Chương 52: THÍCH
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1512 chữ
- 2022-02-04 08:24:44
Lục Thi Nhã cảm thấy ấm lòng, quả nhiên Mr.Lục vẫn rất yêu thương cô mà.
Cảm ơn ba!
Lục Thi Nhã tặng Mr.Lục một cái ôm nồng nàn, sau đó vẫy tay chào mẹ mình rồi chạy thẳng đến căn hộ của Tiểu Thần Thần.
Trong nhà rất yên tĩnh, cô đi ra ban công nhìn xem, quả nhiên thấy ai đó đang ngủ gật trên ghế bập bênh. Mặt trời đã ngả về Tây rồi mà người này vẫn còn ngủ, mấu chốt là viền mắt đen sì trên mặt cậu.
Lục Thi Nhã đặt túi xuống, khom người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu.
Cảm giác hôn trộm thật thích.
Hơi thở của Tiểu Thần Thần càng ngày càng hỗn loạn, Lục Thi Nhã cũng sắp thở không nổi, cô muốn lui về nhưng lại bị kéo ngược vào lòng cậu, cả người vừa mới khẽ nghiêng đã bị ai đó đè lên.
Lục Thi Nhã bị đau khẽ kêu một tiếng, Nhan Thần Phi mới hé đôi mắt mê ly của mình ra, mơ màng nhìn cô.
Con sói háo sắc.
Lục Thi Nhã vừa nói vừa ôm lấy cổ cậu.
Cậu về rồi...
Nhan Thần Phi có chút không tin đây là thật.
Nụ cười của Lục Thi Nhã cứng lại, trái tim hơi chua xót.
Chẳng phải đã nói với cậu là ngày thứ ba nhất định mình sẽ về đến nơi sao?
Mình cứ cho rằng phải đến khuya, cứ nghĩ hôm nay cậu sẽ không qua đây.
Hừm, ý của cậu là không muốn mình qua?
Lục Thi Nhã muốn đứng lên nhưng lại bị ai đó mạnh mẽ đè lại.
Cậu biết rõ là...
Gấp gáp, vội vàng, hiếm khi mới thấy cảm xúc bộc lộ rõ trên gương mặt cậu như vậy, Lục Thi Nhã hài lòng mỉm cười.
Đừng nhúc nhích, có quà cho cậu này.
Lục Thi Nhã lấy miếng ngọc vừa được ông ngoại tặng cho, đeo lên cổ của Nhan Thần Phi.
Xem nào, không tệ.
Nhan Thần Phi cũng theo ánh mắt của cô mà cúi đầu, thấy cái thứ màu xanh lục trong vắt đeo trước cổ mình liền nhíu mày.
Ấy ấy ấy! Vẻ mặt này của cậu là sao, không thích hả?
Không phải, cậu tặng cái gì mình đều thích cả, chỉ là mình không quen đeo mấy thứ này.
Cứ từ từ rồi sẽ quen, cậu xem thứ cậu tặng, mình vẫn luôn đeo đấy sao.
Lục Thi Nhã kéo chiếc vòng ngôi sao trên cổ ra, Nhan Thần Phi nhìn không dời mắt.
Nói cho cậu biết, miếng ngọc này là đồ gia truyền đấy, đeo đi, về sau Mr.Lục không dám lên mặt với cậu đâu.
Mr.Lục đang ở phương xa đột nhiên hắt hơi một cái.
Nhan Thần Phi lại cúi đầu nhìn miếng ngọc bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó lại nhìn cô.
Chúng ta đổi vị trí trước được không, cậu chống thế này mỏi lắm đấy.
Nhan Thần Phi lập tức ôm cô ngồi dậy rồi để cô ngồi lên đùi mình.
Miếng ngọc này là do ông ngoại của mình cho đấy, hàng tổ truyền đời nhiều năm! Theo lời mẹ mình thì nó có thể gặp dữ hóa lành, hóa nạn thành phúc, thế gian hiếm có. Cậu cũng biết, mình có cậu bảo vệ sẽ không bị sao, nhưng mà mình cũng muốn làm cái gì đó cho cậu mới thấy yên tâm. Nên mình tặng miếng ngọc này cho cậu mong nó có thể phù hộ cậu bình an, ngày càng khỏe mạnh.
Lục Thi Nhã vừa kể vuốt ve miếng ngọc trên cổ cậu, kết quả cả nửa ngày rồi mà người kia không hề lên tiếng.
Cậu không thấy hiếm lạ sao?
Nhan Thần Phi không trả lời mà dứt khoát vén tóc của cô lên, trao một cho cô một nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn, hôn đến nóng rực cả người mới chịu nhả ra.
Thích.
Nhan Thần Phi nỉ non bên tai cô.
Lục Thi Nhã bị hôn đến đờ đẫn, tim hồng bay phấp phới, chỉ biết hờn dỗi chọt chọt lồng ngực cậu.
Tên bại hoại.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Lục Thi Nhã ngẩng đầu, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cậu là cô lại ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà… người này có bọng mắt!
Nói mau, ba ngày nay cậu đã ngủ mấy tiếng tất cả!
Tuy vừa rồi Nhan Thần Phi đang ngủ nhưng cái bọng mắt này, không thức mấy đêm tuyệt đối không có được.
Trước khi cậu tới thì vừa mới ngủ, trong đầu cứ nhớ cậu, không ngủ được nên định ngồi chờ cậu, nhìn cậu đi vào nhà.
