Chương 171: Tôn tuấn mân và lê nguyệt (1)


Từ nhỏ Tôn Tuấn Mân đã rất thông minh, lại còn cực kì hiểu chuyện, viện trưởng rất thích anh. Năm sáu tuổi anh đã có thể8 tự làm được rất nhiều việc, việc học hành của anh càng khiến viện trưởng bất ngờ. Tôn Tuấn Mân rất nhạy cảm với các co3n số, vừa nhìn đã biết là đứa bé thiên tài nhưng cô nhi viện lại không thể cung cấp cho anh điều kiện tốt.

Năm 9Tôn Tuấn Mân sáu tuổi, cô nhi viện lại có thêm một đứa nhóc bị vứt bỏ. Thời tiết hôm đó cũng giống như cái tên của anh,6 đó là lần đầu tiên Tôn Tuấn Mân nhìn thấy một đứa bé chỉ dài bằng một cẳng tay giữa trời tuyết, lạnh đến mức gào khóc 5thảm thiết.

Viện trưởng đón đứa bé ấy về, vẻ mặt đau buồn.
Lại một đứa nhỏ đáng thương nữa.
Tôn Tuấn Mân đi vào nhìn đứa bé nhỏ gầy nhưng đôi mắt rất to đang vẫy tay với mình. Anh vừa mới đưa tay tới thì ngón tay đã bị đứa bé bắt lại, nắm rất chặt.
Viện trưởng đưa đứa bé cho anh bế, Tôn Tuấn Mân cẩn thận đón lấy, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn ngủ say của cô bé.
Về sau đây là em gái của con, tên là Hàn Tuyết.
Đứa bé kia đang ngủ nhưng vẫn mỉm cười, Tôn Tuấn Mân gật đầu rồi cũng cười theo. Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác nặng nề ở trong lồng ngực.
Đây là em gái của mình, mình phải chăm sóc cho em ấy thật tốt.
Mỗi ngày Tôn Tuấn Mân cho em gái ăn sữa, thay tã, thậm chí là tắm anh cũng chưa bao giờ kêu mệt. Ngay cả viện trưởng cũng cảm thấy Tôn Tuấn Mân chăm sóc cô em này quá kĩ.
Hàn Tuyết được hơn một tuổi thì biết đi, từ đầu tiên mà cô bé gọi ra miệng không phải là
ba
cũng chẳng phải là
mẹ
, mà là
anh
.
Cả đời Tôn Tuấn Mân cũng không quên được thanh âm dễ nghe ấy.
Vốn anh dự định học xong bốn năm sẽ lập tức đi làm, nhưng cha nuôi của anh nói rằng nếu đã học thì phải học nơi tốt nhất.
Thế nên Tôn Tuấn Mân được sắp xếp đến Anh du học, anh do dự mất hai ngày mới đồng ý.
Ngày rời đi, tại sân bay Tôn Tuấn Mân gặp được một đứa bé ở xa xa. Thân hình mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng trong mắt có vẻ đau thương.
Bọn họ vừa nhìn đã nhận ra đây là một đứa trẻ thông minh, nhưng ban đầu Tôn Tuấn Mân từ chối. Anh muốn ở lại nơi này vì ảo tưởng gia đình mang Hàn Tuyết đi có lẽ sẽ trở lại thăm cô nhi viện một ngày nào đó. Mặc dù một năm qua họ chưa từng trở lại nhưng anh vẫn muốn đợi, chỉ cần được nhìn đứa bé kia một cái liếc mắt cũng được.
Người đàn ông trong gia đình quân nhân kia nghe được chuyện của Tôn Tuấn Mân lại càng yêu thích tính cách quật cường của đứa nhỏ này, mạnh mẽ lại có tình nghĩa. Vì thế người đó lôi kéo Tôn Tuấn Mân ngồi nói chuyện hết ba tiếng đồng hồ.
Tôn Tuấn Mân đã bị ông thuyết phục.
Gia đình kia không có con cái, hứa hẹn nhất định sẽ yêu thương Hàn Tuyết, cho cô điều kiện vật chất tốt nhất.
Hàn Tuyết đang chơi trong sân, gương mặt ngây thơ vô tội. Tôn Tuấn Mân nghe được tin này có cảm giác như trái tim của mình bị móc ra. Trước nay, anh không có cảm giác mình đáng thương, cho dù là bị vứt bỏ cũng không cảm thấy ông trời bất công. Thế nhưng vì sao ông trời lại còn muốn cướp đi bảo bối anh quý trọng nhất?
