Chương 167: Nghiêm chính hạo và hứa ngôn (2)


Anh hỏi, Hứa Ngôn nhìn anh, cả người khẽ rụt về phía sau.

Không ngờ Nghiêm Chính Hạo cũng chui vào.
Thời gian Nghiêm Chính Hạo ở đây trôi qua rất nhanh, kì nghỉ hè vụt qua như chớp mắt. Hứa Ngôn vừa nghe Nghiêm Chính Hạo phải về trường nội trú, còn cô cũng phải theo đám Diệp Tử tới trường học liền xị mặt.
Mấy ngày liền Hứa Ngôn không ra khỏi cửa, khiến Nghiêm Chính Hạo cùng đám Diệp Tử lo lắng muốn chết.
Buổi liên hoan đó, mãi cho đến khi tan tiệc, Hứa Ngôn bất đắc dĩ bị ba mình lôi đi, đưa về nhà.
Vài ngày sau, nhà Hứa Ngôn có khách tới chơi, cô vẫn luôn trốn trong phòng không chịu xuống, nhưng lại nghe được tiếng cười nói bên dưới truyền lên. Trong những âm thanh đó có một âm thanh mà cô rất quen thuộc, nhưng cô không nhớ nổi đó là ai.
Đến ngày Nghiêm Chính Hạo phải về trường, Diệp Tử chạy tới dưới cửa sổ phòng của Hứa Ngôn ném mấy cục đá.
Mẹ Diệp Tử không thích gia đình Hứa Ngôn, nói ba Hứa Ngôn cướp vị trí của ba Diệp Tử cho nên lần nào Diệp Tử muốn sang gọi cô cũng phải chạy đến cửa sổ.

Em có lời muốn nói đúng không?

Giọng nói của Nghiêm Chính Hạo rất dễ nghe nhưng lại có cả cảm giác uy nghiêm không nói ra rời. Diệp Tử đỏ bừng mặt đi tới trước Hứa Ngôn, gập lưng chín mươi độ.

Sao anh Hạo lại đưa bóng bay cho nó, nó bị câm đấy, đừng chơi với nó.

Một đứa bé nói. Hứa Ngôn cúi đầu, cô vẫn nhớ đây chính là đứa nhỏ đã đẩy mình.
Ve sầu? Mùa hè hàng năm, bà của cô cũng sẽ dẫn cô ra ngoài bắt ve sầu, nhiều lắm, lại còn biết kêu.
Nghiêm Chính Hạo nhìn bộ dạng hơi bối rối của cô liền kéo cô, nâng chân cô lên rồi đi giày vào cho cô.

Cái này cho em, em có muốn ra ngoài chơi với anh không?

Nghiêm Chính Hạo hỏi. Hứa Ngôn lắc đầu, cô không muốn ra ngoài.

Vậy anh ở đây chơi với em được không?

Lời nói thân thiện tới một cách bất ngờ như vậy khiến Hứa Ngôn sửng sốt. Cô ngước mắt lên nhìn, gương mặt khác biệt hoàn toàn với những khuôn mặt bướng bỉnh xung quanh, đó là một gương mặt tươi cười, ấm áp.
Hứa Ngôn vẫn hơi sợ, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình thì chỉ muốn quay đầu chạy về nhà. Nhưng tay của cô lại bị người bên cạnh nắm rất chặt, không giãy ra được.

Diệp Tử.

Nghiêm Chính Hạo lại chẳng hề chê cười cô, kéo cô đi về phía hồ nước, một lát sau một lồng đầy ve sầu xuất hiện.
Mấy đứa nhỏ khác hâm mộ muốn chết, nhưng Nghiêm Chính Hạo đã nói cho Hứa Ngôn cầm hết về nhà.

Anh có nghe Diệp Tử nói rồi, nhà em mới chuyển tới không lâu. Bọn họ không phải cố ý muốn bắt nạt em đâu mà là vì em không chịu nói lời nào, cũng không để ý đến bọn họ cho nên bọn họ cảm thấy em khó chơi. Bọn họ chỉ hơi nghịch ngợm chút thôi, chứ không phải là những đứa trẻ hư.

Hứa Ngôn vẫn không chịu tin lời của Nghiêm Chính Hạo, cô vẫn ôm đầu gối của mình không để ý tới người này. Thế nhưng, người này lại đề nghị dẫn cô đi ra ngoài bắt ve sầu.
Hứa Ngôn với hai mắt đỏ bừng đứng ở cửa sổ, nhìn Diệp Tử đầm đìa mồ hôi bên dưới.

Ngôn Ngôn, mau xuống đây đi, anh Hạo phải đi rồi.

Nghiêm Chính Hạo chào hỏi với người lớn xong liền dẫn Hứa Ngôn đến hồ nước trong khu nhà. Phía bên hồ nước kia toàn là cây hòe, ve đang kêu râm ran, có rất nhiều đứa nhỏ đã đứng sẵn dưới gốc cây cầm gậy trúc dính. Bọn nhỏ thấy Nghiêm Chính Hạo thì lập tức ồ lên hoan hô rồi kéo tới. Thấy Hứa Ngôn, khuôn mặt đám nhỏ đều đỏ lên.
Chúng ấp úng đứng một bên nhìn cô.
Từ đó về sau, mỗi ngày Nghiêm Chính Hạo đi đến đâu cũng đều dẫn Hứa Ngôn theo. Cô nghiễm nhiên trở thành công chúa nhỏ được Nghiêm Chính Hạo nâng trong lòng bàn tay, không ai có thể làm gì được.
Diệp Tử vừa ước ao lại vừa đố kị, nhưng dù giận cũng không dám nói gì, chỉ nhận mệnh bưng trà rót nước cho Hứa Ngôn.