Lục Thi Nhã nghe xong, muốn giận cũng không giận nổi.
Thả mình xuống, đi ăn cơm, mình có mang theo bánh trôi, ăn xong lên giường đi ngủ cho mình.
Lục Thi Nhã ra lệnh rồi kéo cậu đi về phía bàn ăn. Cô mở hộp giữ ấm lấy bánh trôi đưa cho cậu.
Nhan Thần Phi khẽ cau mày.
Thanh niên này không thích đồ ngọt, Lục Thi Nhã bật cười.
Ăn đi, là bánh trôi mặn.
Nghe vậy Nhan Thần Phi mới động đũa.
Nhìn cậu ăn, Lục Thi Nhã cảm thấy cực kì xót xa, nhất định mấy ngày nay người này còn không chịu ăn uống tử tế nữa.
Nhan Thần Phi ngoan ngoãn ăn uống xong xuôi, ưu nhã lau miệng.
Lục Thi Nhã lôi kéo cậu về phòng ngủ. Cô định giúp cậu tắm rửa trước, sạch sẽ rồi ngủ sẽ thoái mái hơn.
Cởi quần áo.
Lục Thi Nhã liếc mắt nhìn cậu, khuôn mặt chẳng hề đỏ, chỉ là giọng nói hơi run rẩy mà thôi.
Nhan Thần Phi ngoan ngoãn giống như một con sói lớn, dưới ánh nhìn của Lục Thi Nhã cậu dần dần trần như nhộng.
Mau vào bồn tắm cho mình!
Đỉnh đầu Lục Thi Nhã muốn bốc khóc, thấy cậu bước vào bồn tắm liền giơ tay quạt quạt mấy cái, hít mấy ngụm không khí.
Cả người Nhan Thần Phi chìm trong nước, Lục Thi Nhã đi tới, cầm theo khăn mặt, dầu gội đầu, miếng kì lưng.
Cô đỏ mặt kì cọ cho cậu sạch sẽ từ đầu tới chân, cuối cùng khoác chiếc áo choàng tắm màu xám cho cậu. Coi như đại công cáo thành, cô ngẩng lên cười với cậu.
Nhan Thần Phi chăm chú nhìn cô, ánh mắt vô cùng thâm tình nhưng cũng vô cùng hoang dại với sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Đừng hòng mơ tưởng lung tung, lên giường nằm trước đi, mình đi tắm rửa rồi lên sau.
Lục Thi Nhã lừa đẩy cậu ra ngoài phòng tắm rồi mới bắt đầu tắm rửa cho mình.
Đứng trước gương, khóe miệng cô cứng đờ.
Vừa rồi tắm cho Nhan Thần Phi, quần áo của cô rơi vào tình trạng nửa trong suốt, chả trách vì sao ánh mắt của Nhan Thần Phi lúc nãy lại u ám như vậy.
Lục Thi Nhã nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra, sau khi ra cô phát hiện Tiểu Thần Thần đang ngồi trên giường nhìn cô.
Tiểu Thần Thần, cậu lại không ngoan rồi, chẳng phải mình bảo cậu đi ngủ trước sao?
Cậu không nói lời nào, chờ cô đi về phía mình.
Lục Thi Nhã thở dài, đành đi tới ôm lấy cậu.
Cậu như vậy, mình sợ lần tới đi gặp bác sĩ kết quả sẽ không tốt, cậu phải từ từ học cách độc lập.
Không có cậu, mình thà...
Nào nào nào! Không được nói! Nhan Thần Phi, bất kể mình ở đâu, cậu cũng phải nhớ kĩ một việc, đó là phải sống khỏe mạnh, có như vậy mình mới có thể an tâm. Nếu như cậu sống không tốt mình sẽ hận cậu, càng tự hận bản thân mình hơn, hận bản thân mình không đủ năng lực, không thể bảo vệ cậu.
Lời nói phát ra từ tâm can như vậy khiến Lục Thi Nhã suýt bị chính mình làm cho cảm động đến rối tinh rối mù.
Nhan Thần Phi im lặng, không lên tiếng.
Đồng ý với mình có được hay không, sống thật khỏe mạnh, bảo vệ mình, đừng để cho những chuyện không tốt ảnh hưởng đến cậu. Mình ghét nhất chính là việc cậu bị bệnh trở lại.
Được.
Cậu đồng ý rồi.
Lục Thi Nhã nói nhiều câu sướt mướt như vậy nhưng cũng chẳng khiến cô chấn động cả thể xác lẫn tinh thần bằng một chữ này của Nhan Thần Phi, cô không nhịn được ôm cậu chặt thêm vài phần.
Đi ngủ thôi, ngủ tới khi nào muốn tỉnh thì tỉnh, mấy ngày nay mình cũng mệt lắm.
Lục Thi Nhã kéo người chui vào ổ chăn ấm, thật thoải mái, căn phòng ấm áp, mùi vị quen thuộc, thì ra cô cũng có thói quen ngủ giường quen.
Nhan Thần Phi nhìn cô gái đang chui trong lòng mình, khuôn mặt hồng hào, hơi thở đều đều và khóe miệng hơi cong lên, đẹp đến mức không gì sánh được. Cánh tay cậu đang đặt ngang hông Lục Thi Nhã siết chặt hơn.
Họa và phúc luôn đi cùng nhau, thời điểm càng hạnh phúc cũng là lúc ác mộng kéo đến phá hủy hoàn toàn, đã thương nay lại càng thêm đau.