Chương 172: Tôn tuấn mân và lê nguyệt (2)


Sống ba mươi năm anh vẫn không tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Đêm nay anh lại mơ thấy giấc mơ đó, trong giấc mơ có một đứa bé khóc lóc níu lấy ống ta8y áo của anh.

Tôn Tuấn Mân ngồi bật dậy trên giường, trán ướt đẫm mồ hôi.

Lại một lần nữa! Lại đi tìm một lần nữa đi!
Ha ha ha, hay rồi! Chưa bao giờ Tôn Tuấn Mân nghĩ rằng mình sẽ bị người ta quây đánh trên đường.
Một vòng người, bất kể là già trẻ gái trai đều chỉ trỏ, thậm chí có người còn tiến đến túm lấy cổ áo anh. Cũng may gia đình anh có xuất thân từ quân nhân, nếu không có khi bị đánh thật.

Cô để quên túi xách ở quán bar, tôi chỉ đuổi theo đưa nó lại cho cô thôi.


Cút ra! Mấy người rất phiền!

Tính khí nóng nảy mà lại tới nơi này một mình thì không được coi là có lý trí cho lắm. Tôn Tuấn Mân không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác cho nên anh chỉ cầm áo khoác đi thanh toán. Anh gõ lên bàn pha chế ra hiệu cho bồi bàn, đúng lúc anh định quay người đi thì nghe thấy kêu thảm thiết của đàn ông.
Tôn Tuấn Mân kinh ngạc quay đầu lại, thấy cô gái kia đang cắn tay một trong hai người đàn ông.
Lúc này Tôn Tuấn Mân mới tỉnh táo chạy ra theo, phát hiện người kia đã đi xa cả trăm mét.

Để… để tôi trả lại túi xách cho cô ấy.

Tôn Tuấn Mân đột nhiên đề nghị, nhân viên kia nhìn Tôn Tuấn Mân rồi cười một cách nham hiểm:
Bốn mắt nhìn nhau, không có bất kì một sự giao thoa nào, cô cứ thế đi lướt qua anh.
Đợi đến khi cô gái ấy đi ra ngoài một lúc lâu, Tôn Tuấn Mân vẫn chưa hoàn hồn, nhân viên phục vụ cầm túi xách của cô xông đến.

Cô ơi, túi xách của cô này!


Anh Mân rung động rồi à?

Vì Tôn Tuấn Mân là khách quen hơn nữa boa tiền cũng thuộc hàng hào phóng cho nên người trong quán đều biết anh. Nhân viên nhận lấy tiền boa của Tôn Tuấn Mân, chẳng hề do dự đưa luôn cái túi cho anh, sau đó vui vẻ quay về quán bar.
Tôn Tuấn Mân chẳng buồn để ý đến nhân viên kia, nhanh chóng đuổi theo. Anh vừa muốn tới gần lại vừa sợ, cứ lẽo đẽo theo sau cô một lúc lâu. Mãi cho đến khi cô dừng lại trước đường cái đông đúc, giận dữ quay người trừng mắt, hét: Biến thái!
Quán bar này là một quán bar đơn thuần, không ồn ào náo nhiệt cũng không ầm ĩ, rất thích hợp để thư giãn.
Khả năng tự chủ của Tôn Tuấn Mân không tệ, cũng chẳng phải là người mê rượu cho nên rất ít khi anh say. Người tiếp cận anh không ít nhưng đều bị anh từ chối. Ngày hôm đó vẫn như thường ngày, anh uống hai chén rồi định đi về nhưng lại bị tiếng chống cự hấp dẫn tầm mắt.
Cô gái kia quay lưng về phía anh, có vẻ đã say rồi, có hai người đàn ông với ánh mắt không mấy tốt đẹp đang vây quanh cô.
Nhà họ 3Nghiêm và nhà họ Tôn là hai nhà có quan hệ qua lại nhiều đời, Nghiêm Chính Hạo với Tôn Tuấn Mân cũng là bạn bè nhiều năm, tuổi tác xấp xỉ. Khi Nghiêm9 Chính Hạo nghe nói anh muốn đến thành phố Y phát triển một thời gian liền đến tận cửa, hi vọng anh có thể gia nhập một phòng khám tâm lý, làm cố vấn6 kinh doanh.
Tôn Tuấn Mân nhìn tiền lương liền có chút do dự, thế nhưng nể mặt mũi bạn bè nên cũng không từ chối. Dù sao Nghiêm Chính Hạo cũn5g được coi như một nửa người bạn. Hơn nữa chắc anh cũng không ở lại thành phố Y quá lâu, nơi này thích hợp khai thác thị trường nên cũng chẳng cần kinh doanh lâu dài, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Lúc Tôn Tuấn Mân gặp được Boss của mình liền nhíu mày một hồi lâu, con gái, lại còn là một cô gái nhỏ tuổi hơn mình.
Anh không hiểu cách nói chuyện với phụ nữ nên hơi do dự không biết có nên ở lại hay không. Thế nhưng chính cô gái này lại là người đầu tiên cho anh cảm nhận được áp lực.
Đây là khả năng của bác sĩ tâm lý sao? Cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ những suy nghĩ trong lòng anh, thậm chí còn nói thẳng không chút nào giấu giếm.
Có chút thú vị!
Cô gái giống như một con báo nhỏ, đôi mắt lóe lên sự cảnh cáo. Tôn Tuấn Mân vừa bước lên một bước thì đám người vây xem cũng tiến một bước. Cô gái vênh mặt cười đắc ý rồi trèo lên xe taxi, rời đi.
Tôn Tuấn Mân nhanh chóng nhớ kĩ biển số của chiếc xe taxi kia rồi mỉm cười, chỉ cần cô ở thành phố Y là tốt rồi.
Ba ngày sau, Tôn Tuấn Mân lấy được bản ghi chép lộ trình của chiếc taxi ấy. Lần đầu tiên anh nhận ra sự tốt đẹp của việc có quan hệ rộng.
Tôn Tuấn Mân chỉnh lại cổ áo, khí thế lạnh lùng trên người anh khiến đám người trẻ tuổi không dám tiến lên, chỉ còn mấy người già vẫn chỉ trỏ nói cái gì mà thói đời ngày nay.
Lúc này, cô gái đang say ngắc ngứ mới nhận ra mình không cầm túi xách. Cô có chút mông lung lại có chút tức giận, bước đến giật túi xách của mình lại rồi lùi về sau ba bước.

