi Nhã bật cười thành tiếng.
Lục Thi Nhã nói một cách bình thản, tự nhiên khiến Tôn Tuấn Mân bất ngờ, ngẩng phắt đầu lên.
Ánh mắt này khiến trái tim cô cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Anh Tuấn Mân, chắc không phải vì em mà hai người mới không đến với nhau một cách đường hoàng đấy chứ?

Tôn Tuấn Mân im lặng.

Lão đại, nữ thần nhà em thật sự muốn kết hôn?

Tiểu Duyệt Duyệt ôm tim đau đớn nhìn Lục Thi Nhã.

Tiểu Thần Thần thi bằng luật lúc nào vậy?

Lục Thi Nhã không đầu không đuôi nói một câu, khiến Tôn Tuấn Mân phải nhíu mày.

Khổ cho anh Tuấn Mân quá, em với Tiểu Duyệt Duyệt cũng vậy, chị nghe nói hai người đăng kí kết hôn rồi?

Đại Hùng xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Tối đến, Tôn Tuấn Mân tổ chức một bữa tiệc để cho các nhân viên trong phòng khám nhận mặt bà chủ nhà mình.
Thật sự lúng túng ghê.

Nếu không thì để em làm chủ hôn cho hai người nhé? Chuyện của Tiểu Duyệt Duyệt với Đại Hùng để sau vậy?

Cô vừa nói xong Tôn Tuấn Mân lập tức cho cô một cái ánh mắt chết khiếp, sau đó lại rơi vào âm trầm.

Người đàn ông kia có biết em trở về không?

Thấy Tôn Tuấn Mân tỏ ra bất ngờ, Lục Thi Nhã sửng sốt.

Tin tức gì?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.