Diệp Tử nói gì thế, không được bắt nạt người khác!

Đứa nhỏ tên Diệp Tử bị nói như vậy có vẻ không vui, trừng mắt nhìn Hứa Ngôn. Lúc này cô mới phát hiện đám nhỏ này dường như rất nghe lời cái anh ngồi bên cạnh cô.
Nghiêm Chính Hạo gọi một tiếng, đứa nhỏ kia lập tức đáp lời.

Dạ!

Chuỗi hành động liên tiếp không cho phép Hứa Ngôn kịp phản ứng, lúc nhận ra đã bị anh dẫn xuống lầu.
Ba Hứa Ngôn thấy con gái mình đồng ý ra ngoài thì vô cùng vui mừng.

Chào em, anh tên là Nghiêm Chính Hạo, là đứa trẻ lớn nhất trong khu nhà này. Về sau có anh ở đây sẽ không ai bắt nạt em nữa.

Nghiêm Chính Hạo thề như đinh đóng cột, Hứa Ngôn mịt mờ nhìn anh, bộ dạng giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Nghiêm C9hính Hạo nhìn bộ dạng sợ sệt của cô thì chỉ biết gãi đầu, rồi lại chui ra ngoài.
Hứa Ngôn thấy người đi rồi liền khe kh6ẽ thở ra một hơi, ai ngờ chưa được vài phút khăn trải bàn lại bị vén lên. Nghiêm Chính Hạo cầm bóng bay ngồi xổm trước mặt cô, 5phía sau còn có một đám con nít cũng theo tới.
Nhờ mối quan hệ với Nghiêm Chính Hạo mà Hứa Ngôn dần dần cũng có chuyển biến. Cô bắt đầu từ không nói lời nào trở thành thi thoảng sẽ nói một hai câu. Lúc đám Diệp Tử nghe được giọng nói của cô mới phát hiện giọng của cô thật ra rất êm tai.
Dễ thương nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác biệt với đám con trai bọn họ.

Xin lỗi, tôi không nên bắt nạt cậu.

Hứa Ngôn bị dọa sợ đến mức trốn sau lưng Nghiêm Chính Hạo, mặt cũng đỏ.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó mẹ Hứa Ngôn dẫn theo một cậu bé vào phòng cô.

Ngôn Ngôn, anh này là con trai nhà viện trưởng ở khu chúng ra. Cậu ấy vừa mới từ trường nội trú về nghỉ hè, từ nay về sau con chơi cùng cậu ấy được không?


Không... không sao.

Âm thanh rụt rè vang lên, Nghiêm Chính Hạo khẽ cong môi hừ một tiếng.

Về sau em không được phép bắt nạt Ngôn Ngôn nữa, để anh biết là ai trong mấy đứa tiếp tục bắt nạt em ấy thì anh sẽ lột quần, đánh mông.

Vừa dứt lời, đám nhỏ lập tức ôm mông. Hứa Ngôn khẽ bật cười bị Nghiêm Chính Hạo đúng lúc trông thấy, cô đỏ mặt cúi đầu.

Anh hỏi em 8là ai? Sao anh chưa bao giờ gặp em, tại sao em lại trốn ở đây?

Hứa Ngôn bị hành động tiến đến gần của Nghiêm Chính Hạo3 làm cho sợ hãi, cô siết chặt tay. Dường như cô rất sợ anh cũng giống như những đứa bé kia, đến để bắt nạt cô.
Mẹ Hứa Ngôn ngồi xổm lên gót chân nhìn cô, dịu dàng nói. Bà lo lắng con gái mình mắc bệnh tự kỉ nên rất mong cô có thể ra ngoài chơi đùa một chút chứ không phải trốn trong phòng cả ngày như thế này.
Mẹ Hứa Ngôn ra khỏi phòng, Hứa Ngôn vẫn im lặng, co người ngồi trên giường, trốn trong một góc phòng. Nghiêm Chính Hạo thở dài, cuối cùng anh cũng tìm được đứa bé này. Lần trước gặp nhau xong, hại anh hai ngày trước về trường mà trong đầu chỉ toàn nghĩ về đứa bé bất thường này.
Hứa Ngôn đóng cửa sổ lại, kéo rèm xuống. Nước mắt chảy ra ào ào nhưng chưa đến mấy phút sau, cô đã xông ra khỏi nhà. Lúc cô đến nhà của Nghiêm Chính Hạo cũng là lúc chiếc xe chở Nghiêm Chính Hạo vừa mới lăn bánh. Chiếc xe đi chưa được bao xa đã dừng lại.

Nghiêm Chính Hạo mỉm cười bước xuống xe, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe với gương mặt đẫm nước mắt của Hứa Ngôn liền đứng nguyên tại chỗ.


Ngoan ngoãn đi học với bọn Diệp Tử đi, một tháng sau anh Hạo sẽ về. Đến lúc đó sẽ dẫn em ra sân của khu nhà chơi. Diệp Tử sẽ bảo vệ em ở trường, đừng sợ, nghe không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.