Chương 143: Cầm thú
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1373 chữ
- 2022-02-04 08:26:08
Hai năm trước, tâm trạng rơi vào trạng thái tiêu cực cộng thêm việc đang mang thai khiến cô mắc phải chứng bệnh này, luôn luôn cả8m thấy có người đang theo dõi mình. Có đôi khi chỉ đơn thuần đi bộ mà cũng có cảm giác ánh mắt của tất cả mọi người trên đường đ3ều đang đổ dồn vào mình. Ngay cả người qua đường bình thường tới giúp đỡ cô thì cô cũng cảm thấy họ không bình thường.
M9ãi cho đến lúc cô sinh Cam ra thì căn bệnh này mới chấm dứt.
Buổi tối, nhà họ Lục mở cuộc họp gia đình.
Lục Thi Nhã sợ mất mật ngồi trên ghế sofa nhìn ba mẹ mình.
Anh Tuấn Mân! Ngay cả anh cũng hùa vào trêu em!
Chính Hạo nhờ anh chăm sóc em.
Thôi đi thôi đi, mẹ đang đem những gì còn thiếu hai năm nay bù đắp lại cho nó, con thì biết cái gì!
Giọng điệu ai oán của Ms.Diêu khiến Lục Thi Nhã á khẩu, ngay cả một lý do cũng không tìm ra, chỉ biết câm lặng đẩy xe hàng đi thanh toán.
MC nhìn ra được sự hoang mang của cô liền lập tức giúp cô giải vây.
Vậy cô hãy nói về người cùng lứa với cô, là tổng giám đốc của tập đoàn Thần Phong - Nhan Thần Phi! Hiện giờ anh ấy là nhân vật nóng bỏng tay...
Tôn Tuấn Mân nghe xong chỉ biết lắc đầu, chỉ tay vào tài liệu trên bàn.
Lục Thi Nhã cầm lấy xem, phỏng vấn Thanh niên tiêu biểu của thành phố Y?
Cô lại phạm tội gì nữa rồi, cô mới về một tuần mà, không đến nỗi đó chứ.
Nha Nha, mẹ với ba con đã bàn bạc, tạm thời không thể để Cam nhập hộ khẩu nhà chúng ta được.
Fuck... Anh Tuấn Mân! Anh xấu xa quá rồi đấy, anh thế này thì chút thông minh nho nhỏ của Lê Nguyệt tuyệt đối không phải đối thủ của anh.
Lục Thi Nhã vừa mới nói xong, khuôn mặt của Tôn Tuấn Mân lập tức đen sì, ánh mắt cũng chuyển lạnh, nhìn mà sợ run cả người.
Những câu tiếp theo đã không lọt vào tai Lục Thi Nhã nữa, cả người cô cứng đờ lại.
Đệt, Tôn Tuấn Mân anh đang đùa giỡn tôi sao!
Ha ha ha... em đi... em đi còn không được sao? Hiện giờ anh mới là ông chủ của Tinh Thần.
Tôn Tuấn Mân nghe được câu trả lời hài lòng mới gật đầu đi ra.
Toàn bộ quá trình phỏng vẫn diễn ra rất nhẹ nhàng vui vẻ và thuận lợi. Lục Thi Nhã đối đáp trôi chảy, ngay cả MC phỏng vấn cũng âm thầm cảm thán năng lực của cô.
Thế nhưng, câu hỏi cuối cùng lại làm khó Lục Thi Nhã. Cô liều mạng lật tài liệu cũng không thấy câu hỏi này, chẳng lẽ mới được thêm vào?
Lý do này... lợi hại!
Ha ha ha... Anh Chính Hạo đã thành nô lệ của con gái rồi mà vẫn còn thời gian rảnh rỗi lo cho người bạn gái cũ này sao? Em phải mách với chị Hứa Ngôn mới được, dặn chị ấy quản chồng cho chặt!
Trên đường về, Lục Thi Nhã vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, luôn vô thức nhìn xung quanh, đến ngay cả Ms.Diêu cũng nhận ra sự khác thường của cô.
Con không có việc gì thì đừng nhìn ngó nữa, tập trung đi đi!
Cả một buổi tối, Lục Thi Nhã ngồi nghĩ mãi cũng không bình tĩnh nổi, Ms.Diêu với Mr.Lục nói rằng bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận được việc Cam không có ba, giờ họ cho cô hai con đường để chọn. Nếu không muốn đi tìm ba đẻ của Cam làm cho ra nhẽ thì phải đi xem mắt, nhanh chóng gả đi!
Thật sự là, trước khi về cô đã nghĩ đến ngàn vạn tình huống nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này cả!
