Chương 149: Giao dịch


Haizz... Nói đến cùng vẫn là cô không có tiền đồ, không buông được chính là không buông được. Có điều chỉnh tâm lý thêm nữa thì cũng không khống c8hế được tình cảm sâu thẳm trong tim mình.

Thật không cam lòng!

Thời gian buồn bực, khó chịu tiếp tục trôi qua, cho đến khi Lục Th3i Nhã tích tụ thành bệnh thì cơ hội thay đổi tình hình đã tới. Chiếc xe nhiều ngày không thấy lại xuất hiện dưới lầu phòng khám.

Rốt cuộc hai đứa còn muốn giày vò nhau thế nào nữa? Làm bữa tiệc rượu rồi đi đăng ký kết hôn khó lắm à? Đã bao nhiêu năm rồi?

Ms.Diêu chán không nói nổi. Từ nhỏ đến lớn, hai đứa này luôn làm bà phải lo, lo đến sắp bạc cả đầu.

Ms.Diêu, đừng nóng. Mẹ đã có cháu rồi, chơi với cháu thôi, đừng lo lắng gì nữa.

Lục Thi Nhã hít sâu một hơi, nói:
Nói thẳng thì tôi không muốn để anh gặp Cam. Có điều, tạm thời tôi không có ý định tìm cha dượng cho Cam, cho nên nhờ anh ứng phó với hai vị nhà tôi cũng là một biện pháp. Cả tôi và anh đều có mục đích riêng, nếu anh vừa ý thì chúng ta làm giao dịch.


Ý em là gì?


Anh là thông minh như thế, lại hô mưa gọi gió trên thương trường mà không hiểu giao dịch là gì?
Lục Thi Nhã tiếp tục cười nói.

Vừa rồi em nói gì?
Nhan Thần Phi nghẹn ngào hỏi lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú đến mức khiến cô tê dại da đầu.

Anh chắc là biết Cam nhỉ?


Anh đương nhiên… là biết rồi.


Đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy!


Nói nghiêm túc thì chuyện xem mắt không phải là việc nên làm, thế nhưng bây giờ con vẫn đang làm theo ý mẹ mà.

Ms.Diêu nhìn chằm chằm con gái một lúc lâu, ánh mắt của bà thay đổi không ngừng.

Được rồi, mẹ không quản nhiều nữa. Cam, lại đây, chúng ta về phòng tìm ông ngoại.

Nói xong, Ms.Diêu bế Cam đang cười toe toét về phòng. Lục Thi Nhã cầm cốc trà, nhìn chiếc xe dưới lầu, nhìn cả người đứng bên cạnh xe, trong lòng có trăm mối ngổn ngang.
Suốt nửa tháng nay, Nhan Thần Phi vẫn luôn im lặng, chịu thương chịu khó chiều theo ý cô, thật đúng là có thể nhịn.
Lục Thi Nhã lạnh nhạt nói, người ở bên trong lập tức mở cửa xe.
Một bữa cơm không giao lưu trò chuyện gì, nhưng Lục Thi Nhã lại ăn vô cùng ngon miệng.
Mấy ngày tiếp theo, xe luôn tới đúng giờ, thậm chí mở sẵn cửa xe. Lục Thi Nhã không tỏ vẻ gì, cô ăn anh nhìn, thỉnh thoảng cô nói vài câu, còn anh thì tuyệt nhiên không nói lời nào, chỉ có ánh mắt chan chứa tình cảm là không thay đổi. Sau đó, anh đưa cô về nhà, đỗ xe dưới lầu nhà cô cả tiếng đồng hồ.

Giao dịch sao?

Nhan Thần Phi lạnh nhạt nói ba chữ, toàn thân tản ra hơi thở hiu quạnh. Lục Thi Nhã không nhìn nổi, bèn dứt khoát không nhìn nữa.

Không đồng ý thì thôi.

Lục Thi Nhã nhướng mày, dịu dàng nói:
Thật đáng tiếc, tôi vốn định cảm ơn anh bằng cách cho anh gặp Cam…

Lục Thi Nhã còn chưa nói xong, cái tên không có lương tâm đã bước lên, bóng dáng cao lớn bao phủ lên người cô, tròng mắt đen như mực phát sáng.

Anh định làm gì?
Lục Thi Nhã không có tiền đồ mềm chân.
Lục Thi Nhã đi xuống hỏi:
Anh định tiếp tục như vậy đến khi nào?

