Chương 163: Lam vũ tịch và erick (7)


Lam Vũ Tịch nhìn dáng vẻ phát điên của Lục Thi Nhã, quyết định không nói gì, tránh làm tổn thương người ta quá. Chung quy cô cũng sẽ được8 gặp lại Erick nhanh thôi, vừa được nhìn lại được trò chuyện, không giống Nha Nha với Tiểu Thần Thần… Hì hì hì.

Xuân qua hè tới,3 Lam Vũ Tịch chào đón kỳ nghỉ hè của năm đầu tiên học cấp hai. Càng gần ngày nghỉ, cô càng phấn khích. Phấn khích đến nỗi điểm thi các m9ôn đều chạm đáy, chuyện vui quá hóa buồn đã xảy ra.

Chu Lôi nhìn bảng điểm, sầm mặt lại, kiên quyết bắt cô đến lớp học thêm.
Lam Vũ Tịch làm ầm ĩ, cáu kỉnh mấy ngày, tối đến lại ca thán với Erick về sự độc đoán của mẹ mình, nhưng vẫn không ích gì. Sau một 5hồi bàn bạc thượng lượng, kết quả cuối cùng là học thêm một tháng, chơi một tháng.

Anh có bạn gái từ khi nào thế? Tại sao không nói với em một tiếng, nhỏ nhen!

Ngay cả Lam Vũ Tịch cũng cảm thấy vị chua đang lên men của ghen tị, chỉ không biết Erick có nhận ra không. Erick lướt mắt nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên. Trong Lam Vũ Tịch chỉ còn lại một cảm giác, đó là mình đã bị xem thường.
Ý gì chứ?
Erick đi đi lại lại trước cánh cửa đóng chặt mấy lần nhưng vẫn không dám gõ cửa.
Cho đến tận hai ngày sau về nước, Lam Vũ Tịch cũng không ngẩng đầu, ngay cả nói chuyện cũng chỉ ừ ừ à à.
Không ngờ, họ sẽ chia tay trong tình cảnh như thế.
Lam Vũ Tịch thấy anh không nói gì, cô nhướng mắt, phát hiện đôi mắt sẫm màu của anh có chút khác thường.

Erick?

Một tiếng gọi này khiến Erick lập tức lấy lại tinh thần, gọi cô ra ngoài ăn cơm.
Cô không gõ cửa mà đã chui vào phòng Erick luôn và nhìn thấy một đám đen thui!
Cô há hốc miệng như thể bị điểm huyệt, đứng yên ở cửa không nhúc nhích.
Chỉ nghe thấy Erick
Shit!!!
một tiếng rồi vọt trở lại phòng tắm. Lúc ra, bóng dáng nhỏ nhắn ở cửa đã biến mất.
Erick để mặc cô thoải mái lầu bầu, dắt cô đi ăn cơm.
Lam Vũ Tịch cảm thấy nếu như nửa tháng trước là sự giày vò thì nửa tháng sau là thiên đường. Bởi vì khuôn mẫu năm trước lại lặp lại, Erick không ra khỏi cửa, ở bên cô suốt cho đến mấy ngày trước khi cô về nước…
Lam Vũ Tịch đã làm một chuyện cực kì lớn gan.
Erick đưa cộng sự của anh về trường trước, sau khi quay lại xe, thấy Lam Vũ Tịch rầu rĩ ngồi một mình - dáng vẻ vốn có của thiếu nữ thời kỳ thanh xuân, đa sầu đa cảm.

Đang nghĩ gì vậy?

Erick hỏi, Lam Vũ Tịch nhìn ra bên ngoài xe. Cô gái tóc vàng đã mất hút không thấy bóng dáng, đôi mắt ấm ức trách cứ nhìn về phía Erick.
Lam Vũ Tịch mở chế độ đếm ngày trên ngón tay, khi buổi học thêm cuối cùng kết thúc, hành lý của cô cũng đã được đóng gói xong. Chu Lôi cam chịu số phận, con nhóc nhà mình hết thuốc chữa rồi.
Bà tiễn cô ra sân bay, dặn đi dặn lại về vấn đề chú ý an toàn. Lam Vũ Tịch nghĩ, cô ngồi máy bay cũng thành cơm bữa rồi có gì phải dặn dò, dù sao Erick sẽ đến sân bay đón cô mà, sợ gì chứ?
Nhìn cô con gái không tim không phổi của mình rời đi mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại, Chu Lôi cảm thấy hơi bất lực.
Lam Vũ Tịch khoanh tay, nhắm mắt lại.
Erick lái xe đưa cô về nhà trước, sau khi sắp xếp hành lý xong, anh dẫn cô đi tham quan phòng. Ánh mắt Lam Vũ Tịch toàn nỗi u uất, y hệt oán phụ trong khuê phòng.

