Chương 166: Nghiêm chính hạo và hứa ngôn (1)


Lục Thi Nhã cười khan hai tiếng, thở dài rồi ghé vào tai Cam đang ở bên
dô dô
đua xe thì thầm mấy câu. Cam liền lũn cũn tiến lên 8xô bàn cờ một phát, quân cờ lộn xộn bay tứ túng.

Mr.Lục mướt mồ hôi trán, thở phù một tiếng ngay lập tức, sau đó nói:
3

Ván này không tính, đợi từ thành phố N về chúng ta chơi lại.


Chú chú, bế bế!

Cam nhanh nhảu nói với Nghiêm Chính Hạo, nhưng ánh mắt hoàn toàn tập trung vào cô nhóc ôm đùi anh.
Sau đó, nghênh ngang đứng dậy rời đi.
Ms.Diêu n9hìn bạn già của mình với ánh mắt khinh thường.
Ôi, hoàng tử nhỏ này trông rất giống Nghiêm Chính Hạo, lại là một khuôn mặt gây họa nhân gian đây, chậc chậc...
Cô nhẹ nhàng bế cậu nhóc tới ngồi cạnh Hứa Ngôn, cảm khái:
Lục Thi Nhã thật sự khóc dở mếu dở, Nghiêm Chính Hạo càng mờ mịt, một tay bế bé con nhà mình, một tay bế Cam.

Vậy, anh Chính Hạo, giao thằng nhóc cho anh nhé, em đi thăm chị Hứa Ngôn. Tiện thể xem nhân khẩu mới của nhà họ Nghiêm!

Nếu nói sự xuất hiện của con gái là điều bất ngờ ngoài ý muốn, mang theo sự hối tiếc không nhận được lời chúc phúc giáng xuống bụng cô, thì đứa trẻ này xem như là minh chứng cho tình yêu giữa cô và Nghiêm Chính Hạo.

Này, sao nhìn con mình lại còn rơi nước mắt thế?

Lục Thi Nhã cười nói, vừa dứt lời thì bị vả bôm bốp vào mặt. Bởi vì một cô bé trắng trẻo bụ bẫm xuất hiện ôm lấy đùi Nghiêm Chính Hạo, trông cực kỳ đáng yêu.
Sao Lục Thi Nhã lại không biết cô bé này chứ, cô nhóc lớn hơn Cam chưa được mấy ngày này là công chúa nhỏ nhà Nghiêm Chính Hạo.
Lục Thi Nhã trêu chọc, Hứa Ngôn không còn lời nào để chống đỡ.

Làm sao giờ, tôi đã đuổi theo bước chân anh ấy mười mấy năm, đâu còn con đường nào khác để đi đâu.

Được rồi, một khuôn mặt trong số đó khẽ cứng lại, nụ cười của những người khác cũng cứng theo.
Lục Thi Nhã nhìn kĩ lần nữa, í, cô nàng bị cô làm đổ nước ba năm trước cũng ở đây.
Lục Thi Nhã đặt em bé xuống, cười nói. Hứa Ngôn đỏ mặt. Đỏ mặt xong thì cảm thấy buồn cười, cô cười tự giễu nói:

Nếu tôi không làm thế, sợ rằng sẽ không còn cơ hội ở lại bên anh ấy nữa. Gả cho anh ấy là ước mơ từ thuở nhỏ của tôi, có lẽ nghe xong giấc mơ của tôi, cô sẽ không thấy khó hiểu như vậy...

Nhan Thần Phi lái xe suốt chặng đường, Mr.Lục vẫn làm giá, không hề đỏ mặt 6vụ lúc nãy chút nào. Lục Thi Nhã bế Cam ngồi bên cạnh cười ha ha.
Hai người họ mới là oan gia!
Không được để chú kia ôm con, càng không được để chú ấy đến gần mẹ con, bởi chú ấy là tình địch của ba...

Đừng trông mong nữa, quả cam nhỏ này một lòng một dạ với ông bố vô lương tâm của nó mà!

Lời nói dường như vô ý nhưng chứa đầy tình cảm.

Hứa Ngôn, đôi khi em thực sự khâm phục chị, can đảm đấu tranh đến cùng. Hồi ấy chị lấy đâu ra lá gan ‘chiếm đoạt’ Nghiêm Chính Hạo vậy? Thật sự rất mạnh bạo! Tại hạ cam lòng bái phục.


Cô...

Giọng nói run run. Lục Thi Nhã nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thấy hơi lạ.

Chào cô Lục!

Giọng nói khép nép khiến Lục Thi Nhã nổi da gà, cô cười gượng gật đầu.
Lục Thi Nhã bị chọc tức, trừng mắt lườm cô.

