Chương 164: Lam vũ tịch và erick (8)


Cô nuốt nước bọt.

Erick nhìn theo ánh mắt cô, sau đó ho không ngớt. Anh bước xuống cầu thang, cầm lấy vali của cô. <8br>

Sao không nói trước với anh một tiếng?

Erick sắp ra khỏi phòng bị giọng nói này giữ chân lại. Cảm giác mệt mỏi dâng lên.

Em không cần phải miễn cưỡng.

Lời nói ngô nghê của cô khiến Erick sững người, lý trí anh dần dần trở lại, nhưng khi sắp sửa chiếm cứ nỗi lòng anh lần nữa thì ý thức của anh đã tiến lên trước lý trí một bước.
Anh cúi người hôn lên cái trán trắng nõn mềm mại trước mặt.

Bằng không thì sao? Anh sẽ không còn coi mình là người ngoài nữa nhé, ba mẹ em thích anh thế cơ mà.

Chu Lôi luôn nói Erick mới giống con của bà và Lam Kình Hiên, hại Lam Vũ Tịch cứ thầm ghen tị.
Erick nhìn mái tóc đen óng ả từ trên xuống, trái tim anh cũng như sắp vỡ nát.

Em đang sợ anh sao? Tiểu Tịch.

Lam Vũ Tịch nói năng chẳng có chút tiền đồ nào. Erick đứng trước cửa nhíu mày, thực sự không thể mặc kệ được nữa. Anh không muốn cô bé này sợ anh, người trên toàn thế giới này có thể ghét anh, duy chỉ có cô bé này, anh không buông tay được.
Cho nên, anh nắm lấy cánh cửa, khẽ dùng sức, đẩy ra.
Lam Vũ Tịch lập tức ngẩng đầu, nhìn Erick đã quay người định đi ra khỏi cửa.

Đợi đã! Em không muốn về mà!


Nói cho anh biết!

Một câu hỏi dò nữa, trong lúc Lam Vũ Tịch thất thần, thân mình cao lớn đã tiến đến trước mặt cô.
Lam Vũ Tịch bị sốc, lập tức lùi lại vào góc tường, cúi thấp đầu như lời Nha Nha nói: Sợ đến nỗi về nhà!
Erick thấy dáng vẻ co rúm của cô thì trái tim không khỏi thắt lại, vừa định tiến lên thì bị Lam Vũ Tịch đã lên tiếng trước.
Erick cũng bị chuyện này quấy nhiễu một năm trời, cảm giác tội lỗi trong lòng ngày càng mãnh liệt, nhưng trái tim muốn cô lại không bao giờ chết!
Gõ cửa, một lần, hai lần, ba lần.
Cuối cùng, cánh cửa hé ra một khe hở.

Chuyện gì ạ?


Em không miễn cưỡng, chẳng qua là không biết phải đối mặt với anh thế nào. Em cảm thấy Erick hình như đã thay đổi rồi, trở nên khác với trong trí nhớ của em, vì vậy em hơi xấu hổ.

Lam Vũ Tịch đỏ mặt nói.
Nằm lên lồng ngực anh, Lam Vũ Tịch nghe thấy tiếng tim đập ầm ầm còn vang hơn cả tiếng nhịp tim cô.
Erick... thích cô?
Lam Vũ Tịch nói hết nỗi lòng. Trái tim Erick không ngừng dậy sóng, anh nhìn chằm chằm vóc dáng mảnh mai của cô.
Lam Vũ Tịch bị nhìn càng lúc càng chột dạ.

Anh... anh đứng đấy nói đi!

Giọng nói run run, năng lực kiểm soát mà Erick lấy làm kiêu ngạo đã sụp đổ hoàn toàn. Anh bước nhanh tới trong cơn hoảng loạn, kẹp chặt hai vai cô.
Lam Vũ Tịch cảm thấy khó thở, không dám nhìn anh. Vừa nhìn anh thì đôi mắt liền muốn phạm tội. Cô chưa bao giờ muốn về nước thế này?
Erick nhận ra cô đã trốn trong phòng hai ngày, rất khác so với trước đây. Trước kia, mỗi lần cô đều dính lấy anh mỗi khi có cơ hội. Lần này, ngay cả ăn cơm cũng phải gọi mấy lần mới có thể thấy bóng dáng cô.
Đầu đau, tim chua xót. Chuyện một năm trước, anh cũng chưa quên được. Hôm ấy, không, nói chính xác chỉ cần cô ở đây, nơi nào đó của anh sẽ luôn phấn chấn dâng cao. Rõ ràng lúc tắm đã giải quyết nhu cầu, nhưng giây phút nhìn thấy bóng hình ấy, nó lại sống dậy ngay lập tức.
Anh đã dọa cô sợ.

