Chương 53: KHÔNG CAM LÒNG
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1522 chữ
- 2022-02-04 08:24:45
Hừm, dám gọi chị tới đây làm bóng đèn? Cậu không sợ bóng đèn này tức quá nổ sao?
Lam Vũ Tịch hò hét, Lục Thi Nhã cười đáp trả.
Có bản lĩnh thì thử nổ xem nào, mình gửi ảnh bộ dạng xấu xí của cậu cho Eric cũng thú vị phết nhỉ.
Biến m cậu đi!
Hai người họ một đường hết đánh rồi lại mắng, Nhan Thần Phi hơi ghen tị khi không thể nắm tay cô, nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy thì dường như mọi chuyện cũng không còn khó chịu nữa.
Ba người mua được hai cái đèn con thỏ thì trời cũng tối. Ba người chọn một nơi giải quyết bữa tối, sau đó tính ngồi thuyền hoa ngắm cảnh. Con kênh cổ thành phố Y là thắng cảnh nổi tiếng cả nước, trên mặt hồ toàn là hoa đăng, đủ loại kiểu dáng, đẹp không sao tả xiết.
Nhan Thần Phi đi mua vé, Lam Vũ Tịch và Lục Thi Nhã ngồi chờ bên bờ sông, gió thổi nhè nhẹ, hơi se se lạnh nhưng không hề làm giảm sự hứng thú của Lục Thi Nhã. Nhìn bóng dáng cao lớn của Tiểu Thần Thần đứng giữa đám người như vậy trong đáy lòng cô đột nhiên có một sự thỏa mãn không nói nên lời.
Lại nhìn Lam Vũ Tịch ngồi bên cạnh đang cười như một kẻ ngốc, lại còn chụp ảnh, đoán chừng là đang trò chuyện với cái tên lông vàng kia rồi.
Lục Thi Nhã cười một tiếng rồi đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, trong lúc vô tình cô liếc thấy một người đứng cách bọn họ không xa.
Lê Nguyệt?
Cô ta nhìn cô chằm chằm, chân mày lại nhíu chặt, không ngừng lắc đầu như đang muốn nói cái gì đó.
Lục Thi Nhã cũng nhíu mày, đứng dậy.
Trực giác nói cho cô biết, Lê Nguyệt không bình thường.
Thế nhưng, còn chưa đi được mấy bước thì cô đã bị một cái khăn ướt bịt chặt miệng.
Lục Thi Nhã trợn mắt, cố gắng giãy giụa nhưng không thể đánh động tới những người đang ngắm cảnh xung quanh cô chú ý tới. Hình bóng Tiểu Thần Thần và Lam Vũ Tịch gần trong gang tấc cũng ngày càng mờ nhạt, đúng lúc đó trên bầu trời nổ pháo hoa.
Khoảnh khắc Lục Thi Nhã nhắm mắt lại, ánh sáng pháo hoa rực rỡ khiến người lóa mắt.
Cô đã bị bắt cóc.
Trong chớp mắt tỉnh lại, Lục Thi Nhã đã đoán được người bắt cóc mình là ai.
Bà Tần.
Ngoại trừ bà ta ra tuyệt đối không còn ai vào đây nữa, đây là muốn ra oai phủ đầu sao? Cách làm này có phải cực đoan quá rồi không?
Lục Thi Nhã nhìn xung quanh, xung quanh vừa rách nát lại bẩn thỉu.
Nơi này là một công trường bị bỏ hoang.
Lục Thi Nhã cố gắng đứng dậy, nhưng tay chân của cô bị trói rất chặt, không thể nhúc nhích được.
Ông trời ơi, ngài đừng đùa quá trớn có được không!
Lục Thi Nhã chán nản trợn mắt nhìn căn nhà đen thui cả đêm, không dám ngủ.
Trời gần sáng thì có hai bóng đen xuất hiện. Thần kinh của Lục Thi Nhã căng cứng, cô tiếp tục giãy giụa.
Hai người kia dùng khẩu trang che kín nửa gương mặt, ánh mắt hung ác độc địa.
Muốn giết người diệt khẩu?
Không thể nào!
Chơi lớn như vậy?
Đời này của cô chỉ ngắn ngủ như thế này thôi sao?
Đừng lộn xộn, không cho phép lên tiếng, nếu không sẽ giết mày ngay lập tức.
Hửm, lời này... có nghĩa là chưa lấy được mệnh lệnh giết người diệt khẩu?
Tức là bà Tần này cũng không thuê sát thủ thật, cùng lắm cũng chỉ ép cô phải rời khỏi Nhan Thần Phi mà thôi. Trăm phương nghìn kế mà phải đi tới bước này đúng là ngu xuẩn.
Lục Thi Nhã nhìn hai kẻ này không coi ai ra gì nằm xuống, không có hành động gì thì âm thầm thở phào.
Đoán chừng Ms.Diêu với Mr.Lục giờ này sắp phát điên rồi, cảnh sát cũng đang tìm cô khắp thành phố cũng nên.
Không biết Nhan Thần Phi thế nào?
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì vào lúc này.
Đến gần trưa, Lục Thi Nhã vừa mệt vừa đói, trạng thái căng thẳng kéo dài khiến cho mí mắt của cô trở nên nặng trịch.
Đột nhiên, một hồi chuông vang lên.
Di động của cô đã sớm bị thu mất, như vậy chỉ còn một khả năng là di động của bọn bắt cóc.
Là Tần Thu gọi tới?
