Chương 170: Nghiêm chính hạo và hứa ngôn (5)
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 2561 chữ
- 2022-02-04 08:26:45
Ngôn Ngôn?
Có phải vậy hay không?
Nói chung, Nghiêm Chính Hạo thực sự nghiêm túc ở bên cô gái tên là Lục Thi Nhã này bốn năm.
Trong bốn năm, anh không tiếc bất cứ giá nào để cô có thể có lại nụ cười. Đợi cho đến năm thứ năm, rốt cuộc Lục Thi Nhã cũng trở thành bạn gái của anh. Mặc dù không thể không thừa nhận rằng cô vẫn chưa từng quên cậu thiếu niên kia. Thế nhưng, anh chỉ hi vọng cô có thể vui vẻ một chút, so đo với người đã chết chỉ càng chứng tỏ bản thân không có phong độ.
Nghe tiếng khóc nức nở, thanh âm run rẩy, trong lòng Nghiêm Chính Hạo lại có chút thỏa mãn, nhưng cũng chỉ có một khắc đó mà thôi. Sau khi xong việc, nhìn bộ dạng như búp bê bị đánh nát không chút sức sống của cô thì Nghiêm Chính Hạo vẫn cảm thấy không nỡ, đó là tình cảm anh không thể phủ nhận được.
Nghiêm Chính Hạo cố gắng qua lại giữa hai cô gái. Anh yêu Lục Thi Nhã, hi vọng có thể mang đến hạnh phúc cho cô, không muốn cô tiếp tục đau buồn. Người anh không muốn làm tổn thương nhất trên thế giới này là cô. Nhưng chính bản thân mình lại quá dơ bẩn, chắc chắn sẽ đến ngày anh làm cô tổn thương, mà bản thân anh cũng đã nói rõ với Hứa Ngôn rằng anh hận cô, hi vọng cô đừng dây dưa với anh nữa. Nhưng nửa đêm mỗi khi tỉnh mộng anh lại thấy bản thân đang đau lòng...
Diệp Tử cũng biết chuyện tình cảm không thể ép buộc, nếu không... không có khả năng đến giờ này mà Nghiêm Chính Hạo vẫn còn chưa bị Hứa Ngôn làm cho cảm động. Vậy nên Diệp Tử cũng chẳng yêu cầu Nghiêm Chính Hạo làm cái gì, chỉ hi vọng anh đừng tàn nhẫn với Hứa Ngôn như vậy nữa...
Diệp Tử đi, Hứa Ngôn đã qua thời kì phản nghịch chỉ còn lại tĩnh lặng, thậm chí còn ngoan ngoãn giống y như hồi còn bé. Nghiêm Chính Hạo phát hiện, dường như Hứa Ngôn thật sự đã lớn rồi, không còn bướng bỉnh nữa. Cảm giác kì quặc không diễn tả nổi bằng lời trong lòng anh càng thêm nồng đậm.
Về phần Hứa Ngôn, cô đã không còn gì để khống chế anh nữa nên không thể tiếp tục dây dưa, chỉ yếu ớt nói một câu: Xin lỗi.
Giây phút ấy trái tim của Nghiêm Chính Hạo đau đến quặn thắt. Anh đã không còn phân biệt được tình cảm của mình dành cho cô gái này.
Không phải anh không yêu người con gái này, mà là chưa bao giờ anh dám đối mặt với tình cảm ấy.
Hứa Ngôn khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt đang ôm chặt lấy mình. Trong nháy mắt trái tim cô run rẩy, đau đớn đến mức nước mắt cô không ngừng rơi.
Chuyện này giống như một sự tra tấn, một lời từ biệt.
Nó khiến anh sợ hãi, anh nhìn tờ giấy xác nhận làm phẫu thuật cùng với bóng lưng đứng dậy rời đi của cô. Anh đứng lên nhanh chóng nắm lấy tay của người con gái ấy.
Cô ngây người.
Người đàn ông trước mặt buông cơ thể cô ra, ánh mắt mờ mịt nhìn vào cô, lần thứ hai cất tiếng nói:
Hứa Ngôn không giấu giếm, thậm chí còn tới nói thẳng cho anh biết chuyện này.