Em không muốn ở phòng này, em vẫn muốn ở phòng kia. Anh thích ngủ đây thì ngủ, thích ngủ sofa thì ngủ!

Lam Vũ Tịch như thể bị dọa sợ, cô trợn tròn mắt nhìn anh. Sau vài giây đối diện, mặt cô đỏ bừng như ứ máu. Quan trọng nhất là trong lòng nóng ran, ánh mắt vội vàng né tránh khỏi tầm mắt anh.

Hừm, ai thèm tin anh!

Dáng vẻ cô phồng má, thật sự muốn nhéo cho một cái. Trong lòng Erick như có một con quỷ, không ngừng thúc giục anh.
Đối với Lam Tịch Nhã đầu óc chậm chạp, Erick đã giải thích hết khả năng có thể. Trông cô tức giận đến độ nghi ngờ, rồi lại mất mát, Erick cũng hơi đau đầu.

Đừng ấm ức nữa, trong lòng anh không ai quan trọng hơn em đâu. Trước kia không có, về sau cũng sẽ không có, anh đảm bảo với em!

Erick nói với giọng điệu chắc nịch của một người anh trai.
Không ngờ lần hờn dỗi này đã khiến Erick để ý tới cô.

Đề tài lần này kết thúc rồi, muốn đi chơi gì hay ăn gì thì nói, anh dẫn em đi!

Erick chỉ tùy tiện nói mà cũng khiến Lam Vũ Tịch mừng trào nước mắt, ôm lấy Erick như một đứa ngốc.
Erick nhìn cô, nghe hai chữ
chán ghét
hoang đường nhất trong đời nói ra từ miệng cô.

Có phải vậy không? Như thế nào mới tốt là ý gì? Không vui khi tiếp đãi em thì nói sớm, em về là được rồi!

Lời nói giận hờn mỗi lúc một nặng nề, Lam Vũ Tịch đang định cách xa anh ba bước thì bị anh kéo lại, giọng nói hờn dỗi của cô biến mất. Bởi vì cô được ôm chặt trong vòng tay, lồng ngực rất đỗi quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ.
Lam Vũ Tịch được xếp ngồi ghế sau. Cô gái người Mỹ nhiệt tình trò chuyện, nhưng không nhận được câu trả lời từ Lam Vũ Tịch nên bơ cô luôn, bắt đầu nói với Erick một số chủ đề mà cô không hiểu.
Erick dường như rất chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa trao đổi, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Lam Vũ Tịch có cảm giác giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng từ đỉnh đầu xuống.

Anh sẽ không bao giờ chán ghét em, vì em là cô gái tốt nhất trên thế gian này!

Nghe lời khen của anh, Lam Vũ Tịch chớp mắt, hai má đỏ lựng.

Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng lúc trước phớt lờ em!

Lam Vũ Tịch vừa xuống máy bay đã thấy anh chàng đẹp trai đứng chờ ở sảnh. Nhìn từ xa, anh có vẻ như đang cau mày, ánh mắt âm u, rất giống dáng vẻ đang căng thẳng, cô mừng lắm.

Erick!

Lam Vũ Tịch len lén tới gần, bất thình lình hô to một tiếng, khiến Erick đang tìm cô ngớ người.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi không gặp, cô đã có sự thay đổi.
Vóc người cao thêm, mặt mũi càng thêm tinh tế.

Em muốn ăn gì?


Em không muốn chơi gì ăn gì hết, em đến là để tìm anh, em chỉ muốn anh ở bên em thôi!

Lam Vũ Tịch lầu bầu nói, hoàn toàn không biết lực sát thương của lời này lớn đến chừng nào. Erick để mặc cô ôm, anh cúi đầu nhìn cô gái đã cao đến ngực mình, nhưng không có dũng khí duỗi tay ôm cô.

Em bảo anh nên đối xử với em như thế nào mới tốt đây?