Em thích anh không?

Ham muốn đã chiếm giữ linh hồn anh, Erick lạc giọng nói.
Hành động xảy ra bất ngờ khiến Lam Vũ Tịch ngây ra.
Nhiệt độ mát lạnh vẫn đọng lại ở trên trán cô thật lâu chưa rời đi, đợi cô bừng tỉnh thì bản thân đã được anh ôm trọn.
Thế là ngày đầu tiên đến Boston, Lam Vũ Tịch cũ6ng không ngẩng đầu lên, như thể chuyện một năm trước vừa mới xảy ra hôm qua vậy. Và cô còn đột nhiên phát hiện, Erick rất
5man
.
Mặt mũi đậm nét của phương Tây, thân cao một mét chín! Trọng điểm là: ngực rộng, còn cả đôi chân thon dài...
Lam Vũ Tịch không phản ứng kịp, gì đây? Sao Erick phải dùng vẻ mặt như vậy hỏi cô vấn đề này?
Từ nhỏ cô đã rất thích ỷ lại anh, không thích sao còn dẫn anh về nhà?
Cảm nhận được người trong vòng ôm gật đầu thuận theo ý của anh, tất cả cảm giác cấm kỵ trong cơ thể anh nở rộ như những đóa hoa.
Anh chỉ muốn có được cô bé này, chỉ muốn có được cô, từ giây phút đầu tiên gặp gỡ đã muốn có được cô.
Nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô, Erick cau mày quay đầu lại. Khuôn mặt thanh tú sờ sờ ngay trước mắt anh. Không còn nghi ngờ gì về lần đầu tiên gặp cô vào hai ngày trước, cô vẫn xinh đẹp như vậy. Cô đã cao hơn, không còn dáng vẻ nhỏ xíu năm ấy nữa.
Lam Vũ Tịch cảm nhận rõ ràng bóng dáng cao lớn đang chăm chú nhìn cô, cô thật sự hoài nghi tim mình sắp vọt thẳng ra ngoài. Cô không có tiền đồ xoay mặt đi, nhỏ nhẹ trách cứ:

Đừng hỏi câu ngu ngốc vậy chứ!

Lam Vũ Tịch xấu hổ nói, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, lỗ chó cũng được.
Tâm tư thiếu nữ của Lam Vũ Tịch hoàn toàn bị kích hoạt bởi câu này của Erick. Cô quay sang nhìn anh, trong đầu đột nhiên lóe lên lời của Nha Nha.
Cô thật sự coi Erick là anh trai?
Cơ thể Lam Vũ Tịch cứng đờ, cô hơi sợ.
Không nghe thấy câu trả lời, chỉ có im lặng, cảm xúc chất đầy trong lòng Erick đều hóa thành cay đắng, anh từ từ buông tay ra.
Trước kia thì đúng… bây giờ hình như không phải.
Bởi lẽ trước đây mặt cô sẽ không đỏ, tim không đập rộn, miệng lưỡi cũng không khô ran, càng không né tránh, không dám nhìn anh.

Tiểu Tịch, nhìn anh. Em đã là một thiếu nữ rồi, em có suy nghĩ của riêng mình. Trả lời anh, em có thích anh không? Không phải kiểu thích anh trai em gái.

Erick cảm thấy mình như biến thân thành ác quỷ xấu xa, đang mê hoặc, đang dẫn dụ, đang ảo tưởng giấc mơ trong lòng thành sự thật. Anh đã quên người tín nhiệm anh ở vạn dặm xa, và cả những đạo nghĩa trói buộc anh.

Đang suy nghĩ về lời của em, chợt phát hiện Tiểu Tịch cũng thay đổi rất nhiều, không còn là cô nhóc khô khan trước đây nữa rồi.

Lam Vũ Tịch đỏ bừng mặt.

Tiểu Tịch, em mở cửa ra trước, anh có lời muốn nói với em.

Erick thất bại đứng trước cửa phòng cô. Nhịp tim vừa mới bình thường trở lại của Lam Vũ Tịch lại không bình thường, vành tai cũng nóng đến bỏng tay.
Đôi mắt vờ tức giận của Lam Vũ Tịch trừng anh.