Hai ngày sau là ngày hẹn tổ chức phỏng vấn của đài truyền hình. Lục Thi Nhã ăn mặc tử tế ra dáng con người đi đến đài truyền hình. MC phỏng vấn thấy Lục Thi Nhã còn trẻ như vậy thì sửng sốt, càng khiến cô có thêm cảm giác hư vinh, liên tục cười nói.
M... Ms.Diêu, mẹ có cảm thấy...
Cái gì? Nói một nửa thế à?
Tôn Tuấn Mân nghiêm túc nói, Lục Thi Nhã nhìn tài liệu, mặt lập tức sầm sì.
Anh để em lên tivi? Tôn Tuấn Mân! Vì việc kinh doanh mà anh không tiếc đem khuôn mặt già này của em đi bán?
Nghiêm túc!
Mr.Lục nghiêm mặt, nói.
Lục Thi Nhã cứng đờ khóe miệng, Cam ở bên cạnh bật cười khanh khách… Cũng chẳng biết là đang cười gì.
Lục Thi Nhã thở dài, uể oải ngồi trong phòng làm việc, cả người đầy cảm giác bất đắc dĩ. Tôn Tuấn Mân cầm tài liệu đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng này.
Có chuyện gì phiền lòng à?
Gì vậy?
Trước kia đăng kí, phòng khám của chúng ta đã thăng cấp nên định tham gia cái này để quảng bá tên tuổi, em đã về rồi nên em đi đi!
Đi tham gia hoạt động này đi, nói không chừng em sẽ gặp được đối tượng tốt đấy.
Ngay cả Tôn Tuấn Mân cũng hùa vào, khiến Lục Thi Nhã nghiến răng lệch cả miệng.
Hả, cô vừa mới nghe thấy cái gì cơ?
Ms.Diêu, không phải mẹ bị động kinh đấy chứ?
Cam vẫy cái xe trong tay, kéo hồn vía đang bay lên chín tầng mây của Lục Thi Nhã trở về.
Ms.Diêu, mẹ mua xong chưa, đủ rồi đấy. Cam mới lớn chừng này mẹ mua nhiều đồ chơi như vậy chỉ làm hư nó thôi.
Cô Lục, cô có lời gì muốn gửi tới những người cùng tham gia vòng phỏng vấn của Thanh niên tiêu biểu thành phố lần này không?
MC hỏi lại.
Cái này… cô thật sự chẳng biết những ai cũng tham gia nữa, tất cả đều là do Tôn Tuấn Mân sắp xếp.
Trong nháy mắt, Lục Thi Nhã cảm thấy chán nản, vì sao càng ngày cuộc sống của cô lại càng bị người khác chi phối, trước có ba mẹ, sau có Tôn Tuấn Mân.
Cô đột nhiên rất muốn quay trở lại thành phố B.
Ms.Diêu ôm Cam đứng giữa siêu thị, trừng mắt nhìn cô.
Mẹ... xe... xe…
Hai tổ tông nhà em lại tìm cho em một đối tượng xem mắt nữa...
Tôn Tuấn Mân cười khẽ rồi đặt tài liệu xuống trước mặt cô.
Lục Thi Nhã khóc không ra nước mắt, bắt đầu từ tối hôm đó, hai ông bà phân công một ngày lải nhải ba lần. Một tuần sau, Lục Thi Nhã không thể chống lại được thế lực
ác bá
này nên đành cam chịu đồng ý việc đi xem mắt.
Ms.Diêu lập tức sắp xếp ba cuộc xem mắt cho cô. Lục Thi Nhã sau khi gặp xong ba người này càng muốn phát điên, người tử tế thì không nói nhưng đây toàn là người gì thế này...
Vì sao ạ?
Vì... ngày mai con bắt đầu đi xem mắt cho mẹ!
Hơn một năm nay hầu như không tái phát, thế nhưng không ngờ6 mới chỉ quay về nơi đau lòng này có vài ngày mà cô đã mắc lại căn bệnh này.
Thật là, xem ra cô phải tìm thời gian tâm s5ự với Kha Đại Đại, trạng thái tâm lý cô vốn rất ổn định, chẳng hiểu sao lại có thể mắc tình trạng này.
Cuối cùng Lục Thi Nhã vẫn nhịn không nói, Ms.Diêu nhìn bộ dạng trong lòng có chuyện của cô thì nhíu mày thở dài, thật đáng lo lắng.
Là bà chủ của phòng khám, chẳng lẽ em không nên hi sinh chút gì sao? Đừng quên, em đã mặc kệ cái phòng khám này không lo không hỏi suốt hai năm trời, đã đến lúc nên cống hiến rồi.
Im lặng mười giây.
Thật sự không thích một chút nào.
Nghĩ gì vậy? Mất hồn à!
Hai chữ
mẹ nó
vừa ra khỏi miệng Lục Thi Nhã đã khiến toàn trường sửng sốt.
Lục Thi Nhã lúng túng cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.