Lúc đầu anh còn cho rằng Hứa Ngôn sẽ tiếp tục dùng đứa bé này uy hiếp mình. Thế nhưng cô lại nói cô đồng ý từ bỏ đứa bé này, điều kiện chỉ đơn giản là anh đồng ý kí tên vào giấy cho phép.
Nghiêm Chính Hạo sững sờ nhìn bộ dạng quyết liệt này của cô, lại càng khiếp sợ vì cô đem chính cuộc đời của mình ra đánh cược.
Hứa Ngôn đã quay lại đêm đó, dùng nó để khống chế anh. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày Hứa Ngôn sẽ trở thành người như vậy.
Bên cạnh anh không thiếu người theo đuổi, chỉ là chưa g6ặp được người phù hợp cho nên một nụ hôn thế này đối với một cậu con trai đang tuổi nồng nhiệt, lại còn là lần đầu tiên được nếm thử có chút trí mạn5g.
Cái lưỡi nghịch ngợm đảo qua vòm miệng anh, chóp mũi đều là hương thơm thiếu nữ của cô. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Nghiêm Chính Hạo lại nắm lấy cái eo thon của cô. Một bộ ngực đẫy đà đè lên lồng ngực anh, tiếng đập rung động trong lồng ngực mạnh mẽ đến đinh tai nhức óc khiến sự tỉnh táo vừa mới quay về với anh bị đánh bay lần thứ hai.
Anh không phải là loại người ham mê sắc dục, nhưng một đêm này khiến cả đời anh khó quên, bởi vì anh dường như hóa điên mà chiếm đoạt Hứa Ngôn.
Ngày hôm sau tỉnh lại thấy Hứa Ngôn đang co ro cuộn người một góc, trên người không có bất cứ một chỗ nào lành lặn, xanh xanh tím tím, thật khó để anh có thể tin rằng đây là tác phẩm của mình.
Cút khỏi nhà tôi, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!
Nghiêm Chính Hạo cảm thấy bất đắc dĩ, cực kì bất đắc dĩ, anh không biết nên đối mặt với cô bé đang trong thời kì phản nghịch này như thế nào.
Hứa Ngôn không hiểu vì sao lại có sự thay đổi này. Rõ ràng người đàn ông này hận cô đến như vậy mà lại có thể nói ra những lời như thế. Chẳng phải anh vẫn luôn đối xử với cô rất tàn nhẫn sao? Tại sao lúc này lại nói như vậy?
Cô không biết vui mừng là thế nào, chỉ hi vọng giây phút này kéo dài mãi mãi.
Nghiêm Chính Hạo bị chuyện này của Hứa Ngôn làm cho choáng váng. Hơn nữa, một cô gái khác ở thành phố khác vẫn lảng tránh tình cảm của anh khiến anh càng thêm phiền não. Cho đến khi bệnh tình của ông nội trở nên nguy kịch.
Ông nói cực kì dứt khoát: Cháu mà không cưới Hứa Ngôn về làm vợ thì ông chết không nhắm mắt.
Sự trầm mặc lan tràn giữa hai người.
Hứa Ngôn đau buồn nhìn anh. Nghiêm Chính Hạo đọc được sự tuyệt vọng trong đôi mắt ấy, cảm tình giấu kín bấy lâu nay tận đáy lòng phá kén chui ra.
Nghiêm Chính Hạo về trường nhưng chẳng biết tại sao trong đầu vẫn cứ vấn vương chuyện này không quên được. Thậm chí anh còn không muốn trở về, sợ phải đối mặt với ánh mắt khinh thường kia. Vậy nên, vào những ngày lễ trong năm anh đều đi du lịch, mà những chuyến du lịch ấy đã giúp anh gặp được một cô gái khác trong đời.
Nghiêm Chính Hạo đứng trên bờ biển nhìn một cặp tình nhân nhỏ vô cùng nổi bật trên bãi biển. Chẳng biết vì sao anh lại bị cảnh tượng này làm cho cảm động, trong đầu nghĩ vẩn vơ, liệu Hứa Ngôn với Diệp Tử có phải cũng như vậy hay không? Hay là anh với Hứa Ngôn cũng có thể như vậy? Nói chung suy nghĩ của anh cứ bất giác bị dắt đi như thế.
Kì nghỉ hè trôi qua một cách lúng túng. Trước khi Nghiêm Chính Hạo rời đi, Diệp Tử chạy tới hỏi có phải anh đã nói cái gì với Hứa Ngôn hay không mà cô lại đồng ý làm bạn gái của Diệp Tử.