Erick cầm lấy hành lý trên tay cô đi ra ngoài, cố che giấu những cảm xúc sắp bùng nổ tận sâu thẳm trong lòng.
Lam Vũ Tịch đang líu ríu muốn nói gì đó, đột nhiên phát hiện trong xe anh có người, lại còn là một cô gái tóc vàng xinh đẹp, cô sững người lại.
Cô gái người Mỹ nhiệt tình chào hỏi với Lam Vũ Tịch. Lam Vũ Tịch nhìn sang Erick.
Sau một tuần ở bên Erick, Lam Vũ Tịch nhận ra anh thật sự rất rất bận. Khi ở bên kia bờ Thái Bình Dương, họ còn có thể gọi điện thoại, tán gẫu đôi câu, nhưng từ sau khi cô qua đây thì lại chẳng có thời gian chuyện trò hẳn hoi.
Hàng ngày, Lam Vũ Tịch thấy anh vùi đầu vào đo lường tính toán, một đống chữ số, nhìn cũng nhức cả đầu. Sau đó, cô chỉ có thể ngồi cạnh đợi anh thi thoảng ngẩng đầu lên, liếc qua một cái.
Những ngày nhàm chán trôi qua được nửa tháng, Lam Vũ Tịch thấy ngày về sắp đến, tự hờn dỗi một mình.
Sau khi Lam Vũ Tịch về nước liên tục gặp ác mộng nhiều đêm, mỗi lần đều bị thứ kinh người ấy dọa tỉnh. Tại sao trên người Erick lại có thứ khủng khiếp như vậy?
Cô nghĩ mãi mà không ra.
Nha Nha phát hiện cô không bình thường thì đã hỏi vặn cô rất nhiều lần. Mỗi lần hỏi, hình ảnh đó trong đầu cô sẽ càng rõ nét hơn.
Nha Nha nhìn cô choáng váng như vậy còn tưởng cô bị trúng gió nên không nhắc tới nữa. Nhưng từ đầu chí cuối, Lam Vũ Tịch vẫn không thể quên được hình ảnh ấy.
Thời gian trôi như bay, đã lâu cô không liên lạc với Erick, cô nhát gan, nhưng rất nhớ giọng anh. Trạng thái rối rắm khiến Lam Vũ Tịch sụp đổ. Mãi tới một buổi tối, Chu Lôi gọi cô, nói Erick muốn nói chuyện với cô. Người Lam Vũ Tịch cứng ngắc lại không động đậy.
Chu Lôi nhét điện thoại vào tay cô. Lam Vũ Tịch máy móc đưa tay lên.

Đây là Eury, cộng sự của anh!

Cộng sự?
Có nghĩa là gì?

Xin lỗi!

Giọng nói anh đầy mệt mỏi, nhưng Lam Vũ Tịch vừa nghe thấy, khuôn mặt liền nóng bừng, trong đầu cũng bốc khói.
Cuối cùng, cô cũng không nói gì, gác máy trong im lặng.
Lam Vũ Tịch xách vali chui vào phòng Erick. Thấy cô giở tính tiểu thư như vậy, Erick cau mày.
Lam Vũ Tịch vào căn phòng quen thuộc, ngang ngược chễm chệ ngồi lên giường. Erick theo sau đi vào, nhìn cô thở dài một tiếng.

Gần đây trong trường sắp xếp bọn anh nghiên cứu một đề tài. Thời gian gấp gáp, để tiết kiệm thời gian cho anh, Eury mới cùng anh đi đón em. Vừa rồi vừa lái xe vừa thảo luận các vấn đề mâu thuẫn, chứ không phải cố tình bơ em.

Lạ chỗ nào nhỉ? Lam Vũ Tịch không hiểu, chỉ cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch đang dội vào tai, cô đã không phân biệt rõ là nhịp tim của mình hay của Erick.

Tim đập nhanh quá, tiếng to thật đấy!

Cô không nhịn nổi, thốt lên câu này. Erick nghe vậy, nhếch khóe môi tự giễu lên, buông cô ra.
Giọng nói trầm thấp vang lên, đó là giọng điệu mà Lam Vũ Tịch không hiểu, cô ngẩng lên nhìn anh.

Erick, anh chán ghét em à?

Lam Vũ Tịch bĩu môi, nếu theo nghĩa trên mặt chữ thì là như vậy, trong mắt cô như có đốm lửa đang bập bùng.
Đêm đó, Lam Vũ Tịch lại mơ thấy mình ở trong một khu rừng rậm tối đen, có một thứ nhảy ra từ khu rừng lao về phía cô. Cô muốn chạy, kết quả là Erick lại đứng đằng sau.

Aaaaaaa...

Lam Vũ Tịch hoảng sợ ngồi trên giường, thở gấp.

Ôi, sao vẫn chưa kết thúc, Lam Vũ Tịch chán nản.

Sắp đến kỳ nghỉ đông, Lam Kình Hiên muốn trở lại Mỹ, ông cố ý hỏi Lam Vũ Tịch có muốn đi không. Lam Vũ Tịch rất muốn đi, nhưng lấy cớ việc học quan trọng để từ chối. Lam Kình Hiên và Chu Lôi sửng sốt hồi lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.