Ai mà biết được anh đang tính toán cái gì. Đừng có đi theo tôi, còn bám theo nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!

Hình ảnh này thật buồn cười, anh khẽ cong môi định xoay người rời đi. Thế nhưng chân vừa mới nhấc lên thì cả người như bị hóa đá, không thể đặt xuống.
Cơ thể cứng ngắc, anh quay đầu lại để nhìn khuôn mặt kia cho rõ.
So sánh với khuôn mặt sáu năm trước thì nó chỉ khác ở chỗ là càng thêm mê người.
Tôn Tuấn Mân cứ thế định cư ở thành phố Y, công việc bận rộn lấp đầy thời gian của anh. Đã lâu rồi anh không có cảm giác bận bịu tối mắt tối mũi như thế này. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng anh vẫn không tự chủ được đi đến cô nhi viện năm xưa, hưởng thụ không khí ở đó.
Nửa năm sau khi tới thành phố Y, phòng khám tâm lý coi như đã đi vào quỹ đạo. Hơn nữa vì một số bất ngờ ngoài ý muốn mà cũng có chút tiếng tăm trong nước. Anh không thể không bội phục khả năng ứng biến không chút sợ hãi của vị Boss trẻ tuổi này, sợ rằng rất nhiều đàn ông đứng trước mặt cô đều cảm thấy xấu hổ.
Lại một mùa đông nữa đến, mùa đông của thành phố Y trong kí ức của anh luôn luôn rất lạnh. Ngày hôm đó anh vừa mới đi gặp một vị khách quen, kí một hợp đồng rồi lại đi đến quán bar quen thuộc để mua một đêm say, thư giãn tinh thần.
Cô là Hàn Tuyết sao?
Từ sáu năm trước, anh vẫn suy nghĩ về vấn đề này. Dù sao bức ảnh kia cũng chụp từ lúc cô được hai tuổi, ai mà biết lớn lên sẽ trông như thế nào? Chỉ có thể dùng cảm giác của anh để xác định, vậy nên anh muốn tìm đứa bé ấy hỏi thăm trước.
Đối lập với Tôn Tuấn Mân đang hóa đá, cô gái xinh đẹp kia đã thể hiện trọn vẹn sự ngang ngược và xinh đẹp của mình. Hai gã đàn ông có ý đồ xấu với cô chỉ biết cúp đuôi chạy đi, còn cô thì ngã trái ngã phải đi về phía anh.
Tìm đến địa điểm kia, về cơ bản có thể xác định được cô ở trong khách sạn. Tôn Tuấn Mân rất mừng. Chỉ là không ngờ anh chưa kịp đi tìm thì cô gái ấy đã tự mình tìm tới tận cửa, chủ động đến phòng khám của bọn họ.
Càng bất ngờ hơn chính là lễ gặp mặt lại lớn như vậy.
Anh thừa nhận vì có được tin tức của cô mà hai ngày nay anh như người trên mây, đi đứng không chú ý cho nên khi cô hùng hổ tìm đến phòng làm việc của Lục Thi Nhã đã bất cẩn bị cô đụng ngã.
Cơ thể nhẹ nhàng dính sát vào nhau kích thích thần kinh của anh. Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là cảm giác mềm mại đến khó tin trên môi.

Cô choáng váng.

Anh cũng sửng sốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.