Cây bút trong tay Nghiêm Chính Hạo rơi xuống đất, tận sâu trong đáy lòng dấy lên một cảm giác quái dị nhưng bị anh đè xuống rất nhanh. Anh chỉ cảnh cáo Diệp Tử vài câu đơn giản, không cho phép bắt nạt cô.
Ngày qua ngày, anh càng cảm thấy mệt mỏi gấp bội.
Mãi cho đến ngày lời nói dối bị vạch trần, Lục Thi Nhã và cậu thiếu niên kia xuất hiện trước mặt anh.
Có lẽ vì sự tồn tại của Lục Thi Nhã mà Nghiêm Chính Hạo dần dần quên đi tâm tình khác thường trong lòng, trở nên bình thản với Hứa Ngôn hơn rất nhiều. Suy nghĩ chỉ coi cô như em gái càng thêm vững chắc.
Mãi cho tới khi anh bị cô em gái này chuốc thuốc, trải qua một đêm hoang đường thì mới biết mình sai lầm đến cỡ nào.
Vài chục năm trói buộc làm anh đã không phân chia được rõ ràng.
Hết lần này đến lần khác mọi chuyện cứ như tình tiết của một bộ phim. Hứa Ngôn mang thai. Sau nhiều ngày đêm anh tàn bạo cướp đoạt thì trong bụng cô đã có giọt máu của anh.
Hai năm sau, Diệp Tử bị đưa ra ngước ngoài, Nghiêm Chính Hạo đang bận bịu thi lên thạc sĩ cũng phải trở về. Anh phát hiện Hứa Ngôn đã lâu không gặp hiện giờ đã trở thành một cô gái, một cô gái xinh đẹp yêu kiều khiến người ta khó có thể dời mắt. Nghiêm Chính Hạo lúng túng đi tới, Hứa Ngôn đứng đó một cách yên tĩnh rồi gọi một tiếng anh Chính Hạo, hoàn toàn không còn bộ dạng phản nghịch trước đây nữa.
Một ngày trước khi Diệp Tử ra nước ngoài đã kéo Nghiêm Chính Hạo đi uống rượu, tâm sự rất nhiều. Đại để là nói mấy năm nay Hứa Ngôn vẫn chưa bao giờ quên anh, còn cậu ta cùng lắm chỉ được coi là người anh em tốt mà thôi.
Anh muốn đối xử với cô thật tốt, cực kì tốt, bởi vì anh không muốn lúc không có người cô lại mang vẻ dáng đau buồn đó nữa.
Anh không biết vì sao mình lại chấp nhất theo đuổi cô gái ấy đến vậy. Chẳng lẽ chỉ vì một tấm hình thôi sao? Không chỉ là như vậy! Có khả năng từ sâu trong tiềm thức anh cũng hi vọng cô bé ấy có thể có một người thương yêu.
Mỗi lần cô xuất hiện, hôn anh, anh đều không muốn động đậy nhưng Hứa Ngôn không hề buông tha. Thậm chí kể cả khi anh sỉ nhục lăng mạ cô đi chăng nữa thì cô vẫn chẳng quan tâm, vẫn dịu dàng hôn anh.
Nghiêm Chính Hạo thật sự bị cô ép đến phát điên, cho nên mỗi khi hành sự đều cực kì hung hãn, mang theo sự tức giận không ngôn từ nào diễn tả nổi.
Cô đang ở trong giấc mộng của mình sao?
Hứa Ngôn thật sự nghĩ như vậy cho đến khi anh nói: Hứa Ngôn, chúng ta kết hôn đi!
Cũng chỉ là hạng ngụy quân tử.
Hứa Ngôn!
Thái độ cứng rắn ấy khiến sắc mặt Nghiêm Chính Hạo dần trở nên khó nhìn, nhưng anh vẫn gật đầu.8
Hứa Ngôn cũng chẳng biết mình lấy lá gan ở đâu ra mà ấn mạnh anh lên cánh cửa phòng, sau đó dùng đôi môi anh đào của mình chặn miệng anh lạ3i.
