Chương 150: Khách ngoài ý muốn


Lời nói này cũng là một loại tổn thương.

Lục Thi Nhã nhếch môi, mức độ chân thành của Ms.Diêu đối với Tiểu Thần Thần, đoán chừng qua thêm m8ột thế kỷ cũng sẽ không thay đổi.

Nhan Thần Phi cứng người, trong mắt là sự xấu hổ, cả người toát ra sự đau thương. Anh nhìn từng người tr3ong nhà, cuối cùng tầm mắt rơi lên người Cam.
Từ khi bước vào nhà, Nhan Thần Phi luôn ở trong trạng thái hồn vía trên mây. Lúc này, nghe Mr.Lục nói như vậy, khuôn mặt không có cảm xúc của anh mới hơi có động tĩnh, sau đó tiếp tục nhìn hai mẹ con.
Lục Thi Nhã tiếp tục giả vờ không nghe thấy, chỉ lo làm chuyện của mình.
Ms.Diêu bế Cam đi tới đi lui, bên trái nhìn bên phải sờ, thật sự… có hơi mất mặt.
Giọng điệu thê lương làm cho Lục Thi Nhã không thể tiếp tục giãy giụa.

Đúng vậy. Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ có ăn cơm với đưa đón là hai vị nhà tôi có thể hài lòng buông tha tôi sao? Bọn họ muốn Cam có ba. Nếu anh không bằng lòng thì coi như không có giao dịch này, tôi tìm người khác.


Cho nên, anh… có cũng được, không có cũng không sao…

Dứt lời, cô lập tức đi lên nhà. Mặc dù không quay đầu lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt đau buồn đang nhìn chằm chằm cô phía sau.
Đêm nay, chiếc xe kia đỗ dưới lầu đến lúc rạng sáng mới rời đi.


Sao khối ngọc này lại ở trong tay cô?

Món đồ đặt trong hộp trang sức là khối ngọc nhiều năm trước ông ngoại cho cô, sau đó bị cô cho tên không có lương tâm.
Nhắc mới nhớ, nhiều năm trước cô đã không thấy Nhan Thần Phi đeo khối ngọc này, không ngờ nó lại ở trong tay Mộc Lan.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, câu chuyện ngày hôm đó như chìm vào biển lặng. Lục Thi Nhã đang suy tính phải đi bước tiếp theo như thế nào thì phòng khám Tinh Thần chào đón một nhân vật lớn không ngờ được.
Sự tồn tại của người đó chính là lịch sử đen tối của Lục Thi Nhã.
Trước cửa phòng làm việc của Lục Thi Nhã vây một đám người. Cô vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Mộc Lan đang bình thản ngồi đối diện với bàn làm việc của cô.
Cho đến khi Nhan Thần Phi ra khỏi cửa nhà họ Lục thì bé Cam vẫn chưa được như nguyện, được ôm ông ba EQ thấp của mình.
Lục Thi Nhã trông thấy Cam nước mắt lưng tròng nhìn theo vóc dáng cao lớn ra khỏi cửa mà chỉ biết thở dài.
Giao Cam cho Ms.Diêu, Lục Thi Nhã đưa Nhan Thần Phi xuống lầu.

Ồ, cần tôi pha một ấm trà không?


Cũng không cần đâu, bởi vì câu chuyện này không dài.

Mộc Lan bình tĩnh nói, khóe môi hơi nhếch lên, Lục Thi Nhã có thể nhìn ra độ nhếch đó có ý tốt.

Cô Lục không mở ra xem à?


Có hướng dẫn không?

Mộc Lan cười, lắc đầu.
Ha ha, người này vẫn lợi hại như trước, Lục Thi Nhã cười nhạt:

Không biết hôm nay Mộc đại tiểu thư đến đây làm gì, không phải là tìm tôi khám bệnh đấy chứ?


Đương nhiên là không phải rồi, hôm nay tôi tới đây để kể cho cô nghe một câu chuyện.

Trên bàn cơm, ánh mắt Nhan Thần Phi vẫn luôn nhìn hai mẹ con. Trong suốt bữa cơm, bầu không khí rất tệ, tổng cộng lại không được mười câu nói, hơn phân nửa là Ms.Diêu nói.
Sau khi ăn xong, Mr.Lục liếc Nhan Thần Phi, không hề gọi anh lại chơi cờ như mọi khi, chỉ nói một câu rồi quay về phòng.