Không ngờ cái gì à? Lúc ấy, em… quả thực đã bị anh... cái thứ đó của anh dọa sợ, được chưa? Có điều, về sau em nghĩ, chúng ta đã lớn cả rồi, chắc chắn sẽ khác trước đây. Chỉ là em không rõ tại sao anh sẽ có thay đổi lớn như vậy, là vì một năm mới gặp một, hai lần sao... Tóm lại… tóm lại là em không quen.

Anh vô thức tìm kiếm cái miệng nhỏ ngọt ngào, trong lúc Lam Vũ Tịch chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào, anh đặt môi mình lên môi cô.
Sự rung động của chàng trai và cô gái bừng lên trong trái tim của cả hai.
Lam Vũ Tịch gần như quên hít thở, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh.

Erick, anh... không muốn làm anh trai em à?


Nói cho anh biết, Tiểu Tịch, em có thích anh không?

Giọng nói hấp dẫn mê hoặc, Lam Vũ Tịch cứ ngây ngốc như thế gật đầu trong vòng tay anh.

Erick! Anh bắt nạt người ta! Có ai nói em gái mình như anh thế không? Nhất định em sẽ mách mẹ!

Lam Vũ Tịch vô tư nói xong, phát giác trong mắt Erick có một thoáng biến hóa.
Toàn thân Erick run lên, anh nhìn Lam Vũ Tịch đang thẹn thùng, dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn của cô làm trái tim anh rộn ràng.

Sao em không nói ra?

Xấu hổ quá! Xấu hổ quá! Tuyệt đối không thể để Erick trông thấy.

Chuyện... chuyện gì ạ, anh cứ nói luôn đi, em nghe được.


Tiểu Tịch, ngẩng lên nhìn anh!

Giọng nói nôn nóng của Erick khiến Lam Vũ Tịch vừa cuống lại vừa dại ra. Cô cúi đầu nhìn bàn tay to lớn giữ chặt vai mình, cảm thấy làn da bên dưới lớp vải vóc cũng đang nóng ran. Cô lắc đầu, sống chết không chịu ngẩng lên.

Em không miễn cưỡng!

Lam Vũ Tịch hoảng, cô không biết tại sao mình lại hoảng, là sợ anh đưa cô đi, lại sắp phải chia xa sao?
Đợi đã, anh vừa nói gì?
Đưa... đưa cô về?
Giọng nói trầm ấm mạnh mẽ của Erick đánh thức Lam Vũ Tịch, cô liền 3cúi đầu theo anh vào nhà.
Cũng gần một năm rồi mà vẫn còn ngượng ngùng thế này. Tại sao miệng lưỡi cô lại khô ran t9hế này, ánh mắt không tự giác liếc qua. Lam Vũ Tịch sắp tan rã mất.

Anh chỉ là anh trai?

Giọng nói dịu dàng, ánh mắt gắt gao của Erick khiến trái tim Lam Vũ Tịch đập thình thịch trở lại.

Em chỉ là không ngờ tới mà thôi.

Erick nhất thời không biết mình đang nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô mới có thể an tâm.

Em muốn về Seattle à? Anh đi sửa soạn rồi đưa em về!

Giọng nói lạnh nhạt khiến Lam Vũ Tịch hốt hoảng. Rất lâu trước kia, hình như cô đã từng nghe thấy giọng điệu này. Nhưng không nhớ là khi nào, có vẻ lâu lắm rồi.

Anh nhìn gì?

Erick nhướng môi, cười nhạt nói:
Lam Vũ Tịch không hiểu vì sao lại sợ hãi, mặc cho Erick cao lớn lấy đi mùi thơm trong miệng cô. Cô cảm thấy đầu lưỡi mình bị khuấy trộn, mút mát. Trái tim Lam Vũ Tịch cũng nghẹt thở theo từng hành động của anh, ngón tay cô tóm chặt lấy vải áo chỗ thắt lưng Erick, cố gắng tìm kiếm sức lực để chống đỡ bản thân.

Erick bị dục vọng chiếm giữ, anh như thể phát điên, buông thả chính mình, ngấu nghiến nuốt lấy từng chút hơi thở của cô. Anh muốn khiến giữa răng môi, thậm chí toàn thân cô cũng nhuốm mùi vị của anh, chỉ có mùi vị của anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.