Nhan Thần Phi sững sờ.
Chỉ có một loại câu hỏi khiến người có chỉ số IQ cao không giải được, đó là câu hỏi về EQ.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của cô truyền vào trái tim anh, cảm xúc quen thuộc làm anh càng thêm mê luyến.
Lục Thi Nhã cảm thấy lực nắm từ đầu ngón tay truyền lại, còn chưa kịp rút tay lại đã bị kéo vào vòng ôm xa cách đã lâu.
Trái tim kích động đập thình thịch.
Nhan Thần Phi tức khắc nhíu mày.

Sao? Không đồng ý?

Lục Thi Nhã phát hiện thấy ánh sáng trong mắt anh dần tản ra thì quay đầu đi chỗ khác.

Em ghét à?

Giọng nói của Nhan Thần Phi trống rỗng kèm theo run rẩy, Lục Thi Nhã mỉm cười:

Có ăn có uống có người đưa đón, sao tôi lại ghét chứ? Nhờ phúc của anh, tôi giải quyết được một phiền phức lớn, tôi còn phải cảm ơn anh mà.


Đi ăn đi, nghe nói nhà hàng hải sản lần trước chỉ bán cho khách VIP đặt trước, anh cho mượn tên, tôi sẽ thanh toán.

Lục Thi Nhã nói một cách thản nhiên, người đàn ông trong xe nhìn cô bằng vẻ ngạc nhiên, giống như không dám tin vào tai mình.

Mở cửa xe!

Nhan Thần Phi nhìn thẳng vào Lục Thi Nhã như muốn tìm ra được một đáp án. Có điều, cô diễn quá sâu, đã khiến anh phải thất vọng rồi.

Anh không cần em cảm ơn.

Cái giọng này…
Vài ngày nữa qua đi, Ms.Diêu không ngồi yên được nữa, bà kéo con gái lại bên cửa sổ.

Nha, nói đi, chuyện là sao? Con định mang thằng bé về làm ba của Cam thật?


Ms.Diêu, anh ấy vốn là ba của Cam.


Anh đồng ý với em.

Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Lục Thi Nhã ngước lên nhìn ánh mắt ảm đạm của Nhan Thần Phi.
Xa nhau lâu quá rồi.

Buông tôi ra, nếu không, giao dịch không còn hiệu lực!
Lục Thi Nhã lạnh giọng nói.
Vóc dáng cao lớn run lên, cứng còng buông cô ra, sau đó quay lưng đi.
Lục Thi 9Nhã thầm cười trong lòng.
Cô đi qua đi lại trong đại sảnh nhìn chiếc xe bên ngoài. Sau khi cân nhắc cô quyết định lựa chọn trở về nhà.
Ngày hôm sau, chiếc xe vẫn đỗ ở đó, tốt lắm… cuối cùng, cô cũng có thể hả giận rồi.
Cô đi tới gõ cửa sổ xe, khuôn mặt lạnh lùng của5 người đàn ông bên trong lộ vẻ ngạc nhiên.

Vậy thì, hợp tác vui vẻ!

Lục Thi Nhã giơ tay ra, đợi Nhan Thần Phi bắt tay.
Nhan Thần Phi nhìn cánh tay mảnh khảnh trước mặt, im lặng vài giây mới nắm lấy.

Ngày mai nhớ chuẩn bị quà ra mắt, chính thức gặp mặt ba mẹ tôi. Còn nữa, Cam thích xe, đừng quên phần của con.
Lục Thi Nhã dặn dò. Nhìn người đàn ông không có phản ứng gì cứng ngắc như gỗ, cô lắc đầu đi lên lầu.

Ngày hôm sau, Lục Thi Nhã vẫn đi làm và làm việc như bình thường, chỉ có ba người khác là không bình thường.

Vậy anh không muốn gặp à?


Anh… có thể không?

Lời nói giống như được cho phép mới dám nói ra, thật sự nhói lòng.
Sáng nay, khi Mr.Lục và Ms.Diêu nghe nói tối nay Tiểu Thần Thần sẽ đến nhà ăn cơm, cả hai ông bà đều sững sờ một lúc lâu.

Còn cái tên không có lương tâm kia, chỉ riêng chuyện được gặp con trai thôi đã đủ khiến anh ta không được bình tĩnh.

Năm giờ chiều, Lục Thi Nhã thu dọn đồ ra khỏi tòa nhà. Chiếc xe kia vẫn đỗ ở góc như mọi ngày, người đàn ông mở cửa xe, thắt dây an toàn cho cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.