Mau chọn ngày tổ chức hôn lễ đi.

Nhìn cô gái có IQ lẫn EQ đều cao hiếm có trên thế gian, ngẫm lại lúc trước chính cô gái này đã hết lòng hết dạ giúp đỡ Nhan Thần Phi, Lục Thi Nhã không nhiệt tình cũng không khách sáo mà trực tiếp hỏi:

Nghe nói cô sắp kết hôn rồi, chúc mừng.


Nghe nói cô sinh một đứa con trai, chúc mừng muộn.

Cô ngây người nhìn Mộc Lan. Lần đầu tiên, một Mộc Lan thông minh thất thần trước mặt cô. Cô ta cũng giống cô, dán chặt mắt vào khối ngọc.

Khối ngọc này làm bạn với tôi hơn mười năm, cuối cùng vẫn quay về với chủ nhân của nó.

Mộc Lan nhìn Lục Thi Nhã, nở nụ cười buồn bã.
Trong lòng Lục Thi Nhã suy đoán đủ loại khả năng. Cô kéo hộp trang sức lại phía mình, sau đó mở ra.
Quả nhiên, mỗi lần người phụ nữ này lấy ra thứ gì cũng có thể làm cho cô hóa đá.
Lục Thi Nhã sững sờ nhìn vật trong hộp trang sức.

Cam, lại hôn mẹ một cái nào!

Cam nhìn mẹ mình, nhưng chỉ nhìn đúng một cái, sau đó nhìn lại Nhan Thần Phi mếu môi, dáng vẻ một lòng đợi ba mình lâm hạnh.
Lục Thi Nhã cười không nổi nữa.
Giọng nói run rẩy nhỏ dần, vòng ôm và giọng nói cùng nhau biến mất.
Trong lòng Lục Thi Nhã não nề thở dài một hơi. Cô còn tưởng rằng, sự không cam lòng của mình sẽ nhận được an ủi, thế nhưng sự chua xót lại chiếm hơn phân nửa, suýt chút nữa khiến cô bỏ cuộc.

Anh về sớm nghỉ ngơi đi, lái xe chậm thôi. À, anh xem bàn bạc với chú Nhan chuyện này, sắp xếp thời gian tôi dẫn Cam đến thăm chú ấy.


Có điều, trước khi kể câu chuyện này, tôi phải trả cho cô một thứ.


Trả… một thứ?

Lục Thi Nhã không nhớ cô đã từng cho người này thứ gì. Thấy Mộc Lan đặt một hộp trang sức lên bàn, Lục Thi Nhã hơi sững người. Cô luôn cảm thấy mỗi lần người phụ nữ này lấy gì đó ra đều không có chuyện gì tốt.
Gió mát nhè nhẹ thổi, thổi rối tóc mái anh, che khuất ánh mắt anh.
Lục Thi Nhã tiễn Nhan Thần Phi đến trước xe. Lúc cô xoay người đi, đột nhiên bị vòng ôm từ phía sau giữ lại.

Đây là giao dịch mà em nói?

Giọng nói bập bẹ tràn ngập mùi sữa của Cam làm cho tấ6t cả mọi người trong nhà giật mình, bao gồm cả Lục Thi Nhã.
Máu mủ tình thâm không đến mức kinh thiên động địa như thế chứ? Mới lần đầu ti5ên gặp mặt đã biết gọi ba?
Cơ thể Nhan Thần Phi vẫn cứng đờ, dáng vẻ giống như bị dọa sợ. Lục Thi Nhã thấy Cam giơ tay lâu đến mức cánh tay nhỏ cũng mệt mỏi, bèn bước lên nói:
Thấy Nhan Thần Phi thất thần, Ms.Diêu lập tức ôm Cam đến trước mặt Nhan Thần Phi.
Ca9m giơ hai cánh tay bụ bẫm lên vỗ vỗ, cười ha ha với Nhan Thần Phi.

Bạ… Bạ…

Quả nhiên đúng là cùng một giống, đều là đồ không có lương tâm từ nhỏ, công lực trở mặt trò giỏi hơn thầy!

Đi ăn cơm trước đi.
Mr.Lục vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Lúc này Nhan Thần Phi mới hồi hồn, im lặng cúi chào hai ông bà Lục.
Mười năm?

Con số này làm cho Lục Thi Nhã ngạc nhiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.