Chị Hứa Ngôn, chị bị Nghiêm Chính Hạo đồng hóa rồi, thế này không tốt đâu. Không thể bị đàn ông dắt mũi được, sẽ chịu thiệt thòi đấy!

Lục Thi Nhã tinh nghịch cười nói. Nghiêm Chính Hạo ngờ nghệch gật đầu.
Lúc Lục Thi Nhã bước vào phòng Hứa Ngôn, trong phòng vẫn còn khá nhiều người, tất cả đều vây quanh chiếc cũi. Vừa thấy Lục Thi Nhã, Hứa Ngôn liền vui vẻ chào hỏi:
Trông bộ dạng muốn khóc của Hứa Ngôn, Lục Thi Nhã liền cười nói. Thực ra cô hiểu hơn ai cả, Hứa Ngôn và Nghiêm Chính Hạo có ngày hôm nay, quả thực không dễ dàng. Y hệt buổi gặp gỡ ban đầu của hai người, họ cũng không ngờ sẽ có cảnh đó.

Đã là mẹ hai đứa trẻ rồi, sao lại không có tiền đồ vậy chứ?

Ba Hứa Ngôn là một bác sĩ tim mạch nổi tiếng, chuyên môn rất giỏi, vừa đến thành phố N đã được đề bạt làm chủ nhiệm khoa Tim mạch.
Đối với hộ gia đình mới đến như nhà họ Hứa, rất nhiều người trong khu nhà của bệnh viện Quân y không ưa. Chuyện này dẫn đến một tình trạng: Hứa Ngôn bị những đứa trẻ đồng lứa bắt nạt.

Chuyện tôi và anh ấy bắt đầu từ bức ảnh này.

Đó là một tấm ảnh rất ấm áp, một bé trai chắp tay cầu xin, ngồi xổm trước mặt một cô bé, dỗ dành cô bé ấy.
Hứa Ngôn khẽ thở dài, rồi lại bật cười.

Cô cũng đã làm mẹ rồi, sao mồm miệng vẫn cứ bỗ bã như vậy?

Hứa Ngôn chín tuổi theo ba mẹ từ thành phố S đến thành phố N.
Bởi vì ba cô thuyên chuyển công tác nên nhà họ Hứa sống trong khu nhà ở của bệnh viện Quân y.
Lục Thi Nhã ngẩn tò te nhìn Hứa Ngôn, Hứa Ngôn cười khẽ lắc đầu, rồi kể lại cho cô nghe chuyện hôm kết hôn. Bấy giờ Lục Thi Nhã mới vỡ lẽ.
Không còn những người kia, Lục Thi Nhã có thể thoải mái đi thẳng tới nôi nhìn em bé.
Lục Thi Nhã cười nói, Hứa Ngôn giả vờ tức giận lườm cô.
Mấy người trong phòng vốn đang vây xem em bé, nghe thấy tiếng nói chuyện đều đổ dồn ánh mắt nhìn Lục Thi Nhã.

Đến rồi đấy à!


Dạ, đường hơi tắc, em còn tưởng không kịp. Chị Hứa Ngôn siêu quá, ba năm ôm hai đứa thế này, phải học hỏi rồi!

Sau khi đến thăm ôn5g ngoại thì Lục Thi Nhã cấp tốc dẫn Cam đến nhà Nghiêm Chính Hạo. Lúc tới nơi, sân lớn nhà họ Nghiêm đã có không ít khách khứa.
Tuy khách khứa đông đúc, nhưng Nghiêm Chính Hạo liếc mắt đã thấy cô.

Sao lại mang con đi một mình vậy?

Nghiêm Chính Hạo giơ tay đón lấy Cam. Cam tỏ vẻ không vui khiến anh sững sờ. Lục Thi Nhã bật cười, trong đầu toàn là hình ảnh Tiểu Thần Thần và Cam trò chuyện mấy tối trước.

Hai mươi hai năm trước.

Chị Hứa Ngôn, một trai một gái, đời này chị xem như viên mãn rồi!

Hứa Ngôn cũng làm bộ gật đầu, hiền dịu nhìn đứa trẻ trong vòng tay Lục Thi Nhã, nỗi xúc động tự tận đáy lòng dâng lên.
Cô còn chưa nói gì mà mấy người trong phòng đều đã nói lời tạm biệt Hứa Ngôn.
Ha... cô là yêu ma quỷ quái chắc? Đến nỗi dọa những người ấy chạy hết sạch?
Giọng nói bùi ngùi khiến Lục Thi Nhã yên lặng, tập trung tinh thần lắng nghe câu chuyện tình yêu của người phụ nữ này.
Hứa Ngôn lấy một quyển album trong tủ đầu giường mở ra, cô rút tấm ảnh đầu tiên, cười nói:

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.