Hứa Ngôn không chịu nổi động tác gợi tình đến vậy của anh, liền khẽ rên một tiếng. Âm thanh nhẹ tênh ấy kêu gọi lý trí của Nghiêm Chính Hạo nhanh chóng quay về vị trí vốn có. Anh đẩy cô ra, bụm miệng mình lại, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.
Hứa Ngôn nhìn bộ dạng chật vật của Nghiêm Chính Hạo. Trong mắt anh chỉ có hoảng sợ và chán ghét, khiến cô từ mê man biến thành lạnh giọng cười:
Những lời này hoàn toàn đánh thẳng vào thần kinh vốn đã đang suy sụp của anh. Lần đầu tiên anh cảm thấy hận đứa bé mình trông coi từ nhỏ đến lớn.
Thế mà cô lại đỏ mắt nói mình không hối hận.
Hứa Ngôn cảm nhận được đối phương đáp lại thì mặt càng đỏ hơn, đỏ đến mức nhỏ máu. Cô thở hổn hển, nhón mũi chân, vòng tay ôm lấy cổ anh, sử dụng cả cơ thể để có thể tới gần anh thêm chút nữa.
Đưa qua đẩy lại, Hứa Ngôn cảm nhận được đôi môi của mình đang bị mút vào hoàn toàn không phiền chán. Vòng đi vòng lại, bàn tay to vốn đang nắm lấy eo của cô cũng bắt đầu di chuyển, chậm rãi vuốt ve eo cô, thăm dò.
Nhưng mà Nghiêm Chính Hạo cũng nhanh chóng phát hiện đây là một chuyện tốt, ít nhất có thể an ổn nói chuyện với Hứa Ngôn.
Từ sau khi Diệp Tử đi, ngày lễ nào Nghiêm Chính Hạo cũng về nhà, bất giác sẽ chú ý đến Hứa Ngôn ngoan ngoãn một cách quá đáng. Anh phát hiện cô thực sự đang nỗ lực cố gắng trong cuộc sống, cố gắng học tập, rất nhanh sẽ lại trở thành công chúa nhỏ mà mọi người tự hào. Chỉ là có rất nhiều chuyện đã khác ngày xưa, cô bé con anh tự tay nuôi lớn đã không bao giờ ngọt ngào gọi anh một tiếng anh Hạo nữa.
Anh suy sụp, đồng thời cũng cảm thấy được giải thoát.
Hôm hai người họ chia tay là một ngày đông giá rét. Trái tim của anh vẫn bình thản, đến khi nghe xong câu chuyện cũ về cậu thiếu niên kia anh sững sờ, thần người, cuối cùng chỉ đành cười chua xót. Mấy năm nay làm anh hiểu được một điều, có vài người không thuộc về mình thì cả đời cũng không có được. Anh chỉ hi vọng cô gái này có thể có được hạnh phúc.
Cảm giác giống như đang cố đè một cơn tức giận ở tận sâu đáy lòng nhưng lại chẳng biết nó đến từ đâu. Mãi cho đến khi anh gặp được cô gái bên bờ biển nọ, cô lẻ loi cô đơn xuất hiện trong thế giới của anh.
Nghiêm Chính Hạo nghĩ chắc mình bị chạm một sợi dây thần kinh nào đó rồi.
Chúng ta kết hôn đi! Anh không biết mình có thể trở thành một người chồng, một người ba tốt không. Nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội để anh chăm sóc cho em và con!
Vì... vì sao?
Nghiêm Chính Hạo nhìn bộ dạng run rẩy ấy, trong lòng rõ ràng muốn tiến đến ôm lấy cô nhưng lại biến thành nổi giận.
Vì thế anh phẫn nộ rời phòng, khinh thường rời đi.
Đây chính là quà sinh nhật mà em muốn!
Nghiêm Chính Hạo bị câu nói chấn động của Hứa Ngôn làm cho sững sờ. Một đôi môi mềm mại 9đang dần dần nuốt lấy môi anh, cơ thể trở nên khô nóng, ngay cả mặt cũng đỏ rần lên.
Nghiêm Chính Hạo không trả lời, bởi vì anh không dám xác định liệu tình cảm này của mình có phải là rung động nhất thời hay không. Anh cần thời gian để chứng minh rằng người anh yêu là cô gái này. Đúng như lời Lục Thi Nhã nói, anh đã yêu rất nhiều năm, chỉ là anh không biết.
Anh có thể hôn em không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.