Viện trưởng nhìn Tôn Tuấn Mân ngồi một bên, ngập ngừng. Kì thực Tôn Tuấn Mân cũng hiểu, nếu Hàn Tuyết ở lại nơi này sẽ chẳng thể có được điều kiện sống tốt, anh không thể ích kỉ như vậy được.
Ở lại đây chờ đợi vô vọng thì có thể đợi được cái gì? Chỉ là hi vọng xa vời, vì sao anh lại không dựa nào năng lực của mình đi tìm cô bé ấy. Lẽ nào chỉ biết hi vọng xa vời mà không thể gặp lại? Hoặc là có thể sẽ nhận lại người thân này?
Muốn khiến bản thân trở nên mạnh mẽ thì phải cần đá kê chân, gia đình này đồng ý làm hậu thuẫn cho anh.
Tôn Tuấn Mân đến thành phố N, chuyển tên từ Lãnh Đông đổi thành Tôn Tuấn Mân.
Hàng năm vào mùa hoa nở, nhà họ Tôn sẽ dẫn Tôn Tuấn Mân quay về cô nhi viện. Lí do là vì Hàn Tuyết bị đưa đi vào mùa này. Do người nhận nuôi Hàn Tuyết nặc danh nhận nuôi, sau khi Tôn Tuấn Mân rời đi không lâu thì viện trưởng bị trúng gió, tung tích của Hàn Tuyết cũng mất manh mối.
Tìm kiếm đằng đẵng mười năm cũng đủ để khiến Tôn Tuấn Mân tuyệt vọng. Mỗi khi cầm tấm hình đã ố vàng anh đều cảm thấy mắt mình cay xè, thậm chí là ướt.
Lúc Tôn Tuấn Mân học đại học, nhà họ Tôn có ý muốn anh vào học trường quân đội. Nhưng lần đầu tiên anh từ chối bọn họ, lí do là vì anh muốn kiếm tiền, phải kiếm tiền một cách nhanh nhất cho nên anh quyết định học kinh tế.
Tôn Tuấn Mân vừa nhìn thấy gương mặt đó thì trái tim dường như ngừng đập. Mặc dù anh không dám chắc đứa bé ấy có phải là Hàn Tuyết hay không, thế nhưng anh vẫn mặc kệ những ánh mắt kì quái xung quanh mà lao tới. Nhưng thiếu nữ thướt tha kia đã đi vào phòng chờ.
Lần đầu tiên Tôn Tuấn Mân bốc đồng, không giữ nổi sự điềm đạm mà hô to: Hàn Tuyết!
Cô gái kia không quay đầu lại, vẫn tiếp tục bước đi.
Ngày Hàn Tuyết đi, viện trưởng chụp cho hai người họ một tấm hình chung. Gia đình kia tới đón Hàn Tuyết, cô bé khóc ướt đẫm cả mặt, Tôn Tuấn Mân nuôi cô bé từ nhỏ đến lớn nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô bé khóc đến mức đau lòng như vậy.
Tôn Tuấn Mân quay đầu bỏ chạy, bởi vì không chịu nổi sự đau lòng này.
Một năm sau, Tôn Tuấn Mân chín tuổi cũng được một gia đình quân nhân ở thành phố N nhận nuôi.
Hàn Tuyết hai tuổi đã theo Tôn Tuấn Mân chạy khắp nơi. Tôn Tuấn Mân tám tuổi coi cô như bảo bối, ngậm trong miệng còn sợ tan, đụng vào còn sợ vỡ, ai ai trong cô nhi viện cũng đều biết và không dám đụng vào em gái của anh.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, có một gia đình giàu có ưng ý búp bê Hàn Tuyết nên muốn nhận nuôi cô bé.
Ngày đó Tôn Tuấn Mân chỉ một mực ngồi một bên nghe chuyện, trầm mặc không nói lời nào.
Tôn Tuấn Mân nhìn số hiệu chuyến bay, đó là chuyến bay đến New York, Mỹ.

Ở Anh hai năm, Tôn Tuấn Mân tra cứu toàn bộ tư liệu về các học sinh trung học ở Mỹ nhưng không có bất kì khuôn mặt nào khiến anh cảm thấy quen thuộc. Vận mệnh lại khiến họ xa nhau một lần nữa.

Tôn Tuấn Mân không phụ sự mong đợi của mọi người mà cầm hai bằng học vị về nước. Nhà họ Tôn cảm thấy rất vui mừng, Tôn Tuấn Mân nhìn thấy nụ cười trên gương mặt họ thì cảm thấy được giải thoát. Ơn dưỡng dục không thể báo đáp, nhưng nếu như danh dự có thể khiến bọn họ cảm thấy hạnh phúc thì anh tình nguyện nỗ lực để báo đáp bọn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.