Ô... ô...
Lục Thi Nhã mới kêu hai tiếng đã bị hai cái bạt tai giáng xuống, choáng váng cả đầu óc, trên mặt vừa đau vừa rát.
Mẹ nó, dùng bạo lực, vấn đề nghiêm trọng rồi đây.
Câm mồm!
Một trong hai kẻ đi ra xa mấy mét nhận điện thoại. Hắn nói nhỏ vài câu sau đó cúp máy, cầm đồ ăn quay lại, tiếp đó làm mấy động tác.
Câm miệng, ăn đi, không được kêu.
Lục Thi Nhã hiểu rõ gật đầu, hiện giờ cô cần thức ăn để bổ sung thể lực mới có tinh thần để duy trì tỉnh táo.
Để cô chật vật ăn vài miếng bánh mì, uống mấy ngụm nước xong, kẻ bắt cóc lại lập tức dán băng dính lên miệng cô.
Lục Thi Nhã phát hiện ánh mắt của kẻ vừa đánh cô càng lúc càng không đúng thì lạnh ngắt cả người. Chỉ mong chuyện cô không muốn nhất đừng xảy ra... bằng không cô thà chết đi, cùng lắm thì sống lại một đời nữa, cùng Nhan Thần Phi tương phùng.
Ngày đầu tiên coi như an ổn trôi qua, ngoại trừ cú điện thoại và ăn hai bạt tai ra thì chẳng có gì nữa cả.
Ngày thứ hai, kẻ đánh cô đi ra ngoài một lát, sau đó lại tiếp tục trở về canh chừng cô.
Ngày thứ ba, hai kẻ kia sau khi nhận được điện thoại thì đồng thời thu dọn đồ đạc.
Một người trong mắt lộ vẻ khủng hoảng sợ hãi, còn một kẻ thì trong mắt ngập tràn giận dữ...
Chuyện gì vậy!
Lục Thi Nhã nhìn gã có đôi mắt giận dữ đồng thời cũng là kẻ có động cơ khác đối với cô bỏ cái túi xuống, rồi bước từng bước tới gần. Trái tim Lục Thi Nhã báo động đập thình thịch, cơ thể liên tục lùi về phía sau.
Kẻ đó nhanh chóng bước tới, xé quần áo của cô.
Nhục nhã, tức giận, bất lực…
Lẽ nào kiếp này của cô chỉ tới đây?
Lục Thi Nhã cố gắng giãy giụa, kẻ kia vừa nhìn đã biết là thành phần bạo lực, gã liên tục tát cô mấy cái bạt tai, thậm chí còn đá liên tục vào người cô.
Lục Thi Nhã đau đến mức ý thức trở nên mơ hồ, Tần Thu thật sự muốn giết chết cô hay sao?
Chịu đói suốt mấy ngày khiến cô không có sức lực, nhưng hiện giờ không phải là lúc ngất xỉu.
Ý thức được chuyện này, Lục Thi Nhã mạnh mẽ cắn môi khiến máu chảy ra khỏi khóe miệng.
Gã có đôi mắt sợ hãi thấy vậy liền lập tức tiến lên, kéo tên bạo lực kia ra.
Đi mau, nó chết rồi chúng ta không sống nổi đâu, trốn mau!
Hoảng sợ, khủng hoảng đến cực độ, giống như Thần Chết đang gọi tên bọn chúng chứ không phải là cô.
Tên bạo lực đã đánh Lục Thi Nhã không ra hình người, quần áo trên người cô cũng bị xé nát. Hắn càng đánh càng hăng.
Mày có đi không, không đi tao đi!
Gã khủng hoảng kéo mãi không được liền nhấc cái túi trên bàn lên, toan chạy trốn.
Gã bạo lực thấy đồng bọn của mình chớp mắt không còn bóng dáng cũng trở nên luống cuống, gã buông lỏng tay nhưng vẫn đá Lục Thi Nhã thêm mấy cái để xả giận, sau đó cầm lấy túi, chạy đuổi theo tên kia.
Nhìn bóng người dần biến mất, Lục Thi Nhã mới chính thức thở phào, sau đó nặng nề chìm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, cơn đau khắp người khiến cô tỉnh lại.
Lạnh, lạnh thấu xương.
Lục Thi Nhã ngước mắt nhìn lên, một màu trắng tinh, bên cạnh cô đầy tuyết.
Tuyết đầu năm quả nhiên là tuyết lạnh nhất.
Tri giác của cô lại dần dần chết lặng.
Lần thứ hai chìm vào bóng tối.
Thoi thóp.
Nóng lạnh luân phiên.
Ban ngày hay ban đêm?
Ngày thứ mấy rồi?
Lục Thi Nhã không biết nhưng cô có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đã đến cực hạn.
Lại chết nữa sao?
Ấy vậy mà cô lại chẳng hề sợ hãi cái chết, chỉ có tiếc nuối, bởi vì cô còn rất nhiều việc chưa làm xong.
Cô còn chưa kịp báo hiếu Mr.Lục với Ms.Diêu.
Còn chưa nhìn thấy Lam Vũ Tịch kết hôn.
Còn chưa nói lời từ biệt những người quan tâm mình.
Còn chưa nhìn thấy Nhan Thần Phi sống một đời bình an.
Cứ như vậy mà ly biệt sao?
Thật không cam lòng.
Ông trời, ông thật quá đáng!
Suy nghĩ cuối cùng của Lục Thi Nhã chính là điều này.